Chương 3: Không giống nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó Giai Kỳ náo loạn như vậy, Tôn Thừa Hoan liền gọi điện cho Đông Doanh, nói hắn tranh thủ thời gian tới đây đem Giai Kỳ về. Đông Doanh liên tục hứa hẹn các loại bữa tiệc lớn, dẹp an thần kinh yếu ớt của Tôn Thừa Hoan. Sau đó nhìn đến trước mắt được ăn, Tôn Thừa Hoan quyết định tha thứ cho đôi tâm thần này.

Sáng sớm ngày hôm sau đến sân bay, ba cô đi công tác ở nơi khác mang về cho cô các loại đặc sản, để mà ngăn chặn miệng của cô, không cho cô càu nhàu. Tôn Thừa Hoan rất hay mang thù, nếu không mang quà về cho cô, cô có thể nhắc tới hơn mấy tháng.

Giữa trưa tại nhà ba mẹ ăn cơm, không thể tránh né được chuyện nghe mẹ cô khen ngợi Bùi Châu Hiền một lần.

Ba Thừa Hoan biết được chuyện của Bùi Châu Hiền nhịn không được thở dài: "Đáng tiếc là người tôi quen biết cũng không có đặc biệt thích hợp, bằng không có thể giới thiệu cho Tiểu Hiền rồi."

Tôn Thừa Hoan vừa gắp miếng xương sườn đưa lên miệng, miệng thiếu nợ nói: "Tại sao không? Lúc trước không phải ba giới thiệu cho con rất nhiều sao?"

Ba Thừa Hoan dừng một chút, biểu lộ hơi có vẻ nghiêm túc: "Đám nhóc kia con nhìn không trúng, sao có thể giới thiệu cho Tiểu Hiền đây? Điều kiện của Tiểu Hiền cùng con có thể giống nhau sao?"

Tôn Thừa Hoan nghe xong, xương sườn rớt xuống trong bát kêu lạch cạch, đặt đũa xuống, bĩu môi nói: "Cơm này không có cách nào mà ăn nữa."

Mẹ Thừa Hoan vội vàng gắp món bánh mật xào cô thích nhất cho cô, làm yên lòng cô nói: "Thừa Hoan, đừng nghe ba của con, đừng giận, tuy rằng con thật sự có kém hơn Tiểu Hiền, nhưng con nhất định là chúng ta sinh ra."

"..." Không đợi Tôn Thừa Hoan vui vẻ trở lại, tâm ý lại nguội lạnh, "Mẹ... Mẹ thật đúng là thần bồi thêm mấy nhát dao..."

"Sao?" Mẹ Thừa Hoan phản ứng trong chớp mắt, tiếp tục cho cô đĩa rau: "Ăn nhanh đi, ăn xong thì đi nhanh lên, mẹ và ba con còn muốn ngủ trưa đây."

"..."

Tôn Thừa Hoan tức giận mà há miệng lùa cơm.

Kỳ thật cô đều hiểu được, Bùi Châu Hiền từ nhỏ cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, thật là làm cho người ta đau lòng. Thế nhưng, coi như cô có thể thông cảm, nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều bị Bùi Châu Hiền chiếm hết thượng phong, cô cũng luôn sẽ cáu kỉnh.

Buổi chiều một mình ngồi trên sô pha xem 2 nàng bá đạo một chút, cười đến ngã trái ngã phải, lúc này đột nhiên nghĩ, nếu mình cũng có một người bạn cùng phòng như vậy hẳn là rất thú vị, sau đó cô nghĩ tới Giai Kỳ, lại nghĩ tới Giai Kỳ thần kinh như thế, vẫn là được rồi. Tuy rằng một mình có lúc sẽ lộ ra chút cô đơn, nhưng cô không giống như sẽ cần ai cùng cô chia sẻ hỉ nộ ái ố.

Buổi tối cô đang định đánh một giấc, bỗng nhiên nhận được điện thoại của chủ nhiệm, gọi cô ra ngoài ăn cơm. Cô vội vàng chân chó mà đáp ứng, sau đó bay nhanh sửa sang lại vẻ ngoài của mình rồi đi ra ngoài.

Đến khách sạn đã hẹn trước đó, Tôn Thừa Hoan đem xe dừng ở nơi có đánh dấu đặc thù, để ngừa sau đó lại mất phương hướng. Cô không phủ nhận chính mình có chút mù đường, thường không nhớ rõ đã đem xe ngừng chỗ nào, nhưng làm như vậy quan trọng hơn là phòng ngừa cô nhớ rõ dừng ở ở đâu cũng tìm không thấy vị trí.

Mỗi lần cùng lãnh đạo uống rượu, cô không mấy lần khỏe mạnh mà trở ra.

Cô cũng biết đối với thân thể của mình như vậy không hay ho gì, nhưng cô cho rằng mỗi ngành nghề mỗi đơn vị công tác đều có quy củ cùng phương thức xử sự riêng, cô phần này công chính là như vậy. Giống cô loại này làm tài chính, trừ nghiệp vụ tinh anh dùng bên ngoài, còn phải có kỹ năng uống rượu mới được. Cô nghĩ cô sau này đại khái là là tiếp tục như vậy rồi.

Sảnh lớn khách sạn ánh sáng đèn đặc biệt sáng chói, cô vừa mới đi vào cửa chính, liền nheo mắt.

Quản lý nhiệt tình ở bên chào hỏi: "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi có đặt trước không?"

Tôn Thừa Hoan nói: "209."

Quản lý hiểu ý mà đi ở phía trước: "Xin mời đi bên này."

Tôn Thừa Hoan hít sâu mấy hơi, trong miệng còn lưu lại hương vị sữa chua trước đó, đến đều đã đến, bất cứ giá nào.

Cửa phòng thuê bị mở ra, Tôn Thừa Hoan cười cười đi vào, đứng bên cạnh chủ nhiệm của cô, "Kim tỷ, em không có tới muộn chứ?"

Kim tỷ cười cho cô một ánh mắt, cô cũng sẽ hiểu ý cười cười, thời gian vừa đúng.

"Thừa Hoan, tôi giới thiệu với em một chút, đây là Lý tổng tập đoàn xx, Lưu tổng tập đoàn xx...", Kim tỷ vì cô giới thiệu từng vị lãnh đạo đang ngồi, sau đó mặt lại hướng mọi người giới thiệu: "Đây là đứa nhóc phòng tài chính chúng tôi, Tôn Thừa Hoan, tính cách tốt, năng lực nghiệp vụ cũng mạnh mẽ, trùng hợp các vị lãnh đạo đều ở đây, để cô ấy theo các vị lãnh đạo học tập một chút."

Tôn Thừa Hoan vội vàng cười chào hỏi từng người một, lại khiêm tốn hướng các vị lãnh đạo mời rượu.

Một vòng xuống tới, tổng giám đốc tập đoàn tài chính của Tôn Thừa Hoan cũng giới thiệu bổ sung: "Mẹ Thừa Hoan mọi người có lẽ đều biết nhỉ? Chính là kế toán Lý phòng Bất động sản của công ty, hiện tại đã về hưu."

Một người phụ họa nói: "Quen biết một chút, Lý kế toán nổi tiếng năng lực nghiệp vụ mạnh mẽ, làm kinh doanh ai có thể không biết cô ấy chứ."

Lại một người nói: "Kế toán Lý cũng nổi tiếng chăm chỉ, nhiều năm như vậy rồi vẫn không ai có thể vượt qua."

Tên còn lại vội nói: "Hậu sinh khả uý, tôi thấy Thừa Hoan đứa nhỏ này cũng không tệ, tương lai nhất định có thể làm nên chuyện."

Tôn Thừa Hoan ngại ngùng mà cười cười: "Còn phải dựa vào các vị lãnh đạo dìu dắt nhiều hơn." - Nói xong lại một vòng mới mời rượu.

Hôm nay đều là các giám đốc tài chính của các công ty tập đoàn đang ngồi ở đây, theo lý mà nói thì chủ nhiệm của cô Kim tỷ không nên ở đây, lại càng không cần phải gọi cô đến. Dù cho thanh danh mẹ cô trong cái ngành này rất tốt, cũng không đến mức ban ơn cho mình như vậy. Nhưng nếu đã như thế, nhất định là ý của lãnh đạo, cô cũng an tâm ngồi xuống bên cạnh Kim tỷ.

Kim tỷ nhìn các vị lãnh đạo lực chú ý đều tập trung bên người Tôn Thừa Hoan, không khỏi thở phào một hơi, nhưng vẫn không thể không nhỏ giọng dặn dò Tôn Thừa Hoan: "Đứa nhỏ ngốc, đừng như vậy thật sự, có thể lại liền lại."

Tôn Thừa Hoan cũng nhỏ giọng trả lời: "Em không có sao, yên tâm đi lãnh đạo."

Thời điểm cô đứng lên uống rượu, khóe mắt liếc thấy Kim tỷ cúi đầu rất nhanh nuốt viên thuốc, bỗng nhiên trong nháy mắt hoảng hốt. Dường như đoán được tương lai của mình.

Ngẫm lại Kim tỷ cũng từ một nhân viên nhỏ bé, từng bước một leo lên, đã đến 35 tuổi mới nhấc tới chánh khoa cấp, cũng là cố gắng mà nên, leo lên cũng không dễ dàng gì. Hiện tại Hoàng tỷ đã hơn 40 rồi, còn phải nghĩ cách để thăng tiến, một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy, thật sự không thể không làm cho người ta bội phục. Tôn Thừa Hoan không biết chờ đến lúc mình bằng tuổi Kim tỷ, có thể làm tốt như Kim tỷ hay không. Uống xong ly rượu đế cuối cùng, Lạc Vĩ Vĩ có chút cháng váng đầu óc.

"Lãnh đạo, em vệ sinh một lát." Tôn Thừa Hoan vội vàng quẳng xuống những lời này, đẩy cửa đi ra ngoài.

Kim tỷ nhìn qua bóng lưng của cô cũng trố mắt trong chốc lát, nghĩ thầm, đứa nhỏ này thật sự rất giống mình lúc trước, cho nên trong phòng có rất nhiều hậu bối, lại thích cô nhất, nguyện ý mang theo cô nhất. Bất quá Tôn Thừa Hoan so với mình được trời ưu ái hơn, con đường làm quan tương lai, nhất định so với mình tốt hơn. Đến lúc đó, Tôn Thừa Hoan có lẽ cũng sẽ không quên mình đối với cô ấy tốt như thế nào.

Tôn Thừa Hoan bước nhanh đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa, mà bắt đầu nôn ra.

Kỳ thật uống rượu không là điểm mấu chốt, chỉ bởi vì đối mặt nhóm người lãnh đạo kia, cô nhất định phải từng giây từng phút thanh tỉnh.

Toàn bộ không tới năm phút, cô lại tranh thủ thời gian chuẩn bị trở về gian phòng đã được bao trọn, cô đi quá nhanh, thời điểm đi thoáng qua một nam một nữ, chỉ cảm thấy người nữ kia cảm giác đặc biệt quen thuộc, nhưng không có dừng bước, đợi đến lúc đi xa mới nhớ tới quay đầu lại.

Đây không phải là Bùi Châu Hiền sao? Người đàn ông bên cạnh là ai?

Cô tiếp tục đi về, vừa đi vừa nghĩ. Không phải nói chia tay sao, nhanh như vậy đã tìm được người mới đúng không? Nhưng cục diện kế tiếp cũng chưa cho cô cơ hội chuồn mất. Cô vừa về tới gian phòng được bao trọn kia lại nhanh chóng nhập vai, cẩn thận chú ý mà cùng các lãnh đạo bắt chuyện.

Về sau các lãnh đạo đối với biểu hiện của Tôn Thừa Hoan khen ngợi không dứt. Lại về sau, tiệc tan cô hỏi Kim tỷ: "Lãnh đạo xe của chị ngừng chỗ nào rồi?"

Kim tỷ nói: "Căn bản sẽ không lái xe tới."

"Em đưa chị về."

"Xe của em để ở đâu?"

"Xe em..." Tôn Thừa Hoan cố gắng phân biệt phương hướng, rút cuộc đã nhìn thấy chiếc xe màu đỏ lỗ mãng của cô dưới ánh đèn đường nhàn nhạt bao quanh. "Xe em ở đằng kia, Kim tỷ. Chị chờ một chút."

Kim tỷ đối với cô khoát tay chặn lại, "Không sao."

Đợi đến lúc hai người lên xe, lúc Tôn Thừa Hoan cài xong dây an toàn chuẩn bị khởi động xe, Kim tỷ bỗng nhiên nói: "Gần đây phòng chúng ta có thay đổi."

Tôn Thừa Hoan bên cạnh khởi động xe nói: "Dương tỷ nghỉ sanh rồi ạ?"

"Ừ, cách đây vài ngày, cho nên bên này muốn từ đơn vị cấp dưới điều tạm một nhân viên tài vụ. Em có đề cử ai không?"

Tôn Thừa Hoan cười cười: "Em cũng không biết người nào, lãnh đạo chị quyết định là được rồi, chỉ cần người mới có nghiệp vụ tốt là được rồi." Nói là đúng nói như vậy, nhưng trong nội tâm cô đã có tính toán của mình.
___________

Bùi Châu Hiền hiển nhiên cảm thấy vừa rồi tại trên hành lang nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, bất quá Tôn Thừa Hoan không chủ động cùng nàng chào hỏi, nàng cũng lười gọi Tôn Thừa Hoan lại. Ai để ý đến cậu ta ở chỗ này làm gì. Ai để ý đến cậu ta như thế nào một thân toàn mùi rượu.

"Cậu, cậu đặt phòng ở đâu vậy, sao vẫn chưa tới?" Cô hỏi chàng trai trẻ tuổi bên cạnh.

"Tôi không phải đã nói ở nơi công cộng cô đừng có gọi tôi như thế sao? Làm tôi giống như già lắm rồi ấy."

"Hiện tại cũng không có người ngoài."

"Vậy cũng không được."

"Mà cậu rõ ràng chính là cậu của con, không cách nào thay đổi sự thật này cả. Coi như là con không gọi, cậu vẫn là là cậu của con."

"..."

"Sao thế?" Bùi Châu Hiền nhìn cậu nàng vẻ mặt xoắn xuýt, cả buổi cũng không nói câu nào, nhịn không được còn nói: "Có phải hay không cảm thấy con nói rất có lý, cậu đều không thể phản bác được?"

"..." Cậu của nàng cười đến bất đắc dĩ.

"Là phòng này." Bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng vị tiểu thư nói chuyện, Bùi Châu Hiền mới giật mình cảm giác vừa rồi bị Tôn Thừa Hoan ảnh hưởng, rõ ràng quên mất này còn có một đại người sống nào. Trách không được cậu của nàng sẽ là loại biểu hiện này, thân là trai đẹp thật sự đặc biệt chú trọng hình tượng.

Mắt thấy vị tiểu thư kia một mực liếc trộm cậu của nàng, nàng thừa dịp cửa không có mở ra ngay, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Cậu, mợ cùng các em đều chờ cậu đã lâu."

Lại nhìn nhìn một lần nữa ánh mặt vị tiểu thư bỗng nhiên phai nhạt xuống, Bùi Châu Hiền đắc ý nở nụ cười xấu xa.

Cậu Bùi Châu Hiền bình thường không có ở Hồ Thành, lần này cũng là bởi vì công tác mới trở về, sau đó hẹn ở khách sạn này cùng người thân đã lâu không gặp ăn cơm. Nhưng khả năng có thể bởi vì cô cháu ngoại tuổi chênh lệch nhỏ, lại cùng nhau lớn lên nhiều năm, quá quen thuộc, dẫn đến cô như vậy không biết lớn nhỏ đấy. Nghĩ tới đây, cậu của cô bất đắc dĩ lắc đầu, còn chê tôi độc thân không đủ lâu sao?

Bùi Châu Hiền như hiểu được, vỗ vỗ bả vai anh nói: "Đừng khổ sở, mẹ của con nói, ngày mai sẽ sắp xếp cậu đi coi mắt."

"Chị của tôi giới thiệu cho đấy..." Cậu Bùi Châu Hiền chỉ cảm giác trên ót mình giờ phút này viết hai chữ ha ha, lúc này mới thật sự không phản bác được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro