Chương 50: Say mềm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(*Từ chương 51 trở đi mình bán và chỉ up duy nhất tại website truyenno1.com thôi các bạn nhé ❤️)

"Chơi nữa không?"

"Chút nữa chơi tiếp, tập trung thưởng thức âm nhạc đã."

"Không được. Cô không chơi với tôi, dám cá là ba giây tiếp theo tôi lập tức ngủ ở đây luôn cho cô xem."

Trác Đình: ". . ."

Hai người oẳn tù tì tới lui mười chập, Trác Đình đến lúc này mới đủ căn cứ xác định mình đúng thật là xui xẻo, vô luận làm cái gì cũng hết sức xui xẻo! Cô thắng được duy nhất một lần, những lần còn lại phải uống đến thần hồn tan nát, ợ lên ợ xuống không còn nghe được nhạc khúc trầm bổng như thế nào, đầu óc chếnh choáng thảm hại, "Nghỉ. . . nghỉ chơi! Ợ. . . chơi cái gì mà không chịu thua cho người ta nhờ!"

Nghiêm Khởi Băng khoái trá bật cười, "Cô xem mình bây giờ có giống nữ sát thủ kém cỏi nhất vũ trụ hay không?" Ngón tay Nghiêm Khởi Băng chọt chọt chóp mũi Trác Đình, 'hứ' một cái, "Uống tới mặt đều đỏ thành ra như vậy, năn nỉ tôi đi, tôi uống bù cho vài ly để cô đỡ tủi thân."

Trác Đình bặm môi phồng má, liếc ngang một đường, "Ai thèm. Khát nước thì nói đại đi, cô đúng là. . . ợ, con sâu rượu!"

Nhạc khúc vừa tàn, Jessi bắt đầu chuyển sang bản nhạc được yêu cầu, tên gọi [Dạ Khúc], trước khi lên nhạc còn nổi hứng cầm micro nói lời cảm tạ, "Tôi không biết vị nào ở đây yêu cầu tôi trình diễn buổi tối hôm nay, thật sự rất trân quý tấm lòng của bạn. Dạ Khúc là bản nhạc được yêu thích nhất của tôi, hy vọng có thể khiến bạn hài lòng."

Một tràng pháo tay vang lên 'bồm bộp', Trác Đình ngớ ngẩn cũng muốn vỗ tay theo, không biết loại ma lực nào thúc đẩy cô trèo lên bàn đứng thẳng, vừa há to miệng muốn nói gì đó lập tức bị Nghiêm Khởi Băng ôm chân kéo xuống, không có bảo vệ đứng xung quanh phụ chống đỡ một phen nói không chừng cô đã ngã mềm xương, Nghiêm Khởi Băng trừng mắt bụm chặt miệng cô lại, "Cô ngốc! Muốn phá quán của ba tôi sao? Cô dám la làng tôi nhất định sẽ cho bảo vệ ném cô ra ngoài, ngồi ngay ngắn lại!"

Trác Đình xị mặt, hít một hơi rồi thở ra, cô cũng không nhớ lúc nãy mình muốn nói gì, đôi mắt lim dim mơ màng tựa đầu lên khung kính. . .

Chuyên chú lắng nghe bản nhạc vô cùng thân thuộc, đáng lý ra phải có tiếng 'ưm' khe khẽ chạy theo điệu nhạc thì mới đúng, bây giờ không có nữa rồi.

Bào Tĩnh Văn. . . cô có nhớ tôi không? Có nhớ tôi một chút nào không? Phương Duệ ở cạnh cô thì thế nào? Cô ta không giỏi bằng tôi đâu, sức lực cũng không tốt như tôi đâu, cô ta. . . có làm cho cô tận hứng không?

"Về nha? Cô say mềm rồi, để tôi dìu cô ra xe." Nghiêm Khởi Băng bất lực véo mũi Trác Đình, cảm thấy nữ nhân này khi say cực kỳ đáng yêu, có chỗ nào giống một nữ sát thủ chuyên giương súng giết người đâu chứ?

Trác Đình 'ợ' một tiếng lắc lắc đầu, "Nghe. . . nghe nhạc chưa xong mà?"

Nghiêm Khởi Băng đem tay người nọ choàng qua vai mình, đỡ cô ấy đứng lên, "Cô muốn nghe bao nhiêu lần cũng được, bây giờ về nghỉ ngơi thôi, thích thì ngày mai tôi lại mời cô ta trình diễn ở đây, ngoan đi."

Năm sáu tên bảo vệ như thường lệ chạy tới che chắn cho các cô ra ngoài, đây là lệnh của ông chủ không để các cô lộ diện quá nhiều ở trước mặt người khác, phòng tránh tai mắt của kẻ thù, chuyện gì tránh được thì cứ tránh.

Thời điểm Bào Tĩnh Văn tựa lưng vào thành ghế hướng mắt nhìn sân khấu, thưởng thức bản [Dạ Khúc] mà tâm trạng vô cùng thư thả, đây là bản nhạc cổ điển mà cô thường xuyên nghe mỗi khi cùng Trác Đình lăn lộn trên chiếc giường.

Nhớ cô ấy quá. . .

Một nhóm bảo vệ không rõ vì lý do gì lại vây quanh hai cô gái, dẫn dắt họ di chuyển đến lối ra cửa chính của quán bar, Bào Tĩnh Văn cùng Huỳnh Nhiên ban đầu hoàn toàn phớt lờ, nhưng chợt ngẫm lại, được che chắn bảo hộ như vậy không biết có phải là ái nữ nhà họ Nghiêm hay không, nghe nói Nghiêm Hoàng rất yêu thương đứa con gái của mình, tất cả những thông tin liên quan đến cô ta đều được che giấu kín kẽ, họ tên là gì cũng không có mấy ai nắm rõ. Chẳng là, Nghiêm Hoàng từng bị đàn em phản bội đem thông tin của con gái bán cho kẻ thù, có một đoạn thời gian con gái ông không ngừng bị các thế lực đối nghịch quấy phá, cho nên sau này, hết thảy mọi thông tin hồ sơ liên quan đến ái nữ đều được ông bưng bít kỹ lưỡng, mười phần cẩn trọng.

Bào Tĩnh Văn cùng Huỳnh Nhiên ngay tức khắc trỗi lên hiếu kỳ, thật không biết vị tiểu thư Nghiêm gia mặt mũi trông ra làm sao, xinh đẹp hay xấu xí, cao thấp mập ốm gì đó gần như là mờ tịt.

Đột nhiên tò mò, muốn nhìn xem diện mạo ái nữ nhà họ Nghiêm một chút.

Nghiêm Khởi Băng dìu Trác Đình ra ngoài, phân phó một tên bảo vệ hỗ trợ lấy chiếc Shinno's chạy ra, các cô đứng bên lề đường ở trước mặt tiền quán bar PX chờ đợi.

Bào Tĩnh Văn từ bên trong nhìn xuyên qua khung kính, thấy được bóng lưng hai nữ nhân choàng tay khoác vai nhau, trong đó có một người say mềm như sắp mất đi nhận thức, giống hệt người không xương tựa sát vào cơ thể nữ nhân bên cạnh.

Hai người đẩy tới dựa lui, phong cách thời trang tương phản rõ rệt, một người diện bộ váy ôm sát có chút hở hang, để lộ vùng lưng trắng mịn nhẵn bóng, một người mặc đơn thuần chiếc áo sơ mi màu đen tay dài, đã xắn cao lên đến khuỷu tay, cả hai nữ nhân đều sở hữu mái tóc bềnh bồng rải rác lên vai nhau, nhìn thế nào cũng đặc biệt ám muội.

Bào Tĩnh Văn hơi nheo mắt, đúng như cô dự đoán, nữ nhân diện bộ váy lấp lánh sặc sỡ kia đột ngột nâng cằm người đang tựa lên vai mình, hôn xuống, thậm chí còn hôn khá sâu, không biết cô gái kia say cái kiểu gì mà lúc hôn hai cánh tay còn lơ lửng giữa hư không, như thể mất đi trọng tâm mà thoáng ngã người ra phía sau, nữ nhân mặc bộ váy ôm sát nhanh chóng vòng tay ôm eo đối phương ghì lại, nhưng rất nhanh nữ nhân mặc áo sơ mi có vẻ đã níu được vài tia thanh tỉnh, lập tức đẩy người nọ ra, thở hồng hộc vội vàng xoay người, thân hình chao đảo, đồng thời lấy tay lau sạch khoé môi của mình——

Chưa đầy hai giây, Bào Tĩnh Văn vốn đang ngả lưng lên thành ghế vội bật người dậy, hai mắt trợn căng như không thể tin được, "Đình. . . ?"

Huỳnh Nhiên ban nãy nhìn ra chỉ thấy bóng lưng hai cô gái nọ nên cũng không thèm quan tâm nhiều hơn, lúc này vẫn tập trung ăn, không hề phát giác ở phía đối diện đang phừng lên một ngọn lửa.

Đôi chân Bào Tĩnh Văn bủn rủn không nhấc nổi, nhưng vừa thấy hai người nọ chuẩn bị bước vào xe, cô sửng sốt đứng lên chạy ra khỏi bàn, gấp đến độ vấp chân ngã xuống, sớm biết đã không mặc cái bộ đầm lôi thôi này làm gì, cô điên tiết nghiến răng, lần nữa đứng phắt dậy mặc kệ Huỳnh Nhiên ở phía sau vừa gọi 'cô Bào' vừa đuổi theo chới với, đáng tiếc, lúc cô ra khỏi cửa chính quán bar thì chiếc Shinno's màu cam sặc sỡ kia đã lượn đi khuất dáng rồi.

Bào Tĩnh Văn bàng hoàng, nhìn khắp đoạn đường xe cộ qua lại cũng không thấy người đâu, đôi chân lập tức truyền tới một trận bủn rủn còn lợi hại hơn khi nãy, thậm chí muốn ngã khuỵu xuống, may mắn có Huỳnh Nhiên vươn tay đỡ cô đứng vững lại, "Cô Bào, lại xảy ra chuyện gì sao?"

Bào Tĩnh Văn ảm đạm thất sắc, cánh môi run run không biêt nói lời nào cho thích hợp. . .

Cô rõ ràng là thấy Trác Đình ôm hôn một nữ nhân xa lạ, chính là nữ nhân lẳng lơ phóng đãng từng bắt gặp thông qua ống nhòm, không sai, vậy ra hai người họ hiện giờ đã trở thành tình nhân của nhau rồi sao?

Không thể nào. . . !

Bikini màu cam, chiếc Shinno's cũng màu cam sặc sỡ. . .

"Huỳnh Nhiên, cô có nhớ các đoạn video thu được từ bãi đỗ xe nơi tổ chức sự kiện nước hoa Kli'x không? Chiếc xe vừa rồi, chính là cùng một loại với xe của Nghiêm Khởi Băng, vẫn là cái màu cam loè loẹt sến sẩm, có phải không?"

Hiếm thấy Bào Tĩnh Văn biểu lộ tâm trạng, trong mắt chất đầy hung quang, hơn nữa còn hiện rõ chữ 'giết' đặc biệt doạ người, Huỳnh Nhiên vốn dĩ cao ráo là thế cảm tưởng mình ngay lúc này đã bị lùn xuống hẳn mười phân, run giọng đáp, "Vâng. . . là cùng một loại thưa cô Bào."

Móng tay Bào Tĩnh Văn bấm chặt cổ tay Huỳnh Nhiên, rướm máu, Huỳnh Nhiên siết lấy một hơi, cắn răng chịu đựng, "Cô. . . cô Bào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bào Tĩnh Văn mặt mũi tối sầm, nghiến răng gằn xuống từng chữ, "Nghiêm - Khởi - Băng, cô ta hoá ra là con gái của Nghiêm Hoàng. Khó trách hôm đó Trác Đình được 'giải cứu' ngoạn mục đến như vậy, làm cho tôi mấy tháng nay đều nghĩ không thông, tên khốn kia cho dù tài giỏi đến đâu thì hiện vẫn đang lẩn trốn, hắn liệu có thể xoá sạch dấu vết, thậm chí còn có thể nhanh hơn một bước xâm nhập camera của chúng ta hay sao?"

Tên trùm kia hiện giờ không có bản lĩnh này, ngược lại, Nghiêm Hoàng nỗ lực một chút liền có thể.

Huỳnh Nhiên choáng váng xây xẩm, nếu ban nãy là bị móng tay Bào Tĩnh Văn bấm cho rướm máu, thì hiện tại cô chỉ cảm thấy phần xương ở vị trí cổ tay sắp gãy thành hai đoạn, cô chủ thật không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào hết, tuy cô không 'yểu điệu thục nữ' nhưng cũng là con gái chính thống mà!

Đau chết mất. . .

"Cô. . . cô Bào, chúng ta trở về trước rồi——"

Bào Tĩnh Văn hất vai đẩy Huỳnh Nhiên sang một bên, cấp tốc bước lại chỗ đám bảo vệ ban nãy, nhíu mày gặng hỏi, "Hai nữ nhân vừa rồi thường xuyên có mặt ở đây lắm sao?"

Nhóm bảo vệ phản ứng cực mạnh đối với câu hỏi của cô, đồng loạt nhíu mày, một tên trong số đó lên tiếng, "Xin lỗi. Nếu cô không phải đến đây vui chơi giải trí thì mời đi cho, chúng tôi không có phận sự trả lời câu hỏi của cô."

Huỳnh Nhiên bức bách chạy tới kéo tay Bào Tĩnh Văn, che miệng nói khẽ vào tai cô chủ, "Cô Bào, như vậy có lộ liễu quá không? Cô xem thái độ của đám người này, có lẽ đã được Nghiêm Hoàng căn dặn gắt gao, bây giờ hùng hổ hỏi danh tính Nghiêm Khởi Băng, họ đánh hơi được nguy hiểm chắc chắn sẽ đề phòng cô, tôi biết cô đang rất nóng lòng, nhưng bình tĩnh mới giải quyết được mọi chuyện."

Cô chủ của mình ngày thường đều rất sáng suốt, mỗi bước đi cực kỳ thận trọng không để kẻ nào nắm được sơ hở, nhưng quả là, một khi sa vào lưới tình thì bao nhiêu tôn nghiêm định lực tích luỹ trước đó cũng chỉ bằng con số 0. Huỳnh Nhiên chán chường cười khổ, cô vừa hạ tay xuống lập tức diễn trò trước mặt đám bảo vệ, "Đúng không? Tôi nói cô ta xinh đẹp như vậy cô lại không chịu nhìn, người ta đi mất rồi còn đâu? Ai aii cái cô này, lúc nào cũng tự cho mình là đẹp nhất, bây giờ tôi thấy có người đẹp hơn cô, cô lại không chịu chấp nhận sự thật!"

Dáng vẻ Huỳnh Nhiên vô cùng thoải mái, thụt nhẹ cùi chỏ lên tay Bào Tĩnh Văn giống như hai cô bạn đang trêu đùa, Bào Tĩnh Văn chớp mi trấn tĩnh, Huỳnh Nhiên nói không sai, lúc này manh động chắc chắn sẽ làm hỏng đại sự, cô gian nan hé mở nụ cười, ra chiều phối hợp, "Mấy anh nói thử xem, tôi với hai cô gái vừa rồi là ai xinh đẹp hơn? Cô bạn thân của tôi quả quyết là tôi không xinh đẹp bằng họ, nghe thôi cũng đã thấy. . ." Cô liếc Huỳnh Nhiên chỉ bằng nửa con mắt, "Muốn cắt rơi cái lưỡi của cô bạn thân này rồi."

Huỳnh Nhiên lạnh thấu sống lưng, cười xuề xoà che giấu sợ hãi, tiếp tục hướng tới mấy tên bảo vệ cười nhe răng, "Lúc nãy vô tình nhìn thấy hai vị tiểu thư kia kỳ thật là rất xinh đẹp, các anh nói có phải không?"

Ra là vậy, nhóm bảo vệ thở phào, cũng chỉ là chuyện so bì nhan sắc thường tình của các cô gái, còn khiến họ thiếu chút nữa gọi cho ông chủ báo cáo tình hình, xét thấy hai nữ nhân trước mặt ăn diện tươm tất, trong đó còn có một người xinh đẹp giống như nàng thiên sứ mắc đoạ, bọn hắn lập tức quay trở về bộ dáng lễ độ hiếu khách, gãi đầu cười cười, "Tôi thấy cô cũng rất xinh đẹp mà, thật ra tôi còn đánh giá cô xinh đẹp hơn hai người nọ đó chứ."

Huỳnh Nhiên âm thầm trút xuống một hơi, tiếp tục phụ hoạ theo Bào Tĩnh Văn cười nói trêu đùa hoà tan bầu không khí, đi vào quán thanh toán hoá đơn xong cô liền chạy ra bãi đỗ xe, lái chiếc Oggy's đưa cô chủ trong trạng thái u ám tịch mịch quay trở về căn villa sân vườn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro