Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùng một tháng giêng, Phác lão Thái phi lại nhận được đại lễ từ Phác Thái Anh.

Phác lão Thái phi đã thành thói quen ngủ sớm dậy sớm. Dù cho giao thừa có tập tục thức đêm, nàng cũng không có thay đồi thói quen làm việc và nghỉ ngơi của mình vào ngày hôm sau.

Trong mắt vị nữ nhân thông minh của nhà họ Phác này, cuộc đời này của nàng cũng chính là như vậy, nhìn qua rất tiêu dao tự tại, có thể nhàn nhã đứng ở ngoài quan sát sự biến ảo cả bốn mùa trong nội cung. Nhưng mà, không phải nàng cũng bị nhốt trong cấm cung này đến chết sao? Cũng liền không quan tâm niên cảnh ngày sau như thế nào.

Cho nên, Hoàng đế qua đời, lại một Hoàng đế nữa qua đời, có lẽ ngày sau lại có thêm một Hoàng đế nữa qua đời, nàng đều rất bình tĩnh.

Vì vậy, qua một năm, lại qua một năm nữa, qua một năm rồi lại một năm, nàng vẫn là rất bình tĩnh.

Vô luận như thế nào, dù sao bản thân Phác lão Thái phi sẽ không thiệt thòi là được!

Ngủ sớm dậy sớm có lợi cho việc dưỡng thân thể. Phác lão Thái phi so với hai vị Thái hoàng Thái hậu nhỏ hơn một chút, hôm nay vẫn chưa tới bốn mươi tuổi. Kiền Khánh đế chết sớm, làm hại nàng lại tăng thêm bối phận, lão Thái phi gì gì đó thật sự là làm cho nàng già đi. Bất quá, nghĩ đến người trẻ tuổi như Phác Thái Anh cũng chưa đến hai mươi tuổi liền biến thành Thái phi, này tựa hồ lại không đáng bận tâm. Khi Khả Nhạc dẫn người đi đến Tĩnh An cung, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa hai người đại khái cũng còn đang ngủ ở trên giường a.

"Chủ tử của ngươi lại đi hồ nháo ở đâu rồi sao? Liền để cho ngươi tới chúc tết ta?" Phác Thanh nhàn nhạt cười, trong giọng nói tràn đầy trêu tức.

Kỳ thật, trước đây Phác Thái Anh đều chưa từng chịu khó đến chúc tết, lúc này nàng không đến là bình thường. Chỉ là Phác Thanh cố tình nói như vậy, đơn giản là bởi vì nàng đã biết bí mật giữa Hoa Dương cung và Chiêu Dương điện, mới nghĩ đến muốn trêu đùa mà thôi. Cái vị Lạp gia kia lúc này cũng không phải còn chưa dậy sao? Nghĩ đến vị tiểu cô nương Lạp Lệ Sa này—— Thái hậu ở trước mặt lão Thái phi đương nhiên chẳng qua là một tiểu cô nương —— dáng tươi cười của Phác Thanh càng phát ra ý vị thâm trường.

Đối mặt với sự trêu chọc của Phác Thanh, Khả Nhạc cũng không phải là người trong cuộc, cũng chỉ có thể làm ra vẻ cái gì cũng chưa nghe thấy.

Khả Nhạc đê mi liễm mục, cầm vật gì đó trong tay đưa đến cho Phác Thanh, giọng nói cung kính nói: "Đây là chủ tử lệnh nô tài đưa tới. Chủ tử của nô tài nói, nếu như ngài không thích, lễ vật này thì phải nguyên khuôn nguyên dạng mang về cho nàng. Nhưng nếu như ngài rất thích... Cái này là của ngài."

Căn dặn này của Phác Thái Anh thật sự là quá không khách khí.

Ánh mắt của Phác Thanh đã rơi vào trên lễ vật. Lễ vật tổng cộng có hai phần, một phần là một khối vải gấp rất chỉnh tề, một phần là một quyển bản thảo đóng thành sách. Vải là vải bình thường, thực sự không phải là vải dệt gì đặc biệt; bản thảo là bản thảo của Phác Thái Anh, thực sự không phải là sách cổ trân quý gì.

Chỉ là nếu như lễ vật này thật sự đơn giản như vậy, Phác Thái Anh sẽ keo kiệt đến mức muốn thu hồi lại phần lễ vật này sao?

"Nàng nhưng thật ra khẩu khí thật lớn..." Phác Thanh cười mắng một câu, trong giọng nói lộ ra một chút cưng chiều. Đời này nàng không có con cái, con đường này nguyên lai là chính nàng lựa chọn, nàng thủy chung đều chưa từng hối hận. Bất quá, Phác Thái Anh xuất hiện quả thật làm cho nàng gặt hái được một chút ôn tình ở chốn nội cung này.

Phác Thanh cho rằng phần bản thảo kia là kinh thư Phác Thái Anh tự tay sao chép. Kinh thư không trân quý, nhưng nếu như là Phác Thái Anh tự tay sao chép, cái này liền trân quý, dù sao đó là mang theo tâm ý của Phác Thái Anh. Lúc này người sùng đạo Phật tương đối nhiều, cho nên trong lòng mọi người đều rất coi trọng những thứ này.

Nhưng thật ra Phác Thanh càng hiếu kỳ mảnh vài kia là gì. Đến độ tuổi này của nàng, địa vị, giờ phút nàng ở trong Tĩnh An cung, Phác Thanh đã không cần giống như lúc trước, phải khắc chế lòng hiếu kỳ của mình trước mặt nhưng người có thân phận cao hơn nàng. Vì vậy, nàng cầm lấy mảnh vải phẩy một cái mở ra.

Đây là một bức tranh thêu.

Thêu nghệ của Phác Thái Anh rất tốt, mặc dù chẳng cần động đến may vá, chỉ là ngẫu nhiên cũng sẽ thêu túi gấm gì đó cho Phác Thanh.

Phác Thanh nhìn chằm chằm vào trên mảnh vải một hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn Khả Nhạc. Nụ cười trên nàng mặt dần dần đều thu lại, chỉ lộ ra một bộ dáng nghiêm túc. Sau đó, nàng ra hiệu cho hạ nhân lui xuống, để lại một mình Khả Nhạc, hỏi: "Nếu như ta đoán không sai, này tựa hồ là một phần bản đồ?"

"Là một phần bản đồ hàng hải." Khả Nhạc nói.

Phác Thanh trầm lặng, bản đồ hàng hải có ý nghĩa như thế nào, trong lòng nàng đương nhiên hiểu rõ. Phác Thanh đem mảnh vải gấp lại để ở một bên, sau đó tâm tình phức tạp cầm bản thảo của Phác Thái Anh lên. Tay khẽ mở bản thảo, nàng lập tức nhìn vào. Nàng dường như không cảm thấy mệt, lại dường như quên mất Khả Nhạc còn đang đứng ở trước mặt nàng chờ đợi đi về Hoa Dương cung thông báo câu trả lời. Nàng nhìn qua từng tờ từng tờ, dường như muốn đem mỗi một chữ đều xem thật cẩn thận, ghi tạc ở trong lòng.

Thẳng đến khi xem xong một nửa, Phác Thanh mới vẫn chưa thỏa mãn mà khép bản thảo lại, nói: "Cuối cùng ta cảm thấy thế giới trong sách vô hạn mênh mông, hôm nay mới biết chính mình vẫn là ếch ngồi đáy giếng. Nhớ ngày đó, ta từng xem qua một quyển sách viết về chuyện ở bên ngoài, khi đó lại đương nhiên mà đem quyển sách kia trở thành là văn nhân quái đàm, cũng giống như những khu rừng cổ tích ở nước ngoài nói chung, đều là mọi người tưởng tượng ra mà thôi. Hôm nay mới biết được, nguyên lai đều là thật sự tồn tại a."

Khả Nhạc cung kính nói: "Chủ tử của nô tài đã chuẩn bị xong mười hai chiếc thuyền lớn..."

Nếu như Phác Thanh nguyện ý tiếp nhận phần lễ vật tiểu chất nữ của nàng đưa tới, như vậy bản đồ hàng hải là của nàng, bản thảo là của nàng, mười hai chiếc thuyền lớn cũng là của nàng. Nếu như Phác Thanh không nguyện ý... A, Phác Thanh làm sao có thể không nguyện ý? Ở trong cung này, nữ nhân sống tuỳ tiện nhất là Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa và Phác Thanh, các nàng đã đều có toạ độ của kinh độ vĩ độ, sao lại cam tâm hoang phế quãng đời còn lại ở trong nội trạch chứ? Phác Thanh thật sự là rất hài lòng với phần lễ vật này!

Bất quá, trong lòng Phác Thanh còn có một chút đắn đo khác.

"Chất nữ kia của ta a... Tuy rằng nàng là người thông minh, nhưng kỳ thật nàng không giống ta chút nào, ngược lại tính nết của vị Lạp gia kia là càng tương tự với ta hơn một chút. Thái Anh là lạnh nhạt dối trá, nhưng trong lòng của nàng lại mềm. Ta nha, là chỉ lo thân mình, nhưng lòng của ta lại là cứng rắn." Phác Thanh không nhanh không chậm nói, "Vị Lạp gia kia, tâm địa chỉ sợ còn cứng rắn hơn ta. Nếu như thế, Thái Anh thật sự bỏ được đem hết thảy đều chắp tay đưa cho ta?"

Người có tâm địa quá cứng rắn, không thể nói chuyện tình cảm cùng các nàng.

Tâm địa lạnh như vậy, Phác Thái Anh thật có thể làm cho tâm của Lạp Lệ Sa ấm lên sao?

"Hiện tại Thái Anh đánh cược toàn bộ của nàng, ngày sau nếu như thua... Chỉ sợ là..."

Nếu Phác Thái Anh thua, đó chính là vạn kiếp bất phục a.

Phác Thanh hiểu rõ chính mình, vì vậy ở một trình độ nhất định nào đó cũng hiểu rõ Lạp Lệ Sa.

Từ sau khi Lạp Lệ Sa vào cung, kỳ thật nàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Lạp Lệ Sa có dã tâm muốn soán vị cũng không có giấu giếm được nàng!

Từng chút từng chút giữa Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa, cũng bị Phác Thanh nhìn ở trong mắt. Ý tưởng của Phác Thanh rất có ý tứ. Nàng cảm thấy Phác Thái Anh giống như nàng, nhất định là phải ở trong cung này cả cuộc đời. Trong mắt rất nhiều người, đây là một việc có bao nhiêu vinh quang a. Chỉ là theo ý nàng, đây thật ra là một việc rất đau xót. Cho nên, nếu như Lạp Lệ Sa thật sự có thể làm cho Phác Thái Anh vui vẻ, như vậy Phác Thanh không để ý hai người bọn họ hảo hảo chơi đùa một chút. Dù sao, coi như là Phác Thái Anh thật sự hãm vào, còn có nàng đang nhìn Lạp Lệ Sa, tuyệt đối sẽ không để Lạp Lệ Sa có cơ hội tổn thương Phác Thái Anh.

Át chủ bài Phác Thanh nắm trong tay cũng không ít.

Nếu như Lạp Lệ Sa thật sự là một người đặt lợi ích lên trên hết, như vậy một khi những át chủ bài kia vừa xuất hiện, Lạp Lệ Sa nhất định sẽ động tâm. Cho nên, coi như là một ngày nào đó Lạp Lệ Sa bỗng nhiên thay lòng, Phác Thanh cũng có thể dựa vào cái nhược điểm này khiến cho Lạp Lệ Sa thành thật nửa đời người ở trước mặt Phác Thái Anh!

Mà nếu như Lạp Lệ Sa thật sự không thể phó thác, thời gian nửa đời đủ để Phác Thái Anh thấy rõ cách làm người của nàng.

Nói tóm lại, trong mắt Phác Thanh biểu hiện lúc này của Phác Thái Anh bất quá là một đoạn nhiệt tình thời tuổi trẻ mà thôi. Người thông minh khi còn trẻ cũng dễ dàng mất đi sức phán đoán tương xứng trong một chữ tình này. Mà Phác Thái Anh cơ hồ là hài tử Phác Thanh nhìn lớn lên a, Phác Thanh cũng nên giúp nàng trải đường tốt.

Khả Nhạc tựa hồ đã sớm dự liệu đến sự lo lắng của Phác Thanh, hoặc nói chính xác là Phác Thái Anh đoán đúng tâm tư của Phác Thanh. Nàng thập phần trầm ổn nói: "Chủ tử của nô tài nói, nếu như ngày sau Lạp Thái hậu làm chuyện có lỗi với nàng, nàng ước chừng không thể đánh chết Lạp Thái hậu, vậy chỉ có thể đồng quy vu tận."

Ta quý trọng tính mạng của mình, chỉ là càng ta muốn lấy được lòng trung thành của ngươi. Cái chết là sự trung thành vĩnh hằng.

Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh hai người này, các nàng đều hiểu rất rõ đối phương, tính cách của các nàng tuy rằng khác biệt rõ rệt, chỉ là năng lực cũng không kém.

Cho nên, nếu quả thật có một ngày hai người không thể không đối địch, Phác Thái Anh khẳng định không có cách nào bảo đảm toàn thân bình an mà tiêu diệt được Lạp Lệ Sa. Bất quá, nàng có thể lựa chọn cùng Lạp Lệ Sa đồng quy vu tận. Này nghe ra tựa hồ có chút không ổn? Cũng may các nàng sẽ không có ngày như vậy.

Phác Thanh sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được phá lên cười ha ha. Chất nữ kia của nàng rất có ý tứ rồi, thật sự là rất có ý tứ.

"Trước ta thu lễ vật. Bất quá, ta cũng cần cùng vị Thái hậu Lạp gia kia hảo hảo nói một chuyện chút." Cuối cùng Phác Thanh nói ra.

Khi Khả Nhạc từ Tĩnh An cung trở lại Hoa Dương cung, lại thông qua mật đạo đi đến Chiêu Dương điện, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa vẫn chưa thức dậy. Ngày mùng một tết không cần vào triều, không cần giải quyết chính vụ, không cần tế tổ, không cần tiếp kiến mệnh phụ hậu phi, vì vậy Lạp Lệ Sa khó có được thời gian có thể ngủ nướng.

Lạp Lệ Sa đã có đồng hồ sinh học, lúc đến giờ kỳ thật có tỉnh dậy một chút. Bất quá nàng dung túng bản thân ngủ lại. Một giấc ngủ này cùa nàng, khiến cho Phác Thái Anh tỉnh lại trước. Lạp Lệ Sa xác thực chưa từng nói oan cho Phác Thái Anh, Phác Thái Anh xác thực vẫn luôn ở đây yêu thương nhung nhớ, nàng luôn rất chủ động đem tay chân của mình quấn lấy bên người Lạp Lệ Sa. Thấy Lạp Lệ Sa vẫn còn buồn ngủ, Phác Thái Anh không nỡ động đậy, duy trì tư thế ôm lấy Lạp Lệ Sa nghĩ đông nghĩ tây.

Tựa hồ là từ lúc học cao trung, Phác Thái Anh từng đọc qua một câu rất hay trong sách.

Mỗi sáng sớm tỉnh lại, ngươi cùng ánh mặt trời đều ở đây, đó chính là cuộc sống ta mong muốn.

Dù cho khi đó Phác Thái Anh đã bắt đầu hoài nghi mọi thứ, nhưng là nàng lại nhịn không được khát khao hiện thế an ổn như trong những lời này miêu tả.

Phác Thái Anh cảm thấy lúc này mình đã chạm đến phần tốt đẹp này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro