Chương 10: Chỉ liếm một cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thích một người, là chuyện trong nháy mắt.

Tôn Thừa Hoan nhớ tới mối tình đầu của cô, cảm thấy hẳn là vào cao trung.

Khi đó Tôn Thừa Hoan trọ ở trường, vừa thoát khỏi sự quản lý của ba mẹ, cả ngày đều nghĩ đến việc tự do vui chơi, tuy rằng bên cạnh cũng có bạn học yêu sớm, nhưng đối với mấy chuyện yêu đương này, cô vẫn chưa có nghĩ đến.

Vào một ngày mưa nào đó, mưa rơi rả rích cả ngày, rút cuộc lúc tan học cũng chịu ngừng lại. Tôn Thừa Hoan quét dọn lại sân tập sau khi kết thúc, đem dụng cụ cất ở dãy phòng học phía sau, cô phải đi qua một đoạn đường nhỏ lầy lội. Cô sợ làm dơ quần, lúc ngồi xổm xuống kéo ống quần, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cái máy bay giấy.
Tôn Thừa Hoan theo bản năng mà ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một nam sinh thanh tú đứng bên cửa sổ lầu hai. Nam sinh vừa vặn cũng nhìn thấy cô, có chút lúng túng, vội xoay người rời khỏi.

Tôn Thừa Hoan quay đầu nhìn máy bay giấy rơi trên mặt đất, bị mưa thấm ướt, loáng thoáng lộ ra chữ viết gì đó. Cô đưa tay nhặt lên, cảm giác ở chỗ vừa rồi trên tầng hai, có người nhìn mình chằm chằm. Lại ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt kia.

Nam sinh bởi vì đối mặt mà xấu hổ, tiếp theo không biết có phải vì động tác mở ra máy bay giấy cô mà thay đổi thành lo lắng cùng luống cuống hay không.

"Này --" Cậu ta gọi cô.

Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi cậu ta: "Đây là cậu viết hả?"

Cậu ta đờ đẫn gật đầu một cái.

Cô cười cười, đem máy bay giấy giữ trong lòng bàn tay. Trái tim hẵng còn non nớt, nhảy kịch liệt trong lồng ngực, có một loại cảm xúc không tên xộc lên đầu.

Trên đó viết: Ai nói sau cơn mưa nhất định sẽ có cầu vồng?

Tôn Thừa Hoan khi đó thích Kim Thạc Trân, hơn nữa là xem Hà Cảnh trên truyền hình mà lớn lên, với tướng mạo của vị đàn anh ở tầng hai kia, cộng thêm câu chữ đẹp đẽ kia nữa, Tôn Thừa Hoan cảm giác có lẽ mình thích cậu ta.

Về sau, hai người bắt đầu trong trường học ra song vào đúng, lại sau đó, cậu ta bị người khác cướp đi...

"Tôn Thừa Hoan, cậu đi nhầm đường rồi!" Theo tiếng thở nhẹ của Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan mới trở lại hiện thực, mãnh liệt đạp phanh, nhìn khung cảnh xung quanh.

"Đây là đâu?" Cô xúc động nói một câu.

Bùi Châu Hiền trừng cô một cái: "Cậu cũng không biết, tôi làm sao mà biết được."

"Tôi không có hỏi cậu, chen miệng vào làm cái gì."

"Xe này chỉ có hai người chúng ta, chẳng lẽ cậu nói chuyện với ma sao?"

"Tôi lảm nhảm có được không?"

"..." Bùi Châu Hiền mặc kệ cô, lấy điện thoại di động ra hướng dẫn, "Tới ngã tư phía trước quay đầu lại, sau đó rẽ phải rồi rẽ trái. Cậu có phải là người Hồ Thành không vậy, đi làm cũng đi lạc cho được."

"Nói vậy không phải rất giống cậu sao."

"Câm miệng!"

Đi muộn là không thể tránh khỏi, mặc dù mọi người không có khiển trách bọn cô, nhưng mà Bùi Châu Hiền vẫn như cũ oán trách Tôn Thừa Hoan tới buổi trưa. Nhớ tới liền trừng mắt nhìn cô một cái.

"Cậu xem xong tài liệu rồi à?" Tôn Thừa Hoan phản kích.

"Nhiều như vậy làm sao xem hết trong mấy ngày chứ?"

"Vậy cậu còn rảnh rỗi đi dòm tôi à."

"..."

"Tôi còn rất nhiều, cậu xem hết rồi tôi đưa cho cậu."

"Cút..."
________

Tôn Thừa Hoan đã từng hỏi Bùi Châu Hiền, sao không đến công ty cậu nhỏ làm, chỉ đổi lại một câu "Tôi thích đấy, cậu quản được sao?"

Vì vậy trong lòng sẽ đem Bùi Châu Hiền cùng hai chữ có bệnh đặt ngang hàng.

Bùi Châu Hiền tiền đồ tốt không thèm để ý, muốn chạy đến xí nghiệp nhà nước chịu khổ, bởi vì có bệnh; cứ nói chuyện với Tôn Thừa Hoan là muốn cãi nhau, vẫn còn luôn muốn nói, bởi vì Bùi Châu Hiền có bệnh.

Cho nên Bùi Châu Hiền có làm nên chuyện gì, Tôn Thừa Hoan đều không cảm thấy ly kỳ.

Buổi chiều Tôn Thừa Hoan đi ra ngoài làm việc, lúc trở về mang theo kem cho đồng nghiệp cùng phòng, số lượng là dựa theo số người ở đây, không nghĩ tới gặp những đồng nghiệp ngành khác trên hành lang, Tôn Thừa Hoan ngại bị người ta nhìn, liền chia một cái kem.

Lúc này cô nhìn thấy kem không đủ, nghĩ thầm mình sẽ không ăn. Sau đó trở lại văn phòng chia cho mọi người, lại dư ra một cái, nhìn chung quanh một chút, à, Bùi Châu Hiền không có trong văn phòng. Tuy rằng cô chướng mắt Bùi Châu Hiền, nhưng sẽ không nhỏ mọn như vậy, không chia phần cho Bùi Châu Hiền, nhưng hiện tại Bùi Châu Hiền không ở trong văn phòng, vậy thì tính chất liền không giống nhau.

Tôn Thừa Hoan trực tiếp mở vỏ bao, theo thói quen mà liếm một cái trước.

Bùi Châu Hiền vừa trở về, đi vào trong phòng thấy trên tay mỗi người một cái kem, nhìn lại bàn mình không có cái gì hết, trong lòng cũng hiểu rõ là Tôn Thừa Hoan không có để phần cho nàng, cũng không có suy nghĩ nhiều, ngồi xuống tiếp tục công việc.

Nhưng Bùi Châu Hiền tự dưng ung dung bình tĩnh như vậy, Tôn Thừa Hoan không chịu nổi. Trước mặt nhiều người như vậy, cảm giác nếu như không nói chút gì đó, trông không tốt cho lắm. Vì vậy Tôn Thừa Hoan nói: "Tôi tưởng cậu không có ở đây."

Nàng ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, cười cười, không nói gì.

Tôn Thừa Hoan nói tiếp: "Tôi mới mở, không thôi cho cậu này."

Bùi Châu Hiền vốn định lịch sự nói không cần, nhưng nhìn biểu hiện của Tôn Thừa Hoan lưu luyến không thôi, nghĩ thầm ngu sao không cần, tuyệt đối không hàm hồ mà tiếp nhận que kem trong tay Tôn Thừa Hoan, không chút suy nghĩ liền cắn một cái.

"..." Tôn Thừa Hoan sửng sốt một chút, tiếp theo chăm chú mà nhìn nhìn chằm chằm vào Bùi Châu Hiền.

"Cậu nhìn tôi làm gì?" Bùi Châu Hiền nói, lại hung hăng cắn một miệng lớn.

"Không có gì... Cậu ăn đi, cậu ăn xong hẵng nói."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro