Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mục Tiểu Mạn ôm thân thể Tuyết Văn Hi có chút vô thố, chỉ là từng giây từng phút kêu tên Tuyết Văn Hi, đôi tay không ngừng mà truyền linh lực vào, nhưng tựa hồ không dùng được, Tuyết Văn Hi hô hấp mỏng manh, cuối cùng tiếng tim đập cũng chưa. Mục Tiểu Mạn chỉ có thể nhìn thân thể người trong lòng ngực không ngừng biến lạnh, nàng lại không có cách gì, nàng chỉ có thể vô thần mà truyền linh lực, nhỏ giọng gọi tên Tuyết Văn Hi. Nàng đem đầu đáp ở ngực Tuyết Văn Hi, nhẹ nhàng trả lời “Gió cũng ôn nhu” nàng đến nghe được ngực Tuyết Văn Hi truyền đến thanh đều động, nàng lung tung lau khô nước mắt, muốn nhìn về phía Tuyết Văn Hi, lại bị Mạnh Bà kéo đến một bên, trơ mắt nhìn Minh Vương triệu hồi ra một nghiệp hỏa đem thân thể Tuyết Văn Hi thiêu sạch sẽ. Mục Tiểu Mạn đã vô lực tránh thoát, nàng vô lực mà quỳ gối một bên nhìn ngọn lửa càng ngày càng lớn, biến thành tái nhợt. Mục Tiểu Mạn nằm liệt ngồi dưới đất, làm như nhớ tới cái gì, nhìn về phía bốn phía, lại chỉ có thấy ánh trăng đầy trời trắng tinh. Mục Tiểu Mạn tay cầm thành quyền, có chút phẫn hận nhìn về phía Minh Vương, muốn đứng dậy, lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Văn Hi” Mục Tiểu Mạn thét chói tai mở bừng mắt, nhìn Mạnh Bà mép giường, có chút thất thần, hỏi, “Văn Hi đâu?” Mạnh Bà không nói gì, cho Mục Tiểu Mạn chén nước, Mục Tiểu Mạn đẩy nước Mạnh Bà ra, có chút buồn bã cười nói “Nàng có phải hay không ghen, cho nên không muốn gặp ta?” Mạnh Bà than một tiếng, đem ly nước để lại mép giường, tiến lên ôm lấy Mục Tiểu Mạn, vỗ nhẹ lưng Mục Tiểu Mạn. Mục Tiểu Mạn chỉ thả lỏng một cái chớp mắt, tránh thoát thoải cái ôm, phẫn hận nhìn về phía ngoài cửa, có chút lạnh lùng hỏi “Vì cái gì? Ta đợi nàng lâu như vậy, yêu nàng lâu như vậy, các người như thế nào có thể, như thế nào có thể hồn phách nàng đều không để lại cho ta?” Nói nói, Mục Tiểu Mạn hốc mắt đỏ, ôm lấy Mạnh Bà cắn bả vai nàng. Minh Vương bước nhanh tiến lên túm hai người “Nháo đủ rồi?” Có chút nghiêm túc nhìn vết thương Mạnh Bà. Mục Tiểu Mạn nhìn về phía nàng, châm chọc cười “Nháo? Có phải hay không trừ bỏ chuyện hậu thổ nương nương, đều là nháo? Hậu thổ nương nương là người yêu ngài,vậy nàng không phải yêu ta sao?” Minh Vương nhìn về phía Mục Tiểu Mạn, đem quạt xếp trong tay nắm chặt có chút tan vỡ, mới mở miệng “Ngươi có thể hay không nghe ta giải thích” Mục Tiểu Mạn đem đầu hướng một bên, trào phúng hỏi “Giải thích? Ngài giải thích nàng sẽ không chết sao? Ngài giải thích nàng có thể đã trở lại sao? Ta xem ngài như bằng hữu, như thân nhân, người lại thân thủ huỷ hoại hy vọng của ta. Nàng rõ ràng tim có đập, ngài có biết hay không” Mạnh Bà rút quạt xếp trong tay Minh Vương ra, đã mở miệng “Cô ấy không chết, chỉ là đi chỗ cô ấy nên đi, đi chỗ cô ấy đi đi” Mục Tiểu Mạn chuyển cái gì nhìn về phía Mạnh Bà, “Bổn Vương đốt cháy thi thể là bởi vì cốt trùng, cái gọi là trái tim nhảy lên bất quá là cốt trùng ở trái tim Tuyết Văn Hi phu hóa, nếu không giải quyết, toàn bộ thôn đều sẽ chết không toàn thây” Mục Tiểu Mạn nhìn về phía Minh Vương “Cho nên nên hy sinh chính là Văn Hi của ta phải không? Cái gọi là thiên hạ đại nghĩa phải không?” Mạnh Bà tiến lên ôm lấy Mục Tiểu Mạn, nhẹ giọng an ủi “Cô ấy không chết, chỉ là nên đi chỗ nên đi thôi” Mục Tiểu Mạn cầm tay Mạnh Bà, hỏi “Chỗ nàng nên đi? Thiên hạ to lớn, ta ở đây, nàng có thể đi noư nào, nàng dám đi nơi nào?” Mạnh Bà mím môi “Đi,chỗ ban đầu 2 người tương ngộ, nơi đó chỉ có các người biết, cũng chỉ có các người mới có thể đi vào.” Mục Tiểu Mạn có chút mong đợi nhìn về phía Mạnh Bà, Mạnh Bà lại là lắc lắc đầu “Thời điểm chưa tới” Mục Tiểu Mạn ngưỡng ngửa đầu, cười ra tiếng “Lại là thiên cơ phải không? Lại là kiếp số phải không? Chúng tôi rốt cuộc làm sai cái gì! Chúng tôi chỉ là yêu nhau mà thôi” thê lương tiếng cười thấp, Mục Tiểu Mạn phun ra máu, hôn mê bất tỉnh.

Mạnh Bà cho đắp chăn cho nàng, lau đi vết máu bên miệng Mục Tiểu Mạn, than một tiếng “Còn có ba cái”
--------------------
Khoe nhan sắc của Hắc Sử Đại Nhân tí =))))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro