Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hoàng tử siết thật chặc góc áo của Phác Thái Anh. Trong linh đường có rất nhiều người, nhưng mà hắn cũng không nhận ra. Nhũ mẫu hắn quen thuộc không ở bên cạnh, Khả Nhạc và Tuyết Bích cũng không có ở bên cạnh, cho nên, mặc dù hắn rất cố gắng làm cho chính mình ưỡn ngực ngẩng đầu, Phác Thái Anh vẫn như cũ có thể cảm giác được hắn đang sợ hãi.

Phác Thái Anh nhịn không được thở dài một hơi. Đại hoàng tử giống như là một con cừu nhỏ, thật không giống hài tử do Phác Thái Anh nàng nuôi dưỡng ra. Bản tính hắn như thế, cho nên làm sao Phác Thái Anh có thể dạy hắn phô trương, dung túng cho hắn kiêu ngạo, để hắn có rất nhiều quyền lực, hắn vẫn như cũ không thể trở thành Phác Thái Anh thứ hai.

Phác Thái Anh sờ lên đầu Đại hoàng tử.

Mà thôi, dù sao có nàng che chở hắn.

Nếu hắn thật có thể cả đời làm "Nhàn" Vương, cả đời bình an trôi chảy, khỏe mạnh phú quý, vậy cũng là phúc khí của hắn.

Phác Thái Anh nhìn lướt qua những người đang cúi đầu khóc nức nở vì Kiền Khánh đế kia, quyết định không ở chỗ này chịu tội. Thừa dịp không có ai chú ý tới nàng, nàng nhéo nhéo vào lòng bàn tay Đại hoàng tử. Khi Đại hoàng tử có chút mông lung ngẩng đầu nhìn nàng, nàng giả làm một cái mặt quỷ với Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử không cười. Vào tuổi của hắn, đã biết rõ ở trường hợp nào nên giữ biểu lộ gì, dù cho Kiền Khánh đế nằm ở trong quan tài đối với hắn mà nói chính là một người không quen biết, nhưng hắn biết rõ đó là "Phụ hoàng" của hắn, cho nên hắn nhất định phải khóc. Vì vậy, sau khi thấy mặt quỷ của Phác Thái Anh, nội tâm của hắn là muốn cười nhưng lại nhất định phải cố gắng kìm chế, trên mặt liền bày ra một biểu lộ vừa mông lung vừa sợ hãi.

Phác Thái Anh lại ngắt vào lòng bàn tay Đại hoàng tử một chút, sau đó phi thường thành thạo mà "Ngất xỉu".

Đại hoàng tử nhịn không được khóc lên. Biểu lộ trên mặt hắn thập phần đúng lúc, giống như là bị dọa đến.

Được rồi, từ sau khi đến Hoa Dương cung, dũng khí của Đại hoàng tử không có tăng thêm bao nhiêu, thực lực diễn xuất lại gia tăng lên nhiều.

Vừa hay ở lúc này Lạp Lệ Sa đi vào linh đường nhịn không được đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương của mình. Dù là nàng chưa nhìn thấy tiền căn hậu quả, nhưng nàng có thể khẳng định, Phác Thái Anh là giả bộ ngất xỉu, Đại hoàng tử là đang giả khóc. Dù cho Đại hoàng tử khóc đến nước mắt đầm đìa, điều này cũng chỉ có thể chứng minh hắn diễn cảnh khóc rất tốt.

Hoàng hậu nương nương suy nghĩ, Đại hoàng tử không thể lại để cho một mình Phác Thái Anh dẫn dắt, nên có người dạy hắn phẩm tính chính trực trầm ổn.

Thục phi ngất xỉu, Hoàng hậu tới, sự tình liền do Hoàng hậu tiếp nhận. Đại hoàng tử có chút tò mò nhìn Lạp Lệ Sa vài lần. Hắn thật ra là một người rất mẫn cảm, dựa vào trực giác của hắn có thể phát hiện dưới sự ác mồm ác miệng của Phác Thái Anh cất giấu sự quan tâm không được tự nhiên, dĩ nhiên rõ ràng là Hoàng hậu đối với hắn không có dụng ý xấu.

Vì vậy, Đại hoàng tử vô thanh vô thức không làm khó không gọi mà tùy ý người của Hoàng hậu đưa Thục phi đi, mà chính hắn cũng bám chặt đi theo phía sau.

Lạp Lệ Sa kéo Đại hoàng tử đến bên cạnh mình, lấy khăn tay giúp hắn lau nước mắt trên mặt, nói: "Ngoan hài tử, vất vả cho ngươi rồi." Dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với Phác Thái Anh, Phác Thái Anh thật ra là một đứa nhỏ, đoán chừng khi nàng làm loạn lên, Đại hoàng tử thân là hài tử thật sự còn phải nhường cho nàng.

Đại hoàng tử không rõ vì sao Hoàng hậu nói như vậy, chỉ nhu thuận mà lắc đầu, nói: "Không vất vả."

Sau khi Thục phi "ngất xỉu" thì được đưa vào Chiêu Dương điện. Nàng "ngất xỉu", tất nhiên không có cách nào tiến hành phản bác đối với quyết định của Hoàng hậu. Phác Thái Anh chăm chú suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy bản thân đã thật lâu chưa có trở về Hoa Dương cung rồi, cho nên Hoa Dương cung khẳng định rất quạnh quẽ, vậy đến Chiêu Dương điện ở lại vài ngày cũng tốt. Chỗ đó còn có rất nhiều thức ăn ngon! Vì vậy, Phác Thái Anh từ bỏ ý tưởng "Kịp thời tỉnh lại", tiếp tục ngất xỉu.

Xuất phát từ sự tôn kính đối với Hoàng hậu nương nương, lại nói lúc trước Hoàng hậu cũng đã chủ động lựa chọn bế cung, cho nên người của Đài Nguyên Gia chỉ xếp một hàng ở bên ngoài Chiêu Dương điện, căn bản cũng không có tiến vào trong Chiêu Dương điện. Nói cách khác, vào lúc này, Chiêu Dương điện vẫn như cũ ở trong lòng bàn tay của Lạp Lệ Sa. Tiến vào cửa điện, Lạp Lệ Sa liếc nhìn Phác Thái Anh đang nằm ở trên giường một cái, lạnh nhạt nói: "Đi rồi, đứng lên đi. Tiếp tục diễn cũng không để làm gì nữa a."

Người ở nội điện đều là tâm phúc của Lạp Lệ Sa, người duy nhất ở hiện trường cảm thấy có chút mơ hồ đại khái chỉ có Đại hoàng tử.

Hoàng hậu nương nương không thích hài tử, có lẽ là trước khi nàng xuyên qua đã gặp phải quá nhiều hài tử không ngoan đi, bất quá nàng cảm thấy Đại hoàng tử không tệ, nàng liền sờ lên đầu Đại hoàng tử, đưa hắn qua chỗ Tác Ni, nói: "Ngoan hài tử, để người của bổn cung đưa ngươi xuống đi nghỉ ngơi a."

Phác Thái Anh thích xưng hô với Đại hoàng tử là "Hài tử ngoan", mà Lạp Lệ Sa thích xưng hô với hắn là "Ngoan hài tử". Vậy đại khái chính là yêu cầu khác biệt của hai người bọn họ đối với hài tử a. Phác Thái Anh thích hài tử có tính chân thật, mà Lạp Lệ Sa thích hài tử hiểu chuyện vào thời điểm nào đó học được cách thúc ép bản thân.

Đại hoàng tử muốn bảo vệ Thục phi, nhưng hắn lại cảm thấy Hoàng hậu không phải người xấu, vì vậy dưới cài nhìn chăm chú của Hoàng hậu, hắn do dự mà gật đầu.

Lạp Lệ Sa càng cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là đáng yêu. Nàng thích hài tử có thể phân rõ thiện ác.

Tác Ni đem Đại hoàng tử mang đến Thiên điện nghỉ ngơi. Lạp Lệ Sa lại thủy chung không có đợi đến lúc Phác Thái Anh chủ động nhảy xuống giường. Nàng vén rèm lên nhìn vào, chỉ thấy Phác Thái Anh thế nhưng đã ngủ rồi. Đoán chừng là quá mệt mỏi a, vì vậy trong quá trình bị khiên đi, Phác Thái Anh ngủ thϊếp đi mất.

Lạp Lệ Sa vô lực đỡ cái trán của mình một chút, nói: "Đưa nàng vào trong điện a."

Giờ khắc này, dường như là gặp ngày đông nắng ấm, chỗ băng sương sâu trong đôi mắt của Lạp Lệ Sa lại từng chút một hóa thành sự dịu dàng hiếm thấy. Đáng tiếc Phác Thái Anh luôn bỏ qua một màn này. Đối mặt với con mồi trong lòng, Lạp Lệ Sa lựa chọn dùng phương thức ưu nhã nhất để săn bắn. Mà nguồn gốc của sự ưu nhã này xuất phát từ sự cao ngạo của nàng.

Giường êm được đưa vào trong điện, người hầu hạ chờ đợi bước căn dặn tiếp theo của Hoàng hậu.

Lạp Lệ Sa lại phất phất tay, để cho bọn họ đều lui xuống. Nàng đi đến mép giường êm, nhẹ nhàng mà đẩy Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh ngủ rất say.

Lạp Lệ Sa nhìn đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của Phác Thái Anh, ngây ngốc vài giây đồng hồ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Sau đó, Lạp Lệ Sa cởi giày của mình, chỉ mặc tất đứng trên mặt đất. Giầy này hơi cao một chút, trước khi xuyên qua Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đều là loại nữ nhân có thể vui vẻ mà đi trên đôi giầy cao mười cm, song khi các nàng đang muốn làm một chút việc gì đó, mang giầy cao gót đến cùng có chút bất an.

Lạp Lệ Sa cúi người, một tay đặt ở dưới cổ Phác Thái Anh, một tay đặt ở chỗ giữa đùi Phác Thái Anh, sau đó nàng có chút dùng sức, ôm Phác Thái Anh lên. Này một mặt là vì Phác Thái Anh thật sự rất nhẹ, một mặt khác là bởi vì dù sao Lạp Lệ Sa cũng đã từng học võ qua.

Trước khi xuyên qua, Lạp Lệ Sa đã từng học Taekwondo; sau khi xuyên qua, mặc dù nàng không tính là thành thạo cung mã, chỉ là tuyệt đối không phải là tay trói gà không chặt.

Lúc Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh đứng dậy, cho dù nàng đã tận lực làm thật nhẹ nhàng, thế nhưng loại cảm giác có chút mất trọng lượng vẫn làm cho Phác Thái Anh nhíu mày. Nàng cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Lạp Lệ Sa, liền theo bản năng mà cọ cọ vào ngực Lạp Lệ Sa một chút, miệng lầm bầm: "Lệ Sa?"

"Là ta." Lạp Lệ Sa nhỏ giọng nói.

Phác Thái Anh nửa ngủ nửa tỉnh liền yên tâm. Nàng trực tiếp lấy tay đặt lên cổ Lạp Lệ Sa, để cho mình được Lạp Lệ Sa ôm càng ổn định một chút. Lạp Lệ Sa dùng cái tư thế bế Công chúa nàng, ôm Phác Thái Anh đến cạnh giường. Lạp Lệ Sa đem Phác Thái Anh đặt lên giường, Phác Thái Anh vẫn còn ôm lấy cổ của nàng.

"A, cũng chỉ lúc này mới có bộ dạng nghe lời một chút." Lạp Lệ Sa nhỏ giọng nói.

Một giấc này Phác Thái Anh trực tiếp ngủ thẳng đến buổi tối. Khi nàng tỉnh lại, trong lúc nhất thời căn bản không biết mình đang ở đâu. Bất quá, khi nàng quay lại, liền thấy được Đại hoàng tử đang úp sấp ở bên cạnh giường. Thấy Phác Thái Anh đã có động tĩnh, Đại hoàng tử cao hứng nói: "Nương nương, người tỉnh rồi?"

Phác Thái Anh ngáp một cái ngồi dậy, hỏi: "Lệ Sa đâu? A, ý của ta là, Hoàng hậu đâu?"

"Hoàng hậu nương nương đi xử lý công việc. Nương nương, Hoàng hậu để cho ta nói với ngài, trong tiểu phòng bếp đã chuẩn bị xong bánh tuyết, bánh thông trắng, bánh phù dung ngọt, bánh bấc đèn ... Thật nhiều loại bánh, còn có chè ngọt." Đại hoàng tử thích ăn đồ ngọt giống như Phác Thái Anh, nói nói nhịn không được nuốt nước miếng một chút.

Phác Thái Anh sờ lên bụng của mình. Nàng vốn có chút đói bụng, kết quả bị Đại hoàng tử nói đến càng đói bụng.

Đại hoàng tử nhìn chằm chằm Phác Thái Anh, hỏi: "Nương nương, ngài muốn ăn không?"

"Muốn a!" Phác Thái Anh nói. Nàng quyết định nhanh chóng rời giường, nhanh chóng rửa mặt, nhanh chóng ăn đồ ăn ngon!

"Nga!" Trên mặt Đại hoàng tử lộ ra một nụ cười thật to. Động tác của hắn cực kỳ nhanh mà nhảy xuống khỏi mép giường.

"Ngươi chậm một chút! Nếu té, ta cũng mặc kệ ngươi!" Phác Thái Anh lại dùng tới giọng nói ghét bỏ mang tính tiêu chí biểu trưng của nàng.

Đại hoàng tử vừa chạy ra ngoài, vừa xoay đầu lại, nói: "Nương nương, Hoàng hậu nói, chỉ cần ngài nói ngài muốn ăn, những cái bánh ngọt kia liền để cho ta mang về." Bây giờ buổi tối hắn vẫn là ở chỗ Phác Quý Thái phi, mới vừa rồi, Phác Quý Thái phi đã phái người tới đây muốn đưa hắn trở về.

"Ha, bình thường ta cho người ăn ít quá hay sao? Nhìn bộ dáng tham ăn kia của ngươi!" Phác Thái Anh vẫn như cũ rất ghét bỏ.

Đại hoàng tử ngây ngốc nở nụ cười.

Phác Thái Anh đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, hỏi: "Đợi một chút! Ngươi đều mang về rồi, vậy ta đây ăn cái gì?"

Đại hoàng tử dừng bước lại, sợ hãi nhìn Phác Thái Anh một lần, nói: "Hoàng hậu nói, nàng chính là muốn để cho ngài thèm ăn." Lạp Lệ Sa cố ý để Đại hoàng tử đọc tên các loại bánh ngọt cho Phác Thái Anh, chỉ cần Phác Thái Anh biểu hiện ra nàng muốn ăn, Đại hoàng tử là có thể mang tất cả bánh ngọt về.

Ánh mắt Phác Thái Anh lộ ra hung ác.

Đại hoàng tử giơ lên móng vuốt nhỏ, vẻ mặt kiên quyết nói: "Nương nương, ta lén để lại cho ngài một miếng bánh nhỏ, không để cho Hoàng hậu biết."

"Ta đúng thật là nên cám ơn ngươi rồi!" Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa thật sự là rất xấu ca! Thừa dịp lúc nàng ngủ, lại đem Đại hoàng tử nhu nhuận manh manh đều dạy hư mất! Còn đâu là một con cừu nhỏ đơn thuần vô hại a, con cừu nhỏ rõ ràng đã bắt đầu vươn móng vuốt sói a!

Ha ha, tuyệt đối không thể cho Lạp Lệ Sa có cơ hội tới gần Đại hoàng tử thêm lần nào nữa! Phác Thái Anh tức giận bất bình mà nghĩ như vậy.

Đại hoàng tử sốt sắng mà nhìn quanh bốn phía một cái, xác định trong phòng không có người khác, còn nói: "Ta đây mang nương nương về?" Nếu như Thục phi nguyện ý cùng hắn trở về, vậy hắn cũng không muốn bánh ngọt nữa. Bất quá, vừa rồi Hoàng hậu đánh cược với hắn, hắn là không có cách nào đưa nương nương về.

"Không trở về!" Phác Thái Anh quả nhiên kiên quyết lắc đầu như trống bỏi. Nàng muốn cắn chết Lạp Lệ Sa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro