Phiên ngoại hiện đại - Toàn văn hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh làm một giấc mộng.

Ở trong mơ, nàng giống như là một u hồn vậy, đi theo bên cạnh mẹ của nàng. Phác Thái Anh biết mình đã gặp tai nạn giao thông, hơn nữa còn vì đợt tai nạn giao thông này mà qua đời. Nhưng mẹ nàng lại không biết nàng đang sống thật tốt ở một cái thế giới khác. Mẹ nàng bởi vì cái chết của nữ nhi mà thương tâm gần chết. Mẹ nàng ở hiện trường vụ tai nạn khóc đến hôn mê bất tỉnh. Đợi khi mẹ tỉnh lại, vẫn còn muốn lo liệu tang sự của nữ nhi. Đối với một người mẹ mà nói, đây thực sự là chuyện tàn nhẫn nhất trên đời.

Phác Thái Anh thật sự rất muốn ôm mẹ của nàng một cái. Nàng muốn nói với mẹ, đừng khóc.

Nhưng là, nàng không thể đυ.ng đến thân thể của mẹ, mẹ cũng không thể nghe thấy tiếng nàng nói. Cái gì nàng cũng không làm được.

Lúc xảy ra tai nạn, xe là do Lạp Lệ Sa lái, nhưng mà trách nhiệm gây ra sự cố cũng không là do Lạp Lệ Sa. Phác mẹ không có giận Lạp Lệ Sa. Bởi vì Lạp mẹ cũng đã mất đi nữ nhi của mình, vì vậy hai người mẹ cùng nhau bầu bạn đi qua khoảng thời gian gian nan nhất. Nhưng mà nỗi đau mất đi nữ nhi lại mãi mãi sẽ không biến mất. Lạp Phác hai nhà vốn chính là gia đình đơn thân, dù cho hai người mẹ Lạp Phác đều có thế giới riêng của mình, cuộc sống của các nàng cũng không phải toàn bộ xoay quanh nữ nhi của mình, nhưng nữ nhi cũng là hơn phân nửa thế giới của các nàng a! Hiện tại, một nửa thế giới đã sụp xuống rồi.

Phác Thái Anh thấy mẹ gầy đi nhanh chóng, mẹ nhìn qua đã già đi nhiều rồi, ở trong mơ nàng thống hận sự bất lực của mình.

Đây thực sự là một cơn ác mộng a! Cho nên Phác Thái Anh rất cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

Vì vậy, Phác Thái Anh liền tỉnh.

Ánh mặt trời ngày hè rất tốt, khi Phác Thái Anh tỉnh lại, chung quanh có rất nhiều thanh âm huyên náo. trong lúc nhất thời nàng căn bản không hiểu tình huống bây giờ, không rõ đây là thời gian gì, lại là chỗ nào, không rõ bây giờ nàng đang là thân phận gì. Cả người nàng đều chìm vào một loại mờ mịt.

Phác Thái Anh nhớ rõ khi mình xảy ra tai nạn giao thông, đã xuyên qua, sống một cuộc đời thật dài ở cổ đại.

Đó thật sự là cả cuộc đời dài đằng đẵng.

Lúc bảy mươi tuổi Lạp Lệ Sa thoái vị, giao ngôi vị Hoàng đế cho người thừa kế của các nàng, từ đó về sau, nàng có thể cùng với Phác Thái Anh ngao du khắp nơi một chút. Đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh, Phác Thái Anh đã là lão thái thái nhưng lại có thần sắc xinh đẹp giống như tiểu cô nương vậy, nàng đối với Lạp Lệ Sa làm nũng: "Trong cuộc đời này của ta, ngươi đã đáp ứng ta rất nhiều chuyện, ngươi cũng xác thực đều làm được. Bất quá, ta đây vẫn còn một chuyện cuối cùng, ngươi có thể đáp ứng ta không?"

Trong ánh mắt của Lạp Lệ Sa cất giấu sự cưng chiều qua vài thập niên vẫn như một, nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì, ta sẽ cố gắng làm được."

Yêu cầu cuối cùng của Phác Thái Anh, là hy vọng có thể chết trước Lạp Lệ Sa. Nàng hy vọng mình có thể nhắm mắt ở trong lòng Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh cảm thấy bản thân thật sự là quá ích kỷ, bởi vì không chịu nổi ly biệt, vì vậy nàng muốn ra đi trước. Người khổ sở nhất chính là người ở lại.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chờ lâu đâu." Lạp Lệ Sa nói.

Phác Thái Anh lộ ra một dáng tươi cười suy yếu, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Nàng chìm vào một vùng tăm tối. Sau đó, nàng liền mơ tới hai người mẹ. Nàng quá tưởng niệm hai người mẹ, không thể để các nàng khổ sở. Khi Phác Thái Anh cố gắng tỉnh lại, nàng lại xuất hiện ở lớp huấn luyện trong kỳ nghỉ hè.

Không sai, Phác Thái Anh phát hiện mình đã trở về rồi. Bây giờ nàng đang ở hiện đại, phóng tầm mắt nhìn ra đều là kiến trúc hiện đại.

Thời điểm này, tai nạn giao thông đương nhiên chưa xảy ra, Phác Thái Anh vẫn là một học sinh trung học. Nàng có thể khẳng định mình quả thật đã xuyên trờ về. Nếu như trên đời này thật sự có Thần linh, người đó nhất định là quá thiên vị Phác Thái Anh rồi. Hắn đưa nàng trở về hiện đại, còn đưa đến thời điểm bi kịch chưa xảy ra.

Đại khái là bởi vì thời gian có ma pháp thần kỳ a, tuy rằng Phác Thái Anh tinh tường nhớ rõ những chuyện xảy ra ở cổ đại, nhưng vẫn là trí nhớ ở hiện đại chiếm thượng phong. Nói cách khác, linh hồn cất giấu trong thân thể của nàng bây giờ, chính là Phác Thái Anh lúc hai mươi mấy tuổi đã đi làm được vài năm, mà không phải là vị nương nương cả đời tung hoành ở thời cổ đại. Chỉ là ký ức về khoản thời gian nàng cùng Lạp Lệ Sa chung sống mãi mãi cũng không có phai mờ.

Phác Thái Anh đứng lên, nàng muốn đi tìm Lạp Lệ Sa, không biết Lạp Lệ Sa có phải cũng đã trở về giống như nàng rồi hay không.

Bạn ngồi cùng bàn lớp huấn luyện cảm thấy hôm nay Phác Thái Anh rất kỳ quái, đầu tiên là nắm úp trên bàn ngủ lâu như vậy, sau khi tỉnh dậy lại ngây ngốc một hồi lâu, bây giờ còn muốn lập tức rời lớp học, Phác Thái Anh muốn chạy ra ngoài. Bạn ngồi cùng bàn có chút lo lắng cho Phác Thái Anh, liền giữ nàng lại.

Phác Thái Anh nhìn thoáng qua bạn ngồi cùng bàn. Trong ánh mắt của nàng theo bản năng mà mang theo một chút nhuệ khí, từ từ lộ ra uy nghiêm.

Bạn ngồi cùng bàn lại càng hoảng sợ, lập tức buông lỏng Phác Thái Anh ra. Vị tiểu cô nương này cảm thấy rất kỳ quái, lúc Phác Thái Anh liếc nhìn nàng một cái, tại sao nàng có một loại cảm giác như bị mãnh thú nhìn chằm chằm? Bạn ngồi cùng bàn không biết, đây là bởi vì cả đời vương giả của Phác Thái Anh ở thời cổ đại tạo thành a!

"Sắp đến giờ lên lớp rồi." Bạn ngồi cùng bàn lắp bắp nói.

"Ta không khỏe, ngươi giúp ta nói với lão sư một tiếng a." Phác Thái Anh mang theo túi xách của mình xông ra ngoài. Nàng vừa chạy, vừa cố gắng nhớ lại những chuyện có liên quan trong thời đại này. May mắn là trí nhớ trong hiện đại chiếm thượng phong a, nếu không nàng nhất định là không nghĩ ra được thứ gì cả.

Trong không khí mang theo thời tiết oi bức.

Đây là thời gian nóng nhất lúc nghỉ hè.

Từ lúc đi nhà trẻ, nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm Lạp Lệ Sa đều tham gia một ít lớp huấn luyện, không phải học bổ túc kiến thức, mà là học bổ sung các loại năng khiếu khác. Này cũng không phải là Lạp mẹ muốn thấy nữ nhi thành phượng, mà là bởi vì bản thân Lạp Lệ Sa quả thật có hứng thú đối với phương diện này. Sự ưu tú của Lạp Lệ Sa cũng không phải từ trên trời rớt xuống, đó là bởi vì chính nàng có tâm tiến thủ, cho nên nàng mới vĩnh viễn là người ưu tú nhất. Không ai có thể chối bỏ tâm tiến thủ của nàng.

Cách giáo dục nữ nhi của Phác mẹ vốn là thiên về tự do, chỉ là từ khi nàng quen biết Lạp mẹ, cũng cảm thấy nữ nhi xác thực hẳn là bị nuông chiều. Người ưu tú luôn có thể ảnh hưởng lẫn nhau. Dù cho lúc này Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa phi thường không hợp, nhưng bởi vì ở trước mặt Lạp Lệ Sa Phác Thái Anh không nguyện ý chịu thua, vì vậy cũng bắt đầu ghi danh vào lớp huấn luyện năng khiếu. Thời điềm này không sai biệt lắm, Lạp Lệ Sa học Taekwondo, Phác Thái Anh đang học Piano.

Khi chạy ra khỏi phòng học mắt Phác Thái Anh choáng váng, nàng không biết trường luyện thi của Lạp Lệ Sa ở đâu a! Nàng cũng không biết giờ phút này mẹ nàng ở nơi nào a!

Đúng lúc này, điện thoại của Phác Thái Anh vang lên.

Phác Thái Anh xoa xoa huyệt thái dương của mình, cảm thấy bản thân thật là đần đi không ít.

Đáng chết, thế nhưng nàng quên mất chính mình có điện thoại! Đây nhất định là di chứng sau khi làm cổ nhân lâu ngày. Nếu nàng nhớ ra mình có điện thoại, nhất định đã ngay lập tức gọi điện thoại cho mẹ rồi. Phác Thái Anh lấy điện thoại di động ra xem, cũng là đúng lúc, điện thoại này đúng là Phác mẹ gọi tới.

Phác Thái Anh nghe điện thoại. Sau khi nghe thấy thanh âm của mẹ, nàng nhịn không được cay cay chóp mũi, thiếu chút nũa liền bật khóc.

"... Tóm lại, ta có hẹn với Lạp a di của ngươi, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm. Đợi lát nữa ta đi đón ngươi." Phác mẹ nói.

Phác Thái Anh rất cố gắng để cho bản thân không phát ra thanh âm nghẹn ngào, nói: "Mẹ, bây giờ mẹ tới đón con đi, có được không? Hôm nay con không muốn đi học. Bây giờ con đặc biệt đặc biệt nhớ mẹ." Nàng vẫn luôn là một người rất biết làm nũng, được Lạp Lệ Sa dung túng đến hiện tại càng thêm nũng nịu.

Nếu như một học sinh nói không muốn đi học, vậy rất có thể sẽ bị gia trưởng đánh một trận. Chỉ là Phác Thái Anh vẫn luôn là một hài tử làm cho người ta rất yên tâm, học tập giỏi nói bản thân bỗng nhiên không muốn đi học, Phác mẹ chỉ cảm thấy có thể hôm nay trên lớp huấn luyện nàng gặp phải chuyện gì cho nên tâm tình không tốt rồi. Vì vậy, Phác mẹ cười nói: "Được, như vậy... Ta có thể có vinh hạnh mời tiểu mỹ nhân đáng yêu nhất cùng ta đi dạo phố không?"

Phác tiểu mỹ nhân cầm điện thoại trong tay cười thành một tiểu ngốc: "Mẹ, con không phải tiểu mỹ nhân, hôm nay con là kỵ sĩ của mẹ!"

Thành phố này quá phát đạt, tuyến đường giao thông luôn rất chật chội. Mặc dù Phác mẹ có xe, nhưng vẫn ngồi tàu điện ngầm tới đón nữ nhi. Phác Thái Anh nhào vào trong lòng mẹ, tham lam mà ngửi ngửi mùi hương trên người mẹ. Thật tốt, nàng ôm lấy mẹ, nàng sẽ không lại để cho mẹ phải chảy nước mắt.

Hai mẹ con đi dạo nửa buổi chiều. Phác mẹ thấy nữ nhi đặc biệt ỷ lại chính mình, tuy rằng rất hưởng thụ phần ỷ lại này, lại cũng có chút lo lắng, cho rằng Phác Thái Anh thật sự là gặp phải chuyện gì không vui trên lớp huấn luyện. Sắp đến giờ hẹn với Lạp mẹ, các nàng lại đi đến nhà hàng.

Đây là một nhà hàng kiểu Trung Quốc.

Lạp mẹ và Lạp Lệ Sa thế nhưng đã đến trước. Phác Thái Anh hưng phấn mà kêu một tiếng: "Lệ Sa!"

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn Phác Thái Anh một cái.

Lạp mẹ đẩy nữ nhi của mình, nói: "Đứa nhỏ này, Thái Anh đang chào ngươi, ngươi cũng không trả lời sao."

Lạp Lệ Sa liền hơi hơi gật đầu, lạnh nhạt nói: "Thái Anh."

Cả người Phác Thái Anh đều sững sờ tại chỗ. Chẳng lẽ Lạp Lệ Sa không có trí nhớ thời cổ đại? Nếu không, tại sao Lạp Lệ Sa lại lãnh đạm như vậy? Tuy rằng hai người bọn họ là tương ái tương sát* điển hình, mà trước khi xuyên qua, các nàng chỉ có tương sát, không có tương ái a! Hai người luôn không vừa mắt đối phương.

(*Kiểu như yêu nhau lắm cắn nhau đau)

Không.

Trong lòng Phác Thái Anh nặng nề mà bác bỏ. Trước khi xuyên qua các nàng cũng không phải là không yêu nhau, chẳng qua là các nàng quen tương sát nên không biết nên làm sao tương ái mà thôi. Nếu không phải có thiện cảm với Lạp Lệ Sa, ánh mắt của nàng có thể vĩnh viễn tập trung ở trên người Lạp Lệ Sa sao? Các nàng chẳng qua là hai cái tiểu ngốc ở trong tình yêu.

Bất luận là Lạp Lệ Sa ở thời không nào cũng sẽ yêu thích Phác Thái Anh ở thời không đó, bởi vì các nàng vốn chính là nhất kiến chung tình a!

Vì vậy, Phác Thái Anh chủ động đi tới ngồi xuống bên cạnh Lạp Lệ Sa.

Dù cho Lạp Lệ Sa không nhớ, này cũng không sao. Trong lòng Phác Thái Anh tự nói với bản thân mình. Lúc trước đều là Lạp Lệ Sa dung túng nàng, lúc này vừa vặn có thể để cho các nàng thay đổi một hình thức khác để ở chung, Phác Thái Anh có trí nhớ tự cho là thành thục hơn so với Lạp Lệ Sa quyết định từ nay về sau phải ngược lại dung túng Lạp Lệ Sa.

Ngươi đã từng sủng ta đến già, hôm nay ta liền bầu bạn bên cạnh ngươi đến lớn lên a.

Lúc gọi món ăn, Phác Thái Anh chọn hai món Lạp Lệ Sa thích ăn nhất.

Lạp Lệ Sa cho rằng đây là trùng hợp, nói không chừng hai món ăn đó cũng là thứ Phác Thái Anh thích ăn? Ngay khi nàng nghĩ như vậy, Phác Thái Anh lại mỉm cười nói: "Đây là vì ngươi mà chọn, ngươi thích ăn thức ăn thanh đạm a? Khẩu vị của ta không giống ngươi, ta thích ăn đồ ngọt cùng ăn thịt."

"Ách..." Lạp Lệ Sa không biết nên nói cái gì. Nàng cảm thấy hôm nay Phác Thái Anh quá kì quái. Rõ ràng hôm nay các nàng đều đang đối chọi gay gắt, tại sao bỗng nhiên Phác Thái Anh hữu hảo như vậy? Chẳng lẽ nàng cũng muốn hỏi vay tiền ta? Nể tình Phác a di, tiền này cũng không phải là không thể mượn.

Lạp mẹ cùng Phác mẹ nhìn nhau cười cười. Các nàng đã sớm nhìn ra ..., hai tiểu cô nương này rõ ràng cũng rất để ý đối phương đi!

Phác Thái Anh có chút hăng hái mà nhìn chằm chằm vào Lạp Lệ Sa. Nha, Hoàng thượng đại nhân của nàng thế nhưng cũng có lúc ngây ngô như vậy a!

Khi rót đồ uống, Phác Thái Anh lại theo thói quen muốn rót cho Lạp Lệ Sa. Tuy rằng Lạp Lệ Sa vẫn là một bộ dạng mặt không đổi sắc, kỳ thật trong lòng của nàng đang bất ổn. Nàng thật sự không biết đến cùng Phác Thái Anh muốn làm cái quỷ gì! Vì vậy, nàng theo bản năng cầm lấy cái ly của mình né sang bên cạnh một chút. Phác Thái Anh cầm cái ly tới, liền chạm tới tay Lạp Lệ Sa. Con ngươi của Phác Thái Anh đảo một vòng, nói: "Tay của ngươi thật xinh đẹp."

Lạp Lệ Sa ha ha một tiếng.

Lạp mẹ cười nói: "Trước đó không lâu hai người các ngươi vẫn còn đang cáu kỉnh. Bây giờ có thể nhìn thấy các ngươi ở chung tốt như vậy, ta an tâm."

Lạp Lệ Sa ai oán nhìn mình mẹ một cái. Ngài ở đâu nhìn ra chúng ta ở chung rất tốt rồi, Phác Thái Anh lưu manh kia vừa rồi đang đùa giỡn ta a, đang đùa giỡn ta a, đang đùa giỡn ta a! Đương nhiên, bởi vì biểu lộ của Lạp Lệ Sa biến hóa không rõ ràng, phần ai oán này của nàng sẽ không được người khác tiếp thu.

Trong lúc chờ đồ ăn, Lạp mẹ cùng Phác mẹ trò chuyện chuyện làm ăn, Phác Thái Anh thì chống cằm lẳng lặng nhìn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa vốn không có ý định để ý Phác Thái Anh. Chỉ là đợi sau khi trong lòng nàng đọc thuộc lòng hai bài văn ngôn Trung Quốc cùng một bài đoản văn tiếng Anh, Phác Thái Anh vẫn còn đang nhìn nàng! Ở cái tuổi này Lạp Lệ Sa còn chưa tu luyện đắc đạo rốt cuộc là không nhẫn nhịn nổi, đầu tiên nàng nhìn thoáng qua hai người mẹ, sau đó nhỏ giọng mà nói với Phác Thái Anh: "Ngươi... Hôm nay đến cùng làm sao vậy? Không phải là sinh bệnh đi!" Có bệnh liền uống thuốc, nhưng ngàn vạn lần nhớ rõ không cần uống lộn thuốc.

Đương nhiên Phác Thái Anh biết rõ ngụ ý của Lạp Lệ Sa, lại ra vẻ vui mừng nói: "Đây là ngươi đang quan tâm ta sao?"

Lạp Lệ Sa lại không phản bác được. Trước kia tại sao nàng không biết Phác Thái Anh sẽ là cái họa phong này?

Phác Thái Anh cười híp mắt nói: "Ánh mắt của ngươi thật xinh đẹp... Lại nói, trước kia ta đây thật sự là quá ngốc rồi, đối mặt với một mỹ nhân như ngươi, thế nhưng thái độ của ta không hữu hảo chút nào. Nếu khi đó ta đối với ngươi tốt một chút, bây giờ ta có thể tự hào nói, Lạp Lệ Sa cô gái tốt nhất trên thế giới này chính là bằng hữu tốt của ta Phác Thái Anh! Cũng may bây giờ tỉnh ngộ cũng không tính là quá muộn. Như vậy ngươi nguyện ý trở thành bằng hữu của ta sao?"

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh thật sâu một cái, xoay đầu qua chỗ khác, không nói gì, dường như đối với đề nghị của Phác Thái Anh chẳng để ý tới.

Nhưng mà, Phác Thái Anh lại phát hiện đôi tai của Lạp Lệ Sa đang dần dần đỏ lên.

Phát hiện này khiến cho Phác Thái Anh giống như là một con chuột tiến vào thùng đựng gạo, nàng che miệng, cao hứng mà lại đáng khinh nở nụ cười.

Lạp Lệ Sa sờ lên lỗ tai của mình, không thể nhịn được nữa nói: "Đừng cười!"

"Hảo hảo hảo, ta không cười. Mọi thứ ta đều nghe theo ngươi." Phác Thái Anh nhanh chóng ngồi ngay ngắn giống như học sinh tiểu học.

Lạp Lệ Sa vừa cảm thấy thoải mái một chút, nhưng Phác Thái Anh lại xích tới bên người Lạp Lệ Sa một chút, eo của nàng kề sát eo của người kia, chân của nàng kề sát chân của người kia. Phác Thái Anh tiến đến bên tai Lạp Lệ Sa, nói: "Thật sự mọi chuyện đều nghe theo ngươi a! Nếu như ngươi muốn ta hôn ngươi, ta cũng sẽ ngoan ngoãn hôn ngươi."

Lạp Lệ Sa đột nhiên đứng lên.

Hai người mẹ đang đàm luận chính sự thấy thế ngừng nói chuyện với nhau, tò mò nhìn Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa không biết nên giải thích như thế nào, nàng đành phải cúi đầu nói: "Con, con đi phòng vệ sinh." Sau đó, nàng bước nhanh đi ra khỏi phòng. Biểu hiện như vậy theo Phác Thái Anh chính là chạy trối chết a.

Sách, băng sơn bắt đầu hòa tan a.

Phác Thái Anh vui vẻ đến muốn ca hát.

Ngay cả hai người mẹ của chúng ta đều nhìn ra tâm tình của Phác Thái Anh rất tốt.

Lạp mẹ cười nói: "Hôm nay Thái Anh rất vui vẻ nha, cười đến giống như là hoa nở vậy."

Phác Thái Anh nghịch ngợm le lưỡi.

Phác Thái Anh thấy tốt liền nhận. Khi Lạp Lệ Sa trở về, Phác Thái Anh khoe mã với hai người mẹ. Lạp mẹ đem Phác Thái Anh ôm vào trong lòng ngực của mình, hận không thể đem đứa nhỏ này trở thành con của mình. Phác mẹ ở một bên nói: "Được, ngươi muốn thì lấy đi, ta muốn đem Lệ Sa nhà các ngươi ôm đi ...!"

Lạp Lệ Sa giật giật khóe miệng. Mẹ, ngài bị Phác Thái Anh vô lại khốn kiếp kia lừa gạt a!

Vào lúc này, hai người mẹ còn chưa mua biệt thự liền nhau, bởi vậy nhà của Phác Thái Anh cùng nhà của Lạp Lệ Sa còn cách một đoạn. Nếu như các nàng tách ra, liền phải đợi đến lần hẹn kế tiếp của hai người mẹ mới có thể gặp lại, còn không thì phải đợi đến lúc khai giảng. Vì vậy, chờ một bữa cơm ăn không sai biệt lắm, Phác Thái Anh liền thở dài, nói: "Thật muốn có phép màu a. Con cũng không tham lam, chỉ cần có thể đem một vật phóng lớn thu nhỏ là được rồi."

Lạp mẹ đặc biệt thích tiểu cô nương tinh quái Phác Thái Anh này, hỏi: "Con muốn phép màu làm cái gì?"

Phác Thái Anh mở to hai mắt, nói: "Có phép màu, con có thể đem Lệ Sa thu nhỏ lại a! A di ngài tưởng tượng một chút, Lệ Sa trở thành một cô gái bằng ngón tay, con có thể đặt cho nàng một cái giường hoa ở trên tủ đầu giường của con. Con còn có thể bỏ nàng vào trong túi, mãi mãi cũng không cùng nàng tách ra."

Lạp mẹ bị chọc phát cười, nói: "Ha ha, nguyên lai Thái Anh không muốn rời xa Lệ Sa như vậy a?"

Phác Thái Anh nghiêm túc gật đầu, nói: "Đúng vậy a! Con thích Lệ Sa nhất!"

"Thấy tình cảm của các ngươi tốt như vậy, ta an tâm." Lạp mẹ nói.

Mặt Lạp Lệ Sa không thay đổi mà ăn thức ăn, trong lòng phản bác nói, quan hệ của ta và nàng không tốt chút nào, nàng nhất định là đang trêu đùa ta! Trước kia Phác Thái Anh khiến cho Lạp Lệ Sa nhìn không thuận mắt, bây giờ Phác Thái Anh thì khiến cho Lạp Lệ Sa chống đỡ không được. Từ nhỏ đến lớn Lạp Lệ Sa chưa từng bị người khác đùa giỡn như vậy!

Ăn cơm xong, Phác Thái Anh lưu luyến không rời theo sát Phác mẹ về nhà. Trước khi đi, nàng cẩn thận từng chút mà nhìn Lạp Lệ Sa. Lạp mẹ nhéo nhéo bờ vai nữ nhi của mình, nói: "Nếu như con là nam hài tử, mẹ đều muốn hoài nghi con là bỏ bùa mê đối với Thái Anh. Con thấy nàng đối với con thật tốt a!"

Tại thời khắc này, Lạp Lệ Sa rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, (tự cho là) đã biết dụng tâm hiểm ác của Phác Thái Anh! Nàng nhất định là cố ý ở trước mặt mọi người diễn trò khổ tình đi? Nàng cố ý làm ra một bộ dạng phi thường tốt đối với Lạp Lệ Sa. Nhìn xem, mẹ nàng không phải liền nói giúp Phác Thái Anh sao?

Lạp Lệ Sa trịnh trọng tự hỏi một vấn đề, nàng có cần trêu chọc trở lại hay không.

Buổi tối, Phác Thái Anh ôm gối đầu đi vào phòng Phác mẹ, muốn cùng ngủ mẹ. Thiếu đi lãnh hương hoa mơ nhàn nhạt bên người Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh luôn cảm thấy ở đâu cũng không đúng! Ngay cả khi được bao quanh bởi tình yêu nồng đậm của mẹ, Phác Thái Anh vẫn là lăn qua lộn lại rất lâu, như thế nào cũng ngủ không được.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, dưới mắt Phác Thái Anh có quầng thâm, trạng thái tinh thần của Phác mẹ cũng không tốt.

Phác Thái Anh áy náy nói: "Mẹ, có phải hôm qua tư thế ngủ của con không tốt hay không, làm ảnh hưởng đến mẹ rồi, hại mẹ ngủ không được ngon giấc?"

Phác mẹ lắc đầu, nói: "Nguyên nhân không phải do con, là mẹ làm ác mộng." Nàng mơ thấy Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa cùng bị tai nạn giao thông, cả chiếc xe đều bốc cháy tại chỗ, thi thể vì cháy hết. Nàng còn mơ thấy mình và mẹ của Lạp Lệ Sa cùng nhau cử hành tang lễ cho các nữ nhi, bởi vì tình huống quá mức đặc thù, tro cốt của hai người lẫn vào với nhau, cho nên cuối cùng liền dứt khoát chôn cất cùng nhau. Đây thực sự là một cơn ác mộng, lại có vẻ chân thật như vậy.

Khi Phác mẹ từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, phát hiện mình thế nhưng đã rơi nước mắt rồi, hơn nữa nàng khó chịu đến độ không thể hít thở nổi. Còn may, khi nàng mở đèn đầu giường, nàng nhìn thấy Phác Thái Anh nhu thuận nằm ở bên cạnh mình. Nữ nhi hảo hảo, ác mộng kia cho dù có chân thật đến thế nào đi nữa cũng chỉ là ác mộng mà thôi.

Chỉ là mặc kệ nói như thế nào, bởi vì cơn ác mộng này, cả buổi tối Phác mẹ đều ngủ không được ngon giấc.

Hai mẹ con rửa mặt một chút, lúc Phác mẹ đi vào bếp làm điểm tâm thì nhận được điện thoại của Lạp mẹ.

Lạp mẹ nói: "Lệ Sa nhà chúng ta muốn cùng làm bài tập với Thái Anh nhà ngươi, làm loạn lên nói không đến nhà ngươi là không được."

Phác mẹ thật sự không tưởng tượng ra được bộ dáng "làm loạn" của Lạp Lệ Sa, nàng cảm thấy cách nói này của Lạp mẹ nhất định là khoa trương, cười nói: "Được, ngươi mau đưa nàng tới a. Các ngươi ăn điểm tâm chưa? Ta đang chuẩn bị đây, nếu như các ngươi chưa ăn, ta lại làm thêm hai phần."

Trù nghệ của Lạp mẹ không tốt, nghe thấy liền nói: "Thật sự là quá tốt, hôm nay chúng ta có lộc ăn. Ai, ngay cả trứng ốp la ta cũng làm không tốt, thích nhất là đi đến nhà các ngươi ăn ké. Ta đây liền đưa Lạp Lệ Sa đến. Đúng rồi, đi tàu điện ngầm đến nhà các ngươi kia, là xuống trạm nào?"

"Sao lại muốn đi tàu điện ngầm rồi? Không phải ngươi không thích tàu điện ngầm sao?" Phác mẹ hỏi.

Lạp mẹ thở dài một hơi, nói: "Đêm qua làm ác mộng... Mơ thấy xảy ra tai nạn giao thông. Thật sự là không nói nữa, bây giờ ta trong lòng còn khó chịu." Nàng và Lạp Lệ Sa là ngủ riêng, chưa từng vì gặp ác mộng chân thực mà tỉnh lại, Lạp mẹ lập tức đi đến phòng Lạp Lệ Sa. Ngồi ở đầu giường nhìn Lạp Lệ Sa một hồi lâu, Lạp mẹ mới cảm thấy sự khó chịu không thể hiểu nổi trong lòng bản thân được áp xuống.

Bởi vì cơn ác mộng kia thật sự quá mức chân thật, Lạp mẹ cảm thấy có thể là lão thiên gia đang ám chỉ cái gì, trong thời gian ngắn cũng không dám lái xe.

"Trùng hợp, ngày hôm qua ta cũng làm ác mộng, cũng mơ thấy tai nạn giao thông." Phác mẹ nói.

Hai người mẹ trao đổi một chút. Giấc mơ của các nàng dĩ nhiên là cùng một tình cảnh! Điều này cũng thật đáng ngạc nhiên! Lạp mẹ là nữ cường nhân làm kinh doanh đều nhanh bị dọa sợ hỏng mất, nói: "Ta, mẹ của ta là tin Phật, ngươi nói có phải là lão thiên gia đang ám chỉ cái gì hay không? Sắp tới hai nhà chúng ta có thể sẽ xảy ra đại kiếp nạn gì hay không? Nếu không chúng ta đến miếu cúng bái a." Nàng vốn không phải người mê tín như vậy, nhưng mà giấc mộng này thật sự là quá quỷ dị.

Cảnh trong mơ tạm thời khó giải. 20 phút sau, Lạp mẹ mang theo Lạp Lệ Sa đến Phác gia.

Lúc hai người mẹ gọi điện thoại, bởi vì Phác Thái Anh ở trên sân thượng tưới hoa, cho nên nàng không biết Lạp Lệ Sa sắp tới. Khi chuông cửa vang lên, Phác Thái Anh cho rằng là nhân viên chuyển phát nhanh gì gì đó, chậm rãi đi ra mở cửa. Phác mẹ từ trong phòng bếp ló đầu ra, nói: "Hẳn là Lệ Sa đến rồi a."

"Lệ Sa?" Phác Thái Anh quét sạch trạng thái không thanh tỉnh lúc sáng sớm, cực kỳ nhanh chóng chạy đến cạnh cửa. Bởi vì động tác của nàng quá nhanh, thiếu chút nữa nàng đã bị vấp dép lê mà té một cái. Phác mẹ nhìn nữ nhi mạo mạo thất thất* lắc đầu, không hiểu sao lại có loại cảm giác nữ đại bất trung lưu**.

(*Cẩu thả, bừa bãi, lỗ mãng)

(**Con gái lớn không thể giữ trong nhà)

Sau khi Lạp Lệ Sa bấm chuông cửa, tâm tình vẫn vô cùng khẩn trương. Nàng lập tức muốn nhìn thấy Phác Thái Anh!

Nhưng mà, đợi đến lúc cửa bị mở ra, Phác Thái Anh lại là một bộ dáng nhe răng trợn mắt, nhìn Lạp Lệ Sa cũng không hưng phấn. Lạp Lệ Sa cảm thấy tâm tình của mình trầm xuống, chẳng lẽ Phác Thái Anh cũng không có trí nhớ thời cổ đại sao? Phác Thái Anh ở tuổi này nhìn nàng tương đối không vừa mắt a. Trong lòng Lạp Lệ Sa trùng trùng điệp điệp thở dài một hơi. Nhưng nàng lại không biết, sở dĩ Phác Thái Anh nhe răng trợn mắt, là vì vừa rồi nàng chạy quá nhanh làm đυ.ng phải cẳng chân, đơn thuần là bị đau thôi.

Buổi tối lúc đi ngủ Lạp Lệ Sa khôi phục trí nhớ, cho nên buổi sáng sau khi rời giường liền không thể chờ đợi được mà chạy đến tìm Phác Thái Anh.

Phác mẹ ở trong phòng bếp gọi Phác Thái Anh, nói: "Thái Anh, con mau mời Lạp a di của con cùng Lệ Sa ngồi xuống. Ai, điểm tâm đã làm không sai biệt lắm, con tới đây đem ra." Phác Thái Anh cất giọng lanh lảnh mà lên tiếng, dẫn hai mẹ con Lạp Lệ Sa tới phòng khách ngồi, sau đó nhanh chóng chạy vào trong phòng bếp.

Lạp Lệ Sa mắt ba ba nhìn bóng lưng của Phác Thái Anh.

Rất nhanh đến lúc ăn cơm. Bàn ăn của Phác gia là bằng gỗ, hình chữ nhật. Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa ngồi đối diện, nàng cúi đầu húp cháo, nhìn qua là một bộ dáng vô cùng nhu thuận. Nhưng ở dưới bàn ăn, nàng lại cởi dép lê, dùng bàn chân mang vớ, để lên mu bàn chân của Lạp Lệ Sa.

Thân thể Lạp Lệ Sa cứng ngắc lại một chút, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh.

Nhưng Phác Thái Anh vẫn là cúi đầu, thật giống như nàng thật sự đang rất chuyên chú húp cháo, không có làm chuyện xấu nào khác hết.

Lạp Lệ Sa nhếch miệng, trên mặt lộ ra một dáng tươi cười nhỏ đến không thể thấy nổi, nói: "Mẹ, Phác a di, Thái Anh muốn đi WC. Con đi cùng nàng." Nói xong lời này, động tác của nàng cực kỳ nhanh mà đứng lên, bước nhanh đến bên người Phác Thái Anh, dùng sức nắm chặt cổ tay Phác Thái Anh, trực tiếp kéo Phác Thái Anh đứng lên. Phác Thái Anh không kịp mang dép lê, kinh hô một tiếng, đã bị Lạp Lệ Sa lôi kéo tới buồng vệ sinh.

Phác mẹ lắc đầu nói: "Đang ăn điểm tâm! Sao lại đi WC lúc này. Lúc trước làm gì không đi a?"

Lạp mẹ nhỏ giọng nói: "Thừa dịp các nàng đều đi rồi, chúng ta nhanh chóng ăn nhiều một chút." Nàng thích ăn nhất là cơm Phác mẹ làm! Có đôi khi nàng nhịn không nghĩ đến, nếu có thể cùng Phác mẹ ở cùng một chỗ thì tốt rồi! Nàng đặc biệt thích người khuê mật như Phác mẹ, còn đặc biệt thích Phác Thái Anh!

"Ngươi xem hai đứa nhỏ kia, bây giờ tình cảm thật tốt, đi WC đều muốn cùng nhau." Phác mẹ còn nói.

Lạp mẹ gật đầu: "Ai, ta hy vọng Lệ Sa có thể giống như Thái Anh học được hoạt bát một chút."

"Ta còn mong Thái Anh có thể ổn trọng giống như Lệ Sa đây!" Phác mẹ nói.

Lạp Lệ Sa đem Phác Thái Anh đẩy vào phòng vệ sinh, sau đó khóa cửa lại. Phác Thái Anh cúi đầu nhìn chân mình, nói: "Làm cái gì, ta còn chưa mang dép tử tế. Ta đang mang vớ đã bị ngươi kéo tới. Nói đi, ngươi có chuyện gì muốn tìm ta? Không phải là bỗng nhiên muốn đùa giỡn ta đi?"

Lạp Lệ Sa có thể xác định, Phác Thái Anh tuyệt đối là có trí nhớ! Lúc trung học phổ thông Phác Thái Anh mới không bao giờ nói ra lời như vậy!

Vì vậy, khi Phác Thái Anh ngẩng đầu lên, nụ hôn của Lạp Lệ Sa liền rơi xuống. Phác Thái Anh sửng sốt một chút, vươn tay ôm lấy cổ Lạp Lệ Sa, làm cho nụ hôn này sâu hơn. So với làʍ t̠ìиɦ, Phác Thái Anh càng thích hôn. Nàng thích loại cảm giác tương nhu dĩ mạc* này. Tương nhu dĩ mạc là một câu rất hay.

(*Một câu trong Điển cố Nam Hoa kinh - Trang Tử: Nghĩa đen của câu này miêu tả tình cảnh của hai chú cá sống trong một suối cạn nước, đã cùng phun bọt nước để làm ướt cho nhau. Nghĩa bóng của thành ngữ là lúc hoạn nạn thì hãy giúp đỡ lẫn nhau, luôn ở bên nhau)

Lạp Lệ Sa ôm chặt lấy Phác Thái Anh.

Trong trí nhớ cổ đại của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh chết ở trong lòng của nàng. Cho dù rất nhanh nàng liền đi theo, nhưng nàng đã thật sự mất đi Phác Thái Anh. Mà bây giờ, Thái Anh của nàng trở về rồi! Môi của nàng là nóng ấm, thân thể của nàng là mềm mại, cô nương của nàng đang ở độ tuổi hoàn mỹ nhất.

Trong nụ hôn này có hàm chứa sự chiếm hữu rất mạnh.

Phác Thái Anh vẫn còn lưu tâm chú ý đến động tĩnh trong phòng khách, nói: "Mẹ của chúng ta đều đang ở bên ngoài, chúng ta nên đi ra thôi."

Lạp Lệ Sa vùi mặt trên bờ vai Phác Thái Anh, nói: "Ôm một chút nữa."

Phác Thái Anh vươn tay sờ lên bờ môi của mình, nói: "Hình như có chút sưng lên, nói không chừng mẹ của chúng ta có thể nhìn ra." Các nàng về tới hiện đại, mặc dù tình cảm trước sau như một, chỉ là rất nhiều thứ khác cần phải bắt đầu lại một lần nữa, thí dụ như cách nhìn của trưởng bối đối với mối quan hệ của các nàng.

Nếu như bây giờ các nàng đã hơn hai mươi tuổi, có năng lực kinh tế độc lập, các nàng có thể ngay lập tức xuất quỹ (comeout). Dù sao, chuyện trong lòng các nàng quan tâm đến nhau, cũng có liên quan đến hai người mẹ, chuyện này tuyệt đối không thể luôn giấu giếm. Nhưng hiện tại các nàng vẫn là học sinh cấp ba, dù cho linh hồn của các nàng rất trưởng thành, mà hai người mẹ chắc là sẽ không hài lòng khi thấy nữ nhi của các nàng yêu sớm. Tình yêu của các nàng trong mắt hai người mẹ có lẽ chẳng qua là một trò vui đùa.

Cho nên, các nàng nhất định phải cố gắng làm nữ nhi tốt, chăm chú đọc sách, cố gắng làm việc. Kể từ đó, đợi đến lúc các nàng xuất quỹ, hai người mẹ liền sẽ biết, các nàng là rất nghiêm túc. Các nàng yêu đối phương, các nàng có thể chiếu cố tốt chính mình, các nàng có năng lực chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.

Trong đầu Lạp Lệ Sa cơ hồ đã lập tức dựng lên toàn bộ kế hoạch.

Phác Thái Anh không biết lại nghĩ đến cái gì, vỗ vỗ cái mông Lạp Lệ Sa, nói: "Ai, đáng tiếc ngươi bây giờ đã không phải là Hoàng thượng."

"Nhưng ngươi vẫn là Hoàng hậu của ta." Lạp Lệ Sa không cần nghĩ ngợi nói.

Cho tới bây giờ Phác Thái Anh chưa từng vui vẻ như vậy, người yêu cùng thân nhân đều ở bên cạnh mình. Hai người lại trao nhau một cái hôn nhè nhẹ, mới một trước một sau đi ra khỏi phòng vệ sinh. Hai người mẹ của chúng ta đều đã ăn xong điểm tâm, các nàng quyết định hôm nay xin nghỉ phép không đi làm, đi đến miếu thành kính cúi đầu một cái!

Đợi đến lúc hai người mẹ cùng đi ra khỏi của, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa lại dính lại với nhau. Các nàng dường như nói không hết chuyện.

"Về sau ngươi định làm cái gì, theo chính trị sao?" Phác Thái Anh hỏi.

Lạp Lệ Sa đã làm Hoàng đế vài thập niên lắc đầu, nói: "Làm kinh tế. Ngươi cũng biết, trong nhà của ta có chút điều kiện, mà chúng ta có được trí nhớ của mười năm sau. Làm kinh tế sẽ có tương lai. Ngươi cảm thấy thế nào?" Lạp mẹ chính là làm kinh doanh, trong tay nàng đã có nhãn hiệu trang phục của riêng mình.

"Ân, ta cảm thấy làm kinh tế rất tốt." Phác Thái Anh rất chờ mong cùng Lạp Lệ Sa thành lập một vương quốc thương nghiệp thuộc về các nàng.

Thừa dịp bây giờ là ngày nghỉ, các nàng có thể hảo hảo chỉnh lý lại tin tức hiện hữu, sau đó có thể lựa chọn ra hướng phát triền thích hợp với các nàng nhất. Những trí nhớ trong thời cổ đại đối với các nàng mà nói là rất có tác dụng, đó là kinh nghiệm cả đời của các nàng. Thủ đoạn của các nàng trở nên càng cao siêu rồi, bản lĩnh phân biệt người, nhận thức người, dùng người của các nàng cũng càng lợi hại. Các nàng từng đứng ở đỉnh phong của quyền lực, tầm mắt khẳng định cũng vượt qua người bình thường.

Ngoại trừ những thứ này, Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa còn có thể cầm kỳ thư họa, biết phân biệt đồ cổ, biết nữ công... Nói một cách không khách khí, nếu như hai người bọn họ muốn tham gia thi đấu giải viết thư pháp, nhất định là có thể lấy được giải thưởng lớn! Vốn các nàng cũng đã rất ưu tú, bây giờ các nàng càng thêm ưu tú.

"Chúng ta gây dựng sự nghiệp tài chính... Tuy rằng có thể hỏi mẹ của chúng ta mượn một chút vốn, nhưng là có thể tự mình kiếm được." Phác Thái Anh hưng trí bừng bừng nói, "Ta đến làm trong công ty thời trang của mẹ ngươi thì sao? Khi đó ta thích nhất hoa phục mỹ sức, con mắt thẩm mỹ hẳn là cũng không tệ đi? Tuy rằng quần áo và trang sức cổ đại không thể trực tiếp lấy ra dùng, nhưng ta có thể thêm các yếu tố cổ đại truyền thống vào quần áo và trang sức hiện đại ... Nếu như mẹ của ngươi thấy hài lòng, phản hồi của thị trường cũng không tệ, như vậy ta có thể làm ra một series..." Như vậy, nàng vừa có thể giúp ích cho sự nghiệp của Lạp mẹ, lại vừa có thể tích lũy để gây dựng sự nghiệp tài chính.

Tuy rằng bây giờ Lạp mẹ đã rất thích Phác Thái Anh rồi, chỉ là Phác Thái Anh mong nàng có thể càng thích chính mình nhiều hơn một chút.

Lạp Lệ Sa nhéo nhéo chóp mũi của Phác Thái Anh, nói: "Là mẹ của chúng ta!"

"Ân, ta cũng mong có một ngày có thể quang minh chính đại mà gọi cả hai người là mẹ!" Phác Thái Anh cười nói. Không phải Phác Thái Anh nàng bắt cóc Lạp Lệ Sa, cũng không phải Lạp Lệ Sa bắt cóc nàng, mà là từ nay về sau Lạp mẹ sẽ có thêm một nữ nhi tốt, từ nay về sau Phác mẹ cũng sẽ có thêm một nữ nhi tốt.

Tình yêu là ích kỷ, cho nên trong tình yêu chỉ có thể dung hạ được hai người.

Tình yêu cũng không phải ích kỷ, cho nên bọn họ sẽ làm tốt hơn nữa, sẽ không để cho hai người mẹ phải thương tâm.

Phác Thái Anh dựa vào bên người Lạp Lệ Sa. Trong chốc lát nàng nghĩ, khi nàng cùng Lạp Lệ Sa thật sự là học sinh cấp ba, các nàng quả thực đã lãng phí thanh xuân! Rõ ràng hai người có thể tương thân tương ái, mà các nàng cố tình lại muốn đối đầu. May mà các nàng trở về rồi, lại có một cơ hội khác để hưởng thụ thanh xuân. Trong chốc lát nàng lại nghĩ, tiếc nuối nhất ở thời cổ đại chính là các nàng cũng chưa từng tổ chức hôn lễ, lúc này đây nhất định phải hảo hảo tổ chức một lần.

Vào độ tuổi đẹp nhất, mặc lên người bộ áo cưới gả cho người mình yêu nhất, đây là một chuyện để cho người ta cảm thấy hạnh phúc nhất!

Phác Thái Anh nghĩ nghĩ, lại nhịn không được nghĩ tới một chút đen tối gì đó. Trí tuệ của nhân dân lao động thời cổ đại tuy rằng không thể khinh thường, chỉ là trở ngại về điều kiện khoa học kỹ thuật ngay lúc đó, vẫn là có rất nhiều thứ nhỏ bé không thể tạo ra. Bây giờ trở lại hiện đại rồi, nàng hoàn toàn có thể mua được đầy đủ đạo cụ từ trên internet vạn năng, sau đó lôi kéo Lạp Lệ Sa làm như vậy như vậy lại làm như vậy như vậy. Dù sao cũng sớm đã là lão phu lão thê rồi, không cần xấu hổ!

Phác Thái Anh bắt đầu cười hắc hắc.

Lạp Lệ Sa hôn lên mặt Phác Thái Anh một chút, hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

"Ta cười... Ân, ta chính là cảm thấy, đợi đến lúc khai giảng, chúng ta đi nói với lão sư, cho chúng ta ngồi cùng bàn đi? Các học sinh khác nhất định sẽ bị sốc đến ngây người." Phác Thái Anh nói. Từ khi các nàng quen biết, cũng có chút giống như Vương không thấy Vương*. Đồng học đều biết quan hệ của hai người không tốt chút nào, kết quả chỉ qua một kỳ nghỉ hè, các nàng bỗng nhiên liền biến thành bạn ngồi cùng bàn tương thân tương ái rồi, này nhất định có thể đem tròng mắt của rất nhiều người dọa cho rớt ra a?

(*Kiểu như một núi không thể có hai hổ)

Lạp Lệ Sa vuốt vuốt tóc Phác Thái Anh. Nàng đã nghĩ đến tương lại khi đi học nhất định sẽ bị Phác Thái Anh len lén trêu chọc tới trêu chọc lui.

Không đúng, phải nói là, cả đời này đều sẽ bị Phác Thái Anh trêu chọc tới trêu chọc lui.

Là mối tình đầu vĩnh viễn không phai, là cả đời một lần luyến ái, là chân ái nặng như sinh mệnh.

Đây là chuyện xưa của các nàng, là kết thúc, cũng là bắt đầu.

————————

Khi hai người mẹ từ miếu khi trở về, đã là chạng vạng tối.

Hai người mẹ của chúng ta cùng đi siêu thị mua đồ ăn, bao lớn bao nhỏ mà mang về nhà. Phác mẹ đi vào phòng bếp làm cơm chiều, Lạp mẹ chủ động muốn giúp một tay. Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa cũng muốn giúp. Nhưng là, trong phòng bếp của Phác gia nếu đứng cả bốn người liền có chút chật chội. Phác mẹ đem hai nữ nhi đẩy đi ra, nói: "Không phải nói muốn cùng nhau làm bài tập sao? Khi chúng ta trở về, cũng không thấy hai đứa đang làm bài tập. Hai đứa nhanh đi làm bài tập đi!"

Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa liếc nhìn nhau. Đúng a, còn có những thứ như bài tập a!

Cho dù trí nhớ của các nàng cũng không tệ, chỉ là dù sao thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, các nàng đã quên đi một ít kiến thức cụ thể ở trung học phổ thông, cho nên các nàng là không có cách nào để nhảy lớp. Thậm chí, để không trễ nãi chuyện học tập, các nàng còn phải tranh thủ ngày nghỉ mà hảo hảo học bổ túc một chút. Bài tập trong kỳ nghỉ hè là nhất định phải làm!

Hoàng thượng cùng Hoàng hậu uy nghi hiển hách thật sâu thở dài một hơi, ngoan ngoãn đi làm bài tập.

Toàn bộ nhân sinh mới bắt đầu từ việc làm bài tập trong kỳ nghỉ hè. Bài tập, tuyệt đối là phát minh phản nhân loại nhất trên đời này, là loại phát minh không nên có nhất.

-------- oOo --------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro