Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì Phác Thái Anh cũng đều không có nói, chỉ kéo mền lên phủ trên đầu. Sau đó, nàng cũng không động đậy chút nào nữa.

Lạp Lệ Sa dừng nguyên tại chỗ trong chốc lát.

"Ngươi còn chưa ngủ sao?" Thanh âm không kiên nhẫn của Phác Thái Anh từ trong chăn truyền ra. Nàng giống như tự động không để ý đến những lời nói xuất phát từ nội tâm của Lạp Lệ Sa vừa rồi. Thời gian thuộc về nàng bị cắt bỏ đi một đoạn. Biểu hiện lúc này của nàng chính là nối tiếp đoạn thời gian Lạp Lệ Sa vừa mới ôm nàng đến trên giường.

Lạp Lệ Sa lộ ra một dáng tươi cười bất đắc dĩ. Đoán chừng tối nay nàng cũng không có được câu trả lời chính diện nào từ Phác Thái Anh.

Rất tốt, này rất Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa trầm mặc đi đến bên giường ngồi xuống. Nàng từ từ rút đi vớ trên chân, sau đó khe khẽ buông rèm giường xuống. Rèm giường là thay theo mùa, mùa xuân hạ sẽ dùng rèm giường màu tối, đến mùa thu đông liền đổi thành màu sáng. Màu sáng sẽ để cho trong phòng nhìn qua càng ấm áp một chút. Bất quá khi ngọn nến không có bị dập tắt, hiệu quả che sáng của rèm giường màu sáng cũng không phải là quá tốt. Lạp Lệ Sa nằm ở trên giường, ánh mắt vẫn nhìn Phác Thái Anh bên cạnh.

Phác Thái Anh dường như đang chơi trò đầu gỗ, không nói lời nào, không động đậy, mền che đi gương mặt của nàng, vì vậy cũng không nhìn thấy nét mặt của nàng.

Lạp Lệ Sa liền an tĩnh mà nhìn Phác Thái Anh như vậy. Đôi mắt nàng cũng không nỡ chớp một cái, luôn lo lắng rằng mình sẽ không cẩn thận mà bỏ lỡ một động tác bỗng nhiên nào đó của Phác Thái Anh. Bởi vì mở to mắt trong thời gian quá dài, ánh mắt của nàng dần dần cảm thấy khô khốc. Ánh mắt của nàng bắt đầu cảm thấy đau.

Sự kiên trì của tâm lý cuối cùng đánh không lại phản ứng của sinh lý.

Lạp Lệ Sa nhắm mắt lại, kết thúc sự kiên trì tự ngược của nàng.

Một giường lớn, hai người, các nàng nằm thẳng, dựa vào nhau gần như vậy, nhưng mà khoảng cách dường như lại xa như vậy.

Không biết qua bao lâu, thiếu chút nữa Lạp Lệ Sa cho rằng Phác Thái Anh đã ngủ rồi. Nhưng mà, Phác Thái Anh chợt trở mình, lựa chọn dùng phía sau lưng của mình đối lại với Lạp Lệ Sa. Thanh âm của nàng bị khóa lại ở trong chăn, khi truyền đến trong tai Lạp Lệ Sa dường như có một chút sai lệch: "Ta à, luôn có thể dễ dàng được người khác yêu thích. Nhưng là, bản chất chân thật của ta lại không để cho người ta thích. Ngươi, ngươi cũng biết đi?"

"Ân?" Lạp Lệ Sa nói.

Đây là một câu trả lời rất đơn giản. Nhưng mà, đại khái bản thân Lạp Lệ Sa cũng không biết, trong một tiếng "Ân" này của nàng cất giấu bao nhiêu cẩn thận tỉ mỉ.

Phác Thái Anh hẳn là cũng không có trông chờ Lạp Lệ Sa sẽ nói ra cái gì thao thao bất tuyệt vào lúc này, hoặc là nói nàng kỳ thật rất biết ơn một câu trả lời rất đơn giản này của Lạp Lệ Sa. Bởi vì, nàng đang phân tích chính mình. Nàng dùng một loại thanh âm rất nhẹ nói: "Ngươi cũng biết, ta rất ích kỷ, lại rất bá đạo, luôn thích sinh hờn dỗi, sẽ vô duyên vô cớ phát giận, còn có rất nhiều ý tưởng kỳ kỳ quái quái, thỉnh thoảng liền đắm chìm trong thế giới của mình..."

"Ta à, trên thế giới này, người yêu nhất chính là bản thân." Phác Thái Anh nói tiếp, "Ngươi nhìn một cái, ta thật tệ a. Cho nên người giống như ta, kỳ thật thích hợp sống cô độc cả quãng đời còn lại a. Ngươi thông minh như vậy, sau khi ngươi biết tất cả như vậy, ngươi còn nguyện ý tiếp nhận ta sao?"

Lạp Lệ Sa nhịn không được bật cười. Ánh nến xuyên qua rèm giường chiếu một vầng sáng mông lung trên khuôn mặt của nàng.

"Ta nguyện ý." Lạp Lệ Sa nói.

Phác Thái Anh cũng cười, bất quá nàng cũng không có dừng lại.

Vì vậy, nàng tiếp tục đưa lưng về phía Lạp Lệ Sa, nói: "Nhưng là, dù cho tất cả lời thề nói ra trong một khắc này là chân thật, một ngày nào đó ngươi sẽ cảm thấy mệt nha. Người chiếu cố cùng người được chiếu cố, ta lựa chọn được chiếu cố; yêu cùng được yêu, ta lựa chọn được yêu; ta thật sự là không có thuốc chữa tới cực điểm. Ta như vậy, có lẽ căn bản cũng không thích hợp dừng lại ở một chỗ trong thời gian dài a. Còn không bằng cho ngươi giữ lại tất cả những ký ức tốt đẹp về ta, trước khi ngươi cảm thấy mệt mỏi, trước khi ngươi nói ra những lời 'Cũng không chịu được ngươi nữa rồi', ta tự giác rời khỏi."

Lạp Lệ Sa không có trực tiếp nói ra bất kỳ ý kiến gì với Phác Thái Anh, nàng chỉ là có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi nha... Ánh mắt của ngươi cho tới bây giờ đều chỉ dừng lại trên những thứ cường đại. Cho nên, nếu như có một ngày ta trở nên không còn ưu tú, khi đó nên là ta lo lắng ngươi sẽ rời đi a?"

"Ha ha ha ha..." Phác Thái Anh có chút hứng trí mà nở nụ cười, "Ngươi nói không sai, ta chính là một người có tính cách ác liệt tới cực điểm như vậy. Ta không tin tình yêu, trước kia không tin, hiện tại vẫn như cũ không tin. Bất quá, ta sẽ không rời khỏi ngươi, tại thời điểm ngươi vẫn như cũ ưu tú."

Con mèo Phác Thái Anh này, không thể khiến cho nàng yêu mến, chỉ có thể chinh phục nàng. Tình yêu của nàng chỉ phát sinh sau khi nàng bị chinh phục.

"Cho nên chúng ta hòa nhau." Lạp Lệ Sa nói.

"Cũng không có hòa nhau. Đây rõ ràng là không công bằng với ngươi." Phác Thái Anh nói.

Thiên ngôn vạn ngữ của Lạp Lệ Sa cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng "Tiểu ngốc". Phác Thái Anh nói nàng không nguyện ý tin tưởng tình yêu, chẳng lẽ Lạp Lệ Sa liền nguyện ý tin tưởng sao? Thứ nàng nguyện ý tin tưởng bất quá là lòng của chính mình mà thôi. Nàng không hiểu trong mắt thế nhân tình yêu là như thế nào, nhưng mà nàng hiểu được lòng của mình.

"Ngươi lo lắng ta sẽ rời khỏi, ta lo lắng ngươi sẽ rời đi. Hai người chúng ta buồn cười đến cỡ nào a!" Trong giọng nói của Phác Thái Anh tồn lấy một chút châm chọc.

Trong lòng Lạp Lệ Sa muốn hảo hảo giải thích một chút. Nàng rất lo lắng câu tiếp theo Phác Thái Anh liền phải nói ra lời tuyệt tình nào đó.

Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Phác Thái Anh đã nện đến trên người nàng.

"Cho nên, không bằng chúng ta liền... tổn thương lẫn nhau a." Phác Thái Anh nói.

Không bằng liền tổn thương lẫn nhau a.

Không bằng liền... Yêu nhau a.

Phác Thái Anh chủ động mở chăn lên, trở mình nằm ở bên người Lạp Lệ Sa, khi Lạp Lệ Sa không có phản ứng tới, nàng cắn lên bờ môi Lạp Lệ Sa. Đó cũng không phải là nụ hôn đầu tiên của các nàng, nhưng đây là nụ hôn ngọt ngào nhất. Nhưng mà, cũng là một nụ hôn không có chứa tình sắc.

Lạp Lệ Sa vuốt ve cái lưng bóng loáng của Phác Thái Anh. Trong cái hôn môi Phác Thái Anh cũng bắt được bàn tay làm loạn bốn phía của Lạp Lệ Sa.

"Chờ đã, đợi một chút, chúng ta còn có chính sự cần nói!" Phác Thái Anh nói.

Lạp Lệ Sa trầm mặc nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh dùng ngữ khí kiên định nói: "Tóm lại, nói chuyện chính sự trước."

"Vậy sau khi nói xong chính sự thì sao?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Vẻ mặt Phác Thái Anh thuần lương nói: "Sau khi nói xong chính sự liền phải đi ngủ á!"

Lạp Lệ Sa tiếp tục trầm mặc nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh hôn một chút lên chóp mũi Lạp Lệ Sa, vẻ mặt nhu thuận mà meo lên một tiếng, nói: "... Ngươi tốt hơn meo meo, đúng hay không?"

"Ta không tốt." Lạp Lệ Sa nói.

Lạp Lệ Sa ôm eo Phác Thái Anh dùng lực một chút, vị trí trên dưới của hai người liền đảo lại. Sau đó, nàng nhanh chóng áp lên bờ môi Phác Thái Anh. Hô hấp của các nàng triệt để dây dưa lại với nhau, đôi môi ôn nhuận nóng bỏng đang phân cao thấp với nhau. Mà tính chiếm hữu rất mạnh của Lạp Lệ Sa tại thời khắc này thể hiện rõ rành rành.

Qua một hồi lâu, Lạp Lệ Sa mới buông Phác Thái Anh ra. Nhưng mà, Phác Thái Anh lại chủ động ôm cổ nàng.

"Còn muốn tiếp tục? Muốn ta khi dễ ngươi?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Phác Thái Anh cười lắc đầu.

"Như vậy, dừng lại sao? Bắt đầu nói chuyện chính sự?" Lạp Lệ Sa lại hỏi.

Phác Thái Anh cắn môi, vẫn lắc đầu một cái.

Lạp Lệ Sa đã triệt để không còn kiên nhẫn, cúi đầu cắn vành tai của Phác Thái Anh, lại ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Đến cùng ngươi muốn như thế nào?"

"Chúng ta liền duy trì tư thế này nói chuyện chính sự a, có được không?" Phác Thái Anh chủ động ngẩng đầu hôn lên môi Lạp Lệ Sa một chút.

Lạp Lệ Sa không rõ vì sao Phác Thái Anh đối với chuyện hôn môi lại làm không biết mệt như vậy, nhưng lại rất kiên quyết mà cự tuyệt các nàng tiến thêm một bước thân mật. Nàng có chút bất đắc dĩ hỏi: "Ngươi quả thực là... Ngươi đánh giá rất cao sự tự chủ của ta sao? Ta thực sự là phải cám ơn ngươi rồi!" Nàng thay đổi tư thế, hai người mặt đối mặt ôm nhau nằm nghiêng ở trên giường. Sau đó, nàng dùng sức vỗ một cái lên mông của Phác Thái Anh, hỏi: "Ngươi không phải là cố ý chứ?"

Phác Thái Anh đối với Lạp Lệ Sa lộ ra một dáng tươi cười lấy lòng nịnh bợ. Từ thời khắc hai người bọn họ bắt đầu quen biết, Phác Thái Anh vẫn muốn chứng kiến bộ dạng chật vật của Lạp Lệ Sa. Về chuyện này nàng có vô số lịch sử đen tối, vì vậy cũng không trách lúc này Lạp Lệ Sa sẽ hoài nghi nàng dụng tâm kín đáo.

"Nói chuyện chính sự a, ngươi muốn nói với ta cái gì?" Lạp Lệ Sa hỏi.

"Binh quyền." Phác Thái Anh nói.

Tây Bắc bên kia đang chiến tranh, mà trận chiến này tựa hồ cũng không dễ đánh. Vì cái gì có nhiều quan văn đứng ra buộc tội võ tướng như vậy? Cái này là có một phần thật sự ngu xuẩn, còn lại những người kia đều là có dụng tâm kín đáo. Căn cứ theo tin tức Lạp Lệ Sa mới vừa nhận được, Lạp gia thậm chí còn nhúng tay vào chuyện này. Mà mục đích xuất thủ của những người này là cái gì? Bọn hắn đơn giản là muốn thừa cơ hội này duỗi tay vào trong quân đội mà thôi.

Mà ở điểm này, kỳ thật Lạp Lệ Sa không cho là mình "Chính nghĩa" hơn bao nhiêu so với Lạp gia. Trên thực tế, Lạp Lệ Sa cũng vẫn muốn ra tay với quân đội. Trận chiến tranh còn chưa kết thúc này, để cho rất nhiều người có dụng tâm kín đáo thấy được cơ hội. Nàng cảm thấy bản thân cũng là thuộc về người có "Dụng tâm kín đáo".

"Hoàn toàn khác nhau a." Phác Thái Anh chậm rãi nói, "Bọn hắn vì thỏa mãn tư tâm của bản thân, có thể hi sinh ích lợi của quốc gia, hi sinh lợi ích của dân chúng, hi sinh lợi ích của quân Tây Bắc. Nhưng mà ngươi, bảo đảm chiến tranh thắng lợi là mãi mãi đặt ở vị trí thứ nhất."

"Bất kể nói như thế nào, nếu như ta muốn ra tay, liền không thể nói là chính nghĩa." Lạp Lệ Sa nói.

"Chính nghĩa là phài chia làm nhiều loại. Đứng ở trên lập trường của ta, ngươi mãi mãi cũng là chính nghĩa."

Lạp Lệ Sa xoa nhẹ một chút lên cái mông của Phác Thái Anh, lại không nói gì thêm.

Phác Thái Anh nện lên ngực Lạp Lệ Sa, nói: "Này, mẹ của ta cũng chưa từng đánh qua cái mông của ta, có được không! Đúng rồi, nếu như trong tay ngươi không có ai, ta chỗ này thật ra có một người thích hợp muốn tiến cử cho ngươi. Nếu như ngươi cũng vừa lòng với hắn, như vậy chuyện của hắn thậm chí không cần ngươi ra tay, ta đã có vài con đường thích hợp để đẩy hắn ra ngoài. Dựa vào thủ đoạn cùng năng lực của hắn, hoàn toàn có thể dựa vào trận chiến tranh ở Tây Bắc này mà đứng vững vàng trong quân đội."

"Không phải là Đài Nguyên Gia chứ?" Lạp Lệ Sa ý vị thâm trường hỏi.

"Không phải hắn... Trời ạ, không phải là ngươi đang ghen chứ? Bằng không thì vì cái gì bỗng nhiên liền nhắc tới cái tên này?"

"Ta không có ghen, ngươi cũng không thích hắn. Bất quá, hắn thích ngươi."

"Trên thế giới này người yêu thích ta lại nhiều như vậy, chẳng lẽ đều muốn đưa bọn họn sung vào trong quân sao? Vậy ngươi vẫn yêu thích ta chứ!"

"..."

"Ha, còn có bản thân ta, ta cũng một mực rất yêu thích chính mình nha. Ha ha, ngươi mau lại đây trừng phạt ta nha, đến nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro