Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sớm biết vậy đi thang máy" Giúp Tôn Thừa Hoan phủi đi bụi bặm dính trên người, Bùi Châu Hiền thở dài kéo nàng hướng văn phòng vừa đi vừa nói.

Cô không thích đi thang máy, trừ phi tầng lầu rất cao, năm tầng trở xuống thông thường cô không đi thang máy.

Mà thời điểm cô cùng Tôn Thừa Hoan ở chung với nhau, cũng giống cô không đi thang máy, không nghĩ tới hôm nay lại sẽ ngã sấp xuống.

Trở về phòng làm việc đem hồ sơ cất xong, cầm đồ, lại kéo Tôn Thừa Hoan rời đi.

Cũng may đã qua thời gian tan tầm, mọi người trong Viện kiểm sát trên căn bản đều đã tan việc, không có người thấy cô và Tôn Thừa Hoan động tác thân mật.

Không có mang Tôn Thừa Hoan đi ăn cơm, mà là ở trên đường gói đồ mang về nhà, Bùi Châu Hiền đóng cửa nhà, liền kéo Tôn Thừa Hoan ngồi vào trên ghế sa lon, nắm tay nàng,"Tốt lắm, nói cho chị biết, hôm nay làm sao vậy?"

Tôn Thừa Hoan kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, hồi lâu, lại cúi đầu xuống, chậm rãi nói, "Em chẳng qua là cảm thấy thân nhân người bị hại thật đáng thương."

Bùi Châu Hiền sửng sốt một chút, tiếp đó nghi ngờ nhìn nàng, "Thật?"

Nếu chẳng qua là như vậy, Tôn Thừa Hoan trong ngày thường luôn lạnh tĩnh như vậy tại sao phải thất thố thành như vậy?


Lập tức trầm mặc xuống, Tôn Thừa Hoan vẫn cúi đầu.

Thở dài, Bùi Châu Hiền xách túi đồ đến trong phòng bếp để vào chén, lại mang ra, lúc tới Tôn Thừa Hoan còn ngồi ở chỗ đó ngẩn người.

Cầm đũa đi qua, gắp đưa đến miệng Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ngốc ngơ ngác nhìn Bùi Châu Hiền.

"Ngu ngốc, mau ăn a." Bùi Châu Hiền vừa buồn cười vừa tức giận, "Em không muốn ăn cơm sao?"

"Hả, không phải." Tôn Thừa Hoan liền làm động tác gắp thức ăn, miệng Tôn Thừa Hoan nhét tràn đầy, đôi mắt cũng không còn vô thần như trước,"Em quyết định, chờ cơm nước xong cùng chị nói một chuyện, chuyện rất trọng yếu rất trọng yếu."

Bùi Châu Hiền giật mình, tiếp đó thản nhiên cười một tiếng, " Được."

"Ừm!"

Ăn cơm xong, Bùi Châu Hiền ở trong phòng bếp rửa chén, mà Tôn Thừa Hoan lại ở trong phòng khách cân nhắc phải thế nào nói cho Bùi Châu Hiền chuyện của Thanh Long Bang.

Nàng sợ không rõ Bùi Châu Hiền sẽ có thái độ như thế nào.

Vạn nhất. . . Không thể tiếp nhận thì sao?

Tôn Thừa Hoan lo lắng bất an suy nghĩ, đợi Bùi Châu Hiền sau khi từ phòng bếp ra ngoài nhìn thấy chính là bộ dáng nàng vẻ mặt rối rắm, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đi qua, kéo Tôn Thừa Hoan vào phòng ngủ, Bùi Châu Hiền rất là bất đắc dĩ.

Càng tiếp cận Tôn Thừa Hoan, càng đi vào trong lòng Tôn Thừa Hoan, cô càng phát hiện ra, Tôn Thừa Hoan lạnh nhạt dửng dưng thật ra chỉ là biểu hiện giả dối.

Tôn Thừa Hoan chân chính, chính là mềm yếu như vậy, đối với một số chuyện, thường thường sẽ không biết làm sao, thậm chí trốn tránh.

Sau khi vào phòng ngủ, Tôn Thừa Hoan hít thở sâu mấy lần, nhắm mắt, lần nữa mở ra, "Em có chuyện vẫn chưa nói với chị."

" Ừ." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng gật đầu, chờ nàng nói tiếp.

"Em không biết chị có thể tiếp nhận hay không, nhưng thật ra thì em...." Tôn Thừa Hoan nắm chặt quyền, tay khẽ run, nhìn Bùi Châu Hiền vẻ mặt thành thật, cắn răng, "Em....."

"Linh linh linh........" Điện thoại di động đặt trong túi bỗng nhiên vang lên, Tôn Thừa Hoan dũng khí vừa nổi lên lập tức trút ra hết sạch, vội vàng lấy điện thoại di động ra, hốt hoảng nghe, " A lô?"

"Thiếu chủ, chỗ quân hỏa xảy ra vấn đề." Bên đầu điện thoại kia thanh âm Uông Minh truyền tới, Tôn Thừa Hoan thần sắc đại biến, "Tôi bây giờ đi qua chỗ anh."

Cúp điện thoại, Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền một cái, có chút ủ rủ cúi đầu.

Nàng cuối cùng vẫn không có nói cho Bùi Châu Hiền chuyện kia.

"Có chuyện?" Bùi Châu Hiền không có bỏ lỡ lúc Tôn Thừa Hoan nghe điện thoại bộ dáng phức tạp, mở miệng hỏi.

" Ừ." Tôn Thừa Hoan gật đầu một cái, chần chờ một chút, "Xảy ra chút vấn đề. . . Công ty. . ."

"Vậy mau đi đi." Bùi Châu Hiền dĩ nhiên cũng muốn biết là chuyện gì làm cho Tôn Thừa Hoan như vậy quấn quít, chỉ là mới vừa thấy vẻ mặt Tôn Thừa Hoan, tựa hồ chuyện rất trọng yếu, liền hiểu nói.

Tôn Thừa Hoan lại do dự một chút, trong mắt một chút quyết tuyệt thoáng qua, " Chờ em xử lý xong, sẽ nói với chị."

"Được, đi đi." Bùi Châu Hiền giúp nàng kéo tốt áo khoác, "Càng ngày càng lạnh, có muốn thêm bộ quần áo rồi đi không."

"Không cần, đều là ở bên trong phòng." Tôn Thừa Hoan lắc đầu một cái, ngưng mắt nhìn Bùi Châu Hiền, " Chờ em trở lại."

"Ừ, đi đi, đừng chậm trễ." Bùi Châu Hiền rất là hiền thê lương mẫu nói.

Tôn Thừa Hoan từ trên lầu đi xuống, để cho thuộc hạ tới đón mình, chạy thẳng tới chỗ Uông Minh.

"Chuyện gì xảy ra?" Tôn Thừa Hoan vừa tới nơi, liền lập tức lạnh xuống, vẻ mặt thận trọng nhìn Uông Minh, "Quân hỏa làm sao vậy?"

"Bị cướp." Uông Minh đang sốt ruột ở trong phòng đi đi lại lại, vừa thấy Tôn Thừa Hoan đi vào, lập tức nghênh đón, "Bị cướp ở Nước E bên kia."

Bước chân hơi chậm lại, Tôn Thừa Hoan có chút không thể tin nhìn Uông Minh, "Anh nói ở đâu bị cướp?"

"Nước E." Uông Minh trầm mặt, "Vốn là đã tới đây, bị Công tước Lô Tạp Tư cướp đi."

Đôi mi đẹp liễm khởi, Tôn Thừa Hoan ở trong phòng đi thong thả bước chân, trầm tư hồi lâu, "Công tước Lô Tạp Tư luôn luôn sẽ không nhúng tay vào chuyện của quân hỏa chúng ta, lần này bỗng nhiên cướp đi, nhất định là có chuyện gì. Như vậy, anh đi đặt vé máy bay nhanh nhất, để cho Vũ Đồng mang mấy người cùng đi với tôi."

"Anh lưu lại nắm trong tay đại cục, nhóm quân hỏa này bị cướp chuyện khẳng định đã truyền ra, tôi lo lắng có người rục rịch." Tôn Thừa Hoan nghiêm túc nói, Uông Minh mặc dù có lòng, nhưng cũng không cách nào cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cái, "Dạ."

"Tôi sẽ để cho Kỳ tỷ chú ý cho kỹ những hướng đi của những người đó." Tôn Thừa Hoan tiếp tục phân phó, chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, nàng xem dãy số, tiếp, "Chuyện gì?"

"Thiếu chủ, bang chủ gọi ngài trở về một chút."

"....Được." Tôn Thừa Hoan đem điện thoại di động thả lại trong túi, thở dài, "Ba tôi gọi tôi trở về."

"Thiếu chủ...." Uông Minh có chút bận tâm nhìn Tôn Thừa Hoan, "Bang chủ nói gì sao?"

"Không, tôi đi trước, vé máy bay trước chớ đặt." Tôn Thừa Hoan bỏ lại một câu nói xong lại vội vã đi.

Tôn Tử Đằng tìm nàng, nhất định là bởi vì chuyện quân hỏa.

"Ba." Đến đại trạch, Tôn Thừa Hoan liền lập tức đến thư phòng thương lượng cơ mật, "Ba là bởi vì chuyện quân hỏa gọi con trở về sao."

" Ừ." Tôn Tử Đằng khí định thần nhàn rảnh rỗi uống trà, "Con có ý kiến gì không?"

Tôn Thừa Hoan sắc mặt nghiêm túc nói, "Công tước Lô Tạp Tư cùng chúng ta luôn luôn không thù không oán, cũng không có bất kỳ qua lại, con quả thực không nghĩ ra hắn có lý do gì muốn cướp lô quân hỏa kia."

" Ừ, là không có gì đồng thời xuất hiện." Tôn Tử Đằng đặt ly trà xuống, "Ngược lại là hắn mới thu một tên thủ hạ cùng chúng ta từng có qua lại."

"Sao?" Tôn Thừa Hoan ngạc nhiên nhìn Tôn Tử Đằng, "Con nơi này. . . Không có báo cáo việc này. . ."

"Con không có, ba có." Tôn Tử Đằng cầm ra một phần văn kiện để lên trên bàn, Tôn Thừa Hoan tiến lên đi mấy bước cầm lên, lật nhìn mấy lần, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tôn Tử Đằng, "Ba, làm sao biết. . ."

"Hắn vẫn cho rằng là ba hại chết mẹ con." Tôn Tử Đằng trong mắt thoáng qua một chút bất đắc dĩ, "Cho nên, ba luôn luôn suy nghĩ chuyện này giải quyết như thế nào."

"Con đi." Vốn liền quyết định tự mình đi E Quốc Tôn Thừa Hoan lần này kiên quyết hơn, "Con sẽ đem hắn khuyên trở về."

"Nhưng là, E Quốc, rất nguy hiểm." Tôn Tử Đằng sớm biết Tôn Thừa Hoan quyết định như vậy, vẫn hỏi lại một lần, "Con chắc chắn con muốn đi, thật ra thì ba đi cũng được."

"Ba đi, cậu sẽ không trở về." Tôn Thừa Hoan rất kiên định nhìn Tôn Tử Đằng, "Ba, con đi, cậu không hận con."

Nàng còn nhớ lúc còn rất nhỏ, cậu của nàng, cùng Kiều Lâm Cử không giống nhau, là cậu ruột, mỗi ngày đều sẽ ôm nàng khắp nơi chơi đùa.

Khi đó mẹ nàng còn chưa có mất, thỉnh thoảng bởi vì nàng nghịch ngợm càn quấy muốn đánh nàng, đều bị cậu ngăn lại.

Tôn Tử Đằng trầm tư một hồi, thật ra thì trước khi Tôn Thừa Hoan đến ông vẫn đang suy nghĩ cái vấn đề này, vào lúc này chẳng qua là có chút bận tâm Tôn Thừa Hoan thôi, cuối cùng Tôn Tử Đằng vẫn gật đầu một cái, " Ừ, chú ý an toàn, ba để cho Liên Ám bảo vệ con."

"Không được, Ám thúc là bảo vệ ba." Tôn Thừa Hoan lắc đầu một cái, "Con sẽ để cho Lâm Vũ Đồng mang mấy người cùng con đi, còn có những ám vệ kia, đủ rồi."

"Hoan Nhi, con phải biết, E Quốc tiếp giáp địa phương là phía bắc, phía bắc thế lực của chúng ta rất yếu." Tôn Tử Đằng âm thầm thở dài hai tiếng, "Ba lo lắng con bị người ám toán, để cho Liên Ám cùng con đi đi."

"Không được." Tôn Thừa Hoan cố chấp nhìn ba của mình, "Con sẽ mang thêm nhiều người, ba, ba yên tâm đi."

Nàng biết thân thể ba nàng đã không bằng lúc trước.

"Ừ." Tôn Tử Đằng thấy nàng kiên quyết, cũng không nói lời vô nghĩa nữa, suy tư một chút nói, "Tiểu tình nhân của con, yên tâm đi, ba sẽ giúp con nhìn."

Soạt một cái, mặt Tôn Thừa Hoan phồng thành màu đỏ, trợn mắt nhìn Tôn Tử Đằng nửa ngày, một câu nói cũng không nói được.

"Hoan Nhi, gần đây có chút bất đại đối kính, con nhất định phải cẩn thận." Tôn Tử Đằng thấy Tôn Thừa Hoan như vậy, chuyển đề tài nói, "Ba biết con thiên tính hiền lành thật ra thì không nên như vậy. . ."

"Ba, đây là lựa chọn của con." Tôn Thừa Hoan lạnh lùng cắt đứt lời Tôn Tử Đằng, "Như vậy, ba sai người đặt vé máy bay nhanh nhất cho con."

Tôn Tử Đằng cười khổ, "Đi đi, đi đi."

Tôn Thừa Hoan ra khỏi thư phòng, gọi điện thoại để cho Uông Minh mua vé máy bay, để cho Lâm Vũ Đồng mang theo mấy người có thân thủ tốt trong bang cùng đi, sau khi cúp điện thoại, lại gọi tới thành phố N cùng E Quốc tiếp giáp an bài nhân thủ cùng trang bị vấn đề, sau khi hết thảy sắp xếp xong, nhìn chằm chằm điện thoại di động ngẩn người.

Không biết bây giờ Bùi Châu Hiền ngủ trưa không.

Chờ chuyện lần này qua, trở lại nhất định phải nói cho Bùi Châu Hiền thân phận của nàng , đã không có biện pháp kéo dài nữa.

Bây giờ là tháng 12, chừng tháng 6 nàng liền tốt nghiệp, thì sẽ chính thức tiếp nhận Thanh Long Bang, đến lúc đó, nàng không thể nào giống như bây giờ thanh nhàn.

Tôn Tử Đằng mặc dù một mực không cùng nàng nói rõ ràng, nhưng nàng biết, ba luôn luôn lo lắng ở phía bắc có một bang phái lớn khác, vẫn rục rịch muốn thâu tóm đại bang phái bọn họ.

Chẳng qua là hai bang phái thực lực tương đương, đối phương tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ thôi.

Lúc xế chiều, tất cả hết thảy đều chuẩn bị xong, Tôn Thừa Hoan ngồi xe đến sân bay, chẳng qua là thời điểm đến nơi đó, lại phát hiện Khương Sáp Kỳ cùng Tú Anh chờ ở nơi đó.

"Thiếu chủ, em muốn đi cùng chị." Tú Anh vừa nhìn thấy Tôn Thừa Hoan lập tức chạy tới, vội vàng nói, Tôn Thừa Hoan ngẩn người, liếc nhìn một bên vẻ mặt nhàn nhạt Khương Sáp Kỳ, nói, "Em lưu lại bảo vệ Kỳ tỷ đi, chị còn có việc để cho Kỳ tỷ làm."

"Nhưng . . ." Tú Anh liếc nhìn Khương Sáp Kỳ, ánh mắt Khương Sáp Kỳ như cũ bình thản, làm cho nàng không thấy rõ, "Nhưng Thiếu chủ. . ."

Nàng muốn tránh một đoạn thời gian.

Gần đây Khương Sáp Kỳ càng ngày càng kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro