Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hậu cung triều đình không ai muốn gϊếŧ chết Hoàng đế vào lúc này, Kiền Khánh đế lại muốn tự mình đi tìm đường chết.

Tâm tình Lạp Lệ Sa phi thường nóng nảy, nhưng mà nàng làm cho người ta cảm giác lại càng lãnh tĩnh. Tất cả kế hoạch tương lai của nàng cũng có thể bị hủy bỏ, nhưng nàng lại không kịp nghĩ nhiều, bởi vì trước mắt có thật nhiều chuyện đang chờ nàng giải quyết. Lạp Lệ Sa hạ mệnh lệnh đâu vào đấy: "Phong cung! Gọi Đài Nguyên Gia tiến cung, để hắn phái một tiểu đội chú ý canh chừng Từ Ninh cung và Từ An cung, ngay cả một con muỗi cũng không cho phép ra vào!"

Đài Nguyên Gia là thủ lĩnh cấm quân. Hắn không phải người của Lạp Lệ Sa.

Kiền Khánh đế chỉ coi Đài Nguyên Gia là quân nhân của mình. Nhưng trong mắt Lạp Lệ Sa, Đài Nguyên Gia hẳn là một người kiên định bảo vệ Hoàng phái.

Bảo vệ Hoàng phái có nghĩa là gì? Đối với Kiền Khánh đế điều này có nghĩa là, Đài Nguyên Gia sẽ vĩnh viễn trung với hắn; đối với Lạp Lệ Sa điều này lại có nghĩa là, Đài Nguyên Gia sẽ vĩnh viễn trung với Hoàng thất Vân triều, trung với người đang ngồi trên ngôi vị Hoàng đế kia. Bây giờ khi dã tâm của Lạp Lệ Sa còn được che giấu đặc biệt tốt, lợi ích của nàng và đám người bảo vệ Hoàng phái là nhất trí, bởi vậy nàng phi thường thưởng thức Đài Nguyên Gia người này, hơn nữa nàng nguyện ý giao phó tín nhiệm của mình cho Đài Nguyên Gia.

Dù sao, so với tất cả những người có tính toán khác, Đài Nguyên Gia bảo vệ Hoàng phái như vậy cũng có thể coi là chân chính trung quân ái quốc!

"Truyền lệnh Thủ vệ, trước khi Hoàng thượng bình an trở về, giới nghiêm toàn thành! Bảo vệ tốt cửa thành!"

"Truyền lệnh Bộ binh... Được rồi, không cần kinh động mấy vị Bộ binh đại nhân."

"Trong nội các, ngoại trừ hai vị đại nhân tùy giá, mấy vị còn ở lại kinh thành kia, mời toàn bộ đến đến cung, nói bổn cung có chuyện quan trọng cần thương lượng!"

"Truyền lệnh Tư lễ cục, đem gia quyến của mấy vị võ tướng trấn thủ biên cương đều mời đến cung, chỉ nói bổn cung muốn làm một cuộc thưởng cúc yến."

...

Khi Hoàng thượng không có ở trong kinh tọa trấn, Hoàng hậu là có một ít quyền hành, trước khi Kiền Khánh đế rời khỏi cửa cung thì đem tư chương* giao cho Lạp Lệ Sa. Hơn nữa, những mệnh lệnh của Lạp Lệ Sa cũng không có vượt quá giới hạn, đối với thủ vệ mà nói a, chức trách chủ yếu của bọn họ vốn chính là muốn bảo đảm trong kinh trật tự tỉnh nhiên.

(*Con dấu)

Nếu như Kiền Khánh đế chết rồi, Lạp Lệ Sa không ngại để lộ ra móng tay nhọn, chỉ là nếu như hắn chưa chết, Lạp Lệ Sa không muốn biến mình thành cái đinh trong mắt hắn.

Bình tĩnh mà xem xét, lúc này Lạp Lệ Sa không hy vọng Kiền Khánh đế chết. Hắn đã chết, ngược lại làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Lạp Lệ Sa.

"Bình Quả, ngươi tự mình đi đến chỗ Phác Quý Thái phi một chuyến, đem tin tức Thái Anh truyền về nói lại cho nàng." Lạp Lệ Sa còn nói, "Ta cũng cần mượn một ít nhân thủ của nàng, nàng là người thông minh, tự nhiên biết rõ ta muốn gì. Ngươi không cần nói nhiều lời, đem danh sách mang về là được rồi."

Bình Quả đi rồi, Lạp Lệ Sa đi hai vòng ở tại chỗ.

Không ai dám phát ra âm thanh, Tác Ni và Huệ Phổ đều sợ mình sẽ quấy rầy đến suy nghĩ của Lạp Lệ Sa.

"Đi xem Đài Nguyên Gia tiến cung chưa? Nếu như đến rồi, lập tức kêu hắn đến Chiêu Dương điện!" Hiện tại Lạp Lệ Sa lo lắng nhất vẫn là Phác Thái Anh.

Nếu như dùng chiến trường để làm so sánh, giờ phút này Lạp Lệ Sa ở đại hậu phương, chỉ cần nàng phản ứng nhanh chóng điều hành thoả đáng, như vậy nguy hiểm ở chỗ của nàng liền giảm mạnh rồi. Nhưng Phác Thái Anh không giống, giờ phút này Phác Thái Anh đang ở tiền tuyến chiến hỏa, nàng chính là người chân chính trực diện với nguy hiểm.

Phác Thái Anh trầm mặc đứng ở bên giường Kiền Khánh đế. Hoàng đế vẫn chưa tới hai mươi tuổi đang nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh.

Toàn bộ Thái y tùy giá bị gọi vào trong cái lều này, có người khúm núm, có người nhíu mày, có người đầu đầy mồ hôi, có người sắc mặt tái nhợt, tóm lại không có người nào trên mặt biểu lộ ra thoải mái. Phác Thái Anh dùng ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm nhất nhất đảo qua gương mặt của từng Thái y một, cả đám bọn hắn đều cúi đầu. Tống Thái y có y thuật tốt nhất cũng được Phác Thái Anh tín nhiệm nhất cố tình lại bởi vì "Tuổi già sức yếu" mà ở lại trong kinh.

"Đến bây giờ các ngươi lại vẫn không thể cho bổn cung một lời nói xác thực? Đến cùng thì khi nào Hoàng thượng có thể tỉnh lại?" Phác Thái Anh hỏi.

Cả đám Thái y hai mặt nhìn nhau, một vị có tư lịch sâu nhất trong đó bất đắc dĩ đứng dậy, trực tiếp đón nhận lửa giận của Phác Thái Anh.

Bất quá, còn không đợi Thái y nói cái gì, chỉ thấy Thường Hữu Phúc vén rèm lên từ bên ngoài đi vào, sắc mặt hắn ngưng trọng kề vào bên tai Phác Thái Anh, nhỏ giọng nói hai câu. Mọi người đều biết, đại thái giám Thường Hữu Phúc là người Kiền Khánh đế tín nhiệm nhất, Thục phi Phác Thái Anh thì là người Kiền Khánh đế sủng ái nhất, lúc này hai người được Hoàng thượng tín nhiệm nhất và sủng ái nhất lựa chọn liên thủ, vì vậy bên cạnh Hoàng thượng đã bị hai người bọn họ vững vàng mà khống chế.

Thường Hữu Phúc là hoàn toàn không có tư tâm, hắn lựa chọn liên thủ với Thục phi, là bởi vì hắn cảm thấy Thục phi cũng không có tư tâm.

Khi bản thân Kiền Khánh đế bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh đến bây giờ, Thường Hữu Phúc thân là một hoạn quan, phân lượng tiếng nói đến cùng có chút không đủ, bởi vậy nhất định phải có một người địa vị cao đứng ra làm chủ. Nhiều năm như một ngày Phác Thái Anh ngụy trang mê hoặc Thường Hữu Phúc, vì vậy hắn không thể không xin nàng giúp đỡ.

"Hoàng thượng bất quá mới năm ngày không lộ diện, nguyên một đám bọn hắn liền muốn làm phản rồi sao?" Phác Thái Anh cười lạnh mấy tiếng.

Đám Thái y lại vội vàng quỳ trên mặt đất. Dù cho người Phác Thái Anh mắng căn bản không phải bọn hắn.

Phác Thái Anh đi đến bên giường, vươn tay sờ lên trán Kiền Khánh đế. Trán của hắn rất nóng, có thể thấy được hắn chính là bởi vì miệng vết thương nhiễm trùng mà phát sốt. Phác Thái Anh thở dài một hơi, nói với Thường Hữu Phúc: "Làm phiền ngươi trông coi ở đây. Bổn cung ra đi gặp mặt những kẻ muốn gây sự kia một chút."

Thường Hữu Phúc lau khóe mắt một chút, nói: "Hoàng thượng nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, nương nương cũng phải bảo trọng thân thể."

Nếu như đây là ở hiện đại, dựa vào kỹ thuật chữa bệnh hiện đại, Phác Thái Anh có thể khẳng định, Kiền Khánh đế là có thể sống sót; chỉ là đây không phải ở hiện đại a, cho dù Phác Thái Anh một lòng mong Kiền Khánh đế có thể nhanh chóng tỉnh táo lại, nàng cũng rất rõ ràng, kỳ thật Kiền Khánh đế đã dữ nhiều lành ít.

Làm người quả nhiên không thể quá mức tự đại.

Kết cục lúc này của Kiền Khánh đế tất cả đều là do hắn từ tìm.

Bởi vì có quá nhiều người vuốt mông ngựa, Kiền Khánh đế liền cho là kỹ thuật săn bắn của mình coi như không tệ. Hơn nữa, hắn xác thực săn được nai lớn, săn được chim nhạn, săn được các loài vật lớn nhỏ đếm không hết. Nhưng mà, hắn lại không biết, này kỳ thật đều là công lao của đám thị vệ hắn mang theo kia.

Kiền Khánh đế ở trên bãi săn chơi đùa rất thoả thích, một ngày này, hắn chỉ đem theo một tiểu đội bao gồm cả hắn là mười người lao đi săn bắn.

Kết quả, mười người đi, ba người trở về.

Khi Kiền Khánh đế được bọn thị vệ liều chết hộ tống trở về thì bản thân đã bị trọng thương, toàn bộ trên hai bên đùi của hắn là dấu vết cắn xé của dã thú.

Lúc Phác Thái Anh đi ra lều bạt, Chu Sâm liền trông coi ở ngoài lều. Chu Sâm là phó thủ của Đài Nguyên Gia, cũng là một người rất được Kiền Khánh đế tín nhiệm, lần này Đài Nguyên Gia lưu lại ở trong kinh, Chu Sâm liền thϊếp thân bảo vệ Kiền Khánh đế. Nói cách khác, Kiền Khánh đế bị thương, Chu Sâm là có trách nhiệm.

Nếu như không phải Phác Thái Anh dốc hết sức bảo vệ Chu Sâm, Chu Sâm đã sớm nên lấy cái chết tạ tội rồi.

Bất quá, chuyện này thật đúng là không thể hoàn toàn trách Chu Sâm. Chu Sâm xác thực muốn thϊếp thân bảo vệ Kiền Khánh đế, Kiền Khánh đế lại ghét bỏ tính tình hắn cứng nhắc không thú vị, không cho phép hắn đến quá gần mình. Vì vậy, khi Kiền Khánh đế mang theo tiểu đội đi săn, Chu Sâm cùng các thị vệ còn lại chỉ có thể đi theo phía xa xa.

Cuối cùng Kiền Khánh đế lại muốn tìm đường chết, cố ý lựa chọn một con đường hiểm trở, rời khỏi khu vực an toàn của bãi săn. Chu Sâm liền bị mất dấu.

Phác Thái Anh đứng bên cạnh Chu Sâm hai giây đồng hồ, tựa hồ đang đánh giá cái gì, cuối cùng nói: "Đi theo ta."

Trong doanh địa có một mảnh đất trống, hôm nay trên mảnh đất trống này lại ngồi đầy người. Lúc làm việc từ trước đến nay Phác Thái Anh ít có cố kỵ, nàng đã nắm được Thường Hữu Phúc và Chu Sâm hai người, là tương đương với việc nắm được thế lực võ trang bên người Kiền Khánh đế. Vì vậy, nàng trực tiếp để cho bọn thị vệ đưa toàn bộ đám đại thần tùy giá đến mảnh đất trống này, mỗi vị đại thần đều có thể được nhận thảm lông, đồ ăn nhu yếu phẩm sinh hoạt, nhưng mà Phác Thái Anh cấm bọn hắn tùy ý đi lại.

Sự phẫn nộ trong lòng đám đại thần không cần nghĩ cũng biết. Nếu không phải bộ dạng máu me đầm đìa khi được hộ tống trở về của Hoàng thượng lúc ấy bị một số người tận mắt nhìn thấy, hôm nay tất cả mọi người đã biết rõ Hoàng thượng chỗ đó xảy ra chuyện, những thời khắc khác nhau cần những cách đối đãi khác nhau, bọn hắn cũng không thành thật để bị giam lỏng quá lâu.

Bất quá, bây giờ đã cách ngày gặp chuyện không may năm ngày rồi, Hoàng thượng thật lâu chưa lộ diện, trong lòng đám đại thần hiển nhiên đều đã có ý tưởng mới.

Thường Hữu Phúc đã áp chế không được bọn hắn.

Đi đến phụ cận mảnh đất trống, các loại tiềng ồn ào liền rót đầy lỗ tai Phác Thái Anh, khiến cho Phác Thái Anh mấy ngày nay cực độ mất ngủ vô cùng đầu đau. Nàng giương mắt nhìn lên, thấy có mấy vị đại thần trong đó đang điên cuồng mà kêu gào: "Chúng ta muốn gặp Hoàng thượng! Không thể để cho Hoàng thượng bị hoạn quan và gian phi hạ thủ!"

Phác Thái Anh híp mắt, nhìn chằm chằm vào người đang gào to nhất kia, hỏi: "Đó là ai?"

"Ngự sử Trang Ba." Chu Sâm nói.

"A...Là hắn a! Bổn cung từng nghe nói đến hắn, nghe nói là đồ mua danh chuộc tiếng, chết không có gì đáng tiếc." Phác Thái Anh lộ ra dáng tươi cười mười phần châm chọc. Trang Ba, không phải người của Lạp Lệ Sa, không phải người của Phác gia, không phải người tốt, tội không đáng chết, chỉ là lúc này nhất định phải chết.

Chu Sâm yên tĩnh đứng ở bên người Phác Thái Anh, không nói gì. Cả người hắn đều giống như một thanh kiếm.

"Gϊếŧ a." Phác Thái Anh nói.

Chu Sâm một mũi tên bắn chết Trang Ba.

Cái chết của Trang Ba khiến cho mọi người lập tức im lặng. Máu tươi khiến cho những người đang kêu gào kia nhanh chóng bình tĩnh lại.

Phác Thái Anh rất hài lòng hiệu quả như vậy, lúc này mới từng bước một đi tới phía trước mảnh đất trống, đem chính mình xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.

Thục phi nương nương dùng một đôi mắt xinh đẹp quét qua tất cả mọi người ở mảnh đất trống, nói: "Các ngươi muốn gặp Hoàng thượng? Các ngươi có tư cách gì đi gặp Hoàng thượng? Có người trong số các ngươi thả một đám sói đói vào trong bãi săn, làm cho Hoàng thượng kinh hãi, bổn cung còn chưa tìm các ngươi hỏi tội! Bổn cung là một người có kiến thức nông cạn, thật sự không có bản lĩnh tìm ra ai là người làm ra chuyện này, chỉ có thể đem tất cả các ngươi giữ lại."

Chuyện Kiền Khánh đế gặp phải hẳn chỉ là một cái ngoài ý muốn, nhưng điều đó không ảnh hưởng chút nào đến việc Phác Thái Anh giội nước bẩn lên thân những người này.

Chỉ có giội nước bẩn trước, Phác Thái Anh mới có thể tiếp tục chiếm giữ ưu thế đạo đức, mới có thể tiếp tục hạn chế hành động của những người này. Nếu như nàng không có hạn chế bọn hắn ngay từ đầu, bọn hắn có thể nhanh chóng đem tin tức "Hoàng thượng hư hư thực thực bị thương nặng lâu ngày chưa lộ diện" lặng lẽ truyền đến trong kinh thành, bởi như vậy, trong kinh nhất định sẽ rối loạn. Phác Thái Anh nên tranh thủ thời gian cho Lạp Lệ Sa, Hoàng thượng hôn mê năm ngày, nàng đã tranh thủ cho Lạp Lệ Sa năm ngày.

Đã có năm ngày ưu thế, nếu như Lạp Lệ Sa còn không thể khống chế cục diện, vậy không phải là Lạp Lệ Sa nữa a.

Nếu có người buộc tội Thục phi làm việc hoang đường, Thục phi cũng chỉ có một câu, nàng chỉ là một nữ tử "Vô tri" lo lắng cho Hoàng thượng không thôi a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro