Chương 33 [ H ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 33:

Tình yêu thật sự không cần gì cũng có thể tạo dựng nên bầu không khí lãng mạn, cho dù là những Việc thường ngày, đều được che phủ bởi một lớp lụa mộng mơ.

Ví dụ như khi ăn cơm tối xong, Wendy ngồi trước bàn học lên mạng, Irene nằm nhoài trên giường Wendy đọc báo, cảm thấy mệt mỏi, nàng lật người giống đang đọc báo, chăm chú quan sát vẻ mặt của Wendy , đoán xem giờ cô đang làm gì...

Ví dụ như khi Irene nằm trên ghế sofa, Wendy ngồi bên nàng, cầm tay nàng lên, cẩn thận cắt móng tay cho nàng.

Trong lúc đó, ngón tay chạm ngón tay, dây dưa...

Sau khi cắt móng tay xong, nàng sẽ đặt bàn chân nhỏ xinh vào lòng Wendy, nhìn Wendy kiên trì sửa móng tiếp cho nàng.

Ví dụ như vào sáng sớm một ngày mới, nàng hoàn toàn không buồn ngủ, lặng lẽ xuống giường đi vào phòng Wendy ngay sát vách.

Wendy vẫn còn đang ngủ, khuôn mặt đang ngủ dịu dàng hiện ra vẻ trưởng thành của người con gái đã ngoài 25, là thứ trưởng thành đã từng trải qua mưa gió mang đến cho cô dấu ấn sâu sắc.

Không muốn đánh thức cô, Irene đang chuẩn bị ra khỏi phòng, Wendy đưa tay ra kéo nàng lại. "Mấy giờ rồi?"

Irene nhìn đồng hồ. "Năm giờ."

"Mới sớm thế mà đã dậy rồi?"

"Vâng... Em không ngủ được nữa!"

Wendy mỉm cười, dịch người về một phía, vỗ vào vị trí bên cạnh mình.

Irene tâm tình vui vẻ trèo lên giường, chui vào trong chăn.

...

Trước lúc Irene chín tuổi, mỗi lần nàng không ngủ được tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng đều ôm gối của mình chạy vào phòng Wendy, vẻ mặt đáng thương đứng bên giường. Wendy lập tức hiểu ý nàng, bế đứa bé con nàng lên giường, ôm vào trong lòng, kể truyện cổ tích cho nàng nghe.

Những lúc ấy, Irene có cảm giác vô cùng an toàn, chẳng bao lâu, nàng êm đềm đi vào trong giấc mộng.

Trong giấc mơ, Wendy đang kéo tay nàng, chạy đến một tòa thành đen như mực, chạy về phía bức tượng của nữ thần Athena...

Nhưng hôm nay thế nào Irene cũng không ngủ được.

Nàng nằm bên cạnh cô, gối đầu lên cánh tay cô, bị hơi thở duy độc thuộc về cô bao bọc...

Bàn tay của Wendy đang đặt bên hông Irene nóng như dung nham, gần như suýt hòa tan nàng.

Hô hấp nhè nhẹ của Wendy lướt qua gò má Irene,máu của nàng như tùy theo đó mà nhộn nhạo.

Hương vị thiếu nữ thuần khiết lượn lờ quanh chóp mũi, Wendy cũng không ngủ được. Cô mở mắt, cô gái trong lòng mở to đôi mắt đen như mực nhìn cô, tựa như một yêu tinh chẳng biết đến sự đời.

Wendy mỉm cười, nghiêng mặt, đưa tay khẽ vuốt ve bờ môi màu hồng nhạt của Irene. Đôi môi ấy vừa mềm vừa mọng. "Irene, tùy tiện trèo lên giường người ta là một chuyện rất nguy hiểm."

Nàng khẽ "À!" một tiếng, dường như đã hiểu, mà dường như không hiểu.

Trên khuôn mặt vui vẻ ngây thơ đơn thuần, đôi mắt sáng như làn nước mịt mờ, muốn nói rồi lại thôi... thật mê hoặc...

Trái tim Wendy chợt rung động, không kìm được tới gần Irene, đôi môi mỏng trêu chọc thứ mềm mại của nàng.

Irene không hề cự tuyệt, cười e lệ, bàn tay nhỏ dịu dàng ôm trọn eo Wendy...

Tựa như điện giật, Wendy nhanh chóng phủ lên đôi môi nàng...

Nụ hôn thật lâu, vòng ôm nóng bỏng, duy trì trọn một buổi sáng tươi đẹp, mãi đến khi Wendy suýt không khống chế được bản thân mới đứng dậy đi xuống giường.

Từ nay về sau, cô thật sự lưu luyến hương vị của nàng, thuần khiết lại quyến rũ...

***

Sinh nhật mười tám tuổi của Irene, không gian chỉ thuộc về bọn họ.

Ban đêm, ánh sáng của những cây nến chập chờn phản chiếu khuôn mặt vui vẻ hồng hồng của Irene.

Nàng đếm cẩn thận, mười tám cây.

Nàng đã trưởng thành, ngày hôm nay, cuối cùng nàng đã mười tám tuổi rồi!

Irene nhắm mắt lại, dùng một hơi thổi nến.

Wendy ôm nàng, in lên môi nàng một nụ hôn thật sâu: "Chúc mừng em đã trưởng thành!"

Chờ đợi mười năm, đổi lấy vòng ôm ngày hôm nay, nàng đã thỏa mãn rồi!

Trong bóng tối, Irene cảm giác ngón tay mát lạnh, mở mắt phát hiện ra một chiếc nhẫn kim cương đã được đeo trên ngón tay nàng.

Irene sửng sốt nhìn Wendy. "Sao Wan biết em nhất định sẽ đồng ý?"

"Cho dù em có đồng ý hay không, Wan cũng đều phải lấy em về!"

...

"Wan unnie, Wan có thể nhắc lại câu nói vừa rồi không." Irene ngẩng đầu, mong đợi nhìn Wendy.

"Câu nào cơ?" Wendy khó hiểu hỏi.

Irene cười ngọt ngào, thì thầm nói với Wendy: "Saranghaeyo."

"À..." Wendy cười gật đầu. "Cám ơn!"

"Wan..."

Bàn tay rộng lớn của Wendy ôm lấy eo Irene, ngón tay vỗ về bờ môi nàng, giọng nói trầm thấp mang chút quyến rũ. "Irene, yêu không phải dùng để nói, chỉ dùng để làm. Wan làm nhiều thứ vì em như vậy, em không hề cảm thấy Wan yêu em sao?"

Không phải Irene không cảm giác được, nếu như bọn họ không biết nhau, người ngốc cũng cảm giác được toàn bộ những điều Wendy làm cho nàng đều là có "ý đồ".

Vậy mà Irene đã sớm quen với việc Wendy tốt với nàng, quen đến nỗi không phân biệt nổi đó là tình thân hay là tình yêu. Có lẽ phân biệt được nhưng bản thân lại chẳng có tự tin mà tin tưởng.

"Vậy hôm nay để Wan dạy cho em biết cái gì gọi là 'yêu'." Wendy nói.

Dạy cái gì?

Tiếng Hàn của cô không tốt lắm nhé, muốn dạy nàng "yêu" hay là "làm yêu" hả?

Wendy bế bổng Irene đi lên trên tầng rồi vào phòng.

Irene chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt vụt qua, cả người nàng đã bị đặt xuống chiếc giường mềm mại. Còn không đợi nàng kịp phản ứng lại,Wendy đã đè lên trên người nàng, đôi môi phủ lên bờ môi nàng.

Irene "a" một tiếng, cả người mềm đi, không còn sức, co lại giữa vòng tay Wendy, đáp lại nụ hôn dịu dàng của cô.

Giữa nụ hôn như gần như xa, tay Wendy đặt trên lưng Irene khẽ lướt... mỗi một lần đụng chạm đền khiến nàng vui sướng đến run người.

"Wan yêu em!" Wendy khẽ nói, thỏa mãn nàng.

Tay cô di chuyển từ eo nàng xuống đùi, xuống thêm chút nữa, vén cả bộ váy trên người nàng đến ngang hông.

Đôi chân nhỏ nhắn nõn nà của Irene khép chặt, kẹp bàn tay đang mày mò giữa hai chân nàng lại.

Càng kẹp chặt càng cảm giác được nhiệt độ nóng hổi của bàn tay Wendy, truyền tới dưới thân nàng.

"Thả lỏng chút nào." Trong tiếng dỗ dành khe khẽ của Wendy, Irene dần dần thả lỏng.

Wendy cúi mặt thấp xuống, đôi môi làm ẩm ướt cần cổ trắng nõn của Irene.

Chiếc váy bị đẩy lên cao chạm đến tận hông, bờ vai của nàng... Áo con của nàng cũng bị đẩy lên cao, vật che chắn giữa hai chân cũng bị cô kéo xuống... Hơi lạnh phủ tới.

Irene nhắm mắt lại, cảm giác được một luồng nhiệt đang ngậm lấy đầu ngực của nàng. Wendy nhẹ nhàng hơn lần đầu tiên, cũng tuyệt vời hơn lần đầu tiên.

"Wan unnie..." Irene thở gấp ưỡn thẳng người, một cảm giác vui sướng cuốn trọn cả cơ thể.

Từng đợt khát vọng khiến nàng quên hết mọi thứ...

Irene lần mò cởi khuy áo sơ mi của Wendy, đôi môi hướng về phía cơ thể cô, học những nội dung trên sách viết, thử dùng cảm xúc của đầu lưỡi ướt át chạm tới làn da vô cùng co dãn của cô.

Đầu lưỡi chạm tới cơ thể nóng bỏng của Wendy, trong tim hơi nóng, Irene không kìm được in một nụ hôn trên vai cô, cũng khẽ mút, lại dùng răng khẽ cắn cơ thể rắn chắc kia.

Wendy thở dồn dập, tiếng than hưng phấn thoát ra từ làn môi.

Irene được cổ vũ, bàn tay lần dò trên cơ thể Wendy, môi ngậm phần gò lên trước ngực, vừa mút vừa liếm.

Cả người Wendg run lên, sửng sốt nhìn Irene " Em học rất nhanh..."

Nàng chớp mắt với cô, sự đắc ý trong lòng hiện lên trên mặt. Irene bỗng nhiên muốn làm thật tốt, để Wendy cả đời cũng không quên một đêm này.

Nàng mở miệng, đầu lưỡi liếm ngón tay cái của Wendy, ngậm lại, từ từ mút...

Trong sách nói, cơ thể con người rất mẫn cảm với độ ẩm và nhiệt độ, cả đầu ngón tay cũng thích sự khiêu khích của nụ hôn.

Quả nhiên Wendy rất hưởng thụ, nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên một nụ cười thỏa mãn.

Thấy người mà mình yêu mang bộ dạng hài lòng, Irene cực kì hưng phấn. vừa cố gắng nhớ lại mấy kỹ thuật khiến đối phương muốn dừng mà dừng không được, vừa hôn cổ Wendy, sau tai cô...

Chiếc rèm cửa màu mật, chiếc giường màu mật, ngọn đèn màu mật, còn có cả cơ thể màu mật của thiếu nữ trên giường.

Mọi vật tối nay đều đẹp đến như vậy...

Wendy không thể chờ đợi được nữa, tháo thắt lưng cực nhanh...

"Em giúp Wan." Irene ngồi bệt trên giường, tháo thắt lưng cho cô, kéo khóa quần, cởi xuống...

Vừa cởi, nàng vừa khẽ khàng hôn bờ ngực của Wendy, đầu lưỡi khéo kéo đưa dục vọng của cô lên tới đỉnh điểm.

Irene run rẩy cởi xuống thứ cuối cùng trên người cô, nơi thiêng liêng nhất trên cơ thể của Wendy đã ướt đẫm nước tình, dọa Irene đến nỗi không kìm được hoảng hốt.

Nàng rụt rè chuyển tầm mắt, không dám nhìn cái vị trí kia rậm rạp nữa, nhưng vừa nghĩ đến đó là thứ thuộc về Wendy, Irene lại không dằn được sự tò mò trong lòng, lén lút liếc một cái... Thảo nào trong sách nói "Lần đầu tiên rất đau, cơ thể giống như bị xé rách, đau đến mức chẳng còn cảm giác gì."

Nhỏ hẹp như thế làm sao có thể không đau.

Wendh nắm cổ tay Irene, đẩy nàng nằm xuống giường, lấy tay cầm đầu gối tách hai chân của nàng ra.

Ngón tay chầm chậm lần dò vào trong, cơ thể của nàng căng thẳng run rẩy.

"Wan unnie, Wan có thể dịu dàng chút được không?" Từ bé Irene chỉ sợ đau. Hơn nữa nàng đợi thật lâu mới tới đêm này, nàng cũng không muốn bị đau đến nỗi không còn cảm giác gì.

"Em... lần đầu tiên..."

Irene nghe nói, phụ nữ kinh nghiệm càng phong phú đồng nghĩa với Việc cô ta càng có sức quyến rũ.

Wendy cười, xoa nắn khuôn mặt của Irene. "À."

Nàng nhìn cô một cách đáng thương. "Wan sẽ không ghét em chứ?"

"Chấp nhận thôi!"

Wendy cười nhẹ, hôn nàng, đầu lưỡi luồn vào trong miệng Irene, từ từ khuấy đảo... giống ngón tay cô đang trên cơ thể nàng vậy... khiêu khích thần kinh mẫn cảm của nàng.

Toàn bộ những tiếng rên vui sướng đều bị Wendy hút lấy, Irene bất lực run rẩy, cơ thể như nụ hoa đợi ngày nở rộ nghiêng theo tiết tấu của Wendy...

Irene ngẩng đầu, nàng bị sự sảng khoái nguyên thủy vùi lấp, đôi mắt nàng nhiễm ánh sáng màu mật, không còn trong veo. Mái tóc đen bị lớp mồ hôi mỏng dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng. Bàn tay nho nhỏ trắng trẻo siết chặt lấy ga giường mềm mại...

Thấy Irene sung sướng bởi tình dục bao phủ, gò má màu phấn hồng, sự kiên nhẫn của Wendy cũng bị đẩy đến giới hạn...

Wendy ngồi giữa hai chân Irene, tách hai chân nàng ra thật xa, muôn tận tình chiếm giữ nàng, cũng muốn nhìn nàng dưới sự bứt phá điên cuồng của cô, chìm nổi điên đảo trong dục vọng...

Thế như cơ thể của Irene gầy gò như vậy, nhỏ nhắn mềm mại không thể chịu được một lần va chạm...

Đừng nói tới điên cuồng mà chiếm lấy, ngay cả chứa đựng cái món đồ chơi mà Wendy vừa đeo vào thôi cũng là vấn đề...

Wendy thầm thở dài, vừa lấy một ngón tay từ từ tham dò vào trong, cố gắng hết sức để Irene thích ứng...

Cảm thấy được cơ thể của nàng căng lên, hô hấp bị kìm hãm trong chốc lát...

Wendy lập tức dừng động tác, lo lắng hỏi: "Đau không?"

"Vẫn... tốt." Irene khó khăn hít sâu một hơi, nàng không đau, chỉ thấy cảm giác căng đầy đặc biệt này khiến cơ thể nàng phát sinh sự rùng minh lạ lùng, mỗi một phân da thịt dưới sự giày vò của ngón tay Wendy đều sinh ra lửa, cả người rơi vào trong một loại khát vọng mạnh mẽ.

Dưới người lại càng trướng đau, Irene nheo mắt nhìn vào giữa hai chân, ba ngón tay đang xâm nhập vào bên trong...

Cảnh tượng đẹp đẽ phóng túng kia nhất thời khiến gò má nàng nóng bừng, cả người xấu hổ phiếm hồng.

Irene sợ hãi nhìn về phía Wendy, bắt được vẻ mặt lạnh lùng của Wendy mang chút quái dị...

"Nhắm mắt lại." Cô nói, giọng điệu không cho phép từ chối.

Irene ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đồng thời cảm thấy trước mắt đen kịt, Wendy tắt đèn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro