Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Hoàng hậu cùng Hoàng đế dùng cơm, Thục phi nương nương đưa qua một chén canh quấy rầy.

Khả Nhạc gióng trống khua chiêng mang theo hộp cơm đưa qua, vì vậy hầu tất cả những người 'dài tai' trong nội cung đều đã nghe được tin tức này. Ngoại trừ Hoàng thượng - một người rất tự tin cho rằng mình có mị lực vô hạn, cảm thấy hậu cung của mình thật sự là hiền thê mỹ thϊếp, mà hắn là đang ngồi hưởng tề nhân chi phúc*, còn lại các chủ tử khác đều cho rằng Hoàng hậu cùng Thục phi nhất định là đang giằng co. Ha ha, Thục phi kiêu ngạo như thế, là Hoàng hậu gϊếŧ chết nàng, hay là nàng gϊếŧ chết Hoàng hậu đây?

(*Cuộc sống giàu sang, phú quý, nhiều con cháu)

Nói cách khác, ngoại trừ một mình Hoàng đế, các chủ tử còn lại trong hậu cung đều cho rằng Hoàng hậu cùng Thục phi tất nhiên đã là tử địch.

Có một câu nói rất hay, chân lý được nắm giữ tại trong tay một số người.

Theo một góc độ nào đó mà nói, bề ngoài giống như chỉ có một mình Hoàng đế nhìn thấu chân tướng sự việc?

Đây có được coi là truyện cười không?

Phác Thái Anh nghỉ trưa xong, trong lúc rửa mặt lại nghĩ tới tạ lễ Lạp Lệ Sa đưa cho nàng, liền gọi Khả Nhạc vào cung kho lấy cái hộp trang sức kia ra. Nàng cẩn thận tỉ mỉ mà nhìn kỹ. Tuyết Bích đứng thẳng ở một bên, nói: "Nương nương, mấy thứ đồ trang sức này không thể dùng được, vi phạm quy chế a!"

Lúc trước khi ở trong Chiêu Dương điện, Tuyết Bích bị trân bảo làm hoa mắt, hơn nữa khi đó cũng không có nhìn kỹ, nàng chỉ kịp chấn kinh đối với hành động hào phóng của Hoàng hậu nương nương, những việc khác đều không kịp chú ý đến. Nhưng mà, hiện tại đem trân bảo cẩn thận xem qua lần nữa, Tuyết Bích lập tức phát giác ra chỗ không đúng. Trong hậu cung hết thảy đều có luật lệ, Phác Thái Anh thân là Thục phi, tuy rằng địa vị không thấp, chỉ là có chút đồ trang sức, nàng còn không có tư cách đeo.

Tuyết Bích nguyên bản cũng không dám toàn tâm toàn ý tin tưởng, Hoàng hậu nương nương thật sự có thể không một chút khúc mắc mà đối tốt với chủ tử nhà mình, cho nên giờ phút này khi nàng phát hiện ra điểm này, tâm tình của nàng giống như là rốt cuộc đã chờ đợi được chiếc giày còn lại rơi xuống đất, nói: "Nương nương, người nói Hoàng hậu nương nương là có ý gì?"

"Nàng có thể có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng nàng là cố ý đưa cho ta đồ trang sức trái luật lệ, để cho ta phạm cung quy sao? Ngươi quá coi thường nàng rồi..., tuy rằng nàng xác thực thấy ta không vừa mắt, đương nhiên ta cũng thấy nàng không vừa mắt, chỉ là nàng tuyệt đối sẽ không hại ta." Phác Thái Anh cười nói.

Ở phương diện này, Phác Thái Anh rất có lòng tin đối với Lạp Lệ Sa.

Cho nên, Thục phi nương nương mới có thể không kiêng nể gì cả mà ăn thức ăn ở Chiêu Dương điện, cũng có thể thản nhiên mà tiếp nhận lễ vật của Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh còn nói: "Lại nói, nếu như nàng thật sự muốn đối phó ta, làm sao có thể dùng loại biện pháp chỉ cần ngươi nhìn một cái đã xem thấu chứ? Lệ Sa người này a, ta rất lý giải, trái tim nàng là làm từ một khối sắt, có rất nhiều biện pháp khiến cho người trái ý nàng muốn sống không được muốn chết không xong."

Tuyết Bích hồ đồ rồi, nàng nghe không hiểu nhân quả trong đó. Nếu như Hoàng hậu nương nương thật sự lợi hại như vậy, vậy tại sao chủ tử nhà mình có thể bảo đảm Hoàng hậu nương nương không có ý xấu? Nếu như Hoàng hậu nương nương thật sự đáng tín nhiệm, vậy vì sao khi chủ tử nhà mình nhắc tới Hoàng hậu lại có rất nhiều sự không vừa lòng cùng khinh thường chứ?

"Tóm lại, cho các ngươi một lời khuyên, mà đây cũng là yêu cầu của ta đối với các ngươi, mãi mãi cũng không cần chống lại người của Chiêu Dương điện." Biểu lộ của Phác Thái Anh bỗng nhiên nghiêm túc lên, nàng trịnh trọng nhìn Khả Nhạc và Tuyết Bích, "Các ngươi có thể làm được không? Còn có, nếu như sau này ta gặp chuyện gì không tốt, đi tìm Hoàng hậu, đừng tìm Hoàng thượng. Trong và ngoài cung đều nói Hoàng thượng coi trọng ta nhất, nhưng kỳ thật chân tâm của hắn đáng giá mấy đồng tiền?"

"Nương nương hồng phúc Tề Thiên, làm sao lại gặp chuyện không tốt được?" Khả Nhạc vội nói.

"Ta nói những lời này, bất quá là để trong lòng các ngươi hiểu rõ mà thôi. Nếu không phải là ta chán ghét Hoàng hậu, ta cảm thấy ôm bắp đùi của nàng so với ôm bắp đùi của Hoàng thượng còn hữu dụng hơn. Đương nhiên, ta chính là bắp đùi." Phác Thái Anh một bên nói chuyện, một bên tiếp tục cúi đầu nghiên cứu cái rương bảo bối kia.

Trong đó nàng thích nhất là một cây trâm phượng cài tóc, dùng vật liệu là vàng cùng hồng bảo thạch. Vàng cùng với màu đỏ bảo thạch, hai thứ đồ này nếu như phối hợp không tốt, sẽ tạo cảm giác lòe loẹt thô thiển nhưng người tập tành làm nhà giàu mới nổi, nhưng cây trâm phượng cài tóc này lại không tầm thường chút nào, chỉnh thể nhìn qua cực kỳ đại khí.

Phác Thái Anh cầm lấy trâm phượng cài tóc, dùng ngón tay vuốt vài vòng, tự nhủ nói: "Tại sao nàng phải đưa cho ta cái này? Ta cài cái này lại nhìn không hợp, cài lên ngay cả ánh sáng của bản thân ta đều bị cây trâm này chặn lại. Thế gian này đại khái chỉ có chính nàng mới làm nổi bật lên cây trâm này a?"

"Khả Nhạc, ngươi đem này cây trâm phượng này để riêng ra. Ân, cẩn thận một chút, bỏ vào cái hộp tốt một chút. Chờ đến tiệc Thiên thu của Hoàng hậu nương nương, chúng ta sẽ lấy nó ra, vừa vặn đưa cho Hoàng hậu nương nương, chúc mừng sinh thần của nàng." Phác Thái Anh cảm thấy bản thân thật sự là quá cơ trí rồi.

Ha ha, lấy lễ vật của Hoàng hậu nương nương tặng tặng lại cho Hoàng hậu nương nương làm quà sinh nhật, da mặt nên dày bao nhiêu mới có thể làm được loại chuyện này?

Thời gian rất nhanh đã trôi qua hơn một tháng.

Phác Thái Anh cảm thấy bản thân tối thiểu phải mập lên năm cân, gương mặt vốn nhọn của nàng cũng đã dần dần trở nên đầy đặn lên. Mọi người nghĩ mãi mà không rõ, vì sao ngày ngày nàng đến Chiêu Dương điện gặp Hoàng hậu nương nương chịu "Hành hạ", khí sắc lại có thể càng ngày càng tốt? Không phải là Bồ Tát thật sự hiển linh chứ?

Nhất định là như vậy a? Chẳng lẽ một cái cúi đầu trước tượng Phật ngọc kia, thật sự có thể hạ sinh Hoàng tự?

Trong lòng Đức phi và Hiền phi rất sốt ruột, nếu như Thục phi thật sự hoài thai, vậy uy hϊếp của nàng sẽ càng lớn hơn a! Bất quá, các nàng cũng nhịn không được mà cười nhạo Hoàng hậu ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo. Không phải muốn làm khó Thục phi sao? Sao lại khiến cho thân thể Thục phi càng ngày càng khỏe mạnh rồi? Thủ đoạn này quá kém a?

Phác Thái Anh vuốt vuốt ngực của mình, tự an ủi mình nói: "Đây là lần trổ mã thứ hai a, ta không có béo, là ngực lớn hơn mà thôi a!"

Khi Khả Nhạc và Tuyết Bích hầu hạ Phác Thái Anh tắm rửa, nghe nói như vậy thì liếc nhìn nhau. Chủ tử nhà mình thật sự là không hiểu rõ bản thân a, nàng ở trong Chiêu Dương điện ăn uống vui chơi cũng liền thôi, dù sao Hoàng hậu nương nương mỗi ngày đều sai người chuẩn bị thức ăn. Nhưng là, chủ tử nhà mình gần đây bắt đầu chọn món nữa a! Ngày hôm trước sẽ nghĩ xem hôm sau muốn ăn cái gì, cũng là Hoàng hậu nương nương tốt tính, thật sự cho chuẩn bị trước. Ăn uống như vậy, có thể không béo sao?

Nếu là một tháng trước, Khả Nhạc và Tuyết Bích đối với Hoàng hậu nương nương còn ôm một chút cảnh giác, vậy bây giờ liền thật sự cái gì hoài nghi cũng không có.

Hoàng hậu nương nương, ngài đem Thục phi sủng thành bộ dáng gì a?!

"Lại nói, không phải là Hoàng hậu nương nương nghĩ dùng mỹ thực làm vũ khí để phá hỏng khuôn mặt xinh đẹp của nương nương chúng ta, sau đó độc chiếm long sủng a?" Tuyết Bích nói đùa. Kỳ thật, trước kia Phác Thái Anh có chút gầy, không có biện pháp a, này là do nàng muốn giả bộ bệnh trạng để tránh sủng nha, nhưng bây giờ mập lên chút ít, càng có vẻ xinh đẹp.

Phác Thái Anh giả vờ tức giận nói: "Nhất định là như vậy, thế nhưng bổn cung lại trúng kế độc của nàng!"

Sau đó, chủ tớ ba người đều im lặng. Cung nữ chịu trách nhiệm nấu nước nóng là tai mắt của Từ Ninh cung, nàng vâng lời mang theo nước ấm tiến vào, vừa vặn nghe thấy được câu nói sau cùng của Phác Thái Anh, trong lúc nhất thời trong nội tâm chuyển qua rất nhiều suy nghĩ, quyết định muốn truyền tin tức này ra ngoài.

Ngày thứ hai, Phác Thái Anh đến Tĩnh An cung thỉnh an Phác Quý Thái phi.

Thời tiết dần dần chuyển nóng, Phác Quý Thái phi càng cảm thấy mệt mỏi. Nàng dựa trên giường thấp, dưới chân để một chậu mước đá, một cung nữ đứng quạt cho nàng, một cung nữ hầu nàng đọc sách. Sau khi Phác Thái Anh đến, lập tức đoạt lấy công việc của một vị cung nữ, nịnh hót quạt cho cô mẫu mỹ nhân.

"Tiểu Hoàng hậu quả thật có chút bản lĩnh. Từ sau khi nàng vào cung, trong nội cung cũng không xảy ra một chút sự cố gì." Phác Quý Thái phi tự tiếu phi tiếu nói.

Lạp Lệ Sa hiển nhiên rất rõ ràng tình cảnh của mình. Trong tay của nàng tuy rằng cầm phượng ấn, nhưng những quản sự bên dưới vẫn là trung với hai vị Thái hậu. Vì vậy nàng mô phỏng cách vận hành của công ty mà định ra một quy tắc trách nhiệm, đem toàn bộ cung vụ đều giao cho quản sự, mà Hoàng hậu nàng chỉ phụ trách xét duyệt đóng dấu, không chịu trách nhiệm công việc cụ thể. Nếu như vị quản sự nào làm không tốt, như vậy nàng liền sẽ loại bỏ vị quản sự đó, lại đưa một vị quản sự khác lên.

Hai vị Thái hậu nguyên bản nhất định là đều muốn gây một ít phiền toái cho Lạp Lệ Sa, chỉ là bị chiêu thức ấy của Lạp Lệ Sa làm cho có chút ngoài dự đoán, việc này có nghĩa là, nếu các nàng thật sự muốn gây phiền phức cho Lạp Lệ Sa, như vậy Lạp Lệ Sa có thể tương kế tựu kế mà loại bỏ vị quản sự làm sai chuyện. Hiện tại những người quản sự này đều là tâm phúc của hai vị Thái hậu, nếu thay một người khác đến, nói không chừng chính là tâm phúc của Lạp Lệ Sa. Hai vị Thái hậu đành lòng lãng phí nhân mạch sao? Các nàng không bỏ được!

Vì vậy, Lạp Lệ Sa liền thoải mái rồi. Nàng mỗi ngày chỉ để ý đóng dấu, nhưng toàn bộ hậu cung vẫn gió êm sóng lặng.

Phác Thái Anh lơ đễnh nói: "Chiêu thức ấy ta cũng biết. Chỉ tiếc ta chính là phi tử, vẫn là không cần lo chuyện quản lý cung vụ."

Phác Quý Thái phi gõ lên trán Phác Thái Anh một cái: "Ngươi nói thật dễ nghe? Cùng tiểu Hoàng hậu chơi đùa rất vui vẻ phải không? Nếu ngươi lại béo lên, người chúng ta bố trí trong Thái y viện cũng không có cách nào tiếp tục giúp ngươi che giấu. Nếu ngươi không muốn thị tẩm, từ hôm nay trở đi phải bắt đầu ăn uống điều độ a."

"Cô cô, người đành lòng để cho ta đói bụng sao? Bây giờ ta đang trong giai đoạn phát triển, nếu không ăn uống đầy đủ, sợ là không cao lên được. Lại nói, ta cũng chỉ có thể tiếp tục tự tại mấy ngày thôi. Không phải ngày mai, thì chính là ngày kia, bên chỗ Thái hậu cũng nên có động tĩnh rồi." Phác Thái Anh cợt nhả nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro