Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông lệ Thục phi nương nương mỗi ngày đến chỗ của Hoàng hậu nương nương chép kinh Phật được giữ lại.

Sau khi toàn bộ Chiêu Dương điện nằm trong lòng bàn tay của Lạp Lệ Sa, lúc Phác Thái Anh làm việc có thể càng không kiêng nể gì. Trước kia nàng chỉ có thể lui ở trong Thiên điện, nhưng bây giờ có thể lượn lờ ở mọi nơi trong Chiêu Dương. Dù sao trong Chiêu Dương điện đều là người của Lạp Lệ Sa, mặc kệ Phác Thái Anh làm cái gì đều có thể được che đậy.

Chính như Phác Quý Thái phi mỗi ngày lười biếng phơi nắng mặt trời, nhưng có thể khiến cho toàn bộ cung nhân đều cho rằng nàng thành kính cầu phúc cho tiên đế, hôm nay Lạp Lệ Sa cũng có thể điều khiển lời đồn đãi trong nội cung. Nàng nói Thục phi và Hoàng hậu tranh cãi, như vậy những người khác trong nội cung cũng chỉ có thể tin rằng Thục phi và Hoàng hậu tranh cãi. Cho dù Phác Thái Anh đều ôm bắp đùi Hoàng hậu lăn lộn làm nũng —— đương nhiên loại chuyện này tạm thời sẽ không phát sinh —— ngoại giới cũng sẽ không biết.

Vì vậy, Phác Thái Anh liền quang minh chính đại tiến dần từng bước rồi.

Chánh điện là nơi bình thường Lạp Lệ Sa nghỉ ngơi sinh hoạt, Kiền Khánh đế cũng không tới nơi này, vì vậy Chánh điện dĩ nhiên là trang trí dựa theo sở thích của Lạp Lệ Sa. Bởi vậy, nơi này được trang trí thậm chí còn không lộng lẫy bằng Thiên điện, Lạp Lệ Sa dùng một ít bồn hoa xanh tươi mơn mởn thay cho những vật trang trí cổ ở trong phòng.

Nên nói như thế nào đây? Chánh điện được trang trí cũng không có một chút trương giương, vừa làm nổi bật lên thân phận của Lạp Lệ Sa, vừa tận lực chú ý đén sự thoải mái dễ chịu.

Phác Thái Anh tuy rằng thích trang sức, nhưng về mặt nhà ở, nàng lại thích gió thiên nhiên, nói cách khác nàng kỳ thật rất ưa thích cách bố trí trong Chánh điện. Nhưng hết lần này đến lần khác miệng của nàng cũng rất xấu xa, cố ý nói: "Ồ, Hoàng hậu nương nương của chúng ta là đang muốn tìm một cái hư danh đơn giản a? Đây cũng quá giả dối a?"

Đứng ở một chỗ không có người chú ý đến, Huệ Phổ nhịn không được mà hung hăng trừng mắt nhìn Phác Thái Anh một cái. Nàng đối với Phác Thái Anh là càng ngày càng bất mãn.

Lạp Lệ Sa không thèm để ý tới Phác Thái Anh. Chỉ cần có người thứ ba ở đây, nàng liền quen giữ thần sắc lãnh đạm, bởi vậy sẽ không cùng Phác Thái Anh đấu võ miệng.

Phác Thái Anh nhịn không được ngáp một cái.

Phác Thái Anh lại nhịn không được ngáp một cái.

Phác Thái Anh lại lại nhịn không được ngáp một cái.

Lạp Lệ Sa rút cuộc nhịn không được, khép lại sổ sách trong tay, có chút giật khóe miệng, hỏi: "Đêm qua ngươi làm cướp sao?"

Phác Thái Anh dùng khăn xoa xoa con mắt —— chính là chiếc khăn vải bông phía trên được thêu những đám mây rất không tinh xảo kia —— hữu khí vô lực nói: "Ngày hôm qua hạ nhân đưa đến một quyển truyện siêu cấp đẹp mắt, rất lâu không có xem qua truyện tràn đầy vui vẻ như vậy, không có nói đến chuyện tình tình ái ái của tài tử giai nhân, mà là một truyện huyền nghi xử án a! Tác giả thật tài tình, ta không ngờ đã xem suốt cả đêm."

Lạp Lệ Sa có chút ghét bỏ mà nhìn Phác Thái Anh một lần. Nàng không thích nhất là loại người không chút tự chủ về hành động cùa mình.

Phác Thái Anh cũng không cảm thấy bản thân làm sai chỗ nào. Tính tình của nàng vốn có một mặt rất tùy hứng. Phác Thái Anh đúng là thích câu chuyện kia, nàng cảm thấy người tác giả này rất có tiền đồ, bởi vậy còn nghĩ qua muốn đem tác giả nhốt vào trong phòng tối, đề cho hắn ngựa không dừng vó mà viết phần tiếp theo.

Đương nhiên, chẳng qua là nghĩ như vậy mà thôi.

Phác Thái Anh lại nhịn không được ngáp một cái. Lạp Lệ Sa cảm thấy không thể nhịn được nữa. Bất quá, xuất phát từ trong nội tâm mà nói a, kỳ thật ngay cả bộ dạng khi ngáp của Phác Thái Anh đều rất đẹp. Nàng dùng khăn che miệng, ánh mắt mơ mịt, giống như sương mù, giống như thần lộ, giống như viễn sơn vân thiển.

Lạp Lệ Sa cảm thấy hình ảnh này quá ảnh hưởng tới lực chú ý của mình rồi, vì vậy cắn chặt răng nói: "Nếu như buồn ngủ, vậy lên trên giường ngủ một lát đi a."

Phác Thái Anh ngay lập tức thanh tỉnh: "Ai?"

Lạp Lệ Sa cũng không tiếp tục để ý nàng, đối Khả Nhạc và Tuyết Bích nói: "Dìu chủ tử của các ngươi lên giường nằm đi."

Ở thời đại này, "Giường" là phần quan trọng nhất trong đồ cưới của nữ tử. Giường của Lạp Lệ Sa cũng là một chiếc giường rất lớn, buông màn xuống, bên trong liền biến thành một vùng trời đất nhỏ. Phác Thái Anh được Khả Nhạc Tuyết Bích hầu hạ rửa mặt, lại cởϊ qυầи áo ra, liền mơ màng mà nằm lên giường.

Lạp Lệ Sa thích lãnh hương, chẳng hạn như hoa mơ. Phần cao ngạo kia giống như cảm giác người khác nhận thấy từ nàng vậy.

Phác Thái Anh ngửi ngửi mùi hương như có như không ở trên chăn, đột nhiên cảm thấy không buồn ngủ nữa. Trong bóng tối, ánh mắt của nàng mở thật to. Thời gian dần trôi qua, khi ánh mắt của nàng đã quen với loại bóng tối này, nàng là có thể nhìn rõ ràng các loại đường vân khắc hoa trên khung giường. Tân giường của quý nữ chính là một mặt hàng mỹ nghệ. Có lẽ để phù hợp với thân phận của Hoàng hậu a, trên khung giường có khắc bách điểu triêu phượng. Tầm mắt của nàng lướt qua những bộ lông vũ trông rất sống động kia.

Nàng nhịn không được nghĩ, trên chiếc giường lớn này ngoại trừ Lạp Lệ Sa, nàng hẳn là người thứ hai nằm ở trên đó.

Ý nghĩ như vậy không ngừng chiếm cứ trong đầu nàng, khiến cho trong lòng Phác Thái Anh phảng phất như có một đám lửa đang thiêu cháy.

Phác Thái Anh giật giật mền, phủ lên cả khuôn mặt cùa mình.

Lúc nàng ngủ luôn có thói quen co rúc lại, còn thích dùng mền che kín cả khuôn mặt. Phác mẹ uốn nắn nàng thật nhiều lần, nhưng loại tình huống này vẫn không có cải thiện. Phác Thái Anh nhịn không được phỉ báng trong lòng, nếu như là Lạp Lệ Sa, tư thế ngủ của nàng ấy nhất định rất tiêu chuẩn a? Nàng ấy luôn bất động thanh sắc, nói không chừng ngay cả lúc ngủ cũng giống như người máy, nẳm ngửa mặt lên trên, hai tay khoanh lại đặt trên trước ngực, sau đó giữ nguyên cái tư thế này suốt cả đêm.

Sau khi tưởng tượng xong dáng ngủ của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh nhịn không được cười ra tiếng.

"Chủ tử? Muốn dùng trà sao?" Khả Nhạc dùng rất nhỏ thanh âm từ bên ngoài giường nói vọng vào.

"Các ngươi không cần để ý đến ta, đi tìm một chỗ nghỉ ngơi đi." Phác Thái Anh nói. Dù sao nàng cũng thức suốt đêm, dù cho vừa rồi bởi vì một chút hưng phấn mà không cảm thấy buồn ngủ, chỉ là sau khi chút hưng phấn nhiệt tình kia qua đi, nàng liền lại buồn ngủ. Nàng nhắm mắt lại, hít thở dần dần liền nhẹ.

Phác Thái Anh đang nằm mơ.

Đó là một ngày rất đẹp trời, Phác Thái Anh mặc đồng phục trung học phổ thông. Nàng là loại người mặc kệ tới nơi nào đều có thể hấp dẫn ánh mắt người khác, huống chi trong thời kỳ trưởng thành nàng càng phô trương hơn so với sau này. Bên cạnh của nàng vĩnh viễn sẽ có một đám đệ tử. Nhưng mà, ở trong mơ không phải như vậy.

Lớp của nàng vừa học thể dục xong. Mọi người ồn ào trò chuyện trên đường từ sân luyện tập về phòng học.

Phác Thái Anh cảm thấy phi thường kỳ quái. Sao nàng lại đi một mình ở trong sân trường, chẳng lẽ không phải nàng nên đi cùng với các bạn sao? Nhất là sau khi học thể dục xong, nàng nhất định sẽ vừa cùng đồng học nói chuyện phiếm, vừa đi về phòng học a! Nàng lại không phải người thích độc lai độc vãng như Lạp Lệ Sa!

Nhưng mà, trong mộng suy nghĩ rất dễ dàng bị đông cứng lại.

Sau khi Phác Thái Anh không làm sao nghĩ rõ được vấn đề này, nàng cũng chỉ có thể từ bỏ.

Hiển nhiên chung quanh đều là đồng học, nhưng mà náo nhiệt là thuộc về người khác, Phác Thái Anh chỉ có một mình. Cảm giác cô độc như bóng với hình.

Phác Thái Anh chán ghét loại cảm giác này. Nàng thích bên cạnh mình vĩnh viễn náo nhiệt, dù cho đó là một loại phồn vinh giả dối, nhưng chỉ cần náo nhiệt thì tốt rồi. Phác Thái Anh thích có nhiều người vây quanh bên cạnh mình, dù cho nhưng người đó đều không thể coi là tri kỷ thật sự, nhưng chỉ cần có người làm bạn thì tốt rồi.

Nhưng là, nếu như kéo tơ bác kén đi phân tích tâm lý của Phác Thái Anh, có thể biết rõ, nàng vẫn là cô độc.

Tựa như cảnh trong mơ này.

Phác Thái Anh cố gắng muốn thoát ra khỏi cảm giác không tốt này, nhưng mà nàng cũng không có ý thức được mình là đang nằm mơ. Nàng đành phải cố gắng chạy như điên. Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy phía trước có một cái bóng lưng quen thuộc. Người kia là ai? Nàng không muốn biết. Nàng lại theo bản năng cảm thấy an tâm.

Phác Thái Anh liền an tĩnh đi theo sau lưng Lạp Lệ Sa.

Người trong mộng luôn thành thật hơn so với người trong hiện thực. Ít nhất trong mộng Phác Thái Anh rất rõ ràng, nếu như nàng chủ động tiến lên phía trước bắt chuyện với Lạp Lệ Sa, chỉ sợ Lạp Lệ Sa sẽ cảm thấy nàng không có ý tốt. Vì vậy, nàng cũng chỉ có thể không xa không gần mà theo sát sau lưng Lạp Lệ Sa như vậy. Nàng theo nàng ấy đi qua lối mòn của trường học, theo nàng ấy đi qua nhà ăn thứ ba của trường học, theo nàng ấy đi lên lầu, theo nàng ấy đi vào phòng học. Lạp Lệ Sa thủy chung đều không có quay đầu lại.

Nàng ấy thủy chung đều không có quay đầu lại.

Vì vậy, tâm của Phác Thái Anh ngay lập tức bị một loại cảm giác rầu rĩ chán nản vô lực bao phủ.

Trước đây thật lâu, Phác Thái Anh từng đọc qua một câu ở trong sách. Vị tác giả kia hẳn là một nữ tác giả trẻ tuổi, khi nàng miêu tả mối tình đầu của mình, nàng nói, ta mộng thấy một người, mơ hồ là ngày xuân nắng ấm, ta yên lặng đi theo sau lưng nàng, từ hưng phấn đến vắng lặng, từ yêu thương đến quên đi.

Phác Thái Anh tỉnh lại.

Nhưng mà, nàng dường như còn đang chìm trong loại tâm tình bất lực ở trong mộng.

"Đây là cái gì a, còn không bằng đưa ta vào một cái xuân mộng để cho ta thoải mái một chút a!" Phác Thái Anh yên lặng dựng lên một ngón giữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro