Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lạp Lệ Sa trở lại Chiêu Dương điện, Phác Thái Anh đang phơi nắng. Đây cũng là thời gian nàng xử lý cung vụ.

Xa xa nhìn qua, Phác Thái Anh giống như một chú mèo tắm ánh mặt trời thoải mái đến sắp ngủ rồi. Ngay cả Tác Ni đứng ở bên người nàng báo cáo cung vụ cũng dường như không phải đang báo cáo cung vụ, mà giống như đang hát một ca khúc có giai điệu chậm rãi nào đó. Tóm lại, tình cảnh này là vô cùng tốt để nghỉ ngơi.

Lạp Lệ Sa đem cuộc sống quy hoạch thành công việc, mà Phác Thái Anh đem công việc hưởng thụ như cuộc sống.

Nhìn bộ dạng Phác Thái Anh lười biếng như vậy, khóe miệng Lạp Lệ Sa nhịn không được giơ lên một chút nhỏ. Nhưng mà, đầu ngón tay của nàng không cẩn thận đυ.ng vào mật báo trong tay áo. Tay của nàng vẫn là lạnh a. Ánh mặt trời tháng năm cũng không có làm cho nàng cảm nhận được bao nhiêu ấm áp. Chiến tranh cho tới bây giờ đều tàn nhẫn như vậy.

Lạp Lệ Sa đi từng bước một tới bên cạnh Phác Thái Anh. Động tác của nàng rất nhẹ, nàng còn lắc đầu ý bảo Tác Ni không cần hành lễ.

Phác Thái Anh bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt thẳng tắp rơi vào bên người Lạp Lệ Sa. "Hôm nay ngươi trở về thật sớm." Phác Thái Anh nói.

"Bước chân của ta đã rất nhẹ rồi, làm sao ngươi biết ta đến?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Phác Thái Anh dương dương đắc ý mà nở nụ cười: "Bởi vì Tác Ni bắt đầu khẩn trương a! Bởi vì thấy ngươi đến, vì vậy tiếng nói của nàng không tự chủ được nhanh hơn một chút." Tuy rằng biến hóa như thế cũng không tính là quá rõ ràng, nhưng vẫn như cũ để cho Phác Thái Anh nghe ra. Nàng dám khẳng định là Lạp Lệ Sa đến đây!

Tác Ni lộ ra một biểu lộ ngỡ ngàng. Nếu như Phác Thái Anh không nói, kỳ thật ngay cả Tác Ni đều không có phát hiện ra thanh âm của nàng biến hóa.

Phác meo meo cảm thấy khả năng cảm nhận cảm xúc của nàng là phi thường cường đại, cho nên nàng rất nhanh từ trên ghế ngồi thẳng người lên, hỏi: "Gặp phải chuyện gì khó giải quyết sao? Tính toán thời gian, tình hình chiến sự mới nhất của Tây Bắc đã được đưa tới rồi đi? Chẳng lẽ là thế cục chiến tranh không lạc quan sao?"

"Nét uể oải trên mặt ta chẳng lẽ rất rõ ràng sao?" Lạp Lệ Sa lại hỏi.

Phác Thái Anh lắc đầu: "Ta lo lắng cho ngươi."

Lạp Lệ Sa học bộ dạng của Phác Thái Anh lắc đầu: "Không có gì. Chỉ là có chút mệt mỏi thôi, hôm nay bỗng nhiên muốn nhanh chóng tìm thời gian nhàn rỗi một chút."

"Ngươi không thể tự mình gánh vác mọi chuyện a... Ngươi nên cho người khác càng nhiều tín nhiệm, tuy rằng bọn họ không nghĩ chu toàn bằng ngươi, nhưng bọn họ cũng sẽ không làm sự tình trở nên rối loạn, biết không?" Phác Thái Anh xê dịch qua một bên trên cái ghế, "Tới đây, cùng nhau nằm xuống đi."

Ghế nằm không lớn, hai người nằm cùng nhau liền có chút chật chội. Vì vậy, Phác Thái Anh rất tự giác mà nhích tới gần trong lòng Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh nói tiếp: "Trên thế giới này, mãi mãi cũng sẽ không thiếu kẻ ngốc, bọn hắn luôn dễ dàng bị lừa gạt, dễ dàng bị thuyết phục, dễ dàng bị lợi dụng, dễ dàng bị sai bảo... Nhưng không phải bọn hắn vẫn sống tốt sao? Có bao nhiêu người thật sự vì ngốc mà chết chứ? Đối với những người này mà nói, có thể có một người thông minh cơ trí giống như ngươi làm quyết định, cũng đã là một chuyện may mắn rồi. Ngươi không thể buộc tất cả mọi người trở thành thông minh."

Trong mắt thiếu nữ trung nhị, "Đồ ngốc" cùng "Nhàm chán" giúp lấp đầy khoảng trống trên thế giới này.

Tính cách của Lạp Lệ Sa xác thực mang theo một chút chủ nghĩa hoàn mỹ cố chấp, vì vậy khi nàng làm bất cứ chuyện gì đều rất có trật tự. Nàng không thích kế hoạch của mình bị phá hỏng, không thích có thứ gì đó vượt khỏi tầm kiểm soát của nàng. Cho nên, trong đại đa số tình huống, nàng đều là một nhà lãnh đạo nghiêm khắc.

Lạp Lệ Sa muốn vươn tay sờ sờ lên gương mặt Phác Thái Anh, nhưng mà nghĩ đến tay của mình vẫn còn lạnh, vì vậy nàng chẳng qua là cách một lớp áo ôm sát lấy eo Phác Thái Anh. Phác Thái Anh quay đầu nhìn Tác Ni nói: "Ha, những lời nói về kẻ ngốc vừa rồi ta cũng không phải nói ngươi, ngươi vẫn là rất đáng yêu."

Tác Ni vô tội cười. Đáng yêu gì gì đó... Khen năng lực làm việc của ta cường đại là được rồi a!

Phác Thái Anh tiếp tục mỉm cười nhìn về phía Tác Ni.

Tác Ni cầm trong tay một chồng tấu chương để báo cáo công tác. Nàng lập tức giơ tấu chương lên che gương mặt của mình lại. Như vậy cái gì nàng cũng nhìn không thấy.

Phác Thái Anh hài lòng thu hồi ánh mắt, cho nên nàng mới nói Tác Ni không phải đồ ngốc a. Ánh mặt trời ấm áp mà dịu dàng buông xuống, Phác Thái Anh tiến đến trước mặt Lạp Lệ Sa, nàng lấy môi cọ cọ lên bờ môi Lạp Lệ Sa, sau đó nhẹ nhàng mà mυ"ŧ vào. Lạp Lệ Sa chậm rãi vuốt ve phía sau lưng Phác Thái Anh.

"Tâm tình có tốt hơn một chút hay không?" Phác Thái Anh hỏi.

"Đâu chỉ là tốt hơn một chút a." Lạp Lệ Sa mơ hồ không rõ mà đáp lời.

Phía trên mật báo dường như có nhựa cao su, chặt chẽ mà đính vào cái túi bên trong ống tay áo. Lạp Lệ Sa không biết nên làm sao để lấy nó ra.

Lạp Lệ Sa hưởng thụ sự yêu thương nhung nhớ của Phác Thái Anh, người nàng đang ôm trong lòng là cô nương của nàng nha. Kỳ thật Lạp Lệ Sa vẫn luôn là một người phi thường có nguyên tắc. Chỉ là luôn có một người dễ dàng để cho nàng bỏ lỡ tất cả lý trí. Chiến sự Tây Bắc kia làm cho người ta gấp gáp, dã tâm của Tạ gia Lạp gia kia làm cho người gấp gáp, mưu tính của tiền triều Hoàng thất kia làm cho người gấp gáp ... A, cái thế giới này thật sự là làm cho người rất gấp gáp, vì sao nó không thể trở nên nhẹ nhàng một chút chứ?

Ít nhất tại thời khắc này, Lạp Lệ Sa là muốn buông thả bản thân.

Không khí trong Diên Xuân các dường như mang theo những mảnh băng vụn, mà thẳng đến lúc này, nhiệt độ cơ thể vừa rồi đã mất đi của Lạp Lệ Sa trở về một chút. Phác Thái Anh khe khẽ đập một cái ở trong lòng Lạp Lệ Sa, làm nũng nói: "Ngươi xích qua một chút! Chèn chết ta rồi! Ngươi nằm xích qua bên kia một chút!"

"Muốn ta xích qua? Nếu như ta không muốn?" Lạp Lệ Sa đem Phác Thái Anh ôm chặt hơn nữa.

Ánh mắt Phác Thái Anh hung ác nhìn Lạp Lệ Sa, ánh mắt của nàng đều muốn trợn tròn.

Lạp Lệ Sa vô tội nhìn lại Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh bỗng nhiên bật cười hì hì một tiếng: "Ha ha, ngươi nói sai lời thoại a. Biểu tình này của ngươi nên xứng với lời thoại này... Như thế nào, muốn ta xích qua một chút? Vậy đến cầu ta a! Ngươi nên là nói bằng giọng điệu như vậy a. Tà mị quyến cuồng biết không? Ta nhớ bộ dạng đi giầy cao gót của ngươi, một đôi giầy màu đỏ kia, khi bước trên nền gạch men cao cấp của một tòa cao ốc quốc tế, mỗi một bước đều giống như giẫm vào trong tim của ta ..."

Thanh âm của nàng càng ngày càng nhẹ, lúc nói xong câu cuối, thanh âm có một chút mông lung mập mờ kia trực tiếp chui vào trong lỗ tai Lạp Lệ Sa.

Bất quá, Phác Thái Anh cũng không có duy trì bộ dáng tiểu yêu tinh như vậy trong thời gian dài, nàng lén chạm vào nơi sợ nhột trên người Lạp Lệ Sa —— bình thường luôn có chút cao ngạo, lạnh lùng như Lạp Lệ Sa kỳ thật còn sợ nhột hơn Phác Thái Anh, thật sự là không thể tưởng tượng nổi a ——thừa dịp trong nháy mắt khi Lạp Lệ Sa buông nàng ra, động tác của nàng cực kỳ nhanh mà đỡ lấy cái tay ghế đứng lên. Sau đó, nàng vỗ vỗ Tác Ni đang đứng ở một bên giả vờ làm người trong suốt, nói: "Ừ, ngươi tiếp tục báo cáo cung vụ a."

Tác Ni buông tấu chương dùng để che ánh mắt xuống.

Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ nhìn Phác Thái Anh. Nàng thật sự là không có biện pháp nào đối với Phác Thái Anh rồi.

"Nghỉ ngơi thật tốt a. Nhân lúc bây giờ ánh mặt trời không tệ, ngươi nhanh chóng ngủ thêm nửa canh giờ. Đến giờ, ta sẽ gọi ngươi. Ta dám cam đoan, chỉ cần có thể ngủ một giấc dưới ánh mặt trời, khi ngươi tỉnh lại, mọi chuyện phiền lòng đều biến mất." Phác Thái Anh nói. Nàng lại quay đầu nhìn Tác Ni, căn dặn nàng nói: "Ngươi bảo người lại mang một cái ghế đến đây, không cần là ghế nằm, chỉ cần một cái ghế ngồi là được rồi, sau đó chuẩn bị cho ta một chút điểm tâm."

"Ngươi không ngủ sao?" Lạp Lệ Sa hỏi.

Bởi vì Phác Thái Anh đang đứng, khi Lạp Lệ Sa ngược sáng nhìn lên, liền cần phải nheo mắt lại.

Vì vậy, trong mắt Lạp Lệ Sa, quanh thân Phác Thái Anh đều độ ra một tầng vầng sáng.

Phác Thái Anh cười nói: "Ta nhìn ngươi thì tốt rồi... Vừa phơi nắng ăn điểm tâm, vừa nhìn ngươi, quả thực là quá hưởng thụ."

Ánh mặt trời, đồ ngọt, Lạp Lệ Sa, đây là ba thứ Phác Thái Anh thích nhất. Nếu như phải bỏ một thứ trong ba thứ đó, vậy bỏ... bỏ Lạp Lệ Sa a. Bởi vì ánh mặt trời và đồ ngọt là hai thứ Phác Thái Anh thích nhất. Lạp Lệ Sa không phải là thứ Phác Thái Anh thích nhất, nàng là người nàng yêu nhất.

Ánh mặt trời thật sự là quá ấm rồi. Lạp Lệ Sa cũng không phải một người dễ dàng đỏ mặt, bất quá giờ phút này nàng lại bị ánh nắng làm cho có chút đỏ mặt. Phác Thái Anh rất thích bộ dạng như vậy của Lạp Lệ Sa, giống như là một vị thần cao ngạo, lạnh lùng bị nàng kéo xuống phàm trần, từ đó về sau liền thoát ra khỏi một thân hào quang.

"Ta nha... Thật sự là rất thích ánh mặt trời." Phác Thái Anh thì thào nói.

Lạp Lệ Sa chỉ ngủ nửa canh giờ. Đều nói trộm được nửa ngày nhàn rỗi miễn phí, thời gian như vậy thật sự giống như là trộm được.

Sai khi tỉnh ngủ, Lạp Lệ Sa còn muốn trở lại Diên Xuân các. Nàng dùng đầu ngón tay ấm áp sờ lên dung mạo Phác Thái Anh, nói: "Ta... Rất nhanh sẽ trở về." Ngón tay của nàng rất đẹp, hơn nữa so với người thích sơn móng tay như Phác Thái Anh, móng tay của Lạp Lệ Sa luôn không để quá dài, từng cái móng tay đều được cắt dũa qua, lộ ra ngón tay mượt mà. Đầu ngón tay mềm mại kia từ đầu lông mày của Phác Thái Anh trượt đến góc mắt của nàng, mang theo một loại dịu dàng khó tả.

Có như vậy trong nháy mắt, Phác Thái Anh cảm thấy Lạp Lệ Sa trong mắt mình thật sự là đẹp đến kinh người.

Không phải là bởi vì nàng quá đẹp, mà là ánh mắt như vậy quá mức thâm tình.

"Chiếu cố tốt bản thân, được không?" Lạp Lệ Sa nói. Âm cuối của nàng có chút nâng lên, tại thời khắc này nàng dùng kịch bản "Tà mị quyến cuồng" như Phác Thái Anh mong muốn.

"Được rồi, ngươi nhanh chóng đi đi! Ta chờ ngươi trở về cùng ăn cơm chiều, không cho phép để cho ta đói bụng a!" Đây có nghĩa là không cho phép Lạp Lệ Sa trở về quá muộn. Phác Thái Anh vẫn như cũ học không được cách nói chuyện cho dễ nghe. Bất quá, một khi đã tiếp nhận sự không tự nhiên của nàng, liền sẽ cảm thấy bộ dạng như vậy của nàng cũng rất đáng yêu.

Lạp Lệ Sa không nói gì thêm, chẳng qua là tiến lại gần hôn lên môi Phác Thái Anh một cái, sau đó liền rời đi.

Lạp Lệ Sa để lại mật báo ở trên ghế nằm. Mật báo này hẳn là nên được lấy ra ở nửa canh giờ trước, kỳ thật đã chậm nửa canh giờ rồi. Nhưng mà, nếu như thật sự có thần tiên ở trên chín tầng mây, bọn họ nên tha thứ cho nửa canh giờ yếu đuối này của Lạp Lệ Sa. Đúng, nàng nguyện ý thừa nhận chính mình yếu đuối.

Phác Thái Anh sẽ nhìn thấy mật báo.

"Ta rất nhanh sẽ trở về. Chiếu cố tốt bản thân, được không?" Đây thật ra là lời nói một câu hai nghĩa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro