Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Nếu nữ chính quá đỉnh thì nam chính sẽ phải chịu khổ.

Lục Tri Vi nhìn dòng chữ "theo dõi lẫn nhau" trên màn hình.

Bốn từ đơn giản, nhưng đã đập tan ước mơ của cô và thậm chí không cho cô cơ hội để tự lừa dối mình rằng đó chỉ là lời kể giả mạo của Tang Uyển Từ.

Cô ngước nhìn bầu trời, im lặng, lòng cô đột nhiên cảm thấy nặng nề.

Lục Tri Vi: Không hiểu sao chữ "nguy hiểm" cứ quanh quẩn trong đầu cô......

Tại sao?

Tại sao một người được cho là đang quay phim lại nhìn vào điện thoại?

Trời ơi, cô ấy cố tình làm thế sao?

Khi đó, cô chỉ có thể dựa vào trí thông minh của mình để cho ông trời biết rằng cô, Lục Tri Vi, sẽ không thừa nhận thất bại!

Cô nhanh chóng mở cuộc trò chuyện riêng với Tang Wan Ci và bắt đầu diễn xuất theo kịch bản với sự chuyên nghiệp của một diễn viên.

[Lục Tri Vi]: Trời ạ, Tang lão sư, không ngờ cô theo dõi tôi lại!

[Lục Tri Vi]: Tôi chỉ định âm thầm theo dõi cô thôi......

Cô không biết liệu Tang Uyển Từ có xem tin nhắn của cô không.

Có nhiều khả năng là nàng sẽ không nhìn thấy nó.

Nhưng cô không có cách nào khác để liên lạc với Tang Uyển Từ. Chạy đi tìm Tang Uyển Từ lúc này chắc chắn sẽ rất ngượng ngùng, nên cô chỉ có thể vùng vẫy một chút trong không gian nhỏ hẹp này.

Bất kể Tang Uyển Từ có nhìn thấy hay không, ít nhất cô cũng đã cố gắng!

Cuối cùng, một tin nhắn mới hiện ra trong cuộc trò chuyện riêng tư chỉ trong vòng một giây.

[Tang Uyển Từ]: ?

Thật là một dấu hỏi đầy tâm hồn.

Lục Tri Vi không nói nên lời.

Nhưng cô vẫn có thể cố gắng cãi lại. Cô chắc chắn có thể giữ được công việc phụ là fan của Tang!

[Lục Tri Vi]: Tang lão sư, cô quả nhiên đọc được tin nhắn riêng tư của tôi!

[Lục Tri Vi]: Tang lão sư, tôi phải giải thích một chút. Tôi chỉ đi theo cô bây giờ vì sợ trước kia sẽ làm phiền cô, khiến cô không thoải mái.

[Lục Tri Vi]: Nhưng hôm nay trò chuyện với Tang lão sư, tôi thấy Tang lão sư không ngại việc tôi thích cô, nên cuối cùng toi cũng lấy hết can đảm đi theo Tang lão sư, âm thầm ủng hộ Tang lão sư

[Lục Tri Vi]: Tôi thực sự không ngờ Tang lão sư theo dõi tôi lại, tôi thực sự rất bất ngờ【nháy mắt.jpg】

Diễn, dù có ngượng ngùng thế nào thì cô vẫn cứ diễn.

Cô chắc chắn có thể lừa gạt để vượt qua.

Nếu không, những ngày sắp tới cô sẽ đối mặt với Tang Uyển Từ thế nào đây, họ còn rất nhiều cảnh quay chung nữa!

Lão Ngũ thích thú theo dõi mọi việc.

—— Con gái ngoan, con đúng là diễn viên, khả năng thích ứng của con không tệ.

Tang Uyển Từ dựa vào lưng ghế, những ngón tay dài của nàng cầm chặt điện thoại.

Màn hình điện thoại sáng rọi sáng đôi mắt trong trẻo của nàng, sáng như vầng trăng trên mặt ao.

Hiện tại nó đang hiển thị tin nhắn mà Lục Tri Vi đã gửi đi.

Mỗi từ ngữ đều là tình yêu thương chân thành của một người hâm mộ dành cho thần tượng, cho chính mình và niềm hạnh phúc của cô khi có một điều nhỏ nhặt như được thần tượng theo dõi lại.

Nó đầy đến nỗi dường như nó sẽ tràn ra khỏi màn hình và xuất hiện trước mặt nàng, yêu cầu c nàng tin vào điều đó.

[Tang Uyển Từ]: Không sao đâu.

Nàng tin điều đó.

[Tang Uyển Từ]: Chỉ là một tài khoản thôi, cô muốn theo dõi thế nào cũng được.

Điều Lục Tri Vi thích chính là nàng, một con người sống động, biết thở.

Một tài khoản không có người quản lý thì chẳng khác nào một thứ vô dụng, còn gì đáng bận tâm nữa?

Nàng chỉ hơi tò mò tại sao Lục Tri Vi lại theo dõi nàng vào lúc này, dù sao Lục Tri Vi cũng nói như thể cô đã hâm mộ nàng từ rất lâu rồi.

Thấy câu trả lời của nàng, Lục Tri Vi thở phào nhẹ nhõm.

Một cuộc khủng hoảng đã được ngăn chặn, cô đã làm được!

【Thật sự quá khó khăn.】Ngay cả Lão Ngũ đứng bên cạnh quan sát cũng không nhịn được mà bình luận.

Lục Tri Vi trả lời trong khi gửi cho Tang Uyển Từ một nhãn dán dễ thương: 【Đúng vậy, thực sự quá khó khăn với tôi, ngay cả Thu Lạc cũng chưa từng gặp phải sự đối xử như vậy.】

Nghĩ đến cốt truyện gốc, cô hiếm khi thấy Thu Lạc ngượng ngùng.

Nhưng khi nói đến cô, sự lúng túng và ngượng ngùng giống như ba bữa ăn một ngày của cô, không hề thiếu bữa nào.

Nếu nữ chính quá đỉnh thì nam chính sẽ phải chịu khổ.

Vấn đề lớn nhất là cô không thể hiểu trực tiếp Tang Uyển Từ thông qua cốt truyện.

Một số chi tiết về Tang Uyển Từ không được biết đến, chẳng hạn như gia đình nàng thực sự có bao nhiêu tiền và cha mẹ nàng tên là gì, cốt truyện hoàn toàn không có thông tin về họ, đòi hỏi ký chủ phải tự tìm hiểu.

Lão Ngũ gọi đó là một trải nghiệm nhập vai, mục tiêu là để cô với tư cách là một ký chủ có thể từng bước tìm hiểu và hiểu được nữ chính, từ từ nhận ra sức hút của nữ chính giống như nam chính trong bản gốc và từ đó yêu nàng sâu sắc.

【Nếu có thể cung cấp tất cả thì cũng vô nghĩa.】Lúc đó Lão Ngũ đã nói như vậy.

Lục Tri Vi không biết mình có sa ngã quá sâu hay không, nhưng cô sắp chết vì xấu hổ rồi.

Cô cất điện thoại đi và thở dài.

Cứu thế giới nghe có vẻ sáo rỗng, nhưng thực ra không hề dễ dàng chút nào......

Lão Ngũ thấy vậy, liền an ủi nàng:【Được rồi, thấy cô thảm như vậy, tôi nói cho cô một tin tức tốt để ngươi vui lên. 】

【Lỗi của Ứng Tây Trạch sẽ sớm được sửa thôi.】

Lục Tri Vi dừng lại và ngước nhìn lên.

Giọng nói của Lão Ngũ rõ ràng truyền vào tai cô: 【Cô sẽ không cần phải được cậu ta nhiệt tình mời vào nhà vệ sinh nam nữa.】

Lục Tri Vi: "!"

Đây quả thực là một tin tuyệt vời!

"Khoảng thời gian nào thì sửa xong, có dự toán không?"

Cô hào hứng đến nỗi hỏi to câu hỏi của mình.

Nhìn thanh đệm chuyển động chậm, Lão Ngũ cúi đầu bắt đầu bóc vỏ cam: 【Có lẽ là ngày mai.】

Đôi mắt của Lục Tri Vi mở to thành hai vòng tròn, lấp lánh như thể đang ẩn chứa những vì sao.

Tuyệt, cô bắt đầu mong chờ tới ngày mai rồi!

...

Tang Uyển Từ cảm thấy buồn chán nên mở hồ sơ của Lục Tri Vi.

Nơi đó trống rỗng, không có bất cứ thứ gì được quảng cáo.

Chỉ có một vài bài đăng và tất cả đều giới thiệu những món đồ trang sức và đồ thủ công do Lục Tri Vi làm.

Những người không biết sẽ nghĩ rằng Thịnh Nguyệt Culture đã ký hợp đồng với một người phát trực tiếp chuyên làm đồ thủ công.

Nàng vô tình truy cập vào danh sách theo dõi của Lục Tri Vi.

Không có nhiều người ở đó, chỉ có khoảng vài chục tài khoản và phần lớn là các nghệ sĩ của Thịnh Nguyệt.

Nàng cuộn vài lần và nhanh chóng tìm đến cuối.

Nàng nhìn thấy người đầu tiên mà Lục Tri Vi theo dõi.

Đó không phải là tài khoản chính thức của Thịnh Nguyệt, cũng không phải là nghệ sĩ của Thịnh Nguyệt.

Đó là Mạnh Liên Vũ.

Nữ hoàng phim ảnh nổi tiếng Mạnh Liên Vũ.

Ngón tay nàng dừng lại một lúc khi nàng bắt đầu cuộn lên, biểu cảm không thay đổi.

Ảnh đế.

Ca sĩ.

Diễn viên hài.

...

Ứng Tây Trạch.

Ánh mắt của nàng dừng lại ở đây.

Nàng không quan tâm Lục Tri Vi có theo dõi Ứng Hi Trạch hay không, và nàng cũng không quan tâm liệu họ có theo dõi nhau hay không.

Lúc này trong đầu nàng chỉ còn lời nói của Trương Hiền Thụy.

—— Chị nhìn ra được thằng nhóc Ứng Tây Trạch kia thích em, nếu Lục Tri Vi thích hắn, cô ấy nhất định sẽ bị tổn thương.

Tổn thương......

Đôi mắt đẹp của nàng đông cứng lại.

Lục Tri Vi, cô ấy...... có lẽ không thích Ứng Tây Trạch đúng không?

Nàng không chắc chắn 100%, nhưng sau một lúc, nàng đã quyết định.

Đã đến lúc phải nói rõ mọi chuyện với Ứng Tây Trạch.

Và nàng cũng phải nhắc nhở Lục Tri Vi, cô không thể nhìn fan của mình nhảy vào đống lửa.

......

Trăng đêm nay sáng lạ thường.

Sau cảnh quay cuối cùng, đoàn làm phim bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ứng Tây Trạch cúi đầu cảm ơn đoàn làm phim: "Mọi người đã vất vả rồi."

Và sau đó, trợ lý của anh đã đưa anh trở lại khách sạn để nghỉ ngơi.

"Ứng ca, nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em."

Ứng Tây Trạch gật đầu.

"Em đi trước. Nếu anh muốn ăn sáng thì bảo em, sáng mai em sẽ mang qua."

"Được rồi, anh đã làm việc chăm chỉ rồi, chúc ngủ ngon."

Sau khi trợ lý rời đi, Ứng Tây Trạch cũng không vội đi ngủ, tắm rửa xong kéo rèm cửa ra, một mình đứng đó ngắm trăng hồi lâu.

Mặt trăng có màu trắng, hoàn hảo và không tì vết.

Đây là ánh trăng, mãi mãi ở trên trời cao và khó có thể chạm tới.

Con người không nên ám ảnh về những thứ nằm ngoài tầm với của mình.

Anh kéo rèm lại, chặn đi ánh trăng lặng lẽ.

Đã đến giờ đi ngủ, anh đang làm gì vào đêm muộn thế này.

Anh ấy vẫn phải làm việc chăm chỉ để có được chiếc Lamborghini của mình.

Ồ, ngày mai anh phải mời Lục ca đi ăn một bữa để cảm ơn sự chỉ bảo của anh ấy hôm nay.

Nghĩ vậy, anh rửa mặt rồi lên giường ngủ.

Ngay lúc anh ta sắp chìm vào giấc ngủ, thanh đệm của Lão Ngũ cuối cùng đã đạt tới 100%.

Lỗi đã được sửa ngay lập tức, giống như ánh trăng hôm nay, một cách lặng lẽ.

Như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ngày hôm sau, Ứng Tây Trạch ra khỏi giường và rửa mặt.

Khi nước lạnh tạt vào mặt, trí nhớ của anh được đánh thức.

Anh đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Hôm qua tôi có làm... điều gì đó vô lý không?

Anh nhìn mình trong gương.

Gạt bỏ sự uể oải, ký ức lại hiện về trong tâm trí anh.

Anh ấy nhớ lại ——

Anh gọi Lục Tri Vi là Lục ca.

Thậm chí anh ta còn bảo Lục Tri Vi đi vào nhà vệ sinh nam.

Nhưng Lục Tri Vi lại là nữ nhân......

Trợ lý của anh vừa mang bữa sáng đến cửa thì nghe thấy tiếng ai đó đang suy sụp tinh thần sau cánh cửa ——

"Tôi có bị ốm không!!!"

Trợ lý: "?"

Chuyện gì đã xảy ra thế???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1x1#bhtt