Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoan Nhi, đến thư phòng của ba một lát" – Ăn xong cơm trưa, nam nhân vỗ vỗ vai của Tôn Thừa Hoan, nhẹ giọng nói, đôi mắt tràn đầy thương yêu đối với nữ nhi



"Dạ được" – Tôn Thừa Hoan đứng lên, quay qua nói với Tú Anh đang đứng bên cạnh "Tú Anh, em về phòng của em ngủ một lát đi"



Tú Anh như trước quật cường lắc đầu "Thiếu Chủ không cần, Tú Anh sẽ canh giữ ở phía trước cửa phòng"



"Tú Anh...." Tôn Thừa Hoan sờ sờ mái tóc của nàng, "Chị ở trong này không có nguy hiểm"



Tú Anh theo bản năng liếc nhìn nam nhân trung niên bên cạnh một cái, sau lại cảm thấy liếc mắt như vậy có vẻ không được lễ phép cho lắm, vội vàng quay lại tầm mắt, cố chấp nhìn Tôn Thừa Hoan không nói lời nào.



Nam nhân trung niên bên cạnh thở dài một cái "Hoan Nhi, để cho Tú Anh canh giữ bên ngoài cửa đi".



Tôn Thừa Hoan miệng trương trương lên, dường như muốn nói một cái gì đó, cuối cùng vẫn tiếp tục trầm mặc, cùng nam nhân trung niên tiếp tục đi đến trước cửa thư phòng, mở cửa đi vào, mà Tú Anh tay vẫn cầm chặt thanh kiếm võ sĩ đạo đứng bên ngoài cửa.



Nam nhân trung niên vào thư phòng, sau đó liền tiến tới ngăn kéo, mở ra lấy một cái hộp đưa cho Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan tiếp nhận cái hộp từ tay của ba mình sau đó mở ra, tiếp theo mắt hơi hơi nheo lại, ngẩng đầu nhìn ba mình không nói lời nào.



"Tôn Tử Đằng ta tung hoành nhiều năm ở trên giang hồ, tự hỏi lòng mình là không có làm bất cứ chuyện gì sai lầm cả, nhưng không nghĩ tới,.....làm sai chuyện là ở đứa con gái duy nhất thân cận bên cạnh mình". Tôn Tử Đằng không dám nhìn đến Tôn Thừa Hoan, mà chấp hai tay để ở phía sau lưng, thở dài "Hoan Nhi, ba ba thật sự xin lỗi con"



Tôn Thừa Hoan tay để ở trong túi quần, tay trái nắm thật chặt lại, cúi đầu nhìn đồ vật ở trong hộp, cổ họng như có bị cái gì chặng lại ngang họng, không thể nói một câu nào.



"Hoan Nhi, ba biết con đã muốn hình thành thói quen mang thứ kia, nhưng là...Ba vẫn hy vọng con có thể đeo thứ Ba đưa cho con. Dù sao, hiện tại con dùng cái kia nhiều tựa không tốt cho lắm". Tôn Tử Đằng xoay người nhìn Tôn Thừa Hoan "Ba không hy vọng con lại có chuyện gì xảy ra"



Tôn Thừa Hoan lắc đầu, thanh âm có chút khàn khàn "Ba! Con đã muốn hình thành thói quen rồi và cũng không nghĩ sẽ thay đổi nó"



Tôn Tử Đằng đi đến trước mặt Tôn Thừa Hoan, nhìn nàng bên phía tai trái đeo một cái tai nghe điện thoại "Hoan Nhi, con cũng nên biết rằng, hiện tại con đang dùng cái này, lỡ như không cẩn thận để nó rơi xuống, con có khả năng sẽ gặp nguy hiểm?".



"Con......" Ánh mắt Tôn Thừa Hoan tối sầm lại, sau một lúc lâu, mới bày ra một cái khuôn mặt tươi cười "Vậy thì một bên con sẽ mang cái ba đưa cho con"



Tôn Tử Đằng thở dài, nhéo nhéo hai má của Tôn Thừa Hoan "Hoan Nhi, con thật sự đã trưởng thành rồi"



Nếu ba năm trước đây hắn không cư xử xúc động như vậy thì mọi chuyện thật sự đã tốt lắm rồi.



"A......" Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng mà cười cười ", đem chiếc hộp để vào trong túi quần "Cảm ơn ba"



"Hoan Nhi....Con thật sự muốn đi theo con đường mà ba đã từng đi hay sao? Hiện tại con muốn đổi ý, vẫn còn kịp." Tôn Tử Đằng chần chờ một lúc rồi mở miệng nói, sau lại vẫn tiếp tục nói "Rất nguy hiểm, năm đó ba cho con đi học đi học, lúc đó là hy vọng con có,...."





"Ba! Con đã muốn quyết định rồi. Ba cũng biết rằng, con sẽ không thay đổi." Tôn Thừa Hoan chắc chắn nói "Con biết ba lo lắng cho sự an toàn của con, nhưng mà ba yên tâm đi, con không phải là một con người nhu nhược đâu"

"Hoan Nhi..." Tôn Tử Đằng ở trong hắc đạo là một cái con người oai phong lẫm liệt,nhưng lúc này đây lại yên lặng nhìn Tôn Thừa Hoan, sau một lúc lâu, mới thở dài một tiếng "Con muốn làm sao thì tùy con,ba vẫn ủng hộ con"

"Cảm ơn ba" Tôn Thừa Hoan nhẹ giọng nói, tay ở trong túi quần vuốt ve cái hộp, tránh đi ánh mặt của Tôn Tử Đằng nhìn đối diện chính mình.

"Tốt lắm. Con nghỉ ngơi cho tốt đi. Gần đây chuyện tình của Thần Thuyền hội con cũng vất vả rồi". Tôn Tử Đằng tuy ngoài mặt nói rằng không muốn con gái của mình đi vào con đường hắc đạo,nhưng là đối với những thủ đoạn của Tôn Thừa Hoan, Tôn Tử Đằng cũng thật vừa lòng.

"Dạ." Tôn Thừa Hoan gật gật đầu "Ba cũng vậy"

"Ha ha..." Tôn Tử Đằng sau khi để Tôn Thừa Hoan rời đi thư phòng của mình, đi lại chiếc ghế của mình ngồi xuống, cầm lấy ảnh chụp để trên bàn lẩm bẩm "Chiêu, Hoan Nhi thật sự đã trưởng thành rồi....Nhưng là cùng anh có một chút bất hòa"

Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng khép lại cửa của thư phòng, Tú Anh đứng ở một bên, theo thói quen nhìn nhìn đánh giá Tôn Thừa Hoan, làm cho Tôn Thừa Hoan nhịn không được cười ra tiếng "Tú Anh, chị không sao. Em không cần lúc nào cũng như vậy khẩn trương"

Tú Anh lắc đầu, lấy tay đặt trên cổ tay của Tôn Thừa Hoan, cảm giác được nhịp đập vẫn là bình thường, lúc này mới buông ra "Sự an toàn của thiếu chủ là quan trọng nhất"

Tôn Thừa Hoan sờ sờ đầu của Tú Anh"Chị biết Tú Anh quan tâm chị, đi thôi, cùng nhau đi ngủ"

Tú Anh sắc mặt hơi hơi đỏ lên, đi theo Tôn Thừa Hoan vào một căn phòng, nhìn Tôn Thừa Hoan ngồi lên trên giường mở ra chiếc hộp, đi qua bên đó, nhìn vào bên trong hộp, ngẩn người.

Đây là Bang chủ đưa cho Thiếu chủ hay sao?

Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn vật ở bên trong, hơi thở làm cho người ở xung quanh cảm thấy đau lòng, ảm đạm, Tú Anh nhịn không được mở miệng đánh vỡ không khí yên lặng này "Thiếu chủ, đây là...."

"A........." Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng cười cười, cầm lấy vậy trong đó đặt vào bên trong tai phải, tiếp theo lấy tay chỉnh chỉnh tai nghe điện thoại bên trái, "Tú Anh, về sau em không cần lo lắng chị sẽ làm rớt tai nghe"

"Thiếu chủ...." Tú Anh kinh ngạc nhìn hành động của nàng, đang muốn mở miệng nói gì đó lại nghe Tôn Thừa Hoan nói "Tú Anh, vẫn là để cho mọi người biết chị chỉ có bên trái lỗ tai mang tai nghe thôi biết không?"

"Dạ biết" Tú Anh nặng nề gật đầu, đứng ở bên giường nhìn Tôn Thừa Hoan thư giãn nằm ở trên giường, tay nắm chặt thanh kiếm võ sĩ đạo đứng im.

"Tú Anh...." Tôn Thừa Hoan nhìn nha đầu đứng ở đó tựa như một tượng đá bình thường giống nhau, bất đắc dĩ xả ra nụ cười "Nhanh lên lên đây nằm ngủ đi, ở nhà có ai nào dám làm gì chị?"

Tú Anh quay đầu nhìn Tôn Thừa Hoan đang nằm ở trên giường, không nghĩ qua ánh mắt lại vô tình lướt qua Tôn Thừa Hoan bởi vì có chút động tác mà quần áo bên trong có chút nhấc lên lộ ra da thịt bóng loáng bên trong, trên mặt lại bắt đầu đỏ lên, quay đầu thật nghiêm túc nói, "Thiếu chủ, Tú Anh không tin bất kỳ kẻ nào, bất kỳ chỗ nào đều tuyệt đối an toàn, phải luôn ở trong tư thế sẵn sàng"





Tôn Thừa Hoan không hề để ý là quần áo của mình có hơi chút nhấc lên, thở dài "Không tin bất cứ kẻ nào sao? Tú Anh, em làm cho chị phải lấy cái gì để báo đáp em đây?"

"Hả....?" Tú Anh có chút bất ngờ, vội vàng quay đầu nhìn về phía Tôn Thừa Hoan, lại bị Tôn Thừa Hoan dùng sức kéo lên trên giường "Mau đi ngủ đi nha đầu ngốc, không có gì nguy hiểm"

"Thiếu chủ......." Tú Anh mặt đỏ bừng nằm ở trong lòng Tôn Thừa Hoan, muốn giãy dụa lại sợ Tôn Thừa Hoan không vui, cuối cùng vẫn là không dám nhúc nhích, mà là nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Tôn Thừa Hoan, nhìn trần nhà, lẳng lặng nắm chặt thanh kiếm võ sĩ trên tay chưng từng buông ra.

Tôn Thừa Hoan một khi đã ngủ là ngủ đến khi chiều tối, ngồi dậy tay quơ quơ một chút hỗn độn trên đầu, cảm giác được cánh tay bên hông cứng đờ, con mắt hiện lên một tia hung ác, quay đầu qua, nhìn thấy Tú Anh đang ngủ say, lúc này thân hình mới thả lỏng ra.

Tôn Thừa Hoan lẳng lặng nhìn Tú Anh đang ngủ say, ánh mắt nhìn đến tay vẫn nắm chặt thanh kiếm của Tú Anh mà lắc đầu

Nha đầu ngốc này...

Đứng dậy đi vào trong phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra thì Tú Anh đã tỉnh dậy từ lúc nào, lại là vẻ mặt đồng dạng đánh giá chính mình một lần.

Tôn Thừa Hoan đối với Tú Anh hành xử như vậy đã thành thói quen, đi qua nhu nhu của nàng đầu "Nha đầu ngốc, nhanh đi rửa mặt"

"Dạ" Tú Anh lên tiếng, lập tức đi vào trong phòng tắm rửa mặt.

Tôn Thừa Hoan lắc đầu, cầm trên bàn điện thoại di động, nhìn trên màn hình có cuộc gọi nhỡ, nhấn nút gọi lại "Alo"

"Thừa Hoan, rốt cuộc cậu cũng chịu bắt máy" Điện thoại bên kia một cái giọng nữ vội vàng vang lên, Tôn Thừa Hoan ngẩn người "Ừ...Có chuyện gì vậy?"

"Có....Chuyện là thế này...." Giọng nữ bên kia có chút ngượng ngùng, "Lương Vi Ân hôm nay chơi bóng, không cẩn thận bị trật chân, cho nên ngày mai, đứng ở trước cửa tiếp khách cậu ấy không thể đi được............"

"Ừ" Tôn Thừa Hoan thản nhiên lên tiếng "Vậy ý của cậu là muốn mình thế chỗ của cậu ta?"

"Đúng vậy........Thừa Hoan........Thật sự rất ngượng ngùng...." nghe Tôn Thừa Hoan nói, cái thanh âm của người nữ bên kia càng ngượng ngùng "Tớ biết cậu bận rộn rất nhiều việc................"

"Không có việc gì" Tôn Thừa Hoan thanh âm nghe rất ấm áp "Mình đi được"

"Ừ, thực sự làm phiền đến cậu."

"Chuyện nhỏ, còn có chuyện gì nữa không?" Tôn Thừa Hoan thanh âm nghe rất ôn nhu, trên mặt lại không có một chút biểu tình nào cả.

"Không. Không còn việc gì hết" Nữ sinh vội vàng nói "Cảm ơn cậu"

"Ừ. Không có gì" Tôn Thừa Hoan cúp điện thoại, đưa điện thoại để vào trong túi quần, ngồi vào trên giường trông thật ngốc.

Tú Anh rửa mặt sạch sẽ sau đó đi ra, trong lòng có chút nghi hoặc về cuộc điện thoại lúc nãy, nhưng không có mở miệng hỏi.

Chuyện của thiếu chủ, nàng không nên nhiều chuyện.

"Tú Anh, ngày mai là ngày kỷ niệm thành lập trường, chị phải đứng ở cửa vì cách sinh viên ngành luật tiếp khách" Tôn Thừa Hoan thản nhiên nói "Em đến lúc đó......."

"Tú Anh cùng đi với Thiếu chủ"

Chỉ biết này phản ứng........

Tôn Thừa Hoan thở dài "Chị biết là em phải đi theo chị, ý chị là....có một vài người háo sắc, có khả năng....Dù sao em cũng không được để người ta chiếm tiện nghi của mình, biết không?"

Tú Anh trong lòng ấm áp, dùng hết sức gật đầu "Thiếu chủ yên tâm"

"Ha ha..." Tôn Thừa Hoan nằm lại trên trường, mắt nhìn lên trần nhà, lâm vào trầm tư.

Trường ngoài trừ mời những sinh viên đã tốt nghiệp, còn đồng thời mời F đại học, B đại học, H đại học, cùng nhiều trường đại học luật khác.

H đại học luật....

Ánh mắt Tôn Thừa Hoan có một tia mê mang nhưng rất nhanh đều giấu đi

Nghe nói Phó Quân ở nơi đó học tập rất là tốt...có đúng không?

Chuyện gì tới sẽ tới......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro