Chương 2 : khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý thức của Khảm Thanh Tuyền dần chìm vào trông bóng tối , đến khi nàng một lần nữa có lại ý thức , khung cảnh trước mặt là một khoản xa lạ , những chiếc xe lừa cũ kĩ , đôi khi là tiếng hí vang của ngựa .

Loạt vào mắt của nàng là những đôi hài cổ xưa , tiếng bước chân vội vàng , những hạt mưa lắt phất rơi .

Nàng cảm thấy bản thân nằm trong một không gian nhỏ hẹp , vội vàng muốn cử động cơ thể đi ra , bất giác những trận đau nhói chuyền đến làm nàng thanh tỉnh , trước mắt nàng một đôi tay nhỏ gầy , chi chích những vết tím đen , quần áo cũ nát chỗ có chỗ không .

Chờ đến khi nàng cố hết sức bò ra bên ngoài mới biết bản thân là nằm dưới một chiếc xe kéo bằng gỗ thô sơ , con đường bằng đất đã bị mưa biến thành lầy lội , kiến trúc là những ngôi nhà ngối trong những bộ phiên cổ trang .

Một cảm giác quái lạ dân lên , nàng nhận thức được bản thân là bị tai nạn , nàng càng nhận thức được cơ thể hiện tại không phải của nàng .... chết rồi sẽ bị biến thành đứa trẻ , vẫn có thể cảm nhận đau đớn sao ?

Cảm giác điều thật không đúng , đầu ốc nàng lại một lần nữa ong ông , chị nàng cùng em nàng hiện tại đã như thế nào ?

Chị nàng bệnh tềnh mới khởi sắc , em trai nàng cùng chỉ mới là đứa trẻ , không có nàng họ phải làm sao ? Suy nghĩ này vừa lóe lên nàng liền không muốn nghĩ nữa .

Khảm Thành Tuyền vô lực ngã về phía sau , trống rỗng....

Bất chợt một ánh sáng chói mắt hiện ra trước mắt nàng , khung cảnh xung quanh liền bất động , những người đi đường , những hạt mưa điều dừng lại , một giọng nói như từ hư không dội xuống .

" đứa trẻ ngốc , ngươi cứ như vậy sẽ làm lòng người khác đau .... "

Khảm Thanh Tuyền nheo mắt nhìn về phía ánh sáng , giọng nói trẻ con có chút run rẩy của nàng cất lên  " Ngài là ? "

Nơi ánh sáng lóe lên một thân ảnh mơ hồ  " ta sao ? Chỉ là một người rảnh rỗi thôi , cũng không đáng kể đến . " lời nói đến đây liền có một tiếng thở dài  "  lần này ta đến cũng chỉ để nói , kiếp số ở thế giới kia của ngươi đã tận , chỉ là một đời này của ngươi quá nhiều cây đắng .... Ta đây thật sự nhìn không nổi. Dù cho là vậy sức lực của ta cùng chỉ có hạn  , chỉ có thể đưa ngươi đến nơi này , ta biết ngươi còn chấp niệm ở đời kia , nhưng ta mong ngươi sống thật tốt ở đời này , còn về phần bọn họ ta sẽ làm hết sức mình bảo hộ họ một đời bình an . "

Giọng nói đến đây thì dừng lại một lúc , nàng yên lặng lắm nghe nhìn ánh sáng trước mắt " ở nơi này sức lực của ta không thể bảo hộ ngươi , nhưng sau cùng vẫn là một nơi tốt , kiếp số đời nào cũng có , chỉ cần người vững tâm nguy hóa an , một đời này sẽ an lạc , hiểu không ? "

Tay Khảm Thanh Tuyền xiết chặt , nàng khẽ gật đầu ánh mắt kiên định " tôi có thể nhờ Ngài một chuyện hay không ? "

Không có câu trả lời như đang chờ đợi lời nói tiếp theo  "  hãy xóa đi kí ức của họ về tôi , chị tôi bệnh không thể chịu được đã kích nữa , em tôi cũng vậy nó còn quá nhỏ để chịu hết mất mát này đến mất mát khác .  "

" cầu xin Ngài "

Một khoản im lặng qua đi , đến bên tai nàng là tiếng thở dài  " ta biết ngươi lo lắng , nhưng con người có kiếp số , lời cầu này của ngươi ta thật sự không làm được , mất mát này của người là tiền đồ tương lai sau này của họ , ngươi vẫn sẽ là gia đình quan trọng sống mãi trong lòng họ . Sẽ không nhòa đi được "

Lời này vừa dứt ánh sáng trước mặt đã thật nhạt nhòa .

" thời gian của ta đã không còn nhiều , chỉ có vài lời ta muốn nói với ngươi . Nơi mà ngươi đang ở hiện tại là một nơi có thể tu tập , nơi đây linh khi tồn tại , tu tập có thể tu bổ linh hồn , kéo dài tuổi họ , nếu cơ duyên đủ lớn ngươi có thể họ mệnh cùng đất trời , thân xát mà người đang nhập họ mệnh đã cạn , xem như một món quà cho người , tu tiên tu đạo vô năm tháng , phải vững tâm mà bước , hóa nguy thành an ! "

Những lời nói cuối cùng dần nhỏ đi , Khảm Thanh Tuyền cố hết sức mình bò dậy , trước ánh sáng dần tan đi , thành tâm kính một cái dập đầu .

Nếu đã được cho một cơ hội nữa được sống , đời này nàng cũng muốn một lần được muốn gì làm đó , tự do tự tại .

Mưa lại bắt đầu rơi , người cũng lại bắt đầu chuyển động , Khảm Thanh Tuyền cùng nhìn ra được một hiện thực , bản thân hình như là một tiểu ăn mài vô gia cư . Tay chân điều không chỗ nào lành lặn , người đầy vết xanh tím kéo theo là bùn đất trồng lên nhau .

Khắp người dơ bẩn , đầy người đau nhứt .

Thế nhưng nàng hiện tại đã không còn sức lực để tâm nữa , mi mắt nặng nề , nàng quay lại vào dưới xe kéo kia ngủ thiếp đi .

Đợi chờ khi nàng tỉnh dậy đã là buổi sáng của ngày hôm sau . Khảm Thanh Tuyền theo thói quen muốn dụi mắt , nhưng nhìn thấy đôi bàn tay đầy đất cùng tro bụi nàng liền dừng lại .

Nàng ngồi dựa ra phía sao thẩn thờ , có một số chuyện nàng muốn sắp xếp lại , theo như Ngài kia , số của nàng đã tận , nghĩa là không thể quay về nữa , còn nơi xa lạ trước mắt nàng có thể là một thế giới khác đi . Tu tập sao ? Hấp thụ linh khí có thể tăng họ mệnh .... Nếu như theo nàng nghĩ có thể là tu tiên đi .

Ngài kia cùng nói chủ nhân của thân thể này đã tận , cơ thể này xem như một món quà tặng cho nàng , vậy có lẽ nàng có thể dừng cơ thể này mà tu luyện .

Vững Tâm Hoá Nguy , Một Đời An Lạc .....

Nàng bất động nhìn vào khoảng không , bất giác sóng mũi lại có chút cay , nhân thân của nàng , đời này có lẽ sẽ mãi không còn gặp lại .

Ở một nơi xa lạ này điều duy nhất nàng có thể làm là cầu nguyện cho họ một đời bình an !

———

Đạo làm người cũng vậy , mong các bạn trong suốt như thanh tuyền , dòng nước trong xanh sạch đẹp , gặp phải khó khăn cũng không sao , vững tâm bước tiếp , hóa nguy thành an .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro