chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rất nhiều lúc, chân tướng sự việc cũng chỉ có một. Chúng ta luôn bởi vì phạm phải sai lầm nhỏ, mà tạo thành thương tổn không thể bù đắp.

Từ sau khi trở lại Son gia, Seung Wan rốt cục cũng không còn vào phòng Joo Hyun, mà về chính phòng cũ của mình. Im lặng nằm trên giường, trong tay cầm lấy lọn tóc buộc bằng sợi chỉ hồng. Cho dù không cần suy đoán, Seung Wan cũng biết tóc này là của ai. Bởi vì, chỉ có người kia mới lưu lại một kỉ vật như thế này.

Nếu nói, thứ giúp Joo Hyun tưởng niệm đến Seung Wan là tấm ảnh chụp. Thì Seung Wan, chính là lọn tóc vô cùng nhỏ bé này. Hai người cách xa đến tám năm, mỗi khi bị nỗi nhớ ăn mòn, Seung Wan đều là dùng đến lọn tóc này vượt qua những thời khắc thống khổ.

Cũng không phải là không muốn đi sang Pháp tìm Joo Hyun, lại càng không phải là không muốn đem Joo Hyun trở về. Nhưng mà mỗi lần nghĩ đến, hơn nữa lại muốn dung túng cho mình, Seung Wan lại mạnh mẽ khắc chế cảm xúc. Giống như có một lần, thậm chí đã đặt vé máy bay, nhưng cuối cùng khi đăng ký lên máy bay, Seung Wan vẫn là dằn lòng xé vé máy bay đi, sau đó ảm đạm rời khỏi sân bay.

"Một ngày nào đó sẽ trở về, một ngày nào đó sẽ khôi phục nguyên dạng." Seung Wan không chỉ một lần tự nói với mình như vậy. Nhưng mà lại thêm một năm nữa chờ đợi, tự tin bắt đầu bị thời gian bào mòn, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Vốn nghĩ đến chuyện tình, cũng biến thành một loại chờ đợi cùng khát vọng.

Không ai biết, khi nghe thấy tin Joo Hyun trở lại Trung Quốc, trong lòng Seung Wan có một loại hưng phấn khó ức chế đến thế nào. Ngày đoàn tụ vào giờ phút này sắp trở thành sự thật. Tuy rằng so với mong đợi là  xa xôi rất nhiều, nhưng mà như thế này đối với nàng mà nói cũng là quá đủ rồi.

Nhưng mà, cảnh tượng trong mơ so với sự thật chênh lệch rất lớn. Quan hệ trước kia của hai người, vẫn đều là Seung Wan làm chủ. Cho nên nàng không hề nghĩ tới, có một ngày Joo Hyun lại chủ động rời bỏ mình. Người dù cho trước đây mình có bao nhiêu tra tấn hành hạ, đều luôn nói yêu mình bây giờ đã đi yêu người khác.

Lúc nhìn thấy An Nghiên xuất hiện trong nhà của Joo Hyun ngày đó, Seung Wan liền cảm giác được lòng tin không thể nghi ngờ của mình đã bắt đầu sụp đổ.
Nếu nói có người, khi sinh ra đã có đầy đủ vật chất thì phải là rất hạnh phúc, Seung Wan không thể nghi ngờ là một trong số đó. Nếu nói người luôn luôn là người trong lòng, là mục tiêu, được mọi người hết thảy quan tâm, thì cũng là hạnh phúc, như vậy thì không có người nào so với Seung Wan may mắn hơn.

Tuy rằng mẹ Seung Wan là Vu Hồng sớm rời xa nàng, nhưng mà Son Jin Young lại không thua bất cứ kẻ nào quan tâm cùng trân trọng nàng. Mà ông trời, giống như một kẻ bất công, cho Seung Wan nhiều ưu đãi như vậy lại còn chưa thoả mãn, vì vậy, đem Joo Hyun đi tới bên cạnh Seung Wan.
Joo Hyun đối với Seung Wan là tỷ muội, nhưng là Joo Hyun so với những người trên thế giới này là yêu nhất Seung Wan. Cứ như vậy, Seung Wan có đầy đủ vật chất tài phú, có thân tình, thậm chí có tình yêu. Làm một thiên chi kiều nữ, như vậy chẳng lẽ còn không đủ hay sao?

Từ nhỏ đến lớn, Seung Wan chưa hề mất đi cái gì. Đến khi Vu Hồng chết, đối với nàng là một đả kích vô cùng lớn, cũng khiến cho nàng bắt đầu thay đổi. Tra tấn Joo Hyun, chỉ vì bù đắp cho nàng thống khổ bị mất đi mẹ. Seung Wan cố nhiên tâm là đau, nhưng thống khổ hơn chính là Joo Hyun.

Sau, khi tình yêu cùng kiêu ngạo vật lộn, kia một vụ tai nạn xe cộ, quan hệ hai người biến hoá nghiêng trời lệch đất. Tuy rằng Joo Hyun bị chấn thương nghiêm trọng nhưng cũng đổi được thẳng thắn thành khẩn của Seung Wan. Nhưng là giao dịch như vậy, đâu có công bằng?

Bởi vì chưa bao giờ mất đi, nên không thể tin được mất đi. Như vậy, sau khi bàng hoàng nhận ra chân tướng thì đã bất lực. Giống như là một khối sẹo chưa bao giờ bị người ta vạch trần, giấu ở trong quần áo, không ai biết nó xấu xí âm u thế nào. Cũng chỉ khi cởi quần áo, loã lồ đối mặt mới có thể cho người hiểu rõ.

Lúc nhìn đến trên cổ Joo Hyun vết hôn ngân, Seung Wan cho tới bây giờ đều không thể tin tưởng, cùng không nguyện  tin tưởng Joo Hyun thật sự thay đổi, chấp nhận cho mình cùng An Nghiên ở cùng một chỗ. Nhưng là vào giờ khắc này, sự thật đã xảy ra trước mắt, cho dù là muốn bịt kín mắt cũng không thể nào giấu kín.

Nếu đã không thể cứu vãn, thì hãy để cho mọi chuyện trở về điểm xuất phát. Một câu "Ta vĩnh viễn là tỷ tỷ của ngươi.." hoàn toàn đã chấm dứt quan hệ của hai người. Có lẽ, quan hệ dây dưa 17 năm gần như là dựa vào một câu đơn giản dễ dàng bị đánh vỡ, liền giống như một trò đùa, nhưng mà Seung Wan biết rõ, đây không phải lời nói đùa.

"Đại Tiểu thư, lão gia gọi ngươi xuống ăn cơm." Âm thanh vú Phương bên ngoài lần nữa vang lên, Seung Wan nhu nhu có chút choáng váng đầu, chậm rãi đi ra. "Cảm ơn vú Phương, ta sẽ xuống ngay." Seung Wan lễ phép nói , bởi vì trong ấn tượng của nàng, trừ bỏ Son Jin Young thì chỉ có vú Phương là biết quan hệ của nàng với Joo Hyun, cũng là một người chân chính quan tâm đến Joo Hyun.
Nhìn bộ dạng Seung Wan suy sụp, vú Phương không biết phải làm sao, đứng ở cửa bộ dạng muốn nói lại thôi. Seung Wan nhìn nàng như vậy, nghi hoặc hỏi "Vú Phương, ngươi còn việc gì sao?"

"Đại tiểu thư, ta thật ra là có lời muốn nói. Ta nghe nói nhị tiểu thư ở nước ngoài đã trở về? Vậy nàng tại sao còn chưa về nhà?" Vú Phương mặt lo lắng hỏi, cũng là nguyên nhân nàng còn nấn ná ở chỗ này.

Vú Phương làm người hầu ở Son gia đã nhiều năm. Son Jin Young từng không chỉ một lần nói là cho nàng thật nhiều tiền dưỡng lão, mà không cần ở lại đây làm người hầu.

Nhưng là mỗi lần, vú Phương đều cười nói nàng là một người không thích nhàn rỗi, còn muốn thừa dịp thân thể còn khoẻ làm tiếp vài năm. Cho nên mỗi lần nói đến chuyện này đều là Son Jin Young thất bại. Sau đó nhiều lần Son Jin Young cũng không nhắc lại nữa.
Nhưng kỳ thật, nguyên nhân vú Phương lưu lại chỗ này  không chỉ vì luyến tiếc, mà là vì đứa nhỏ tên Joo Hyun kia. Vú Phương không có con cái, lại càng không hề có thân thích nào khác nữa. Cho nên trong lòng để ý nhiều nhất, vú Phương đã đem Joo Hyun thương như nữ nhi của mình, nhất là sau khi chứng kiến Joo Hyun trải qua nhiều thống khổ, trong lòng càng thêm thương xót đứa nhỏ tâm địa thiện lương ấy.

"Vú Phương, Vú Phương!" Thanh âm của Seung Wan kéo vú Phương từ trong hồi tưởng đi ra, nàng nhìn Seung Wan có chút thất hồn lạc phách, trong lòng lại thở dài thật mạnh. Tuy rằng không thể hiểu nổi cảm tình của hai người, nhưng mà trong tâm khảm vú Phương là không muốn Joo Hyun phải chịu khổ thêm nữa.

"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư đã về nước rồi, thì hãy đưa nàng về nhà đi. Nhị tiểu thư thực sự là đã quá khổ rồi, nàng yêu ngươi cũng là yêu tận xương tuỷ. Ta cũng chỉ hi vọng ngươi có thể đối xử với nàng tốt một chút, đừng đối xử với nàng như trước nữa. Kể cả ta cũng có thể nhìn ra, nhị tiểu thư là yêu thảm ngươi!" Vú Phương nói xong, liền tự bước xuống lầu, bỏ lại Seung Wan lăng lăng đứng ở cửa.

...................

Rất nhiều lúc, Joo Hyun là thích ngủ vào ban ngày. Bởi vì ban ngày so với ban đêm cho nàng cảm giác an tâm hơn. Không yên lặng, không đen tối. Sáng, đây chính là liều thuốc cho bệnh khuyết thiếu cảm giác an toàn cho Joo Hyun.

Giấc ngủ này, Joo Hyun ngủ rất say, thậm chí An Nghiên ba bốn lần muốn gọi nàng dậy đều vô ích. Đêm qua bôn ba, hơn nữa Seung Wan lại đối nàng làm chuyện kia. Trọng yếu hơn cả là đòn đả kích Seung Wan giáng lên đầu nàng, mỗi một dạng, đều như là đá cứng, ép cho Joo Hyun không thở nổi.

Đó là một viên tuyết cầu phơi giữa ánh mắt trời nóng rực. Biến mất, chỉ là vấn đề thời gian.

Lúc tỉnh lại lần nữa, lại cũng là lần nữa đến ban đêm. Joo Hyun dùng chút khí lực khởi động thân thể, gần như mới chỉ phát ra một tiếng động cũng đã kinh động đến người đang canh ngoài cửa phòng.

"Hyun, ngươi tỉnh rồi sao?" An Nghiên vẻ mặt lo lắng từ cửa lao vào, đưa tay sờ khuôn mặt Joo Hyun vẫn như cũ tái nhợt, lại bị nàng né tránh.

Joo Hyun không biết, lúc mình ngủ say An Nghiên làm cái gì. Càng không biết An Nghiên sớm đã phát hiện vết hôn ngân trên cổ mình, cùng với chiếc áo sơ mi nhiễm máu trong nhà tắm.
Yêu một người thực là đơn giản, nhưng để quên đi  một người quả thật là khó.

Vài giờ trước đây khi Joo Hyun đang say ngủ, An Nghiên đưa ra một quyết định gian nan, đồng thời cũng buông tha 8 năm chấp nhất. Kết quả như vậy, đối với Joo Hyun mà nói có lẽ là tốt. Nhưng đối với An Nghiên mà nói quả thật có chút tàn nhẫn. Tại đây suốt một ngày, An Nghiên không chỉ một lần cười nhạo chính mình ngây thơ, thiện lương, cùng ngu ngốc.

Nhưng mà cười nhạo từng đó, lại nghĩ tới Joo Hyun đối với mình xa cách,đều thành một loại nghiệm chứng, hoặc là chân lý. Không thuộc về ngươi, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, cũng mãi mãi không thuộc về ngươi. Cho dù là ngươi mạnh mẽ cướp đoạt cũng không thể vui vẻ. Tục ngữ nói đúng, dưa hái xanh không ngọt.

Như vậy... cưỡng cầu tình yêu, cũng sẽ không thể hạnh phúc.

"Hyun, ta biết ngươi sẽ có chút chán ghét ta, nhưng là ta nhất định phải nói lời này. Trong lúc ngươi ngủ, ta suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu được rất nhiều. Trước kia là ta không muốn nghĩ tới, nhưng là hôm nay, ngươi hãy cho ta cơ hội và thời gian."

"Kỳ thật ta đã sớm nên rời khỏi đây, như vậy ngươi cùng vị tỷ tỷ kia sẽ bớt đi một ít đau khổ, cho nên lúc này ta muốn cùng ngươi giải thích. Xin ngươi hãy tha thứ cho ta cứ một mực dây dưa với ngươi. Cũng hi vọng cho ta một ít thời gian, để ta hết yêu ngươi."

"Có lẽ ta sẽ lấy thất bại để chấm dứt, có lẽ là một năm một tháng nào đó ta sẽ thành công. Nhưng là dù khó thế nào, ta cũng nhất định làm được. Có lẽ, ta đã sớm biết ý muốn trong lòng ngươi. Ta sớm nên hiểu được, trong lòng ngươi cũng chỉ có tỷ tỷ một người. Mà ta lại đứng giữa hai người, như là một trò hề, một công việc khiến người ta chán ghét."

"Hi vọng ngươi có thể quên hết những việc đáng xấu hổ mà ta đã làm, cho ta được trở lại là tỷ tỷ trước đây mà ngươi từng quen biết, được không?"

Giờ này khắc này, Joo Hyun đã không còn biết phải nói thế nào cho tốt. Từ sau khi về nước, sự tình cứ một nối một liên tiếp phát sinh. Sẽ không ai có thể nghe một người nói với mình rằng xin một ít thời gian, để cho ta hết yêu ngươi mà không cảm động. Joo Hyun cũng không trả lời An Nghiên, gần như chỉ là chăm chú nhìn nàng. Mà An Nghiên, tựa hồ cũng không để ý đến việc Joo Hyun không trả lời. Ngẩng đầu nhìn Joo Hyun.

"An tỷ, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi yêu ta. Tuy rằng ta không thể đáp lại tình cảm của ngươi, nhưng mà cả đời ta sẽ đem ngươi làm tỷ tỷ. Thật sự, cảm ơn ngươi."

Joo Hyun chân thành nói lời cảm tạ, An Nghiên nghe xong, chỉ xoa xoa đầu Joo Hyun. "Tốt lắm, những gì cần nói đều nói xong rồi, chúng ta cũng nên đi làm chút gì đó đi?" An Nghiên vừa nói, một bên túm Joo Hyun dậy. Lúc nhìn thấy Joo Hyun vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, ý cười càng đậm.

Lại một lần nữa không nhịn được xoa đầu Joo Hyun, phát giác Joo Hyun không có phản ứng ác cảm, sờ càng thêm hăng say. Tựa hồ sau khi nói rõ mọi việc, quan hệ hai người hoà hợp rất nhiều. "Ngươi xem ngươi, ngủ lâu như vậy, ta còn sợ ngươi xảy ra chuyện gì liền ngồi canh chừng ngươi cả ngày, ngay cả cơm còn chưa ăn. Ta hôm nay chính là thất tình đây, thế nào ngươi lại để cho An tỷ tỷ của ngươi không ăn cơm?"

An Nghiên nói những lời này vô cùng thoải mái, nhưng trong ý lại có ý chua xót rõ ràng. Joo Hyun cầm lấy tay An Nghiên lại một lần nữa nói xin lỗi.
"Không cần nói xin lỗi, nếu muốn nói, chỉ cần nói cảm ơn là tốt lắm rồi. Hyun, ta không cần lời xin lỗi của ngươi, ta cũng không muốn nghe ngươi xin lỗi. Chuyện tình cảm, vốn cho tới bây giờ không có đúng hay sai, chỉ có yêu... hoặc là không yêu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro