Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bùi Châu Hiền tưởng tượng đến việc Tôn Thừa Hoan đến tủ quần áo của mình tìm nội y của chính mình mang lại đây, liền cảm thấy mặt đỏ tim đập, thật sự là không tốt.

Nhưng mà nội y thì nhất định phải mặc, cuối cùng cô cũng phải để cho Tôn Thừa Hoan cầm nội y của mình về ký túc xá.

Tôn Thừa Hoan thời điểm lấy nội y cư nhiên mặt cũng đỏ bừng, tuy rằng chính mình tủ quần áo cũng có rất nhiều nội y, nhưng là nhìn thấy tủ quần áo, nội y của Bùi Châu Hiền cảm thấy không được tốt.

Thật vất vả trải qua một phen ép buộc, Tôn Thừa Hoan rốt cuộc ôm quần áo trở về ký túc xá, đón nhận ánh mắt oán trách của Bùi Châu Hiền, ngượng ngùng cười, đem quần áo đưa cho cô.

Bùi Châu Hiền liếc mắt nàng một cái, cầm quần áo đem vào phòng tắm thay.

Tôn Thừa Hoan gãi đầu lấy bàn chải đi đánh răng rửa mặt, sau đó ở trong phòng ký túc xá thay quần áo, đợi lúc Bùi Châu Hiền đi ra, Tôn Thừa Hoan đã từ sớm xong xuôi.

"Thừa Hoan, sao lại nhanh như vậy?" Bùi Châu Hiền có chút kinh ngạc nói, đi đến trở lại bên cạnh bồn rửa mặt cầm bàn chải đánh răng cùng khăn mặt mà Tôn Thừa Hoan giúp mình mang tới.

Tôn Thừa Hoan cười cười, "Đúng vậy, thói quen."

Nàng từng chịu đựng rất nhiều cho huấn luyện này, lấy sự dự phòng ngoài ý muốn khi sự cố phát sinh.

Đợi cho hai người hết thảy sắp xếp xong, đã muốn gần tám giờ, Bùi Châu Hiền vội vội vàng vàng mở cửa hướng viện kiểm sát đi, trước khi đi còn không quên nói cho Tôn Thừa Hoan buổi tối chờ cô về ăn cơm.

"Được." Tôn Thừa Hoan thực ngoan đáp, nhìn Bùi Châu Hiền ra ký túc xá xuống lầu, mới đóng cửa lại, đi trở về trong phòng ngồi trước bàn đọc sách.

"Nhớ rõ đi ăn sáng đó." Chính là vừa ngồi xuống, tin nhắn Bùi Châu Hiền được gửi tới, Tôn Thừa Hoan nhìn tin nhắn này, nhịn không được lộ ra nụ cười ngây ngô, ngực thật ấm áp.

Đã muốn thật lâu không có cảm giác như vậy.

"Chị cũng vậy." Tôn Thừa Hoan cầm điện thoại di động hồi âm lại, từ tủ lạnh lấy ra bánh bích quy cùng sữa để giải quyết bữa sáng, sau đó mới bắt đầu đọc sách.

Nàng đang bắt đầu lo lắng có nên hay không sau khi cuộc thi kết thúc đi thi cuộc thi nhân viên công vụ.

Nghĩ đến đây, Tôn Thừa Hoan có chút ảm đạm.

Từ nhỏ đến lớn, Tôn Tử Đằng đối với nàng yêu cầu cũng không thật cao.

Mẹ của Tôn Thừa Hoan, Sở Chiêu năm nàng mười tuổi đã mất, mà Tôn Tử Đằng từ khi Sở Chiêu qua đời, liền toàn tâm toàn ý bồi dưỡng Tôn Thừa Hoan, chính là khi bồi dưỡng, cũng không miễn cưỡng Tôn Thừa Hoan.

Cho nên, đến thời điểm ba năm trước đây, Tôn Thừa Hoan vẫn trưởng thành ở một môi trường tự do, bầu không khí khoái nhạc, ngay cả Khương Sáp Kỳ cùng Uông Minh cũng hiểu được Tôn Thừa Hoan tựa như một tiểu công chúa, vô tư vô lự.

Chính là chuyện ba năm trước đây, hoàn toàn đem tiểu công chúa của hắc đạo biến thành Thiếu chủ của hắc đạo.

Thở dài, Tôn Thừa Hoan tiếp tục cúi đầu nhìn sách.

Kỳ thực nàng đối với chính mình hành vi chọn học đại học cảm thấy rất hèn mọn.

Rõ ràng nàng là Thiếu chủ không cần làm thêm gì đó, cái gì cuộc thi tư pháp, cái gì cuộc thi nhân viên công vụ, không có khả năng đi tiếp xúc.

Nàng học ngành luật, cũng bởi vì không lâu trước kia, người yêu cũ của nàng là Phó Quân, nói cho nàng biết sẽ thi vào trường đại học Luật, mà lúc ấy Tôn Thừa Hoan là một người vô ưu vô lự, ở ô nguyện vọng một điền đại học luật H, ở ô nguyện vọng hai điền đại học luật X.

Giấc mộng của nàng là cùng với Phó Quân hai người cùng nhau trở thành luật sư, hoặc cùng nhau trở thành kiểm sát trưởng hoặc quan tòa, mà giấc mộng này, vào ba năm trước đây đã hoàn toàn bị giết chết.

Mà nay, nàng vì Bùi Châu Hiền mà đi thi cuộc thi nhân viên công vụ sao?

Có thể hay không sẽ giẫm vào kết cục của ba năm trước đây?

Ánh mắt Tôn Thừa Hoan nhìn giáo trình, trong đầu lại một mảnh hỗn loạn.

Nàng cùng Bùi Châu Hiền rõ ràng đã xác định mối quan hệ, nàng không nên như thế tiếp tục rối rắm, nhưng nàng chính là...........

Nhịn không được sẽ suy nghĩ này nọ.

Tự lộ ra nụ cười tự giễu, tay sờ sờ cái máy trợ thính bên tai trái đại biểu cho sự biến đổi lớn ba năm trước đây, Tôn Thừa Hoan đôi mắt nhắm lại, tay nắm chặt thành quyền.

Lớn mạnh Thanh Long Bang bây giờ là tâm nguyện lớn nhất của nàng, nàng không thể vì Bùi Châu Hiền mà bỏ lại tâm huyết của ba ba.

Tôn Thừa Hoan nhìn chằm chằm giáo trình thật lâu, thẳng đến khi chữ viết có chút mơ hồ, mới âm thầm hạ quyết định.

Vô luận như thế nào, trước cứ như vậy đi, hết thảy chờ về sau nói tiếp.

Thanh Long Bang là không thể buông bỏ, Bùi Châu Hiền thì nàng không thể nào quên được, vậy đành vậy theo lời Bùi Châu Hiền nói, đành thuận theo tự nhiên.

Nàng sẽ không cố ý chạy trốn, nhưng sẽ không vì Bùi Châu Hiền mà thay đổi.

Như thế vừa thông suốt những việc loạn thất bát tao mà nàng đang nghĩ, Tôn Thừa Hoan cúi đầu nhìn thời gian, dĩ nhiên là gần tới trưa rồi.

Một tay chống cằm để trên bàn, Tôn Thừa Hoan khóe miệng lộ ra tươi cười.

Nếu đã là đang yêu nhau, như vậy, làm cho Bùi Châu Hiền kinh ngạc đi.

Gọi điện thoại đặt vài món ăn, Tôn Thừa Hoan đứng dậy đi ra khỏi ký túc xá khóa cửa, sau đó hướng viện kiểm sát đi.

Bùi Châu Hiền buổi sáng từ chỗ của Tôn Thừa Hoan tới viện kiểm sát sau, còn không quên ở phụ cận viện kiểm sát, một tiệm ăn nhỏ mưa bánh bao cùng với sữa đậu nành để giải quyết vấn đề bữa sáng.

Mà hai người ở trong văn phòng đó, vẻ mặt nhìn có chút đáng sợ.

"Bùi tỷ làm sao vậy?" Thừa dịp Bùi Châu Hiền đi ra ngoài có công việc, nữ kiểm sát trưởng khó hiểu hỏi nam nhân còn lại đang ngồi đối diện mình.

"Giống như là tâm trạng rất tốt, nguyên toàn bộ buổi sáng đều đang cười, tôi còn nghe được thỉnh thoảng còn có tiếng hát khẽ." Nam kiểm sát trưởng còn lại cũng rất khó hiểu, "Bùi tỷ rất ít khi đem chuyện riêng vào viện kiểm sát."

Bản thân là kiểm sát trưởng, tự nhiên cần bảo trì sự uy nghiêm của mình.

"Chẳng lẽ............" Trong mắt nữ kiểm sát trưởng hẹn lên một đạo ánh sáng, lộ ra một nụ cười quái quái, "Chẳng lẽ Bùi tỷ chị ấy............."

"Cái gì?"

"Anh thật sự không thể hiểu nữ nhân, nữ nhân khi đang ở thời điểm hẹn hò mới có thể như vậy có thần thái như đang bay lên trời, dấu không được sự vui sướng." Nữ kiểm sát trưởng hơi có chút hèn mọn đối với nam cảnh sát trưởng, "Vợ của anh thật đáng thương."

"Phi, hai người đều là lão phu thê, con tôi cũng đã một tuổi." Nam kiểm sát trưởng nhìn một cái khinh thường, tiếp theo đồng dạng vẻ mặt bát quái, "Chẳng lẽ Bùi tỷ thật sự đang hẹn hò?"

"Khả năng đó rất lớn." Nữ kiểm sát trưởng cười cười.

Ở cửa văn phòng, Tào Minh Nghĩa vừa mới tới đây để tìm người có chút đăm chiêu nghe đối thoại giữa hai người, mày nhăn lại chặt chẽ.

Bùi Châu Hiền sở dĩ rời đi viện kiểm sát là vì vụ án của Lương Uyển.

Nhờ một ít quen biết, Bùi Châu Hiền tìm người quen của mình một cảnh ngục cho mình có cơ hội gặp riêng Lương Uyển, chính là thời điểm cô đến gặp Lương Uyển, đã có chút ngây dại, "Là cô?"

Đây không phải nữ nhân mà tối hôm đó cô cùng với Tôn Thừa Hoan ở cái ngõ nhỏ đó nhìn thấy sao?

Nói như vậy...........Người bị hại kia, có khả năng chính là nam nhân đêm đó?

Lương Uyển cách song sắt nhìn Bùi Châu Hiền, lộ ra một vẻ mặt mê mang, "Tôi quen biết cô sao?"

"Cô còn nhớ lúc trước ở trong ngõ nhỏ đó?" Bùi Châu Hiền nói để nhắc lại cô.

Lương Uyển dựa vào gợi ý của cô rất nhanh liền nhớ lại, "Là cô..........Nguyên lai cô thật sự là kiểm sát trưởng!"

"Đúng vậy!" Bùi Châu Hiền gật gật đầu, tiếp theo nói với cô, "Là như vậy, tôi cũng không phụ trách vụ án của cô, nhưng là em trai của cô đến viện kiểm sát nói cô không phải cố ý giết người, cho nên tôi đến đây để xem tình huống, cô cũng không cần quá câu nệ."

"Được." Có lẽ vì hoàn cảnh của mình mà có chút tuyệt vọng, Lương Uyển có vẻ dị thường trấn định.

"Quách Minh Sinh có phải nam nhân vào buổi tối hôm đó, đúng không?" Bùi Châu Hiền châm chước một lúc sau mới hỏi.

"Đúng vậy." Lương Uyển thần sắc có chút thê lương nói.

"Được." Bùi Châu Hiền gật đầu, đối với Quách Minh Sinh cũng có chút hiểu biết.

Ít nhất vào buổi tối hôm đó biểu hiện của Quách Minh Sinh, liền đủ có thể đoán được bình thường Lương Uyển chịu rất nhiều khổ.

"Ngày mà Quách Minh Sinh tử vong, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bùi Châu Hiền khôi phục lại mở miệng hỏi.

"Buổi tối hôm đó........." Lương Uyển nước mắt trào ra hai hốc mắt, "Tôi trở về lấy đồ đạc linh tinh rồi rời khỏi đó, nhưng mà...........Nhưng mà.........hắn........."

Âm thanh bị ngưng ở cổ họng, Lương Uyển có chút nghĩ lại mà thất kinh khóc, Bùi Châu Hiền nhìn Lương Uyển như vậy, đôi mắt hiện lên tia không đành lòng, trên mặt lại như trước lạnh nhạt.

Lau nước mắt, Lương Uyển cố gắng khắc chế tiếng khóc của chính mình, khi nước mắt rốt cuộc dừng mới nói, "Hắn......Hắn muốn cùng tôi làm cái kia, tôi liều mạng giãy dụa......Tôi thật sự không nghĩ tới lỡ tay giết chết hắn........"

Tay Bùi Châu Hiền cầm bút viết ghi nhớ lời nói của cô, theo tự thuật của cô thì so với người nam nhân ở văn phòng cô nói cũng không khác nhau lắm.

"Hắn bình thường đối xử với cô rất tệ sao?" Bùi Châu Hiền đang tự hỏi tại sao vụ án này lại bị xem nhẹ, khả năng là tại sao?

"Đúng vậy." Lương Uyển kéo cánh tay ra, mặt trên ở trên kia vẫn còn rất nhiều vét thương nhỏ chi chít, "Hắn luôn đánh tôi mắng tôi............"

Bùi Châu Hiền nhìn trên cánh tay nhỏ của Lương Uyển chi chít vết thương, không khỏi nhăn lại mi, tầm mắt đảo qua cái trán của cô, lại mở miệng, "Vết thương trên trán của cô là có chuyện gì xảy ra?"

Miệng vết thương kia vừa mới kết vẩy, vẫn còn vết tích rõ ràng.

"Đây là........Ngày đó về nhà hắn dùng gạt tàn thuốc chọi tôi......." Lương Uyển cúi đầu đau khổ nói.

Thở dài, Bùi Châu Hiền rõ ràng không đành lòng, vẫn là nói, "Nghe nói hai người đang tính đến chuyện ly hôn đúng không?"

"Pháp viện đã phán ly hôn." Lương Uyển tựa hồ có chút thoải mái nói xong, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, vẻ mặt thống khổ, "Phía trước tôi trở về nhà mẹ đẻ ở, vốn nghĩ đến rốt cuộc có thể không cần trốn hắn, không nghĩ tới ngày đó.........Vừa ra khỏi pháp viện đã bị hắn bắt đi..........Còn tại con ngõ nhỏ đó.........."

"Cô nói cái gì?" Bùi Châu Hiền trực tiếp lược bỏ đoạn sau cô tính nói, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, "Pháp viện phán quyết ly hôn?"

"Đúng vậy." Lương Uyển có chút không yên nhìn cô, "Bất quá nói rằng vài ngày sau mới có hiệu lực."

Bùi Châu Hiền gắt gao nhíu mày lại, nghĩ nghĩ, mở miệng nói, "Nói cách khác, ngày đó pháp viện phán quyết ly hôn xong, cô bị Quách Minh Sinh mạnh mẽ tha đi hơn nữa tại con ngõ nhỏ đó bắt buộc cô làm điều đồi bại. Sau đó cô trở lại nhà, tay bị giữ chặt, lại bị hắn ép buộc, cô xuất phát từ phản kháng nên mới làm cho hắn chết, có phải không?"

"Đúng vậy............." Lương Uyển gật gật đầu.

"Thời điểm cô lấy bình hoa đập vào đầu hắn, vừa lúc là hắn đang xâm phạm cô có đúng hay không..........?"

"Vâng.........Lúc ấy tôi bị đặt ở trên giường, vừa lúc tay chạm đến cái bình hoa.........."

"Ok. Tôi hiểu được." Bùi Châu Hiền thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Yên tâm, tội của cô không nghiêm trọng như vậy, tôi sẽ tận hết khả năng giúp cô."

Lương Uyển kinh ngạc nhìn cô, sau một lúc lâu, nước mắt nghẹn ngào chảy xuống, nói không được câu nào.

"Như vậy đi, tôi đi trước, tôi sẽ không để cho cô bị oan uổng." Thản nhiên nói một câu xong, Bùi Châu Hiền cũng không thèm nhìn tới vẻ mặt đầy nước mắt của Lương Uyển, liếc mắt một cái, xoay người ra khỏi phòng.

Pháp viện đã phán quyết ly hôn, tuy rằng chưa có hiệu lực, nhưng là sự thật đã bị đá bay đến nơi nào.

Chương Vận rất vô liêm sỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro