Chương 26 [ H ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 26:

Uống đến say bảy phần, Wendy nhìn giờ đã không còn sớm, vừa muốn rời khỏi, không ngờ lại gặp lại người bạn đã nhiều năm không thấy ở ngoài hành lang. Hàn huyên một lúc mới biết được bạn mình cũng đã đổi nghề làm buôn bán hợp pháp, mấy năm nay ở Hàn Quốc buôn bán cũng tốt lắm, lãi không ít tiền.

"Đi! Đi! Khó có ngày hôm nay gặp được, vào trong uống mấy chén." Wendy bị bạn kéo vào gian phòng bao sang trọng, cũng không biết lại uống thêm bao nhiêu rượu, nói chung là càng uống càng cảm thấy đời người vô thường, bọn họ không nhịn được nhớ tới những năm tháng hết sức lông bông năm mười tám tuổi.

Khi đó họ cũng đã từng một bụng nhiệt huyết, một lòng muốn lang bạt trên xã hội đen Hàn Quốc một phen.

Có một lần... Họ bị một lão đại xã hội đen bản địa Busan vây tại phòng tắm hơi, thiếu chút nữa bị người ta đánh chết.

Ngay khi Wendy tưởng rẳng bản thân mình không còn đường trốn thoát, Son JinYongmang theo hơn mười người vây chặt phòng tắm hơi không lọt một khe, nhưng ông không hề động tay, thái độ thành khẩn nói với tên lão đại vênh vão kia: "Ông bỏ qua cho nó, tôi bảo đám sau này sẽ không để ông nhìn thấy nó nữa!"

Tên lão đại kia khinh thường hỏi: "Mày là ai?"

"Tôi là appa của Wendy Son." Son JinYong đặt hai vali dollar Mỹ lên bàn. "Tôi chỉ có một đứa con là nó, cho dù thế nào, hôm nay tôi nhất định phải dẫn nó đi."

Tên lão đại kia nhìn tình hình lúc đó, vừa cầm tiền chạy đi vừa nói. "Hừ! Về sau quản lý tốt con mày, lần sau tao nhìn thấy nó, nó cũng không có vận may như thế nữa đâu."

"Ông yên tâm, tuyệt đối sẽ không!"

Khi rời khỏi, Wendy nằm trong xe cấp cứu lấy tay đè vết thương trên người mình, máu vẫn không ngừng chảy ra từ kẽ hở.

"Xã hội đen, không tốt đẹp như con nghĩ đâu..." Son JinYong lôi ra một gói băng gạc không biết từ đâu, thành thạo băng bó cho cô. "Con muốn sống, thì phải để người khác chết không có chỗ chôn..."

Ngày hôm sau, tin tức tít trên báo khiến người khiếp sợ, lão đại xã hội đen nào đó bị người ta bắn chết tại một góc phố, trên người có hơn trăm vết súng, máu thịt lẫn lộn.

Dựa theo những gì cảnh sát điều tra lấy chứng cứ, hung thủ là sát thủ chuyên nghiệp, mục tiêu là hai vali dollar Mỹ trong tay người chết...

Từ sau đó, Wendy trở lại trường học ngoan ngoãn đọc sách.

Nhưng cô nhớ kỹ một đạo lý: đừng nhân từ đối với kẻ địch của mình, càng không thể tàn nhẫn với người yêu mình.

***

Khoảng một, hai giờ sáng,Wendy được bảo vệ Thiên đường & Địa ngục lái xe đưa về nhà,

Son JinYong còn đang chờ Wendy, "Muộn thế này mới về?"

"Gặp được một người bạn." Wendy nói năng mơ hồ đáp lại. "Appa, có phải appa có chuyện muốn nói với con?"

Son JinYong vốn định nói chuyện với cô, thấy bước chân cô đã loạng choạng, nói cũng chẳng rõ, khua tay: "Đi về nghỉ trước đi đã, ngày mai nói sau."

Wendy trở về phòng, vừa mới cởi áo khoác vất trên giường, Irene đã đi vào.

Wendy day day trán, bộ não bị rượu làm tê liệt bắt đầu đau nhức. "Wan đánh thức em à?"

"Em đang đợi Wan."

Trong phòng, hỗn hợp mùi nước hoa và hơi rượu không quanh quẩn tại một chỗ mà phiêu tán khắp nơi, kích thích khứu giác của con người.

Irene nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào vết son môi đỏ chói trên cổ áo sơ mi của Wendy một lúc rất lâu, mới từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt. "Em muốn hỏi rõ, chuyện hôm nay rốt cuộc có phải Wan làm hay không?"

Lại là chuyện này. "Vì sao em hỏi Wan? Sao em không đi hỏi Park Bogum?"

"Bởi vì..." Bởi vì Wendy đối với Irene mà nói là người thân thiết nhất, có lẽ người ta khi gặp phải bất kỳ nghi hoặc nào không giải thích được, sẽ vô thức tìm hỏi người nhất cận với mình.

"Wan nói cho em biết là cậu ta làm, em có tin không?"

Irene lắc đầu, "Wan uống say rồi!"

Wendy kéo mạnh cánh tay Irene, không kiềm chế được cơn giận: "Em có phải cho rằng anh ta trong sạch, linh hồn anh ta không nhiễm một hạt bụi... Chỉ có loại người tàn nhẫn máu lạnh như Wan mới có thể lái xe đi đâm người?"

"Wan quả thật không thể nói lý nữa!" Irene vùng vẫy: "BoGum làm sao có thể sai người lái xe đâm chị gái của chính mình?"

Wendy buông Irene ra, lạnh lùng nói: "Nếu đã không tin, cớ gì còn hỏi Wan?"

"Em..."

"Wan mệt rồi, có cái gì muốn nói mai hẵng nói đi."

Wendy mệt mỏi ngồi trên giường, dùng sức day day giữa trán, đầu đau khiến suy nghĩ của cô trở nên lộn xộn.

Irene nhìn vẻ mệt mỏi của Wendy, lại nhìn tới dấu hôn trên cổ áo cô, nàng cố gắng không cho chính mình nghĩ sâu hơn, nhưng trước mắt hiện lên một cách rõ nét hình ảnh Wendy hôn mãnh liệt, nhiều lần với một người phụ nữ xa lạ ở trên giường.

Irene ngây ngốc chờ trong phòng Wendy đến bây giờ, lo lắng, sốt ruột vì cô. Còn cô thì ở bên ngoài chơi bời trăng hoa, sớm vất nàng ra khỏi đầu.

Hai bàn tay Irene nắm chặt lại, ra sức đèn nén lửa giận đang bùng cháy mãnh liệt trong lồng ngực.

"Được rồi... Hy vọng ngày mai Wan chừa lại chút sức lực cho em!"

Irene trở lại phòng của mình, chạy ào vào phòng tắm.

Nàng cởi quần áo, liều mạng dùng nước lạnh làm nguội đi ngọn lủa nóng rực trong lồng ngực, dội đi những hình ảnh xấu xí dơ bẩn chồng chéo không ngừng trong đầu.

Nỗi hận và ghen tị tựa như nước lạnh chảy dọc trên cơ thể, dập tắt tình yêu của nàng.

Không nhìn thấy Wendy, nhớ thật nhiều. Gặp được rồi... còn không bằng không gặp!

Yêu một người đau đớn như thế đấy, buông tay so với "yêu" lại càng thêm đau.

Irene lạnh run người quỳ dưới đất, ôm lấy khuôn mặt, chất lỏng nóng bỏng cũng không đè nén được nữa, trượt xuống gò má.

Nàng khóc thút thít, lại ra sức cười nhạo bản thân ngu xuẩn, vô dụng!

Wendy cởi hai chiếc khuy sơ mi mới phát hiện ra trên cổ áo mình có dấu hôn. Wendy sớm không nhớ nổi những người phụ nữ kia tới gần cô lúc nào, để lại vết tích dơ bẩn này.

Nhớ tới những khuôn mặt dung tục của mấy cô gái hầu rượu, Wendy chán ghét lau đi, quyết định cởi áo sơ mi ra ném xuống.

Vừa mới cởi nút thắt, cô loáng thoáng nghe thấy phòng bên cạnh vang lên tiếng nức nở rất khẽ.

"Irene?" Wendy gọi một tiếng. "Em đang khóc sao?"

Đợt một lúc, phòng bên cạnh không có tiếng trả lời, Wendy có phần lo lắng, bước chân không ổn định đi tới ngoài cửa phòng Irene: "Irene?"

Vẫn không có tiếng trả lời.

Wendy trực tiếp đẩy thẳng cửa vào, trong phòng không có ai, chiếc gối ôm cô tặng Irene bị vất chỏng trơ trên mặt đất.

Thấy đèn trong phòng tắm sáng, Wendy đẩy cửa, phòng bị khóa từ bên trong.

"Irene, xảy ra chuyện gì?"

"Không có Việc gì..." Nàng nghẹn ngào trả lời.

"Em khóc à? Có phải Park Bogum bắt nạt em không?"

"Em không cần Wendy quan tâm!" Irene lớn tiếng nói.

Wendy dùng sức đẩy cửa phòng tắm. "Irene, mở cửa."

Irene vẫn không đáp, tiếng nức nở ngắt quãng.

Wendy nhất thời nóng nảy thấp thỏm, đá văng cửa phòng tắm.

Trong chớp mắt cửa mở, cô hối hận vô cùng.

Trong phòng tắm sáng rực, Irene hai tay ôm lấy ngực, hoảng sợ lùi về góc tường, khó tin mở to mắt trừng Wendy, trên mặt vẫn còn sót lại vệt nước. "Wan, Wan muốn làm gì?"

Wendy thật sự say rồi, đầu óc không tỉnh táo, cũng không nghĩ ra chính mình muốn làm cái gì. Nhất là sau khi cô nhìn thấy cơ thể thuần khiết của Irene , đáy mắt cô phản chiếu hình ảnh cơ thể trắng ngần của nàng, dòng nước trượt theo đường cong uyển chuyển chảy xuống, liên miên không ngừng...

Irene thật sự đã trưởng thành, tuy rằng vẫn chưa đầy đặn lắm, nhưng cơ thể mới chín của thiếu nữ có cái đẹp khiến Wendy rung động. Hai bầu ngực mượt mà, một điểm phấn hồng ướt át. Chiếc eo nhỏ tựa như hơi dùng sức một chút là có thể gãy vụn trong lòng bàn tay cô, không thể nắm chặt. Còn có hai chân khép chặt lại của nàng, khiến Wendy có loại kích thích muốn đi lên hôn nàng...

Wendy rất muốn lùi ra ngoài ngay lập tức, nhưng nước mắt trên mặt Irene buộc cô phải nỗ lực đè nén sự khô nóng bên trong người, đi tới bên nàng.

"Có phải Park Bogum bắt nạt em không?"

Irene cuối cùng cũng hoàn hồn lại từ trong kinh hãi, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt: "Không có."

Cô nâng khuôn mặt của nàng lên, ngón tay chạm vào nước da mềm mại, co dãn của nàng...

Mùi vị của Irene rất tuyệt, có loại hương thơm ngọt ngào của trái cây, khiến Wendy không nhịn được muốn nếm thử...

Dòng nước rơi xuống trên người Wendy , lạnh đến thấu xương, chặn đứng sự mơ màng của cô.

"Sao lại tắm nước lạnh?" Wendy cởi áo sơ mi khoác lên trên người Irene . "Em không lạnh sao?"

Irene cắn đôi môi tím ngắt, không nói lời nào, cơ thể rét buốt run rẩy mãnh liệt, đủ để chứng minh sự lạnh của nàng.

Wendy đóng vòi nước, yêu thương ôm nàng vào lòng. "Sau này đừng như vậy, sẽ bị cảm lạnh đấy."

Irene tránh đi một chút, phát hiện ra không có cách nào đẩy Wendy ra được, vì vậy liên buông tha sự nỗ lực vô ích, dựa vào vai cô khóc thút thút. Nàng hận cô, hận trên người cô nồng nặc mùi nước hoa, hận trên áo sơ mi cô lưu lại dấu son môi của phụ nữ.

Đồng thời, nàng cũng yêu cô, yêu lồng ngực êm ái đang dán chặt vào cơ thể trần của nàng này.

"Irene, em còn có Wan. Cho dù tới lúc nào, Wan đều ở bên em giúp em." Giọng nói của Wendy mơ hồ, có lẽ bởi vì rất lạnh, vòng ôm của cô đặc biệt nóng rẫy.

Irene gượng cười: "Ở Canada mà giúp em hả?"

"Wan cũng không muốn..."

Wendy ôm sát Irene , cơ thể hai người càng dán chặt với nhau, trống ngực đập dồn dần dần mất đi tiết tấu. "Irene, ở gần em quá Wan sợ sẽ không kiểm soát được chính mình..."

Nước mắt, tuôn rơi bên vành mắt...

Người như Wendy, ở gần người phụ nữ nào cũng đều không thể kiểm soát được bản thân.

Irene nhắm mắt lại, quay mặt đi, nhốt lại những giọt nước mắt chưa kịp rơi.

"Wan,Wan đi ra ngoài!" Âm thanh của Irene run rẩy.

Lòng bàn tay Wendy nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Irene lên, vén lên những sợi tóc vương trên khuôn mặt nàng, ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt của nàng.

Đôi môi nóng bỏng phủ lên con mắt Irene , hôn lên nước mắt nàng.

"Irene ."

Wendy thật sự đã say, say đến nỗi không thể dùng lý trí kiểm soát hành động của mình, cũng không có cách nào tự hỏi tất cả hậu quả.

Wendy ôm lấy Irene, ngón tay siết chặt eo nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng, dịu dàng trằn trọc, thân mật cọ xát... Wendy muốn nàng, giờ này phút này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.

Irene kịch liệt phảng kháng, đẩy cô, đánh cô, né tránh nụ hôn kịch liệt của cô... Nhưng Irene trước sau đều không kêu gào, phản kháng trong im lặng.

Wendy ôm lại càng thêm chặt, hô hấp dày đặc mùi rượu ngày càng gấp gáp, nụ hôn của cô cũng ngày càng ngang ngược, cuồng dã lại mạnh mẽ, môi lưỡi dây dưa đến đau đớn.

Xa tận chân trời, có một ngồi sao băng rơi xuống, ánh sáng kéo thật dài, tan biến vào trong màn đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro