Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mì sợi là chính Lạp Lệ Sa muốn ăn. Bình thường khẩu vị của nàng thanh đạm, theo cách nói của Phác Thái Anh chính là quanh năm suốt tháng đều đang ăn cơm dành cho bệnh nhân.

Lạp Lệ Sa là một người theo chủ nghĩa thực dụng. Tuy rằng khi thăm bệnh đều nên mang theo một chút đồ ăn, nhưng mà trong Hoa Dương cung cái gì không có, trên lò của tiểu phòng bếp khẳng định hai mươi bốn giờ đều đang giữ ấm những thứ Phác Thái Anh thích ăn. Nàng còn có thể đói bụng sao? Chỉ là Phác Thái Anh không uống thuốc, đây đúng là một vấn đề.

Khi đang ăn cơm, phía dưới có người đến báo, đêm nay Hoàng thượng nghỉ ngơi ở chỗ của quý nhân nào đó. Lạp Lệ Sa đóng dấu một cái trên danh sách thị tẩm.

Nếu như đêm nay Hoàng đế căn bản cũng không có ý định đến Chiêu Dương điện đi dạo, cũng không có dự tính đến chỗ của Phác Thái Anh ngắm sao ngắm trăng trò chuyện thi từ ca phú triết lý nhân sinh, vậy Lạp Lệ Sa liền triệt để yên lòng. Tại trong hậu cung này, đối với Lạp Lệ Sa mà nói, người vướng bận nhất không phải Kiền Khánh đế thì không thể là ai khác.

Đợi đến lúc trời triệt để tối đen, Lạp Lệ Sa mới mang theo Tác Ni tiến vào mật đạo. Bình Quả phải ở lại trong Chiêu Dương điện trấn thủ. Mật đạo đã dọn dẹp qua vài lần, là Lạp Lệ Sa phái người từ từ làm. Bất quá, đây cũng là lần đầu tiên Lạp Lệ Sa tiến vào mật đạo. Nói thực ra, cảm giác đi trong mật đạo cũng không tốt.

Lạp Lệ Sa mặc trên người một bộ quần áo của cung nữ nhị đẳng. Bởi như vậy, nếu như ở Hoa Dương cung nàng bị người nhìn thấy, cũng có thể hồ lộng qua.

Đương nhiên, nói như vậy, Hoa Dương cung bên này có Khả Nhạc tiếp ứng, Lạp Lệ Sa đến cũng không dễ dàng bị người phát hiện.

Lúc sắp đi đến cửa vào, Lạp Lệ Sa ý bào Tác Ni dập tắt cây đuốc. Sau đó, nàng cong ngón tay gõ khe khẽ lên một đầu viên gạch. Rất nhanh, cửa ở lối ra liền bị mở ra. Khả Nhạc nhỏ giọng mà kích động nói: "Hoàng hậu nương nương, ngài rốt cuộc đã tới. Chuyện này là nô tài tự chủ trương..."

Lạp Lệ Sa gật đầu tỏ ý đã biết, lại không nói gì thêm.

Nếu như Khả Nhạc là thị nữ của Lạp Lệ Sa, vậy kỳ thật Lạp Lệ Sa cũng không thích cấp dưới tự chủ trương; chỉ là Khả Nhạc là thị nữ của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa lại có thể hiểu được nàng, người thất thường giống như Phác Thái Anh, nếu như không ai có thể quản nàng, nàng không phải là sẽ lên trời sao?

Khả Nhạc dò xét thần sắc trên mặt Hoàng hậu, thấy nương nương cũng không có tức giận, vì vậy nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người bước đi trong bóng đêm, im ắng mà nhanh chóng đi từ Thính Vũ hiên tới Chánh điện Hoa Dương cung. Sau khi vào trong phòng, Khả Nhạc mới hoàn toàn yên tâm. Kỳ thật, Hoa Dương cung vẫn luôn giữ lại mấy cái do thám không có triệt để thanh trừ, Khả Nhạc chỉ đem Chánh điện quản lý chặt chẽ không có kẽ hở, những chỗ khác dựa theo ý tứ của Phác Thái Anh, cố ý nới lỏng hai ba phần. Bình thường các nàng cũng không cảm thấy có cái gì bất tiện, chỉ là trong những tình huống như thế này, vẫn là sinh ra vài phần mạo hiểm.

Tuyết Bích ngồi ở trên giường lớn đung đưa chân, thấy Khả Nhạc mang theo người tiến đến, bởi vì trong phòng có ngọn đèn dầu lờ mờ, Tuyết Bích nhìn thấy cũng không rõ ràng lắm, liền nhỏ giọng nói: "Thuốc lại sắc xong rồi sao? Chỉ sợ vẫn là phải đổ đi. Nương nương vừa mới ngủ, không bằng để cho nàng tiếp tục ngủ một lát đi."

Lúc trước tiểu phòng bếp bên kia đã đưa thuốc đến hai lần, một ngụm Phác Thái Anh cũng không uống, cũng là cho người đổ đi.

Khả Nhạc khe khẽ lắc đầu với Tuyết Bích, sau đó hành lễ với Lạp Lệ Sa. Tác Ni ở lại cửa phòng, cũng không có đi vào trong. Khi Lạp Lệ Sa đi đến bên giường, Tuyết Bích mới nhận ra nàng, trong nội tâm bị dọa nhảy dựng, bất quá cũng không có phát ra âm thanh, cũng vội vàng cúi đầu hành lễ.

Động tác của Lạp Lệ Sa rất nhẹ mà vén rèm lên. Dựa vào một chút ánh sáng trong phòng, kỳ thật Lạp Lệ Sa cũng nhìn không chuẩn sắc mặt của Phác Thái Anh.

Bất quá, Phác Thái Anh xác thực ngủ rất say.

Lạp Lệ Sa nhìn trong chốc lát, thấy tư thế của Phác Thái Anh thủy chung không có thay đổi, mới buông rèm xuống.

Lúc chạng vạng tối Phác Thái Anh vẫn cảm thấy đau đầu, bây giờ nàng có thể ngủ cũng không phải một việc dễ dàng. Đã như vậy, Lạp Lệ Sa cũng cảm thấy không cần phải đánh thức Phác Thái Anh, để cho nàng ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh lại thì tốt hơn. Đương nhiên, tiểu phòng bếp vẫn phải tiếp tục sắc thuốc Đông y.

Dừng ở bên giường thêm vài phút đồng hồ, Lạp Lệ Sa quay lại đối diện với ba vị thị nữ nói: "Các ngươi đều đi xuống đi, ta ở đây thì tốt rồi. Đúng rồi, sáng sớm ngày mai gọi ta sớm hơn một chút, không cần thỉnh an. Với lại, Tuyết Bích vẫn là ở tại đây. Hai người kia đi nghỉ ngơi. Ban đêm, các ngươi lại đến thay cho nàng." Cân nhắc khi nửa đêm Phác Thái Anh tỉnh lại, có thể sẽ cần uống thuốc uống nước, Lạp Lệ Sa vẫn là lưu lại một người trong phòng.

Bởi vì lúc đến đã rửa mặt qua rồi, Lạp Lệ Sa liền tự mình cởi giày vớ, động tác rất nhẹ mà chui vào chăn.

Lạp Lệ Sa cũng không có trực tiếp nằm xuống, mà là lựa chọn nửa ngồi nửa nằm dựa ở bên người Phác Thái Anh. Nàng đặt tay trên bụng của mình, chờ một chút khí lạnh kia đều tan hết, mới đem tay để lên trán Phác Thái Anh. Sau khi cảm nhận trong chốc lát, Lạp Lệ Sa khẳng định Phác Thái Anh không có phát sốt.

Ở thời đại nơi này phương tiện chữa bệnh phi thường kém, nếu như Phác Thái Anh phát sốt, vậy quả thật có chút phiền phức. Nhưng nếu như nàng chỉ là đơn thuần mà bị cảm, như vậy dù cho nàng không nguyện ý uống thuốc thì cũng không có việc gì, chỉ cần uống nhiều nước, ngủ nhiều, phơi ánh sáng mặt trời nhiều, sẽ khỏe rất nhanh.

Lạp Lệ Sa nằm xuống bên cạnh Phác Thái Anh.

Đây là lần thứ hai các nàng nằm cùng giường.

Chỉ là lần trước, bởi vì Lạp Lệ Sa chủ động lưu lại Phác Thái Anh ở trong Chiêu Dương điện nghỉ ngơi, vì vậy lúc ấy cố ý chuẩn bị hai mền gối. Hai người tuy rằng nằm ở trên cùng một cái giường, kỳ thật cũng không có đυ.ng chạm quá nhiều. Lúc này đây nhưng lại là Lạp Lệ Sa bỗng nhiên mà chạy tới, trong Hoa Dương cung cũng không có chuẩn bị tốt. Là một người lúc bình thường luôn luôn không cần thị tẩm, trên giường của Phác Thái Anh cũng chỉ có mền gối mà bình thường nàng hay đắp.

Lạp Lệ Sa không muốn đánh thức Phác Thái Anh, vì vậy chỉ nhẹ nhàng mà dùng mép mền đắp ở trên người mình một chút.

Nhưng mà, Phác Thái Anh lại không thành thật. Càng bị cảm, nàng càng không muốn đắp mền. Này liền thôi vậy, cùng lắm thì cách vài phút Lạp Lệ Sa sẽ giúp nàng đắp lại một chút. Vấn đề là, Phác Thái Anh đã thành thói quen ôm gối đầu ngủ. Gối đầu đổi thành người thật, nàng liền ôm Lạp Lệ Sa mà ngủ.

Lạp Lệ Sa không muốn giận dỗi cùng một con ma ốm, tùy ý Phác Thái Anh giống như một con bạch tuộc mà đem tay chân mình vây lấy.

Không biết có phải nguyên nhân là gần đây quan hệ cùng Phác Thái Anh đã có một ít cải thiện hay không, lúc thân thể hai người tiếp xúc, Lạp Lệ Sa thế nhưng không cảm thấy chán ghét. Chính xác mà nói, nàng thậm chí cảm thấy như vậy cũng không tệ lắm. Chẳng biết tại sao, trong một ban đêm không có gì đặc biệt như thế này, Lạp Lệ Sa bỗng nhiên liền nghĩ tới cái hôn mấy tháng trước. Ngay lúc đó Lạp Lệ Sa cũng không cảm thấy có vấn đề gì, không phải là Phác Thái Anh lại nghĩ đến một phương pháp trêu cợt nàng sao?

Vì vậy, đương nhiên Lạp Lệ Sa phải trêu cợt trở lại!

Nhưng mà, tại thời khắc này, đột nhiên Lạp Lệ Sa cảm giác được nụ hôn trong trí nhớ tựa hồ sinh ra vài tia mập mờ.

Trong sự trói buộc của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa khó khăn mà trở mình, sau đó đối mặt với Phác Thái Anh, nhịn không được cẩn thận đánh giá bộ dạng khi ngủ của Phác Thái Anh. Bởi vì cảm mạo, bờ môi của Phác Thái Anh rất khô, có chút lột da. Bờ môi có chút trắng bệch khiến cho Lạp Lệ Sa nhìn không tự nhiên tới cực điểm.

Ma xui quỷ khiến, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu tới gần. Khi chóp mũi đυ.ng vào chóp mũi, Lạp Lệ Sa lại nhanh chóng rụt đầu trở về.

Vì vậy, môi của các nàng cũng không có đυ.ng vào nhau.

Lạp Lệ Sa cảm thấy một giây trước chính mình thật sự là não rút: "Cái gì mà hôn một chút là có thể đem cảm mạo của đối phương hút đi, này chẳng lẽ không phải là lời nói mà những kẻ ngốc đang yêu mới nguyện ý tin tưởng sao? Lại nói ta tại sao phải đem cảm mạo của Phác Thái Anh hút đi? Người lớn như vậy liền không thể tự mình uống thuốc?"

Suy nghĩ một chút, Lạp Lệ Sa lại cảm thấy nửa giờ trước chính mình cũng là não rút. Nếu như đã đoán được Phác Thái Anh chẳng qua là cảm vặt, người nào đó tùy hứng không nguyện ý uống thuốc, vậy hẳn là để cho người nào đó hảo hảo khó chịu vài ngày! Tại sao mình còn phải tranh thủ thời gian dùng mật đạo chạy tới đây?

"Đồ ngốc." Trong bóng tối, Lạp Lệ Sa nhỏ giọng nói. Không biết nàng nói rốt cuộc là chính mình, hay là Phác Thái Anh.

Đêm nay, Lạp Lệ Sa ngủ rất say. Cũng có thể vì nàng đã quen với tiếng hít thở của Phác Thái Anh? Ngày hôm sau, lúc Tác Ni sớm kêu nàng tỉnh dậy, Lạp Lệ Sa cũng không cảm thấy không thoải mái. Nàng nhẹ chân nhẹ tay mà mặc quần áo xong, thừa dịp trời còn chưa sáng, liền theo mật đạo trở về.

Khả Nhạc trơ mắt nhìn Hoàng hậu đi rồi, trong lòng rất im lặng. Nàng mạo hiểm khiến cho Thục phi nương nương có thể tức giận, đem chuyện Thục phi không uống thuốc nói cho Hoàng hậu, chính là muốn để cho Hoàng hậu dỗ dành Thục phi uống thuốc a! Hoặc là, Hoàng hậu uy vũ khí phách, cương quyết đem dược bắt Thục phi uống hết cũng được.

Kết quả thì sao? Hoàng hậu nương nương xác thực tự mình đến, đến rồi lại đi rồi, dược còn không có uống.

Khả Nhạc nhìn Phác Thái Anh ngủ đến vô tri vô giác, nhịn không được thở dài một hơi. Không biết Hoàng hậu nương nương còn có thể lại đến không?

Phác Thái Anh liền ngủ một giấc đến trưa. Vừa mới tỉnh lại thì, bởi vì chóp mũi có vươn loại lãnh hương hoa mơ quen thuộc, trong lúc nhất thời Phác Thái Anh thậm chí có chút không rõ mình là đang ở Hoa Dương cung, hay là ở Chiêu Dương điện. Chờ khi Tuyết Bích vén rèm lên, Phác Thái Anh nhìn khung cảnh quen thuộc trong phòng, trong lòng thậm chí có một chút rầu rĩ chán nản. Cái loại cảm giác này là nói không rõ, nhưng chính là lượn lờ ở trong lòng không tán đi, vô duyên vô cớ làm người ta khó chịu.

Thanh âm của Tuyết Bích thanh thúy nói: "Chủ tử, có lẽ là lo lắng cho thân thể của ngài, hôm qua Hoàng hậu nương nương chính mình đến đây."

"Lệ Sa đến đây?" Phác Thái Anh vô thức nắm chặt cái mền ở dưới tay.

Tuyết Bích nhẹ gật đầu: "Đúng vậy a...Bất quá, sáng nay trời chưa tỏ, Hoàng hậu nương nương liền trở về rồi."

"Nàng qua đêm ở chỗ này của ta?" Phác Thái Anh lại hỏi.

Tuyết Bích lần nữa nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy! Hoàng hậu nương nương nhất định là rất lo lắng cho ngài, cho nên ở bên cạnh ngài suốt cả đêm."

Trong lúc nhất thời, trong Hoa Dương cung tràn ngập ánh sáng mặt trời, một chút tâm tình rầu rĩ chán nản kia của Phác Thái Anh giống như là sương mù trong sáng sớm, bị ánh sáng mặt trời chiếu vào lập tức bốc hơi biến mất không thấy. Phác Thái Anh hừ một tiếng, nói: "Dậy sớm như thế... Đoán chừng quầng thâm mắt trên mặt nàng đã muốn không thể che được rồi a?"

Khả Nhạc nhỏ giọng hỏi: "Nương nương còn cảm thấy đau đầu không?"

Phác Thái Anh xác thực còn có mấy phần khó chịu, chỉ là đầu đã không còn đau. Nàng trầm mặc một hồi lâu. Không biết suy nghĩ đến cái gì, trên mặt Phác Thái Anh xuất hiện một loại biểu lộ thấy chết không sờn, kiên định nói: "Sắc thuốc đi, sau khi ta ăn điểm tâm xong, nghỉ ngơi một lát liền uống thuốc."

Khả Nhạc và Tuyết Bích đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu như Thục phi nương nương nguyện ý uống thuốc, vậy thân thể chẳng mấy chốc sẽ tốt rồi.

"Lệ Sa chỗ đó nhất định xuất hiện vấn đề nan giải gì, nàng không thể không có ta a. Ta uống thuốc cũng là nể mặt nàng, khỏe lại sớm một chút, có đi giúp nàng sớm một chút." Phác Thái Anh có chút đắc ý nói, "Thiệt là, năng lực của nàng tương đối lợi hại, bất quá nếu thiếu ta vẫn là không được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro