Chương 1: Phụ dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Thừa Hoan lái xe chen chúc trên đường chui tới chui lui, cuối cùng đoạt được vị trí ngay đèn đỏ. Hôm nay là ngày chị họ của cô kết hôn, buổi tối ngày hôm trước cả phòng đi ra ngoài liên hoan, uống đến khuya, làm cô dậy trễ, ban đầu nói là muốn cùng chị họ trang điểm, lại biến thành chỉ có thể đuổi kịp lúc chú rể đón nhà thông gia.

Bên trong đài phát thanh đang phát《Đã lâu không gặp》của Trần Dịch Tấn, bác sĩ Trần dùng tông giọng đặc biệt hát: Liệu người có đột nhiên xuất hiện. Ở tiệm cà phê góc phố không?

Tôn Thừa Hoan tranh thủ thời gian nghe phát thanh. Sáng sớm nghe bài hát thương cảm như vậy làm gì. Lúc này điện thoại vang lên, mẹ Thừa Hoan đánh tới nói: "Thừa Hoan, con đang ở chỗ nào?"

"Đang trên đường, con tới ngay."

"Cái gì?" - Đầu bên kia điện thoại âm lượng bỗng nhiên lên cao, Tôn Thừa Hoan không khỏi đem di động cầm ra xa một chút, nhưng vẫn còn nghe thấy giọng mẹ của cô ở đằng kia gọi - "Tám giờ rồi cô mới đi ra đường ư?"

Mẹ cô quả nhiên rất hiểu cô. Tôn Thừa Hoan không hề phản bác.

"Mẹ đã nói không nên cho con chuyển ra ngoài, con nhìn con coi, một chút khái niệm thời gian cũng không có..."

"Gấp làm gì chứ, mới có tám giờ thôi. Được rồi mẹ, con phải lái xe." - Tôn Thừa Hoan kịp thời ngăn mẹ mình lãi nhãi. Đã nghe hai mươi mấy năm rồi, cũng không chê phiền.

"Tính cách của con đúng là chậm chạp..." - Tôn Thừa Hoan đưa tay cúp điện thoại.

Chờ đến dưới nhà chị họ, nhìn không thấy xe hoa, Tôn Thừa Hoan có chút đắc ý, xem đi, con đã nói tới kịp, hối cái gì mà hối, con còn đến sớm đó thây.

Bong bóng hồng nhạt từ tầng thứ năm sân thượng một đường hướng phía dưới liên tiếp đến mặt đất, thảm đỏ từ cửa, một đường trải đến cửa thang máy. Tôn Thừa Hoan đi vào thang máy, nghĩ thầm chờ lúc mình kết hôn, nhất định không muốn định thời gian sớm như vậy, buộc bạn bè thân thích đến sớm như vậy làm gì, định lúc xế chiều thật tốt, mọi người vừa vặn ngủ nướng đã đời thì tham gia hôn lễ.

Mà nghĩ lại. Không đúng, ở đây mà nói thì, buổi chiều làm hôn lễ đó là nhị hôn!

Cửa thang máy mở ra lập tức, Tôn Thừa Hoan đã nhìn thấy mẹ mình, đang đứng ở cửa nhà chị họ cùng người bên cạnh cười cười nói nói, thời điểm trông thấy cô vẫn không quên liếc cô một cái.

Tôn Thừa Hoan vội vàng mang vẻ  cợt nhả mà đi qua chào hỏi.

Thân thích nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, cười nói: "Ôi chao, Thừa Hoan đều đã lớn như vậy rồi à, lúc nào thì kết hôn đây?"

Mẹ Thừa Hoan cười khan mấy tiếng: "Sắp rồi."

Tôn Thừa Hoan cũng phụ họa gật đầu. Vâng, sắp kết hôn rồi, ngày kết hôn đều định xong cả rồi, chính là chưa nghĩ ra kết hôn với ai mà thôi.

Vì để tránh cho mẹ lại quở trách mình, Tôn Thừa Hoan thừa dịp thân thích đang nói chuyện với mẹ mình thì chạy đi. Hôm nay khách khứa tới rất đông, Tôn Thừa Hoan xuyên qua qua đám người, mới đi đến cửa phòng chị họ được.

Chị họ nhìn thấy cô, gọi cô: "Thừa Hoan, sao bây giờ em mới tới? Mau tới đây chụp ảnh đi."

Cô lúc này mới nhìn thấy chị họ, trang điểm xong quả thật biến thành một người khác, nếu không phải trong căn phòng này chị họ mặc áo cưới vui vẻ ngồi trên giường, cô dám nói cô căn bản không nhận ra người kia là ai.

Trong phòng thật nhiều người cô không biết, bạn học cùng bạn bè chị họ, Tôn Thừa Hoan cười tươi, một bên đáp ứng đến ngay, một bên bước nhanh đi vào bên trong. Có thể bởi vì quá nhiều người, có thể bởi vì cô quá sốt ruột, ngay tại thời điểm đến gần chị họ, bỗng nhiên chân trái díu chân phải, lảo đảo lao về phía trước.

Tôn Thừa Hoan nghĩ thầm, thôi xong rồi, lúc này thật sự muốn xấu hổ chết người ta rồi.
Người bình thường có lẽ trước hết sẽ nghĩ ngã có xấu mặt hay không? Ngã xấu hay không Tôn Thừa Hoan cũng không để tâm, cô chỉ ngầm hiểu sẽ không mất mặt. Cô càng để ý trong lòng người khác nghĩ cô như thế nào.

Cùng lúc đó, phù dâu đứng bên cạnh chị họ, nghe thấy giọng nói của Tôn Thừa Hoan thì bỗng nhiên xoay người, vì vậy, điều Tôn Thừa Hoan lo lắng cùng không lo lắng hết thảy đều không có phát sinh.

Bởi vì Tôn Thừa Hoan không có ngã thành, cũng không có bao nhiêu người chú ý đến nơi này, chỉ có điều cô thoáng cái nhào tới bên người phù dâu, cái mũi đụng phải ngực đối phương mà thôi.

Tôn Thừa Hoan vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi đi đường bị trượt chân một chút."

"Đã lâu không gặp, Tôn Thừa Hoan."

Giọng nói này... Tôn Thừa Hoan quả thực không quen thuộc nữa. Người bình thường lúc gọi tên Tôn Thừa Hoan, theo bản năng đem chữ Thừa phát ra hai tiếng, chữ Hoan phát ra ba tiếng, chỉ có trước mặt người này, mỗi lần gọi, đều là cố ý rõ ràng, liên tục phát ra hai cái ba tiếng, hơn nữa mang theo âm cuối đặc biệt.

Tôn Thừa Hoan nghe xong trái tim như bị mèo bắt lấy vậy.

Mãnh liệt ngẩng đầu, cũng không để ý đi xoa cái mũi đau, Tôn Thừa Hoan mang theo giọng mũi nồng đậm nói: "Bùi Châu Hiền, sao cậu lại ở đây?"

Cô gái trước mặt tên là Bùi Châu Hiền, dường như rất hài lòng chuyện Tôn Thừa Hoan lập tức liền nhận ra mình, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, "Cậu không phải nên hỏi tôi có sao hay không mới hợp hơn à? Nhiều năm như vậy, cậu cũng không lớn hơn chút nào." - Nói xong, ánh mắt còn nhẹ nhàng lướt qua ngực Tôn Thừa Hoan.

Tôn Thừa Hoan không cam lòng yếu thế, cũng không kiêng nể gì cả mà nhìn ngược lại: "Vừa rồi không có đem silicon của cậu đụng lệch chứ hả? Cậu dành chút tiền, là để làm tốt điểm đó sao, thiếu chút làm gãy mũi tôi rồi." Nói đến đây mới nhớ tới xoa xoa cái mũi, tiếp theo lại để sát vào mấy cen-ti-mét, vẻ mặt không biết xấu hổ bày ra vẻ tươi cười, hết sức chân chó hỏi Bùi Châu Hiền: "Hình như có chút lệch mất rồi, có cần tôi nắn lại giúp cậu hay không?"

Bùi Châu Hiền lúc đó liền đỏ mặt, đâm vào ngực, vị trí lại còn quá lúng túng, Bùi Châu Hiền lại không thể lộ liễu mà bóp lại, đau cũng chỉ có thể chịu đựng. Mà ngoài miệng nàng không thể yếu thế, gắng gượng nghiêm mặt hồng ưỡn ngực nói: "Cậu dám."

Tôn Thừa Hoan vươn tay, khép lại hình dạng cái kia, thời điểm vừa muốn chạm vào ngực Bùi Châu Hiền, lại chần chừ một chút.

Trái tim Bùi Châu Hiền đều muốn nhảy ra ngoài rồi, con mắt nhìn chằm chằm vào tay Tôn Thừa Hoan, mắt thấy sắp chạm vào mình rồi, nàng vừa muốn đưa tay gạt bộ móng heo lưu manh kia ra, Tôn Thừa Hoan lại đột nhiên thu tay lại.

Tôn Thừa Hoan vẫn cười hề hề không biết xấu hổ như cũ, "Hay vẫn là không nên đi, tôi thật sự chuẩn bị phá hư, cậu nên coi trọng tôi rồi, tôi cũng không có tiền cho cậu sửa."

Bùi Châu Hiền bị chọc tới phát điên, không muốn lại tiếp tục cái đề tài này, nàng biết mình càng tức giận, Tôn Thừa Hoan lại càng cao hứng. Nàng không muốn để Tôn Thừa Hoan thực hiện được, vì vậy nói sang chuyện khác: "Hôm nay tôi đến để làm phù dâu."

Sắc mặt Tôn Thừa Hoan thật sự khó coi, "Chị họ tôi sao lại đi tìm cậu làm phù dâu chứ?" - Trong lòng Tôn Thừa Hoan thấy không phục, chị họ sao có thể chọn Bùi Châu Hiền mà không chọn mình đây? Đây là vì cái gì?

Bùi Châu Hiền nở nụ cười: "Không tìm tôi, chẳng lẽ chị ấy muốn tìm đàn ông làm phù dâu sao?" - Nàng nói xomg lại liếc qua nơi kia không quá lớn đang phập phồng của Tôn Thừa Hoan

Tôn Thừa Hoan nóng nảy: "Cậu nói ai là đàn ông?" Nói xong còn cố ý ưỡn ngực.

"Người nào đáp người đó là đàn ông, mà cậu còn không bằng đàn ông, liền hai vũng nước đọng." Bùi Châu Hiền cười đến cực kỳ khoan khoái dễ chịu.

Tôn Thừa Hoan muốn nổi cáu, nhưng ngại nhiều người lại nhịn xuống, suy nghĩ một chút nói: "Phù dâu đều là dùng để làm nền cho cô dâu, chị họ không chọn tôi, là vì ai cũng sẽ không chọn một phù dâu nổi bật hơn mình."

"Cũng không ai chọn một phù dâu khó coi." Bùi Châu Hiền nói xong nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, bề ngoài giống như vô cùng tiếc rẻ mà lắc đầu.

"Tại sao không, chị họ tôi nha." Tôn Thừa Hoan đắc ý cười, nói đến nói đi vẫn là đem Bùi Châu Hiền cho lượn quanh tiến vào.

"..." - Ngực Bùi Châu Hiền vẫn mơ hồ đau đớn, trong khoảng thời gian ngắn tìm không thấy lời thích hợp để phản bác, đành phải nói - "Cậu chính là đang ghen tỵ tôi so với cậu ưa nhìn hơn."

Tôn Thừa Hoan khinh miệt cười cười, "Cậu ưa nhìn hơn tôi điểm nào hả?" Tôn Thừa Hoan nói xong đánh giá người trước mắt, Bùi Châu Hiền mặc lễ phục phù dâu, không còn là thiếu nữ trẻ trung trong trí nhớ của cô nữa, dáng người cao gầy, bộ ngực đầy đặn, thân thể xinh đẹp, mái tóc xoăn dài mềm mại rủ xuống ở trước ngực, đồ trang sức thanh nhã, dáng tươi cười tươi đẹp, xác thực rất đẹp. Có thể xinh đẹp hơn Tôn Thừa Hoan một chút, nhưng cũng chỉ là một chút.

"Chị nói... Hai người các em... Còn không mau đến chụp ảnh?" Chị họ ở sau lưng hai người yếu ớt mở miệng. Hai người cậu một câu tôi một câu, định nhao nhao đến trời tối đen luôn sao?

"Chị họ, chị vì cái gì tìm cậu ta làm phù dâu mà không tìm em?" Tôn Thừa Hoan nhìn về phía chị họ khóc lóc, khuôn mặt ấm ức cùng không tình nguyện.

Chị họ vội vàng chỉnh tóc, "Không muốn để trong lòng những điều này, mau tới ngồi cạnh chị, Tiểu Hiền, em cũng tới đây, cùng nhau chụp tấm hình nào."

Tôn Thừa Hoan thở phì phì mà ngồi xuống, nhịn không được nghiêng qua nhìn Bùi Châu Hiền một lần, Bùi Châu Hiền vừa mới nhìn cô. Sau đó hai người đều không tình nguyện mà nhìn đối phương khẽ mỉm cười.

Thật đúng là, rất lâu không... Không biết xấu hổ a.
__________

Hồ thành vào tháng chín, trời xanh thoáng đãng, gió thu mát mẻ, khiến con người ta nhịn không được ngẩng đầu mặt lên cười với ánh nắng mặt trời. Nhưng từ giây phút Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Bùi Châu Hiền, chỉ cảm thấy mây đen che đỉnh, đầy trời vất vả kéo tới, sinh sôi đem cô cùng những người khác ngăn cách thành hai cái thế giới.

Sau khi hôn lễ kết thúc, cô dâu chú rể bắt đầu hướng bạn bè thân hữu mời rượu. Lúc chị họ cùng anh rể kính đến bàn cô ngồi, cô nhỏ giọng hỏi Bùi Châu Hiền: "Cậu cố ý trở về tham gia hôn lễ chị họ tôi à?"

Bùi Châu Hiền hỏi lại Tôn Thừa Hoan: "Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi là cố ý trở về tìm cậu?"

Đệch! Trong lòng Tôn Thừa Hoan giờ phút này có một vạn câu fuck your mother chạy qua như điên.

"Cảm ơn, tôi cũng không muốn trong chốc lát ăn không vô. Cậu tham gia lễ thành hôn liền đi?"

"Như thế nào? Cậu còn muốn mời tôi đến nhà cậu ở vài ngày?"

"Cút..."

"Vậy cậu còn hỏi."

"Tôi rảnh rỗi không được sao?"

"Tôi cũng nghĩ như thế."

"..." Trong nội tâm Tôn Thừa Hoan lại có một vạn câu fuck your mother chạy qua như điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro