Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Văn Hi thân thể cứng đờ, mỉm cười lui ra phía sau một bước, “Tiền bối nói đùa, tiểu sinh là một cô nương” Mục Tiểu Mạn lại từng bước tới gần Tuyết Văn Hi, Tuyết Văn Hi vô pháp chỉ có thể đi bước một lui về phía sau, cuối cùng phía sau lưng chạm vào bạch ngọc quan, lui không thể lui. Mục Tiểu Mạn duỗi tay đem Tuyết Văn Hi vây khốn, sửa sửa sợi tóc Tuyết Văn Hi , nhìn đôi mắt nàng, thật lâu sau, mới mở miệng “Ta sẽ không bởi vì thân phận nữ tử lại từ bỏ nàng. Không có gì ta sẽ buông tay. A Văn, ta rất nhớ nàng, ta yêu nàng” Tuyết Văn Hi load lại não, tâm mạc danh bắt đầu co rút đau đớn “Tiền bối, nhận sai người rồi” Mục Tiểu Mạn trong ánh mắt thâm tình cuồn cuộn lốc xoáy màu đen, nàng nắm cằm Tuyết Văn Hi, hôn xuống. Tuyết Văn Hi trừng đôi mắt lớn, cắn môi đỏ Mục Tiểu Mạn, sử dụng lôi quyết, một chưởng phiến qua đi. Theo sau, cuống quít rời đi. Mục Tiểu Mạn lại liếm liếm môi bị Tuyết Văn Hi cắn, sờ sờ mặt, rồi sau đó nghe trong không khí tàn lưu hương vị, lộ ra một mặt cười.

Tuyết Văn Hi chạy tới cửa học viện mới dừng lại, sợ Mục Tiểu Mạn đuổi theo. Tuyết Văn Hi hồi phục hô hấp, vào Tàng Kinh Các. Còn chưa ngồi xuống, đã bị Lệ Hổ kêu “Tự tiện uống rượu, đêm không về ngủ. Tuyết Văn Hi trò có phải hay không cảm thấy chính mình không hiểu rõ a!” Tuyết Văn Hi nghẹn nghẹn miệng, trong lòng âm thầm mắng đến “Lão sắc quỷ! Đoạt ta nụ hôn đầu tiên, còn liên lụy ta bị mắng một trận, bệnh tâm thần a!” Mục Tiểu Mạn còn lại là trở về địa phủ, chuẩn bị sính lễ. Minh Vương nhìn nàng bộ dáng bận rộn, cười đối Mạnh Bà nói “Rốt cuộc cũng có cái bộ dáng, bà nói xem cô ấy khôi phục ký ức lúc sau có thể hay không cảm thấy mất mặt. Phi sương khôi phục ký ức không chừng sẽ làm thịt cô ấy, hahaha”

Tuyết Văn Hi bị giáo huấn một trận từ Tàng Kinh Các đi ra, mới biết được chính mình muốn thành thân. Vũ Lạc Huyên cười nàng “Tiểu sư muội của chúng ta a, thật là buồn mới đây đã làm đại sự,liền thành thân.Sư huynh còn cô đơn đây” Tuyết Văn Hi vẻ mặt nghi hoặc “Thành cái gì thân a, sư huynh huynh muốn cùng Lôi sư huynh thành thân sao” Lôi Trạch Tin đánh Tuyết Văn Hi một cái “Nói gì đâu, sính lễ đều đưa đến chỗ Phong viện trưởng kìa, còn gạt chúng ta” Tuyết Văn Hi lắc lắc đầu, “Sư huynh, ta thật sự không có a”. Phong Thừa Tuấn buông lá bùa trong tay áo, “Ta nhìn sính lễ, là thành thân âm”,“Thân âm!” Tuyết Văn Hi một phách đầu, trong lòng mắng, “Chết sắc quỷ! Không phải ngủ một chút trong quan tài sao?” Tuyết Văn Hi vội vàng chạy đến nơi Phong viện trưởng, lại bị Phong viện trưởng tóm lại, “Phong viện trưởng người cái này,học trò không muốn” Tuyết Văn Hi tỉnh dậy, chính mình đã đổi hỉ phục, ngồi ở trên giường. Mục Tiểu Mạn ăn mặc hỉ phục, đang ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm Tuyết Văn Hi. Xem Tuyết Văn Hi tỉnh, khóe miệng cong lên độ cung, ngón tay phất qua mặt Tuyết Văn Hi “Nàng rốt cuộc cũng là của ta” Mục Tiểu Mạn hàm chứa rượu hôn, Tuyết Văn Hi giãy giụa đẩy nàng ra, Mục Tiểu Mạn đỏ tươi đầu lưỡi liếm khóe miệng, cười khẽ “Hương vị không tồi”. Mục Tiểu Mạn bắt đầu cởi ra một tầng quần áo, lộ ra da thịt tuyết trắng,Tuyết Văn Hi đầu óc nổ tung, hành vi bắt đầu không chịu khống chế, nàng hôn môi đỏ Mục Tiểu Mạn. Phòng trong, dư lại từng tiếng nhỏ vụn si mê rên rỉ, còn có Mục Tiểu Mạn giọng khàn khàn nói nhỏ, “Đừng rời xa ta”

Thời điểm Tuyết Văn Hi tỉnh liền nhặt quần áo lập tức rời đi. Mục Tiểu Mạn  trong nháy mắt mở con ngươi nàng rời đi,nhìn nàng bóng dáng nàng chạy trốn,con ngươi quang ám ám, cắn ngón tay cười lên tiếng. Tuyết Văn Hi chạy tới Tàng Kinh Các, hung hăng cho chính mình một cái tát, nhìn phía góc, nàng đang hối hận, nàng oán trách chính mình tự chủ. Thật lâu sau, trên má có chút lạnh lẽo, là tay Mục Tiểu Mạn. “Nàng hà tất như vậy trừng phạt chính mình sao? Vốn chính là ta mê hoặc nàng, nàng nếu là không muốn thấy ta không muốn chạm vào ta, ta không xuất hiện là được. Đừng làm chính mình bị thương, ta sẽ đau lòng.” Mục Tiểu Mạn thương tiếc nhìn nàng, trong mắt có lệ quang. Tuyết Văn Hi nghiêng nghiêng mặt, “Mục cô nương, tại hạ đã làm sai chuyện tại hạ liền nguyện ý gánh vác hậu quả. Tại hạ sẽ đối với cô chịu trách nhiệm, sẽ cung cấp cho cô  thứ cô muốn.” Mục Tiểu Mạn thu hồi tay, “Ta bất quá muốn nàng”. Tuyết Văn Hi chỉ là lắc lắc đầu, “Cô nương lại nói đùa, cô nương chỉ là nhận sai người” Mục Tiểu Mạn gợi lên mặt chua xót cười nói “Đúng rồi, nàng đã quên. Ta không thể trách nàng. Nàng nếu không muốn thấy ta, ta liền không xuất hiện ở trước mặt nàng” Nói xong, Mục Tiểu Mạn liền xoay người rời đi. Tuyết Văn Hi chỉ nhìn, “Ta có phải hay không quá mức rồi” lại như cũ không có mở miệng ngăn cản, tiếp tục xem đạo pháp nổi lên. ​​​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro