Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Lạp Lệ Sa xuất chinh, Phác Thái Anh cũng không có biểu hiện gì đặc biệt chói mắt. Trong mắt các vị cộng sự đại thần, Thái hậu người này coi như có ánh mắt độc đáo, thủ đoạn tinh tế, nhưng Thục Thái phi bất quá chính là người bình thường mà thôi. Ngoại trừ nàng nắm trong tay Cẩm Y vệ, còn có thể có cái gì đây?

Liền lấy chuyện Phác Thái Anh gọi các vị cáo mệnh phu nhân vào cung một chuyến mà nói a, tuy rằng bởi vậy nàng xác thực đã lấy được không ít vật tư, nhưng kỳ thật đây bất quá là thói quen sáo lộ mà thôi. Hoàng thượng khen ngợi không nặng không nhẹ, các vị phu nhân biết rõ Phác Thái Anh có tư tâm, chẳng qua vẫn như cũ đều muốn tự cầu danh thanh tốt cho mình a. Nói trắng ra là, các vị phu nhân cũng không khải kẻ ngốc. Bất quá là có chút chuyện trong lòng đã biết rõ ràng, nhưng mọi người lại vẫn là ngươi tình ta nguyện nhảy hố mà thôi.

Trong mắt rất nhiều người, thứ duy nhất đáng kiêng kị bên người Phác Thái Anh chỉ duy nhất là sức mạnh của Cẩm Y vệ. Bản thân nàng không đáng để lo.

Mà đây cũng là hiệu quả Phác Thái Anh muốn đạt tới.

Các nam nhân dường như luôn đặc biệt dễ dàng khinh thường nữ nhân. Ở điểm này, đừng nói là nam nhân lúc này, dù là nam nhân ở trong thời không trước khi Phác Thái Anh xuyên qua cũng giống như vậy. Theo ý của bọn họ, một nữ nhân không hiểu chính trị hơn nữa cũng không biết mưu quyền, này là chuyện đương nhiên.

Làm một cái so sánh khập khiễng, sự tồn tại của Cẩm Y vệ giống như là một cây súng lục đã lắp đầy đạn.

Bây giờ Phác Thái Anh ở trong mắt một số người, giống như là một tiểu hài tử không biết dùng súng lại nắm trong tay một vũ khí có lực sát thương cực lớn. Bởi vì hài tử này không có tài bắn súng gì, vì vậy những người đang giấu mình trong bóng tối kia cũng không cần lo lắng chính mình sẽ trở thành vong hồn dưới họng súng của Phác Thái Anh. Cũng bởi vì Phác Thái Anh không có tài bắn súng gì, vì vậy khi nàng nổ súng lung tung nói không chừng sẽ làm bị thương đến một số người. Duới tình huống như thế, thứ những người khác muốn làm đương nhiên chính là ít xuất hiện môt chút mà đứng ẩn ở một bên, vào lúc này bọn hắn lựa chọn giữ yên lặng, không đi hấp dẫn lực chú ý của Phác Thái Anh.

Bọn hắn an tĩnh, Phác Thái Anh liền hài lòng.

Cho dù loại yên tĩnh này chỉ có thể giữ được nhất thời, nhưng Phác Thái Anh đã thành công tạo ra thời gian cho Lạp Lệ Sa.

Hơn nữa, Phác Thái Anh cũng không phải thật sự không làm gì cả.

Bị rất nhiều người xem thường Phác Thái Anh bên ngoài bất động thanh sắc, càn quấy, kỳ thật việc bí mật điều tra liền chưa từng đình chỉ. Tin tức nàng nắm giữ trong tay đã càng ngày càng nhiều. Cho tới bây giờ nàng không phải là mèo nhà chỉ biết vung móng vuốt. Nàng kỳ thật là kẻ săn thú am hiểu nhất là đùa giỡn với con mồi a.

Khi Phác Thái Anh tiễn xong các vị cáo mệnh trở lại Hoa Dương cung, Phân Đạt từ trong thiên lao trở về rồi.

Phác Thái Anh cau mày đánh giá Phân Đạt, từ đồ trang sức trên tóc của nàng cho đến ống tay áo của nàng, sau đó ánh mắt vừa chuyển, tiếp tục nhìn xuống giày thêu của Phân Đạt. Phân Đạt bị nhìn đến trong nội tâm sinh ra một loại hoảng sợ khó hiểu, nhịn không được đem giày thêu giấu dưới làn váy của mình.

Phác Thái Anh mày nhíu càng sâu hơn.

Tuyết Bích đứng sau lưng Phác Thái Anh, thấy Phác Thái Anh chỉ nhìn chằm chằm Phân Đạt không nói lời nào, ngay lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Phân Đạt. Tuyết Bích sẽ không hoài nghi lòng trung thành của Phân Đạt, nhưng nếu như chủ tử ý thức được chỗ nào đó không đúng, này nói rõ Phân Đạt nhất định là có vấn đề ... Không phải là bị đánh tráo rồi chứ?

Phân Đạt lắm bắp hỏi: "Chủ, chủ tử..."

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không có gì. Chẳng qua là... Trên người của ngươi dường như có mùi máu tươi."

Phân Đạt thở phào nhẹ nhõm. Thiên lao xác thực không phải là một nơi tốt. Lúc trước nàng ở trong thiên lao không có nhìn thấy tình cảnh máu tươi gì, nhưng mà lúc nàng đi qua một cái lối nhỏ, trên đường nhỏ kia lưu lại hai vết máu thật dài. Theo Phân Đạt suy đoán, đoán chừng là có người vừa mới bị thẩm vấn qua, sau đó máu me đầm đìa mà bị bắt từ phòng thẩm vấn chuyển đến trong phòng giam. Phân Đạt cũng không phải cảm thấy sợ, những năm này nàng ở trong cung, người chết đã thấy không ít.

Các thị nữ bên người Phác Thái Anh này, cho dù các nàng ở trước mặt Phác Thái Anh có thiên tính hoạt bát, nhưng kỳ thật các nàng làm sao lại là nhân vật đơn giản? Chính là đơn thuần nhất như Tuyết Bích, khi đối mặt với người ngoài, tâm địa đều có thể lập tức cứng rắn lên, cho tới bây giờ sẽ không dễ dàng bố thí thương cảm.

Nhìn thấy vết máu, Phân Đạt chỉ buồn bực, chỉ sợ dấu vết này làm dơ quần áo của nàng. Cho dù nàng nâng váy, từng bước một đi rất cẩn thận, bất quá trên đế giày vẫn là nhiễm lên một chút vết máu. Phân Đạt có chút áo não nghĩ, nàng hẳn là nên thay quần áo trước khi gặp mặt Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh đối với mùi máu tươi thập phần mẫn cảm. Nàng không thích loại hương vị này.

Bất quá, Phác Thái Anh ngăn càn Phân Đạt muốn đi xuống rửa mặt, nói: "Bên kia có tin tức gì không? Ngươi nói trước đi a. Điểm ấy hương vị ta vẫn có thể bỏ qua." Nàng từ từ làm cho chính mình thích ứng. Lạp Lệ Sa đã rời khỏi, như vậy nàng càng phải làm cho bản thân trở nên không gì làm không được.

"Đúng là đã có chút ít đầu mối..." Phân Đạt nhỏ giọng nói.

Nếu như Vân triều bên này thật sự tồn tại một số người ở nhiều năm trước đã bắt đầu cấu kết cùng dị tộc, như vậy mặc kệ bọn hắn giấu cái đuôi tốt đến thế nào đi nữa, dù sao vẫn phải lộ ra một ít dấu vết. Cái khác tạm thời không nói đến, những lương thực bị mang đến dị tộc là làm sao có được, lại vận chuyển như thế nào? Chỉ cần đem những quan địa phương có vấn đề nhất nhất liệt kê ra, sau đó nghiền ngẫm mạng lưới quan hệ phía sau bọn họ, như vậy người độc thủ phía sau bức màn liền nổi lên mặt nước.

Phác Thái Anh nhận lấy một tờ giấy trong tay Phân Đạt, phía trên chỉ viết một cái họ.

Cái họ này thẳng tắp đánh vào ánh mắt Phác Thái Anh. Họ, là dùng mực nước mà viết ra; chỉ là quanh cái họ này lại được người dùng mực son mà khoanh tròn lất. Màu mực quá sâu, màu đỏ quá tươi đẹp. Hai màu trên giấy tạo thành sự chênh lệch rõ ràng. Nàng nhịn không được cười nhạo một tiếng, nói: "Ta nên sớm nghĩ đến."

Phác Thái Anh cầm tờ giấy vo tròn ném vào trong chén trà.

Trong chén trà vốn có một ít nước, giờ phút này toàn bộ tung tóe ra ngoài, để lại dấu vết càng đậm trên bàn trà tối màu.

Phác Thái Anh chợt nhớ tới những nữ nhân trong nội cung kia, hỏi: "Hiền Thái phi và Đức Thái phi hôm nay đang bận rộn cái gì?"

Từ sau khi Kiền Khánh đế chết, hậu cung liền nằm trong tầm khống chế của Lạp Lệ Sa. Chỉ cần nàng chặt đứt trong ngoài tương giao, nữ nhân trong nội cung dù thông minh cũng chỉ là chim sẻ trong l*иg. Người trên triều đình không có lý do gì lại phải lên tiếng vì những nữ nhân này, bởi vì Lạp Thái hậu quản lý hậu cung, đây là chuyện hợp tình hợp lý. Bởi vậy, tất cả mọi người trong nội cung rất an phận. Ngoại trừ một vài người thử thăm dò qua Phác Thái Anh, đều không có động tác gì khác.

Bất quá, đúng là nữ nhân tội gì phải khó xử nữ nhân. Chỉ cần các nàng không mưu toan vươn tay quá dài, Lạp Lệ Sa sẽ không cố ý làm khó các nàng.

"Đức Thái phi nghe nói tin dữ của Phùng lão Tướng quân, hôm nay đã bế cung giữ đạo hiếu." Tuyết Bích nhanh chóng hồi đáp.

"Còn Hiền Thái phi?" Phác Thái Anh hỏi.

"Hiền Thái phi mỗi ngày đều đến vấn an Đức Thái phi." Tuyết Bích còn nói.

"Quan hệ của các nàng nhưng thật ra không tệ... Tiên hoàng tại thế vài năm, các nàng liền thân mật thắm thiết như tỷ muội. Sau khi Tiên hoàng tạ thế, các nàng lại càng qua lại gần gũi." Ngón tay Phác Thái Anh thả trong ống tay áo khe khẽ gõ gõ, dường như đang dùng một phím đàn ẩn hình đánh ra một bản hoà tấu mà người khác không thể nghe thấy, "Ta thực dự nên hảo hảo chúc phúc cho tình hữu nghị của các nàng a. Dù sao, ở trong cung này, vô luận là tướng mạo, hay là tài tình của các nàng, đều coi như là hàng đầu rồi. Người như vậy nếu ở trong cung hiu quạnh sống hết quãng đời còn lại, chẳng phải là đáng tiếc sao? Chẳng phải là cô phụ sự thiên vị của tạo hóa sao?"

Đáng tiếc, Phác Thái Anh lại không có tiếp tục chúc phúc.

Nếu như trong phần hữu nghị này giữa Đức Hiền hai người có trộn lẫn gia hận quốc hận, các nàng còn có thể tiếp tục gìn giữ sự hữu hảo sao?

Ở trong cung này, không có người nào là vô tội. Coi như là vì Lạp Lệ Sa đang ở nơi xa, Phác Thái Anh cũng nhất định phải làm cái ác nhân này.

"Đi mời Đức Thái phi... Mà thôi, nếu như nàng bế cung rồi, vẫn là mời Hiền Thái phi đến đây đi." Phác Thái Anh nhấc chân đi vào nội điện, "Nếu nàng đến, liền kêu nàng đợi ở bên ngoài. Chỉ nói là ai gia mệt mỏi, cần hảo hảo nghỉ một giấc. Tóm lại, nói nàng hảo hảo mà ngồi ở chỗ kia a."

"Vâng." Phân Đạt cúi đầu đáp.

Khi Phác Thái Anh đi lướt qua người Phân Đạt, ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu. Phân Đạt liên tục gật đầu.

Tuyết Bích đi theo Phác Thái Anh tiến vào trong điện. Phác Thái Anh được Tuyết Bích giúp đỡ cởi ra một thân lễ phục, bỏ xuống vật phẩm trang sức trên tóc, sau đó dùng nước ấm rửa mặt, quả thật nằm lên trên giường. Trên giường bày biện rất nhiều gối đầu, Phác Thái Anh vừa nằm xuống, liền lập tức bị các loại gối bao vây lấy.

"Ta mệt mỏi quá a." Phác Thái Anh nhỏ giọng nói.

Kỳ thật cũng không phải là mệt đến như vậy, chỉ là nghe hương vị thuộc về Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh liền không nhịn được muốn làm nũng. Hiển nhiên lời nàng nhỏ giọng lẩm bẩm lúc này căn bản không thể truyền đến trong tai Lạp Lệ Sa, nhưng khi Phác Thái Anh nhắm mắt lại, lại dường như có thể tưởng tượng ra được bộ dạng mỉm cười của Lạp Lệ Sa.

"Ta à, khi cùng bọn họ đấu với nhau, không cảm thấy mệt chút nào." Phác Thái Anh tiếp tục nhỏ giọng nói, "Nhớ ngươi mới mệt."

Trong phòng yên tĩnh trở lại. Tuyết Bích nhẹ chân nhẹ tay mà rời khỏi nội điện. Giống như toàn thế giới chỉ còn lại có một mình Phác Thái Anh. Nàng mở mắt ra, trong mắt không có chút buồn ngủ nào. Nàng không cảm thấy buồn ngủ, chỉ là muốn nằm ở đây cái gì cũng không làm mà thôi. Nhàn nhạt lãnh hương hoa mơ để cho nàng cảm thấy vô cùng an tâm.

Phác Thái Anh là một người sợ cô đơn. Cho nên, nàng luôn nghĩ cách để cho ở bên cạnh mình luôn náo nhiệt.

Nhưng mà, sau khi Lạp Lệ Sa rời khỏi, Phác Thái Anh đã từ từ yêu thích cảm giác ở một mình.

Bởi vì, lúc ở một mình là thích hợp để nhớ nhung nhất.

"Có lẽ, ta hẳn là đối với các nàng tốt một chút. Ngươi cảm thấy thế nào?" Phác Thái Anh là đang tự nói, nhưng lại dường như đang đối thoại với Lạp Lệ Sa, "Mọi người cùng ở trong cung lâu như vậy, kỳ thật các nàng đều không phải là người làm cho người ta đáng ghét. Mặc dù ta không có quá nhiều tâm tình thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng không nghĩ đối với các nàng quá tàn nhẫn. Rõ ràng người làm sai chuyện cần bị trừng phạt đều là nam nhân, các nàng không vô tội, nhưng các nàng là thân bất do kỷ a."

"Ta quả nhiên vẫn là quá thiện lương." Phác Thái Anh lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Một chút lương thiện này có thể phù hộ cho phu quân của ta bình an trở về không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro