Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ quỷ chỉ là cười lạnh vài tiếng,bất luận không có phát ra âm thanh gì. Mục Tiểu Mạn nhướng mày, sâu kín mở miệng “Nếu ta đoán không sai, có phải hay không ngươi giết nữ hài kia, sau đó dây dưa nam hài, nam hài mới tự sát, nhưng là ngươi hoài niệm trước kia náo nhiệt, ngươi sợ hãi cô độc, cho nên ngươi liền bắt đầu mê hoặc ký túc xá nữ sinh, làm mấy người đó nhảy lầu, sau đó ăn mòn linh hồn bọn họ. Ngươi thậm chí đem mặt Thượng Nhiễm cắt xuống, dán ở trên xương cốt. Đúng rồi , vậy chung quy không phải mặt của ngươi” nữ quỷ lại gào rống lên “Ngươi rõ ràng cái gì cũng không biết, còn dám tại đây nói ẩu nói tả” Tuyết Văn Hi lại cười cười “Không sao cả a, ai làm quỷ bị nhốt ở kia,là ngươi à. Nói cách khác, vô luận là ngươi hay là nam hài kia hoặc là Thượng Nhiễm, các ngươi đều ở trên tay chúng ta. Linh hồn Thượng Nhiễm,linh hồn nam hài, đều rất yếu ớt đó” nữ quỷ bắt đầu giãy giụa lên “Đừng nhúc nhích từ từ, nàng ấy vô tội” Tuyết Văn Hi nhướng mày, “Hửm?” Nữ quỷ rõ ràng cảm nhận được lực lượng chậm rãi trôi đi, cúi đầu, bắt đầu chậm rãi nói “Ta kêu Quan Toàn, là bạn gái Thượng Nhiễm. Ta thích Thượng Nhiễm mười năm,nàng ấy ôn nhu đáng yêu thiện lương, cho dù khổ cũng sẽ không rơi lệ. Nhưng tất cả đã thay đổi, Thượng Nhiễm gặp tiện nhân kia, Thượng Nhiễm bắt đầu tự ti bắt đầu hậm hực, nàng bắt đầu trốn tránh ta. Sau đó nàng ấy cùng Tào Địch ở bên nhau,còn cười ngọt ngào như vậy, dựa vào cái gì! Ta yêu nàng mười năm, nàng muốn cái gì ta đều cho nàng,mạng ta đều cho nàng, nàng như thế nào sẽ rời đi ta? Nàng như thế nào bỏ rơi ta mà đi? Đều là Tào Địch sai” Tuyết Văn Hi bĩu môi cắt lời Quan Toàn “Thật là chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác, một câu nói thật cũng không có” Mục Tiểu Mạn cười cười, muốn nói cái gì đó, lại bị tiếng bước chân bên ngoài cắt lời. Mục Tiểu Mạn vội vàng giữ chặt Tuyết Văn Hi, Tuyết Văn Hi còn lại là ôm chặt Bạch Đồng Tử trong lòng ngực, hai người vội vàng cảnh giới lên. Một trận sột sột soạt soạt âm thanh qua đi, trong phòng tràn ngập một trận sương đỏ, Tuyết Văn Hi vội vàng che miệng mũi Bạch Đồng Tử trong lòng ngực lại, hôn lên môi Mục Tiểu Mạn. Sương đỏ càng ngày càng nồng, tù hồn trận phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Mục Tiểu Mạn và Tuyết Văn Hi nghe được thanh âm đều là sửng sốt, khẩn trương nhìn qua, hai người cái gì cũng nhìn không thấy. Phòng hoảng hốt, Tuyết Văn Hi cảm giác được bên tai mình có một tiếng cười khẽ, tiếng cười nhất thời hóa thành khí lạnh, từ xương Tuyết Văn Hi chạy đến não, Tuyết Văn Hi không lý do đầu váng mắt hoa. Mục Tiểu Mạn lại xem tới một bóng người quen thuộc  mông lung, Mục Tiểu Mạn tựa hồ nhìn đến người nọ quay đầu lại nhìn mình trào phúng cười một chút, Mục Tiểu Mạn cảm thấy quen mắt, muốn đuổi theo trước, lại phát hiện bước chân bị phòng cầm trụ, nhìn thân ảnh người nọ càng đi càng xa, Mục Tiểu Mạn không lý do trong lòng đau xót, trong mắt để lại nước mắt. Sương đỏ chậm rãi tan đi, Tuyết Văn Hi có chút vô lực mà quỳ một gối trên mặt đất, Bạch Đồng Tử được nàng bảo hộ tốt, có chút nôn nóng nhìn về phía Tuyết Văn Hi. Tuyết Văn Hi nhìn về phía Mục Tiểu Mạn đứng tại chỗ,có chút nghẹn ngào hô “Tiểu Mạn” Mục Tiểu Mạn nghe được tiếng kêu Tuyết Văn Hi mới lấy lại tinh thần, mới vừa vội chạy đến bên người Tuyết Văn Hi,giọng gấp gáp hỏi “Có sao không?” Tuyết Văn Hi không có trả lời Mục Tiểu Mạn, có chút cố sức nâng lên ngón tay, lau đi nước mắt Mục Tiểu Mạn, rồi sau đó nói “Ta không sao, chỉ là đầu có chút choáng váng” Mục Tiểu Mạn nhìn Tuyết Văn Hi lau nước mắt, có chút ngây người, kinh ngạc với nước mắt mình, vẫn là áp kinh ngạc xuống, bế Tuyết Văn Hi lên, tới một bên. Sương đỏ hoàn toàn tính đi, hủ bại khí vị bắt đầu tràn ngập, tù hồn trong trận lệ quỷ chỉ còn lại có một đoàn tàn hồn. Mục Tiểu Mạn cùng Tuyết Văn Hi kinh ngạc, vội vàng tiến lên đã phát một cái ngưng hồn chú, tàn hồn chậm rãi ngưng thật, lại thiếu một phách. Tuyết Văn Hi cùng Mục Tiểu Mạn đều nhíu mi, áp xuống nghi hoặc, nhìn về phía lệ quỷ, không biết như thế nào mở miệng. Bạch Đồng Tử lại chạy tới trước mặt lệ quỷ, nãi thanh nãi khí uy hiếp đến “Nói ra chân tướng, tha cho ngươi bất diệt.” Mục Tiểu Mạn cùng Tuyết Văn Hi nhìn Bạch Đồng Tử cáo mượn gan hùm, liếc nhau, đồng thời cười khẽ ra tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro