Chương 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm buông xuống, Tôn Thừa Hoan sắp xếp mang đồ vật chuẩn bị cho tốt, liền lên giường đi ngủ.

Nằm ở trên chiếc giường trống trải, tâm cũng vắng vẻ, Tôn Thừa Hoan nghiêng người nhìn nơi ngày thường Bùi Châu Hiền ngủ, nước mắt nhịn không được trượt xuống, rồi lại không dám phát ra âm thanh, chỉ cuộn tròn thân thể, đem gối đầu của Bùi Châu Hiền ôm vào trong ngực, đè nén tiếng nức nở nghẹn ngào.

Ba ba đi rồi, hiện tại Bùi Châu Hiền cũng....

Ôm gối đầu tay càng thu càng chặt, Tôn Thừa Hoan đem mặt vùi thật sâu vào trong gối, cứ như vậy, cũng không biết có ngủ hay không, liền đã qua một đêm.

Ngày kế tiếp, từ trong phòng đi ra, dáng vẻ Tôn Thừa Hoan vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, nhưng người sáng suốt vừa nhìn ánh mắt của nàng, thì biết rõ đêm qua người trong phòng đã khóc rất lâu.

"Xe chuẩn bị xong chưa?" Ăn sáng xong, Tôn Thừa Hoan vừa chùi miệng vừa hỏi, giống như một chút phải đi ra ngoài làm chỉ là một chuyện rất đơn giản thông thường.

"Đã chuẩn bị xong." Giọng nói của Khương Sáp Kỳ lộ ra khổ sở nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tôn Thừa Hoan, cố gắng muốn khuyên bảo, đã thấy nàng buông khăn tay, liền đứng dậy đeo ba lô sắp đi ra ngoài.

Đã là ngày của tháng tư, Tôn Thừa Hoan mặc trên người rất đơn giản, trên người đeo cái ba lô, thoạt nhìn rất giống sinh viên muốn đi chơi tiết thanh minh.

"Kỳ tỷ, chuyện trong nhà, liền làm phiền chị." Tựa hồ biết Khương Sáp Kỳ còn muốn khuyên chính mình, Tôn Thừa Hoan không cho nàng cơ hội nói gì, tay nắm thật chặt hai dây ba lô trên vai, "Yên tâm, tôi sẽ cùng cô ấy cùng nhau an toàn trở về."

".... Được." Thiếu chủ làm ra quyết định, vô luận ai cũng không sửa đổi được, trừ phi người kia là Bùi Châu Hiền.

Mấy người mắt thấy Tôn Thừa Hoan đi thẳng đến bãi đỗ xe, đeo túi xách lên xe, cho xe chạy, cố ý đuổi theo, lại lo lắng hành vi của mình sẽ làm cho Tôn Thừa Hoan cũng như Bùi Châu Hiền mang đến nguy hiểm.

"Thật sự không đi hỗ trợ sao?" Luôn luôn trầm mặc ít nói, Triển Dương nhìn chiếc xe kia chậm rãi rời khỏi ánh mắt, mở miệng hỏi một bên Uông Minh và Khương Sáp Kỳ.

Uông Minh cười khổ lắc đầu, "Mệnh lệnh của Thiếu chủ, ai dám cãi lời."

"Huống chi, nếu là bởi vì cử động của chúng ta lại để cho Bùi Châu Hiền xảy ra chuyện gì, chỉ sợ Thiếu chủ cho dù còn sống.... Cũng cùng cái xác không hồn không có khác nhau a." Khương Sáp Kỳ tiếp nhận lời nói, trong mắt tràn đầy đau thương.

Vô luận như thế nào, Tôn Thừa Hoan lần này mạo hiểm, thực sự quá lớn.

Một bên Tú Anh nắm đao võ sĩ, cắn môi dưới, vẻ mặt xoắn xuýt.

"Các người vẫn là dựa theo những chuyện Thiếu chủ phân phó các người làm đi." Một giọng nam trầm ổn phía sau mấy người vang lên, mấy người vừa quay đầu, nhìn người tới, lại cả kinh.

"Liên Ám Thúc. . ." Khương Sáp Kỳ rất bất khả tư nghị nhìn hắn, "Vì sao. . . Vì sao. . ."

"Đối phương yêu cầu chỉ cho phép Thiếu chủ một người đi." Liên Ám tự nhiên biết nàng muốn hỏi gì, có chút bất đắc dĩ lại có chút lo lắng, "Thiếu chủ yêu Bùi Châu Hiền như vậy, tự nhiên không có khả năng để cho cô ấy gặp nguy hiểm."

Nói cách khác, Tôn Thừa Hoan ngay cả Liên Ám đều không cho đi theo.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lâm vào trong trầm mặc, vốn là lo lắng cho Tôn Thừa Hoan, lúc này càng thêm lo lắng.

"Được rồi, các ngươi đều chiếu theo phân phó của Thiếu chủ hôm qua đi làm đi." Liên Ám gặp mấy người đều âm trầm, sắc mặt thoạt nhìn cũng có chút trắng bệch, mở miệng nói, "Vô luận xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải bảo trụ Thanh Long Bang."

"Thiếu chủ nói qua, không có nàng cũng phải đem Thanh Long Bang bảo trụ." Tú Anh vẻ mặt ngưng trọng, "Thiếu chủ nói cái gì, chính là cái đó."

"Tú Anh....." Không nghĩ tới Tú Anh luôn luôn để ý Thiếu chủ nhất sẽ vào lúc này nói ra lời nói bình tĩnh như vậy, Khương Sáp Kỳ kinh ngạc quay đầu nhìn cô, lại phát hiện cô đã hướng phía trong biệt thự đi tới, "Tôi đi hoàn thành chuyện Thiếu chủ giao cho tôi đây."

Còn dư lại ba người trẻ tuổi liếc mắt nhìn nhau, Khương Sáp Kỳ cũng theo Tú Anh vào biệt thự, mà Triển Dương thì đi tới bên cạnh xe của mình mở cửa xe đi vào, chỉ còn lại có Uông Minh còn đứng ở nơi đó, gương mặt quấn quýt phức tạp.

Liên Ám nhìn dảng vẻ của Uông Minh như vậy, ở trong lòng hít vài hơi, liếc nhìn bóng xe Triển Dương đã đi xa, nhàn nhạt nói, "Tiểu Minh, gọi tiểu Kỳ các nàng, ta có việc nói với các ngươi."

Một đường lái xe thẳng đến thành phố X chỗ giáp giới với một thành phố khác tại núi Đạo Danh kia, Tôn Thừa Hoan từ đầu tới đuôi, nét mặt đều không có bất kỳ biểu tình gì.

Thời điểm đến đưới chân núi Đạo Danh, Tôn Thừa Hoan dừng xe ở chân núi, ngửa đầu híp mắt nhìn đỉnh núi kỳ thực không cao lắm một lúc lâu, lần nữa cho xe chạy, dọc theo quốc lộ trên sườn núi, cứ thẳng một đường đi tới.

Tối hôm qua nàng lại để cho người điều tra rồi, đường sườn núi Đạo Danh Sơn đến một độ cao nào đó liền dừng lại, còn dư lại đều là một ít đường nhỏ, phải dựa vào đường nhỏ này mới có thể đi lên.

Trên núi có một tòa giáo đường, nghe nói là năm đó thờ phụng Cơ đốc giáo, giáo đồ ở trên núi Đạo Danh một đoạn thời gian, cho rằng nơi đó thích hợp xây giáo đường, liền tự đường sườn núi bắt đầu lại mở mấy con đường nhỏ, bỏ ra thời gian hơn một năm, xây xong một tòa tiểu giáo đường kích thước không lớn.

Chỉ là từ sau khi những người kia chết đi, cái tiểu giáo đường liền bỏ hoang.

Dù sao cũng là ở trong núi sâu, người sống trên núi vốn rất ít, trong núi sâu người thờ phụng chúa Giê-su thì càng ít đi.

Xe một đường chạy đến đỉnh cao nhất trên sườn núi, Tôn Thừa Hoan dừng xe, từ chỗ ngồi phía sau cầm ba lô, đeo ba lô xuống xe, bắt đầu đi bộ bước trên con đường nhỏ rộng nhất.

Đường nhỏ càng rộng càng bằng phẳng, đi càng nhiều người.

Tay phải sớm đã nắm lấy một khẩu súng lục có gắn ống hãm thanh, Tôn Thừa Hoan một đường cẩn thận từng li từng tí đi tới, máy trợ thính trên tai trái bị nàng đặc biệt đè ép nhiều lần, làm cho mình có thể càng dễ dàng mà phát hiện âm thanh chung quanh.

Sâu trong núi nhiều rừng rậm, vừa gặp trời tháng tư, phía nam vô cùng ẩm ướt.

Tôn Thừa Hoan giẫm phải chút bùn sình trên đường, mới đi vài bước, liền nghiêng mắt nhìn đến một bóng người, cơ hồ không chút do dự liền đưa tay nổ súng đem đối phương bắn chết ngay lập tức.

Đi qua, cảnh giác mà quét mắt bốn phía, ngồi xổm xuống quả nhiên phát hiện trong tay người kia cầm súng lục, Tôn Thừa Hoan cười lạnh một tiếng, cầm lấy súng của đối phương bên tay trái, bỗng nhiên nằm xuống, hai tay đều nổ súng, trong lúc nhất thời mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp theo là âm thanh thân thể ngã xuống đất.

Cứ như vậy, đi vừa nghỉ, đợi đến khi tới tòa tiểu giáo đường kia, thời gian vừa may là tám giờ năm mươi lăm phút.

Ngoài cửa tiểu giáo đường cũng không bất cứ thủ vệ nào, lúc này hành khúc hôn lễ trong giáo đường có vẻ vô cùng chói tai, Tôn Thừa Hoan quan sát chung quanh một phen, lo lắng đè nặng trong lòng, lúc này mới bước vào tiểu giáo đường.

Người trong giáo đường không nhiều lắm, một người mặc trang phục cha xứ đứng ở dưới tượng chúa Jesus, phía trước còn đứng một nam tử trẻ tuổi, lúc này đang có chút hăng hái mà nhìn Tôn Thừa Hoan từng bước đi tới.

"Tôn Thừa Hoan." Nam tử trẻ tuổi câu khóe miệng, gương mặt đắc ý kiêm ý vị thâm trường, "Còn nhớ tôi không?"

"Tào Minh Nghĩa." Tôn Thừa Hoan nhàn nhạt nói, "Không nghĩ tới là anh."

"Ha ha...." Tào Minh Nghĩa nhè nhẹ vỗ tay, làm như tán dương nói, "Thương bang chủ trí nhớ rất tốt, thật là can đảm, thân thủ khá lắm."

"Châu Hiền đâu." Không muốn cùng hắn nhiều lời nói nhảm, Tôn Thừa Hoan cầm súng bên tay trái ném xuống đất, theo thói quen sờ sờ máy trợ thính trên tai trái, lạnh lùng nói.

"A...." Tào Minh Nghĩa một bộ biểu tình hiểu rõ, đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay hắn, "Sắp 9 giờ, cô ấy sắp tới rồi."

Nói cho hết lời, Tào Minh Nghĩa chuyển đề tài câu chuyện, nhìn Tôn Thừa Hoan vẻ mặt mỉm cười, "Tôn bang chủ muốn cầm súng xuất hiện ở trước mặt cô ấy sao? Như vậy không được tốt nha? Châu Hiền cô ấy ghét nhất giết người."

Lời tuy nói như vậy, từ sau khi Tôn Thừa Hoan bước vào giáo đường, đứng ở hai bên gần ba mươi người, súng trong tay liền đều nhất tề hướng về phía Tôn Thừa Hoan, chỉ chờ nàng cử động khiến cho Tào Minh Nghĩa có bất kỳ nguy hiểm, liền nổ súng bắn cho nàng thành cái tổ ong.

Khẽ hừ một tiếng, Tôn Thừa Hoan đem khẩu súng trên tay phải cũng vứt xuống trên mặt đất.

"Trên lưng Tôn bang chủ tại sao lại đeo cái túi nha." Tào Minh Nghĩa thấy nàng ném súng đi, ánh mắt rơi vào trên bao lô của nàng, "Không tốt lắm, rất khó coi, lấy xuống đi."

Ba lô cũng bị bức bách gỡ xuống, Tôn Thừa Hoan giễu cợt nhìn Tào Minh Nghĩa, "Còn có yêu cầu gì, nói hết ra đi."

"Chậc chậc chậc...." Tào Minh Nghĩa vỗ tay cười nói, "Tôn bang chủ thật sảng khoái, nếu như vậy, cô lấy xuống ống trợ thính hai bên tai đi." Tôn Thừa Hoan nghe vậy thần tình lạnh lẽo, nắm thành quyền, "Anh chớ quá mức."

"Tôn bang chủ không làm?" Tào Minh Nghĩa không có trực diện ứng đối nàng nói, mà lấy giọng uy hiếp nói, "Cô có còn muốn gặp Châu Hiền hay không?"

Cắn răng nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, Tôn Thừa Hoan giơ tay lên có chút run rẩy đem máy trợ thính hai bên tai lấy xuống toàn bộ.

Nhìn sắc mặt càng ngày càng trắng bệch của Tôn Thừa Hoan, Tào Minh Nghĩa cười ha ha, tiếp đó hành khúc trong hôn lễ càng thêm vang dội, ngoài cửa giáo đường, Ngô thúc đỡ Bùi Châu Hiền đi đến.

Nói là đỡ, chẳng thà nói là nửa kéo nửa ôm, đợi hai người đến gần, sau đó Tôn Thừa Hoan nhịn không được hướng phía Bùi Châu Hiền nơi đó đạp một bước, thấy nàng như trước từ từ nhắm hai mắt, không khỏi cả kinh, quay đầu nhìn Tào Minh Nghĩa, "Mày làm gì cô ấy vậy?"

Tào Minh Nghĩa cũng có chút kinh ngạc, không để ý đến Tôn Thừa Hoan, mà lớn tiếng hỏi Ngô thúc, "Vì sao cô ấy hôn mê, hôn mê làm sao kết hôn đây?"

Ngô thúc như trước đỡ Bùi Châu Hiền, quan sát Tôn Thừa Hoan vài giây, đối với Tào Minh Nghĩa cung kính nói, "Thiếu chủ, nếu như Bùi Châu Hiền tỉnh, sẽ một mực muốn tự sát."

Ngực tê rần, Tôn Thừa Hoan nhìn sắc mặt Bùi Châu Hiền có chút tái nhợt, nhịn không được lại đi bước về phía trước một bước.

"Cái kia.... Vậy cũng không thể lại để cho cô ấy hôn mê phải làm sao kết hôn!" Tào Minh Nghĩa nghe vậy thần tình bị kiềm hãm, tiếp theo càng phát ra tức giận, "Đem cô ấy làm cho tỉnh lại!"

"Thiếu chủ, thuốc mê sắp hết thời gian, cô ấy rất nhanh có thể tỉnh lại." Ngô thúc như trước mười phần cung kính nói, trên chân vô tình hay cố ý mà hướng phía vị trí Tôn Thừa Hoan dời hai bước.

"Hừ!" Tào Minh Nghĩa nhìn thời gian một cái, "Không còn kịp rồi, 59 giây, đem cô ấy mang qua đây, chúng ta trước cứ như vậy kết hôn."

Một bên Tôn Thừa Hoan chỉ đỏ mắt, nhìn Bùi Châu Hiền bị mang tới bên người Tào Minh Nghĩa, hai tay thật chặc nắm thành quyền, không ngừng mà run rẩy.

"Tôn Thừa Hoan, tao biết mày biết thần ngữ." Tào Minh Nghĩa rất đắc ý đi tới trước mặt nàng, hai tay chắp ở sau lưng, nhìn nàng, "Tao nói, tao sẽ ở trước mặt mày cùng Châu Hiền kết hôn."

Tôn Thừa Hoan như trước lạnh lùng theo dõi hắn, thấy hắn nói xong muốn xoay người, lập tức rất nhanh chóng rút dao găm ra, muốn kéo hắn che trước mặt mình làm uy hiếp, nhưng không ngờ Tào Minh Nghĩa bỗng nhiên chợt lách người tránh ra, hướng thủ hạ đang muốn nổ súng về phía mình khoát khoát tay, tiếp theo rất giễu cợt nhìn Tôn Thừa Hoan, "Mày nghĩ rằng tao là tên ngu ngốc Cận Phi Hàn kia sao?"

Dứt lời, sắc mặt Tào Minh Nghĩa âm trầm xuống, "Đừng hành động thiếu suy nghĩ, ném thanh dao găm đi."

Tức giận nhìn Tào Minh Nghĩa hồi lâu, Tôn Thừa Hoan đem dao găm ném xuống đất, lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Tào Minh Nghĩa đi tới đỡ Bùi Châu Hiền bên cạnh Ngô thúc, nhìn mỹ nhân an tường mà ngủ, trong lòng trở nên kích động, từ chỗ Ngô thúc đem Bùi Châu Hiền ôm vào trong ngực, ngẩng đầu đang muốn mở miệng tiếp tục đâm kích Tôn Thừa Hoan, lại chợt thấy được lồng ngực của mình bị cái gì đó thô ráp chỉa vào, chăm chú nhìn lại, Bùi Châu Hiền vốn nên ngủ say trong tay nắm lấy một khẩu súng lục nhỏ lóe lên ngân quang đang chỉ vào trái tim của hắn, vẻ mặt lạnh nhạt.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro