Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở dưới ánh trăng, hai người phá lệ thấy được, Mục Tiểu Mạn ghé vào trên lưng Văn Hi rốt cuộc nhịn không được hỏi vấn đề vẫn luôn muốn hỏi

“Tuyết tổng, người vì cái gì luôn đối với ta tốt như vậy?” Văn Hi sửng sốt một chút, rốt cuộc cũng đủ dũng khí nói ra câu kia

“Tiểu Mạn”

“Ân?”

“Tôi.... Giống như thích chị, từ lần đầu tiên nhìn thấy chị, không biết vì cái gì, mỗi lần thấy chị vốn dĩ tâm trạng không tốt lập tức liền vui vẻ, nhìn đến tiệc rượu lần đó chị bị người khác đến gần trong lòng đau nhói hụt hẫng, có lẽ đây là thích đi... Chị nguyện ý... Làm bạn gái em không? Không cần sốt ruột cho em đáp án liền, em sẽ cho chị thời gian suy nghĩ...”

Văn Hi thật cẩn thận nói ra những lời này, Tiểu Mạn sau khi nghe được không tự giác thẹn thùng, vùi đầu ở trên vai Văn Hi mặt đỏ nhỏ giọng nói một câu

“Tôi giống như cũng thích em...”

Thanh âm nhỏ đến mức chỉ có nàng cùng Văn Hi có thể nghe được, Văn Hi cười, hỏi đến

“Vậy là chị đồng ý sao?”

“Ân”

Tiểu Mạn đáp lại nói, Tiểu Mạn nói đến : “Vậy thời điểm chỉ có hai người chúng ta cứ kêu Văn Hi, ở công ty tiếp tục kêu Tuyết tổng được không?” Văn Hi sủng nịnh nói

“Hảo, đều theo ý em”

Trở lại chỗ cắm trại, bọn họ nhìn đến Văn Hi cõng Tiểu Mạn sau khi trở về sôi nổi vây đến hỏi Tiểu Mạn có chuyện gì hay không, Phong, Vũ, Lôi còn lại là nhìn Văn Hi cười mà không nói, Văn Hi thẹn thùng đem đầu hướng một bên, một lát sau nói đến

“Các người chơi trước, tôi mang Tiểu Mạn đi bệnh viện”

Nói xong liền ôm Tiểu Mạn tới trên xe (Cả đám đi xe buýt tới,xe là mượn của Phong Thừa Tuấn) hướng bệnh viện đi đến.

Tới bệnh viện,bác sĩ kiểm tra một chút rồi nói

“Chỉ là trật chân một chút, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi, không cần lo lắng, mấy ngày nay không thể vận động mạnh, không thể ăn cay, trở về uống thuốc đúng giờ thì tốt rồi

“Cảm ơn bác sĩ” Văn Hi nói, ra bệnh viện, Văn Hi đem Tiểu Mạn đưa tới trong nhà chính mình (Văn Hi tự mình ở bên ngoài, mỗi tuần sẽ về nhà ba mẹ một chuyến) cũng sắp xếp Tiểu Mạn ở cách vách phòng mình, vì phương tiện chiếu cố Tiểu Mạn, kỳ thật Tiểu Mạn ngay từ đầu là cự tuyệt tới nhà Tuyết Văn Hi, nhưng là Tuyết Văn Hi lo lắng Tiểu Mạn một người ở nhà không biết tự mình chăm sóc tốt bản thân, liền kiên quyết đưa Tiểu Mạn tới nhà mình, bởi vì Tiểu Mạn không có mang quần áo tới, Văn Hi tìm một cái áo sơmi của mình đưa cho Tiểu Mạn thay, Tiểu Mạn thay đổi xong quần áo, Văn Hi tức khắc sợ ngây người, Tiểu Mạn cư nhiên câu nhân như vậy, Văn Hi đem Tiểu Mạn dàn xếp xong đối Tiểu Mạn nói :

“Đồ dùng hằng ngày em chuẩn bị cho chị xong rồi, có chuyện gì gọi điện thoại kêu em, em ở cách vách, ngủ trước nhớ rõ uống thuốc,rõ chưa?”

“Hảo, tôi biết rồi, em mau đi nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt muốn chết rồi” Tiểu Mạn nói đến, Văn Hi hôn lên trán Tiểu Mạn liền đi ra ngoài, để lại Mục Tiểu Mạn một người ở trên giường ngây người

“Tui bị hôn!? Aaaaaaaaaa, tui không sạch sẽ!!!” Văn Hi cũng mệt mỏi sau cả ngày, ngã xuống ngủ rồi, ngày hôm sau buổi sáng Văn Hi chuẩn bị bữa sáng đem qua cho Tiểu Mạn, lúc này điện thoại Văn Hi vang lên, là Văn Bân gọi tới

“Anh,anh ở nhà sao, ba lại mắng em, em muốn ở nhà anh!!!!!” Văn Hi bất đắc dĩ thở dài nói

“Anh đã biết, đúng rồi, trước khi tới giúp anh đi mua vài quần áo nữ, số đo một hồi gửi cho em”

“Anh muốn quần áo nữ làm gì a, chẳng lẽ....”

“Đừng nói bừa, đánh chết em giờ”

“Biết rồi, em đây một hồi đi tìm anh” tắt đt xong, Văn Hi nghĩ đến “Số đo Tiểu Mạn mình như thế nào biết, chẳng lẽ tự hỏi sao...” Văn Hi xấu hổ đi đến bên cạnh Tiểu Mạn, hỏi đến : “Tiểu Mạn, quần áo chị số đo nhiêu a”... Cái này làm cho Mục Tiểu Mạn mới vừa uống một ngụm sữa bò thiếu chút nữa sặc rồi, Văn Hi vội vàng giải thích nói

“Tiểu Mạn chị đừng nghĩ nhiều a, em chính là muốn cho nhờ em trai trên đường tới đây giúp chị mua vài bộ quần áo, em cũng không biết số đo của chị bao nhiêu, chỉ có thể hỏi chị” nói xong mặt cùng lỗ tai Văn Hi đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu, Tiểu Mạn xem bộ dạng hắn lúc là thật đáng yêu, nhịn không được bật cười, cũng nói cho Văn Hi số đo, Văn Hi đem số đo gửi cho em trai, cơm nước xong, Văn Hi đỡ Tiểu Mạn đi rửa mặt, chuông cửa vang lên, Văn Hi đi mở cửa, Văn Bân tới

“Anh, ba luôn mắng em, em tới chỗ anh ở vài ngày, đúng rồi đây là quần áo anh muốn, nói xem anh muốn làm gì a?”

Lúc này Tiểu Mạn rửa mặt sau khi xong khập khiễng từ phòng rửa mặt đi ra, Văn Bân nhìn đến nhà anh trai mình ca có một nữ nhân, cằm đều không khép được, hỏi đến : “Anh, em có phải hay không tới không đúng lúc, quấy rầy quấy rầy rồi” bang!! Nghe được một thanh âm vang lên, là Văn Hi đánh đầu Văn Bân, nói đến : “Nói bừa cái gì vậy, lại nói bừa anh liền nói cho ba, hảo hảo giáo huấn em một chút! Văn Hi xoay người đối Tiểu Mạn nói “Tiểu Mạn, đây là em trai em Tuyết Văn Bân” Tiểu Mạn lễ phép đối Văn Bân nói một tiếng “Chào em” quay đầu đối Văn Bân nói “Đây là Mục Tiểu Mạn,..... Bạn gái.... Anh” ba chữ bạn gái này nhỏ đến Tuyết Văn Hi chính mình đều thiếu chút nữa nghe không thấy, đỏ mặt, Văn Bân đối Mục Tiểu Mạn nói đến “Chào chị dâu!” Văn Hi trừng mắt nhìn Văn Bân một chút, Mục Tiểu Mạn thẹn thùng cuối đầu, trong lòng lại nhạc nở hoa, chị dâu... Văn Hi nhìn đến Tiểu Mạn đứng nửa ngày, đối Tiểu Mạn nói “Tiểu Mạn chân chị còn có thương tích, em đỡ chị vào nhà nghỉ ngơi, đúng rồi đây là quần áo em kêu Văn Bân mua, chị thay đi”

“Hảo” Tiểu Mạn trả lời, phòng khách để lại một người Văn Bân,Văn Bân vẻ mặt dấu chấm hỏi nói : “Tui... Đây là bị cẩu lương đập vào mặt???”.
-----------------
Edit xong muốn gãy tay =))))))))))))!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro