Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở chỗ của Tác Ni tất nhiên là không hỏi ra được chuyện gì.

Chờ sau khi Tác Ni đem những chuyện tự nhận là quan trọng đều hồi báo một lần, nàng thu tiếng, lại chú ý tới Hoàng hậu nương nương vẫn còn duy trì một bộ dáng đang lắng nghe, dường như là tại tỏ ý bảo nàng nói tiếp. Trong lòng Tác Ni suy nghĩ cực kỳ nhanh, có chút hiểu ra, chủ tử là muốn nghe tin tức cặn kẽ.

Vì vậy, Tác Ni lại đem một ít chuyện nàng cho rằng không quá quan trọng và một ít chuyện nàng còn đang điều tra chưa xác thực nói ra một lần. Nói thí dụ như Lâm mỹ nhân trong hậu cung hư hư thực thực có thai a, nói thí dụ như Đức phi đi đến nội cung của Hiền phi đưa qua hạt sen như có ý muốn "Liên hợp đồng minh".

Đợi đến lúc mọi chuyện cần thiết đều báo cáo xong rồi, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn là một biểu lộ tỏ ý muốn Tác Ni nói tiếp.

Đến lúc này, Tác Ni rốt cuộc có chút mờ mịt, nàng đã đem toàn bộ sự tình mình biết được đều nói rồi a! Là một người được Lạp Lệ Sa một tay điều dạy lại rất có tính chuyên nghiệp trong công việc, Tác Ni có thể dùng tôn nghiêm Đại cung nữ của nàng mà thề, nàng tuyệt đối không có bỏ sót thứ gì.

"Liền không có chỗ nào không thích hợp sao? Chẳng lẽ hết thảy đều thực bình thường?" Lạp Lệ Sa thấy Tác Ni không nói, hỏi.

Tác Ni cẩn thận suy nghĩ một chút, lại chỉ có thể lắc đầu, nói: "Cũng không có sơ hở gì." Thục phi nương nương lợi hại như vậy, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch một cái, sẽ đem toàn bộ người nàng muốn đối phó đều tính kế vào. Trong nội cung có người như Thục phi nương nương tọa trấn, còn có thể xảy ra sự cố gì đây?

Lạp Lệ Sa không nói gì nữa, ngón tay nhẹ nhàng mà gõ lên mặt bàn, dường như đang chìm trong suy nghĩ.

Bình Quả đứng ở sau lưng Lạp Lệ Sa, đối với Tác Ni nhép miệng nhắc "Thục phi". Tác Ni bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng là, nàng đã đem mọi chuyện về Thục phi nương nương đều nói hết a. Người khác không biết, Tác Ni còn có thể không biết sao? Trong nội cung gần đây phát sinh vài chuyện lớn, từng chuyện từng chuyện đều có thủ bút của Thục phi. Bởi vậy, khi báo cáo những chuyện này, Tác Ni đã đem các loại mưu tính của Thục phi từng cái nói qua một lần. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?

Bất quá, Tác Ni cũng thừa nhận, trong số Đại cung nữ các nàng, đúng là Bình Quả có thể nắm chắc tâm tư của Hoàng hậu nương nương nhất, bởi vậy Bình Quả nhắc nhở chắc có lẽ không sai. Vì vậy, Tác Ni ổn định lại tâm thần, đem mọi chuyện hằng ngày của Thục phi nghĩ qua một lần, nói: "Nô tài thật ra còn có một chút việc nhỏ về Thục phi nương nương cần báo cáo." Trong mấy ngày qua nàng một mực đi theo Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cũng chưa từng đề phòng nàng.

Lạp Lệ Sa giương mắt nhìn về phía Tác Ni.

Tác Ni nếu như nói là chuyện nhỏ, vậy thật sự là chuyện nhỏ. Nói thí dụ như, ngày hôm qua tiểu phòng bếp dâng lên bánh quy xốp Phác Thái Anh tương đối thích ăn, thế nhưng Phác Thái Anh chỉ ăn một miếng, còn dư lại cũng cho người chia ra. Lại nói thí dụ như, khi nhàn hạ Phác Thái Anh sẽ thêu một cái túi gấm có hình thù kỳ lạ.

Lạp Lệ Sa nghe xong cả buổi, vẫn là không biết rõ vì sao Phác Thái Anh nghỉ ngơi không tốt. Sẽ không phải là thức đêm thêu túi gấm đi?

"Mà thôi, Bình Quả ngươi đi qua Hoa Dương cung một chuyến a, đã nói bổn cung chờ Thục phi đến đây báo cáo cung vụ." Lạp Lệ Sa sử dụng quyền lợi làm Hoàng hậu của mình. Nếu như nàng đã hồi cung, như vậy người từng quản lý cung vụ lúc trước như Phác Thái Anh xác thực cần đến chỗ nàng báo cáo công việc một chút.

Tuy rằng loại hành vi này của Lạp Lệ Sa cũng rất bình thường, nhưng trong mắt những người cho rằng nàng và Phác Thái Anh luôn đối địch, lại cảm thấy nàng muốn gây phiền toái cho Phác Thái Anh. Trong khoảng thời gian này khi Hoàng hậu rời cung, núi không có cọp hầu tử xưng đại vương, Phác Thái Anh lại lung tung sắp xếp người vào.

Phác Thái Anh tha thướt đến trễ.

Lạp Lệ Sa đưa cho Bình Quả một ánh mắt đại biểu dò hỏi lại không dễ để cho người khác chú ý.

Bình Quả lắc đầu rất nhẹ, tỏ ý chính mình cũng không có từ chỗ của Tuyết Bích mà thám thính ra được điều gì.

Theo Bình Quả, Tuyết Bích thật ra là một Đại cung nữ chưa đạt chuẩn, bởi vì nàng ở trước mặt người thân luôn không giấu được tâm sự. Đây không phải ý nói Tuyết Bích sẽ chủ động tiết lộ chuyện của Phác Thái Anh, Tuyết Bích trung thành đương nhiên là có thể cam đoan, chỉ là nếu có một người am hiểu phân tích biểu tình gương mặt như Bình Quả đi hỏi Tuyết Bích một ít chuyện, dù cho Tuyết Bích ngậm miệng không nói, Bình Quả cũng có thể căn cứ vào biến hóa trên nét mặt của nàng mà đoán ra vài phần.

Lạp Lệ Sa phi thường rõ ràng năng lực của Bình Quả, nếu như Bình Quả không thể từ chỗ của Tuyết Bích hỏi ra cái gì, như vậy Tuyết Bích đối với chuyện chất lượng giấc ngủ không tốt của Phác Thái Anh thật sự không biết chút nào rồi. Bởi vậy có thể thấy được, Phác Thái Anh tuyệt đối là gặp một đại sự. Chỉ có việc lớn mới có thể bị nàng giấu giếm sâu như vậy.

Lạp Lệ Sa hiểu rõ Phác Thái Anh.

Đừng thấy bình thường Phác Thái Anh luôn là một bộ dáng rất yếu ớt, chỉ là nếu như nàng bị thương, miệng vết thương càng nặng, nàng liền sẽ che giấu càng sâu. Phác Thái Anh dường như có một loại chứng cường bách, nàng chỉ nguyện ý biểu hiện ra là chính mình không gì làm không được ở trước mặt người khác, cũng không cho phép chính mình lộ ra một chút yếu ớt ở trước mặt người khác.

Cung nữ của hai bên đều được cho lui xuống. Trong gian phòng này chỉ còn lại Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa hai người.

Lạp Lệ Sa bỗng nhiên nói: "Ngươi dùng tiểu Phùng thị để đối phó Phùng Thái hậu, ngươi cho rằng chuyện này làm rất tốt sao?"

"Ồ, ngươi là đang ghen tỵ với sự thông minh phi thường của ta sao?" Phác Thái Anh nhíu mày.

Lạp Lệ Sa không để ý đến lời nói của Phác Thái Anh, tiếp tục nói: "Ngươi dùng Hạ thị để đối phó tiểu Phùng thị, sau đó trợ giúp Hạ thị giả chết thoát thân, thuận tiện còn đem người mà Hạ thị tâm tâm niệm niệm là Tống Tư từ trong lao cứu ra. Ngươi cảm thấy bản thân làm rất đúng sao? Quả thực là đang hồ đồ! Ngươi biết việc này sẽ gánh mạo hiểm lớn như thế nào sao? Trên đời này, chỉ cần là chuyện đã làm, liền sẽ lưu lại dấu vết. Ngươi còn lo chính mình lộ ra chân tướng không đủ nhiều sao?"

Khi xử lý chuyện của Hạ thị và Tống Tư hai người này, Phác Thái Anh thừa nhận thủ đoạn của mình còn có chút lộ liễu.

Tuy rằng Phác Thái Anh đã tận lực che lấp dấu vết của nàng, khiến cho Phùng gia đưa mắt hướng về phía Tạ gia, chỉ là giống như Lạp Lệ Sa nói, trên thế giới này, không có âm mưu trăm phần trăm hoàn mỹ. Nếu như ánh mắt người nhà họ Phùng lại sắc nhọn một chút, bọn hắn sớm muộn sẽ có thể phát hiện ra vấn đề bên trong.

Lạp Lệ Sa cười lạnh một tiếng: "Nếu như ta là ngươi, không bằng trực tiếp cho Tống Tư và Hạ thị thống khoái một chút. Tống Tư ở trong tù cũng là chịu khổ, Hạ thị ở trong tay tiểu Phùng thị cũng là chịu khổ, bọn hắn đắc tội cường quyền không còn nhà để về, để cho bọn họ chết thanh bạch chút, chính là thương cảm lớn nhất đối với bọn họ rồi."

Phác Thái Anh có một đôi mắt rất đẹp. Lúc này, ánh mắt của nàng trừng lớn.

Lạp Lệ Sa không cho Phác Thái Anh cơ hội phản bác, nói tiếp: "Chỉ người chết mới có thể giữ yên lặng. Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ngươi cứu Hạ thị và Tống Tư, bọn họ sẽ không phản bội ngươi? Nhất thời không phản bội không có nghĩa là cả đời không phản bội. Miễn là đủ trọng lượng, bọn họ liền sẽ bán đứng ngươi."

"Ngươi thật là nghĩ như vậy? Vậy ngươi liền quá đáng buồn rồi." Phác Thái Anh cười nhạo một tiếng.

Lạp Lệ Sa vẫn không có để ý tới Phác Thái Anh, từ từ đi xuống nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng trên đời này chỉ có một mình ngươi thông minh? Nói không chừng hiện tại cũng đã có người phát hiện ra chỗ đáng nghi, nói không chừng bọn hắn đã sai người đi bắt lại đôi tình lữ mà ngươi thả ra kia, nói không chừng Tống Tư và Hạ thị đang phải chịu nghiêm hình bức cung. Ngươi cho Hạ thị tân sinh, chỉ là địa vị của ngươi ở trong suy nghĩ của Hạ thị còn kém xa Tống Tư, nếu có người dùng Tống Tư đến uy hϊếp Hạ thị? Ngươi nói, nàng sẽ không khai ra ngươi sao? Ngươi nghĩ xem nên làm như thế nào để thừa nhận sự tức giận đến từ Phùng gia?"

Cho dù Phác Thái Anh chưa từng trực tiếp tiếp xúc với Hạ thị, nhưng chỉ cần Hạ thị nói ra những người làm quen với nàng kia, sự tình cũng sẽ trở nên phức tạp.

"Những thứ này đều là giả thiết của ngươi, ta sẽ không bởi vì một giả thiết liền lạm sát kẻ vô tội." Nụ cười trên mặt Phác Thái Anh đã hoàn toàn biến mất rồi.

Trong giọng nói của Lạp Lệ Sa tràn đầy đùa cợt: "Ngươi cho rằng ngươi là đang đại biểu cho chính nghĩa sao? Không, ngươi vốn có chẳng qua là sự nhân từ không cần thiết mà thôi."

"Vậy ngươi lại có tư cách gì trào phúng ta? Dựa vào ngươi cao cao tại thượng sao? Dựa vào ngươi máu lạnh sao?" Phác Thái Anh cực kỳ giận dữ.

"Ta là đang thích ứng với thời đại này. Kẻ mạnh thì sống, cho nên ta đã định trước sẽ cao hơn ngươi một bậc." Lạp Lệ Sa cảm thấy bản thân làm rất đúng, "Này là lần đầu tiên, ta sẽ ra tay giúp ngươi đem cái đuôi quét sạch sẽ. Hạ thị và Tống Tư đã không có cơ hội phản bội ngươi rồi. Tiếp theo, chính ngươi làm."

Lạp Lệ Sa có ý là, nàng đã phái người đi gϊếŧ chết Hạ thị và Tống Tư sao?

Phác Thái Anh đều muốn nhìn thấy dấu vết lừa gạt ở trên mặt Lạp Lệ Sa, nhưng mà biểu tình của Lạp Lệ Sa không có chỗ hở. Nàng thật là làm như vậy.

Phác Thái Anh chỉ cảm thấy trái tim mình bị một loại tâm tình cực độ bi ai trói buộc lấy, nàng không rõ Lạp Lệ Sa vì sao lại biến thành như vậy. Nàng ấy tại sao có thể thản nhiên mà nhúng máu người vô tội như thế? Nàng ấy tại sao có thể làm cho nàng thất vọng? Bởi vì loại phẫn nộ này, trong não Phác Thái Anh trống rỗng.

Chờ khi Phác Thái Anh kịp phản ứng, chén trà trong tay nàng đã trống không. Nước trà trong chén toàn bộ tạt lên mặt Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa trầm mặc.

Bàn tay nắm chặt chén trà của Phác Thái Anh còn bởi vì tức giận mà phát run. Nếu như Lạp Lệ Sa là một người qua đường, nàng máu lạnh cũng tốt, ác độc cũng tốt, Phác Thái Anh không chút nào quan tâm. Nhưng, đây là Lạp Lệ Sa a! Đây là... Đây là Lạp Lệ Sa cùng nàng lớn lên. Vì sao sẽ biến thành như vậy?

Trong nháy mắt, Phác Thái Anh cảm thấy bản thân phi thường mỏi mệt. Nàng hy vọng hết thảy trước mắt bất quá là một cơn ác mộng.

Bỗng nhiên, Lạp Lệ Sa nở nụ cười.

Trên mặt của nàng dính lá trà, hình thức tương đối chật vật, nhưng mà nàng nở nụ cười.

"Tâm của ngươi mãi mãi cũng không đủ lợi hại." Lạp Lệ Sa bình tĩnh mà lấy khăn tay, điềm tĩnh mà lau qua mặt của mình, "Cho nên, ngươi đang sợ cái gì? Ngươi vĩnh viễn đều khó có khả năng sẽ biến thành một tên đồ tể. Thời đại này không ảnh hưởng được ngươi. Hoàn toàn trái lại, ngươi đang ảnh hưởng thời đại này."

Phác Thái Anh sững sờ. Bất quá, nàng là người thông minh, rất nhanh sẽ triệt để hiểu được.

Giận dữ rồi sau đó đại hỉ, nước mắt Phác Thái Anh khống chế không nổi mà chảy xuống. Đây là lần thứ đầu tiên nàng chảy nước mắt ở trước mặt Lạp Lệ Sa, kỳ thật nàng không muốn trở nên chật vật như vậy, nhưng là Lạp Lệ Sa thật sự là quá phạm quy. Phác Thái Anh dùng tay áo che mặt hỏi: "Cho nên... Lừa ta rất vui sao?"

Ha ha, Lạp Lệ Sa đang lừa nàng! Nàng ấy căn bản không có phái người đi gϊếŧ Hạ thị và Tống Tư. Nàng ấy chẳng qua là đang dùng loại phương thức này an ủi nàng. Dù là những lời nói kia của Lạp Lệ Sa có khả năng thành sự thật, nhưng trước khi Hạ thị và Tống Tư thực sự làm ra chuyện phản bội các nàng, các nàng sẽ không ra tay đối với người vô tội.

"Ngươi... Ngươi là đồ vô lại!" Phác Thái Anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà cuối cùng lại chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

Đồ vô lại đã lau khô nước trà trên mặt, chẳng qua là trên y phục của nàng còn ẩm ướt.

Hoàng hậu nương nương lại không dứng dậy đi thay quần áo trước tiên, mà đối với Thục phi nương nương nói: "Đi ngủ một giấc a."

"Cũng đã đến giờ này rồi, ta nên trở về Hoa Dương cung, không thể ở lại nơi này của ngươi qua đêm." Lúc nói chuyện Phác Thái Anh còn mang theo giọng mũi.

Nếu như Hoàng hậu đem Thục phi lưu tại trong Chiêu Dương điện qua đêm, vấn đề này nếu là truyền ra ngoài, xác thực kỳ lạ. Vậy nếu như cho một trong các vị máy tính hoặc là đồ uống mặc vào cung trang của Phác Thái Anh, đeo thêm cái khăn che mặt trở về Hoa Dương cung, lại đem chân chính Phác Thái Anh lưu lại, phương án này có thể được sao?

Này tựa hồ lại quá mạo hiểm rồi.

Lạp Lệ Sa thở dài một hơi, ngồi dậy đi đến trước mặt Phác Thái Anh. Phác Thái Anh vẫn còn dùng ống tay áo rộng thùng thình che mặt.

Lạp Lệ Sa cương quyết đem tay của Phác Thái Anh đè xuống. Sau đó, nàng đem tay của mình phủ lên trên đôi mắt của Phác Thái Anh.

Trong lòng bàn tay bị dính một chút ẩm ướt.

Này là lần đầu tiên, Lạp Lệ Sa nghĩ như vậy.

Phác Thái Anh trợn tròn mắt, nhưng mà bởi vì tay của Lạp Lệ Sa đang che trên mắt của nàng, nàng cái gì đều nhìn không thấy.

"Người tới, nhanh đi mời Thái y đến đây, mời vị Thái y thường hay xem bệnh cho Thục phi." Lạp Lệ Sa có chút cao giọng hướng ra ngoài thét lên, "Tác Ni, ngươi sắp xếp một người đi báo chuyện này cho Hoàng thượng biết, nói Thục phi ngất xỉu trong điện của bổn cung. Đợi thân thể của Thục phi khá hơn chút, bổn cung sẽ hướng Hoàng thượng thỉnh tội."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro