Chương 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu Lạp Lệ Sa cũng nói không nên lời.

Bởi vì phát sốt, cuống họng Lạp Lệ Sa rất đau, ngay cả nuốt nước miếng cũng cảm thấy khó chịu. Nàng không biết nên nói cái gì cho phải, vì vậy chỉ có thể cầm lấy một góc áo của Phác Thái Anh thật chặt. Này dường như đã trở thành một động tác theo bản năng của nàng. Tất cả sức lực của nàng đều dùng làm chuyện này.

Ta mãi mãi cũng sẽ không buông tay. Trong lòng Lạp Lệ Sa nghĩ như vậy.

Trái tim Phác Thái Anh dường như hung hăng mà thắt lại. Hành động Lạp Lệ Sa nắm chặt góc áo của nàng cũng không có chậm trễ công tác của nàng, bởi vì dây lưng trên áo nàng vốn cũng có chút dài. Vì vậy, chẳng qua là nàng kéo mền tới, che lấy bàn tay Lạp Lệ Sa, sau đó cúi đầu xuống bắt đầu chăm chỉ làm việc.

Nhi nữ tình trường như ngày xuân nắng ấm, đều khiến cho người ta kìm lòng không được mà trầm mê trong đó.

Nhưng mà thế giới này quá phức tạp, không chỉ có ngày xuân, còn có ngày đông giá rét. Vì bảo vệ nắng ấm, một số người không thể không đứng ra ngăn cản gió lạnh. Phác Thái Anh cúi đầu xem tư liệu. Khả Nhạc canh giữ ở một bên, khi ánh mắt của Phác Thái Anh rơi vào trên một quyển sổ sách, nàng nhanh chóng cầm lấy quyển sổ sách đó, hoàn toàn không cần Phác Thái Anh động thủ. Trong phòng trở nên rất yên tĩnh. Lạp Lệ Sa chỉ như vậy mà trầm mặc nhìn Phác Thái Anh trong thời gian rất dài.

Phác Thái Anh đánh dấu hai điểm cần nhớ trên giấy, sau đó liền nhịn không được quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa một cái. Ánh mắt hai người gặp nhau.

"Nhiều lắm..." Lạp Lệ Sa nói. Thanh âm của nàng so với bình thường khàn đi rất nhiều.

Phác Thái Anh hiểu ý của Lạp Lệ Sa, những tài liệu này đúng là nhiều lắm. Ý là lượng công việc của Phác Thái Anh rất lớn. Bất quá, Phác Thái Anh lại lắc đầu, nói: "Kỳ thật ta đã đem rất nhiều công tác đều phân công rồi, còn dư lại những thứ này...Thật sự đã ít đi rất nhiều, cũng chỉ có thể tự ta đi làm." Nếu như chuyện gì đều cần nàng giải quyết, như vậy đem tất cả tư liệu vào chung một chỗ đoán chừng có thể chất đầy toàn bộ phòng ngủ.

Lạp Lệ Sa còn muốn nói điều gì, cả người Phác Thái Anh đã nhích lại gần trên giường, sau đó duỗi ra một ngón tay đè lên bờ môi Lạp Lệ Sa, nói: "Nói ít một chút, ân? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm quá khuya, nếu như công việc làm không hết, ta nhất định sẽ để lại đến buổi sáng ngày mai làm tiếp."

Những tài liệu này tuyệt đối không thể chỉnh lý xong trong một buổi tối. Coi như là vì Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh cũng phải tuân thủ nguyên tắc vừa làm vừa chơi a.

Phác Thái Anh đã cho hạ nhân tăng giờ làm việc đem tình hình thuế và lương thực thời kỳ Cao Tông chỉnh lý lại. Cao Tông là một Hoàng đế tương đối nghiêm khắc, hắn xem như là người có cá tính a, trong mắt không cho phép lưu một hạt cát, bởi vậy khi hắn chấp chưởng triều chính, đám tham quan ô lại của Vân triều hầu như đều bị chém sạch. Nói cách khác, sau thời kỳ Cao Tông làm Hoàng đế, tình hình lương thuế lúc đó có thể đại biểu cho tình hình lương thuế thật sự của Vân triều.

Bất quá, từ thời kì Cao Tông đến khi Kiền Khánh đế tại vị lại đến hiện tại, nhiệt độ không khí bình quân hàng năm tựa hồ là hạ thấp xuốn, có nghĩa là sản lượng lương thực nhất định phải giảm xuống. Cùng lúc đó, chính sách đất đai của các nơi cũng có biến hóa nhất định. A, chính sách thu thuế cũng đang không ngừng biến hóa. Từ sau khi Cao Tông qua đời, Bộ hộ* ước chừng đã thay đổi mười ba vị Thượng thư a! Bên trong bộ này bình thường luân phiên chức vị chỉ có hai lần, còn lại mười một lần kia toàn bộ đều liên quan đến các thế lực khắp nơi tranh đấu gay gắt. Vì vậy, Phác Thái Anh không thể gượng ép mà đem các số liệu ở thời kỳ Cao Tông lấy ra là tiêu chuẩn tính toán.

(*Là tên gọi của một cơ quan hành chính thời kỳ tại một số quốc gia. Bộ Hộ tương đương với , Bộ Kế hoạch Đầu tư, Bộ Công Thương và Bộ Nông nghiệp ngày nay. Vị quan đứng đầu bộ Hộ là (thượng thư bộ hộ hay địa quan, đại tư đồ, kê tướng, đại tư nông), tương đương với bộ trưởng các bộ trên ngày nay.)

Tóm lại, cái này dính đến một loạt thay đổi phi thường phức tạp.

Cố tình thời gian lưu cho Phác Thái Anh lại không nhiều. Lạp Lệ Sa đã lệnh Đài Nguyên Gia đi mời Đề đốc trưởng quan của hai đại doanh vùng ngoại thành. Chờ sau khi bọn hắn đến, một khi Lạp Lệ Sa cùng bọn họ thỏa đàm, nàng phải lập tức đi Tây Bắc. Dị tộc sẽ không bởi vì Phác Thái Anh bận rộn mà dừng xâm lược.

Nói thực ra, hiện tại Phác Thái Anh hận không thể làm việc bốn mươi tám giờ một ngày.

Vì vậy, Phác Thái Anh nở nụ cười với Lạp Lệ Sa, rất nhanh lại chăm chú vào tư liệu trong tay nàng.

Ngọn nến từng cái từng cái đốt lên, đem nội điện chiếu sáng giống như ban ngày. Trong ánh nến, bên người Phác Thái Anh dường như bao quanh một vầng sáng nho nhỏ. Nàng lưu cho Lạp Lệ Sa một gương mặt nghiên, lông mi thật dài in xuống một mảng bóng mờ nhỏ trên gương mặt của nàng. Môi của nàng có chút khô.

Có lẽ có người muốn hỏi, nếu như dị tộc đã lấy được rất nhiều lương thực, vậy bây giờ chuyện quan trọng nhất chẳng lẽ không phải là đánh lui dị tộc sao? Đi thăm dò nguồn gốc lương thực của bọn họ, đây không phải là có chút lẫn lộn đầu đuôi sao? Cho dù thật sự có người trong Vân triều đem lương thực bán cho dị tộc, như vậy đợi sau khi chiến tranh kết thúc lại đi truy cứu trách nhiệm của bọn hắn, này chẳng lẽ không được sao? Giờ phút này Phác Thái Anh đang bận rộn chẳng lẽ không phải là chuyện vô ích sao?

Nếu như nghi vấn như vậy để Phác Thái Anh nghe được, nàng đại khái chỉ lộ ra một dáng tươi cười mỉa mai a. Có một số người trong đầu là dùng để suy nghĩ, có một số người trong đầu cũng chỉ có nước và rong tảo dùng để nuôi dưỡng cá. Đương nhiên, còn có một chút người trong đầu là trống không.

Phác Thái Anh đương nhiên biết rõ, cho dù bây giờ nàng thật sự tra ra nguồi gốc lương thực của dị tộc, cũng không có cách nào lấy lại số lương thực đó. Nhưng chuyện nàng làm không phải vô ích, chỉ cần nàng tra ra được đường dây mua bán kia, vô luận nhóm lương thực này là thuộc về thương lương thực, hay là quan lương thực, tóm lại chỉ cần bắt được đường dây này, Phác Thái Anh có thể tìm hiểu ra nguồn gốc của những người ở Vân triều bên này có cấu kết với dị tộc. Đây mới là mục đích của nàng!

Cho đến giờ Phác Thái Anh chưa từng làm chuyện vô ích.

Nếu như không có người lừa trên gạt dưới, nếu như không có cái gọi là nghiệp quan cấu kết, trong ngoài cấu kết, dị tộc có thể lấy được nhiều lương thực như vậy từ Vân triều sao? Đương nhiên, lương thảo của dị tộc cũng có khả năng là đến từ Cổ Lạp quốc, nhưng dựa vào chuyện Phác Thái Anh nắm giữ thế cục, nàng cảm thấy loại khả năng này là rất nhỏ.

Vì sao Phùng lão Tướng quân chết dễ dàng như vậy? Bởi vì trong quân Tây Bắc xuất hiện gian tế. Hơn nữa tên gian tế này địa vị còn không thấp.

Nếu như Phác Thái Anh không đem tên gian tế này, hoặc nói chính xác là những bọn gian tế này, nếu như nàng không nghĩ hết tất cả biện pháp bắt được bọn hắn, ai biết được lúc nào bọn hắn sẽ ở sau lưng mà rút đao? Bản thân chiến tranh đã rất tàn khốc, sự phản bội từ phía sau càng làm cho người ta không thể chịu đựng nổi.

Gian tế gì gì đó, còn không phải đáng sợ nhất. Dù cho những người này núp trong bóng tối để bắn lén, nhưng sự hiện hữu của bọn hắn cũng không phải là đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất... Nếu như người khơi mào chiến tranh không phải dị tộc, nếu như dị tộc cũng bất quá là dao găm trong tay người khác, vậy những người này ai, những người này lại muốn làm gì? Mà đây là điểm Phác Thái Anh vừa mới nghĩ đến. Khi nàng nhặt lên mật báo Lạp Lệ Sa bỏ lại, khi nàng ý thức được Lạp Lệ Sa muốn thân chinh, mặc dù nàng rất muốn ồn ào với Lạp Lệ Sa một chút, nhưng mà trong lòng của nàng, sự lo lắng dành cho Lạp Lệ Sa vẫn như cũ chiếm thượng phong.

Khi đầu óc của Phác Thái Anh vận hành với tốc độ cao, nàng sáng tỏ thông thấu.

Tại sao dị tộc lại muốn nhiều lần quấy nhiễu biên giới ?

Mặc dù Vân triều tồn tại đủ loại vấn đề, nhưng kỳ thật Vân triều còn chưa đi vào con đường suy tàn. Nếu như dị tộc muốn tiến công Vân triều cướp lấy chính quyền, vậy bây giờ Vân triều đối với bọn hắn mà nói vẫn là một quái vật quá lớn. Bọn hắn không nên có loại dã tâm đó vào thời điểm này.

Nguyên nhân bọn hắn quấy nhiễu biên giới chỉ có một, bởi vì bọn hắn muốn cướp lương thực.

Mùa thu và mùa đông, đối với dân tộc nông canh mà nói, là mùa thu hoạch, nhưng đây đối với dân tộc du mục mà nói cũng không phải một mùa tốt. Bọn hắn không đủ đồ ăn, cho nên bọn hắn muốn cướp đoạt. Nếu như bọn hắn có thể ăn no bụng, như vậy xung đột trên phạm vi lớn ở vùng biên giới sẽ giảm bớt. Đã như vậy, khi Vân triều bên này thật sự có người cung cấp lương thực cho bọn hắn, lẽ ra một năm bốn mùa bọn hắn đều có thể ăn no bụng, vì sao bọn hắn còn muốn phát động chiến tranh?

Là ai khơi dậy dã tâm không thích hợp này của dị tộc? Những người này và những người cung cấp lương thực cho dị tộc có phải cùng một nhóm hay không?

Đến cùng những người này muốn làm cái gì?!

Sự việc có nặng nhẹ. Nếu như Lạp Lệ Sa muốn đi Thu Liệp, đem Phác Thái Anh nhét ở trong nội cung, Phác Thái Anh sẽ ồn ào; nếu như Lạp Lệ Sa muốn cải trang vi hành, để cho Phác Thái Anh canh giữ ở đây, Phác Thái Anh sẽ ồn ào. Nhưng bây giờ, Phác Thái Anh không cho phép mình và Lạp Lệ Sa ồn ào. Nàng nhất định phải chăm chú vào công tác của nàng.

Ngẫm lại xem a, nếu quả thật có một đám người như vậy, ở vài năm trong quá khứ bọn hắn nghĩ biện pháp tích lũy nhiều lương thực, sau đó lại dùng những thứ lương thực này cung cấp cho dị tộc để thuận tiện đẩy mạnh chiến sự ở Tây Bắc hơn nữa, vậy nếu như Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa mặc kệ chuyện này, quốc gia này còn có thể trông chờ vào ai? Tại thời khắc này, ngoại trừ Phác Thái Anh, đám văn võ bá quan trong triều, còn ai có thể có được ý thức nguy cơ như nàng?

Trên thế giới này, kỳ thật có rất nhiều người thông minh.

Mặc dù Phác Thái Anh xem thường những quan văn chỉ biết tranh danh đoạt lợi kia, xem thường những võ quan không có năng lực để cho Lạp Lệ Sa phải thân chinh kia, chỉ là nàng không có xem thường tất cả cổ nhân. Vào thời đại nào đều có người thông minh, thời đại nào đều có người ngu xuẩn. Vào lúc này vấn đề Phác Thái Anh có thể nghĩ đến, nói không chừng qua một thời gian sau, chẳng mấy chốc sẽ có người suy nghĩ rõ ràng. Chẳng qua là, bây giờ có thể đuổi kịp ý nghĩ của Phác Thái Anh xác thực chỉ có một mình Lạp Lệ Sa.

Xem nhiều có thể nhận thức rộng. Dù sao Phác Thái Anh cũng đứng ở trên bờ vai người khổng lồ thời đại.

Đêm xuống rất nhanh. Đến cùng Lạp Lệ Sa là sinh bệnh, cho dù nàng không muốn ngủ, không nguyện ý ngủ, bất quá nàng vẫn là ngủ thϊếp đi. Cho dù là trong giấc mộng, tay của nàng vẫn như cũ nắm chặt lấy góc áo của Phác Thái Anh, hơn nữa nàng còn chau mày, bờ môi nhếch lên, xem ra ngủ cũng không phải rất dễ chịu.

Phác Thái Anh cảm thấy đau cổ, sau khi để bút xuống, liền ngồi thẳng lưng xoa xoa cổ của mình.

Nhìn vẻ mặt của Lạp Lệ Sa lúc ngủ, Phác Thái Anh nhịn không được nhớ tới những lời tiểu Trường Mệnh len lén nói với nàng. Tiểu Trường Mệnh cảm thấy cuộc sống bây giờ tốt hơn nếu so với cuộc sống trước kia. Tiểu hài tử là mẫn cảm nhất, hắn đã qua trải qua cuộc sống phải cẩn thận từng li từng tí, nhưng bây giờ được trải qua cuộc sống nhàn nhã vui vẻ a.

Nhưng là, làm sao có cái gì thật sự nhàn nhã vui vẻ đây.

Có vài người có thể trường an cả đời, năm tháng tĩnh hảo, bất quá là ở nơi bọn họ không nhìn thấy, đã có người thay bọn họ gánh vác trọng trách đi về phía trước mà thôi.

Ngươi vì lê dân bách tính, ta lại chỉ vì ngươi. Ngươi vì giang sơn xã tắc, ta vẫn như cũ chỉ vì ngươi. Trên lưng của ngươi cõng vận mệnh của vô số người, mà ta chỉ nghĩ hảo hảo bảo vệ ngươi. Một Lạp Lệ Sa tốt như vậy, Phác Thái Anh làm sao đành lòng để thế giới này cô phụ sự cố gắng của nàng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro