Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Forbes là tạp chí kinh doanh nói chung và là trang bình chọn tỷ phú uy tín nói riêng, có tầm ảnh hưởng nhất hiện nay.

Chung Thi Uyển ban đầu không định nhận lời phỏng vấn, bản tính vốn dĩ ghét ồn ào mà. Nhưng gần đây tập đoàn đang đầu tư về mảng sản xuất ô tô, lúc này là thời điểm thích hợp quản bá hình tượng nhất.

Phóng viên là người rất hiểu chuyện nên buổi phỏng vấn diễn ra vô cùng suôn sẻ, không tốn nhiều thời gian như mình đã nghĩ.

Sáu giờ kém năm.

Chung Thi Uyển mệt mỏi cất chồng bìa cứng vào ngăn bàn. Bình thường tăng ca tận tám giờ cũng không mệt mỏi như vậy đâu.

Điện thoại nhấp nháy. Lại thở dài liếc nhìn số điện trong dòng tin nhắn.

Trợ lý Dung có vẻ đã tìm được người. Nguyên lai Chung Thi Uyển muốn tìm một diễn viên đóng vai bạn gái của mình, tạm thời chỉ có thể đối phó Chung mẹ như vậy thôi. Không ngờ có một ngày mình phải dùng tới hạ sách này chứ. Mất mặt chết đi được.

"Sáu giờ năm mươi lăm!"

Thời gian trôi quá là nhanh đi, chớp mắt mở mắt đã trôi đi mấy chục phút.

Chung Thi Uyển vốn không coi trọng cuộc hẹn này, nhưng không thể bất lịch sự tùy tiện được đâu.

Diamond.

Bãi đỗ xe.

Loay hoay bước từng bước lớn, ngón tay quét quét tìm dãy số mà trợ lý Dung đã gửi, lắc lắc đồng hồ trên tay "Bảy giờ mười lăm".

Cuộc gọi đợi kết nối.

Chung Thi Uyển nghĩ mình đã tìm được nữ diễn viên kia rồi, nàng ở ngay mép sảnh đón còn cầm chiếc điện thoại ngóng tới ngóng lui.

Liền tắt máy không gọi nữa mà tiến về phía nàng.

Mỹ nữ kia diện một bộ váy trắng, body cân đối, mái tóc xoăn đầy phong thái, vừa gợi cảm lại đáng yêu. Đến Chung Thi Uyển đây cũng phải dành lời khen cho nàng, làm việc rất có lương tâm.

"Cô là diễn viên phải không?"

Nàng nghiêng người, nhất thời lâm vào trạng thái ngẩn ngơ. Nàng gật đầu, miệng nói: "Phải."

"Tốt, đi theo tôi."

Nói gì đó với tiếp tân, nữ tiếp tân lập tức dẫn đường. Chung Thi Uyển bước vào thang máy mới phát hiện nàng vẫn đang ngây ngốc đóng băng tại chổ. Đồng hồ đã bảy giờ hai mươi rồi a!

Chung Thi Uyển vội vàng chắn tay bên cửa, mãnh liệt ngoắc nàng.

Nàng gượng gạo vâng lời bước theo cùng. Lén lúc ngước nhìn người kế bên, vì Chung Thi Uyển cao lắm, cao hơn nàng nhiều, mặc dù nàng cao một mét bảy và đang đi đôi cao gót mười centimet.

Nữ tiếp tân không giấu được phấn khích mà đem ra điện thoại, xin nàng một bức ảnh.

Cơ mặt Chung Thi Uyển có chút co rút, nhích bàn chân tránh khỏi camera.

Nữ diễn viên nọ coi bộ có chút tiếng tăm. Trợ lý Dung làm ăn kiểu khỉ gì không biết? Mình chỉ muốn một diễn viên vô danh, ngoại hình ưa nhìn là được. Hy vọng sau đêm nay sẽ không phát sinh thêm bất cứ chuyện phiền phức nào.

Đến nơi, nữ tiếp tân định mở cửa phòng nhưng Chung Thi Uyển không cho phép, hiểu được ý tứ, nàng cúi nhẹ đầu rồi rời đi.

"Trợ lý Dung đã trình bày hết với cô?"

"..."

Không còn thì giờ. Để tạo nên vở kịch hoàn hảo nhất, Chung Thi Uyển nắm tay nàng, đẩy mạnh cánh cửa. Vẫn không quên nhắc nhở:" Diễn cho tốt vào."

Kiều Vân lắc lắc ly rượu vang, chất lỏng đỏ tím gợn sóng đung đưa. Nàng không mấy hài lòng dán ánh nhìn vào người đồng hành cùng Chung Thi Uyển.

Chung Thi Uyển chu đáo kéo ghế, mỉm nhẹ môi: "Xin lỗi, tôi có việc đột xuất."

Kiều Vân tuy vừa biết qua Chung Thi Uyển nhưng coi như quen biết tự kiếp nào. Nàng không có kiêng nể, chỉ vào mỹ nhân ở bên cạnh Chung Thi Uyển: "Cô ta là ai?"

"Bạn gái tôi." Chung Thi Uyển không khỏi nhíu mày, bình thường mắt nhìn người của Chung mẹ đâu tệ tới như vậy. Thiệt phí thời gian của mình quá đi.

"Cô Uyên nói chị chưa có bạn gái."
Kiều Vân theo gia đình sang nước ngoài định cư từ bé, nàng trưởng thành trong môi trường tự do và phóng khoáng, nàng không hề phủ nhận mình là người đồng tính, may mắn hơn, nàng được sự ủng hộ từ phía gia đình.

Cuộc hẹn này do hai phía phụ huynh sắp đặt, nàng mới là không hứng thú. Lòng kiêu hãnh của nàng nào dễ cho phép đối phương từ chối trước. Đã vậy... nàng nhất định làm cho ra lẽ.

Kiều Vân hất hàm, mạnh miệng hỏi: "Cô tên gì?"

Tạo một cái thang, nhường nàng dễ dàng leo xuống, ấy mà Kiều Vân này ngốc thật hay giả vờ? Chung Thi Uyển định nói nhưng lại thôi, mình còn chưa hỏi qua nữ diễn viên tên họ là gì.

"Ngọc Lan." Giọng nàng trong veo, đôi mắt long lanh liền biến hóa, nàng ngã mình gần Chung Thi Uyển hơn.

Đôi môi hồng hơi chu, đây là muốn làm nũng. Nàng mềm giọng: "Em mệt, muốn về nhà."

Lòng thầm nhẹ nhõm, cuối cùng diễn viên cũng chịu diễn xuất rồi, Chung Thi Uyển còn e mình sẽ tự độc thoại tới cuối chương trình luôn cơ đấy.

Chung Thi Uyển đỡ lấy bàn tay Ngọc Lan, cảm nhận rõ người kia hơi giật mình, chắc đang lo lắng. Mà ngay cả bản thân mình cũng chẳng muốn nán lại đây quá lâu, liền hướng Kiều Vân làm ra chút khó xử:" Xin lỗi, tôi về trước. Đành hẹn em khi khác."

Lịch sự tới đây đủ lắm rồi, Chung Thi Uyển đâu cần nhìn xem thái độ của Kiều Vân ra sao nữa. Một đường dài dìu Ngọc Lan đi khỏi đó.

"Ơ..." Ngọc Lan tự nhìn xuống lòng bàn tay mình, không khỏi sinh chút ngạc nhiên, con người nọ nếu không theo nghiệp diễn viên đúng là quá lãng phí rồi. Một phút trước ân cần bao nhiêu, ấm áp bao nhiêu thì một phút sau đáng ghét bấy nhiêu, còn cùng nàng giữ khoảng cách thật xa như sợ nàng sẽ làm bẩn bộ âu phục đắc giá kia vậy. Quá đáng!

Chung Thi Uyển đi đến đầu xe thì dừng lại, quay đầu đánh giá Ngọc Lan. Chẳng giấu giếm khó chịu mà nói thẳng mặt nàng: "Sao cô không về đi? Còn theo tôi làm gì?"

"..."

Thế không phải vì Chung Thi Uyển mà Lily đã bỏ nàng về trước hay sao? Ví của nàng đều bị Lily mang đi, bây giờ trên người nàng chẳng có lấy một đồng bạc lẻ, kêu nàng làm sao mà bắt xe về đây? Nói đi cũng phải nói lại, nàng có thể gọi Lily nhưng chẳng hiểu vì sao nàng muốn được ở cùng Chung Thi Uyển lâu hơn một chút.

Nàng còn chưa kịp nói gì đã bị Chung Thi Uyển kéo vào xe, đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì vừa hay nàng bắt gặp Kiều Vân xuất hiện ở phía sau. Hóa ra nàng tất thảy đều là nhờ phúc của Kiều Vân mang lại.

"Cô muốn chuyển khoản hay nhận ngay tiền mặt?" Chung Thi Uyển xoay xoay vô-lăng, đôi mắt từ kính chiếu hậu chuyển qua Ngọc Lan.

"Chị không nhận ra em?"

Đôi mày hơi nhíu, bất quá Chung Thi Uyển cũng lắc nhẹ đầu.

"À... ra là tôi đã từng gặp qua cô."

Ngọc Lan từ buồn bã vực dậy tinh thần, từ vực dậy tinh thần lại yểu xìu hụt hẫng. Chung Thi Uyển đang nói tấm biển quảng cáo ngoài trời của thương hiệu thời trang Ý do nàng làm người đại diện.

Trên tấm pano nàng còn dắt theo chú chó Pug.

"Nhà cô ở đâu?"

Ngọc Lan dẹp bỏ tư tâm, ngoảnh mặt ngắm phố phường, cũng thôi đặt hết tâm tư vào Chung Thi Uyển. Nàng rành mạch đọc ra tên địa chỉ.

Chung Thi Uyển phải thừa nhận chất giọng của Ngọc Lan nghe rất êm tai.

Nhà nàng nằm ở ngoại ô, cách xa trung tâm thành phố, qua khung giờ vàng con đường thông thoáng hơn nhiều.

Hạ kính xe, cảm thụ luồng không khí trong lành. Không khói bụi ồn ào, nhịp sống vô cùng bình lặng. Thiết nghĩ, Nguyệt Quế ắt hẳn sẽ thích nơi này.

"Kia, Chị dừng trước đó là được rồi."

Nàng xuống xe vẫy tay chào tạm biệt, nhưng người trong xe không có dấu hiệu nhấn ga.

"Cô vào nhà trước đi đã."

Đèn đường tuy sáng nhưng đường xá quá vắng vẻ. Nói gì đi nữa Ngọc Lan cũng là con gái chân yêu tay mềm, cẩn trọng vẫn hơn.

"... Chị đi đường cẩn thận nhé."

Ngọc Lan mím môi, nàng đi như chạy, chạy như đi, dáng dấp hơi loạn nhưng vẫn rất yêu kiều.

Cửa đóng chặt mới dám bật cười. Nàng ôm miết đôi má bẽn lẽn tựa nữ sinh cấp ba phải lòng một ai đó.

Chung Thi Uyển có nhìn thấy, bất quá cảm thấy khá buồn cười rồi lại lắc đầu gạt sang một bên. Trên đường về, Chung Thi Uyển không ngừng tự hỏi mình sẽ ở trong cuộc sống này thêm bao lâu nữa đây?

Lướt qua dãy phân cách, lòng liền dao động. Năm đó chẳng phải vì tai nạn giao thông nên mới gặp nàng hay sao? Thế giới có nàng liệu có phải là mộng tưởng của mình không? Mình... có nên thử một lần nữa không?

Đôi tay siết chặt vô-lăng đến độ chằng chịt vết gân xanh, rốt cuộc cũng bình tĩnh hơn rồi, tốc độ di chuyển cũng ổn định trở lại. Sức khỏe Chung mẹ gần đây kém lắm, Chung ba nói ông muốn về hưu sớm một chút, Uyển Nhu muốn theo mình học hỏi, cuối năm nay gia đình sẽ một chuyến du lịch Đà Nẵng. Còn nữa, ai sẽ chăm sóc tụi nhỏ đây? Mai Lan Cúc Trúc kén ăn lắm.

Cuối cùng Chung Thi Uyển vẫn bị cõi hồng trần mờ ảo này níu chân.

Về đến nơi, Chung Thi Uyển không vội thay đồ ngay mà ôm lấy chiếc guitar bóng loáng. Ngồi trước ban công đón gió, chỉ bấy nhiêu đó thôi, vậy mà cõi lòng được an ủi khá nhiều.

Cô Kim bảo Nguyệt Quế rất thích chơi nhạc, cây guitar này được coi là vật bất li thân của nàng sau nàng cún poodle.

Nếu vậy thì có thể xem như Chung Thi Uyển đang ôm nàng vào lòng rồi.

Thử món ăn nàng thích, thử làm điều nàng từng làm, tự hỏi góc nhìn này có giống nàng hay không? Những cảnh mình thấy, nàng đã từng thấy qua ư?  Sở thích của nàng khá hay ho đấy chứ.

Ngón tay uyển chuyển buông phím đàn không tuân theo bất kỳ một giai điệu nào cả rồi tự cười một mình.

Gió hiu hiu ngoài ban công thổi nhẹ, lây lắt tóc non chuyển động, chuyển động.

Cô nàng poodle ngáp dài cọ cọ bên đùi tìm hơi ấm. Đôi mắt tròn tiêu diêu khẽ nhắm, cung đàn sâu lắng nhè nhẹ ru.

"Có... dáng ai, về đi giữa mây trời"

"Có... lời ca, vọng đến lòng tôi mênh mang"

"Và có... cánh hoa, đợi ngày nở trong lành"

"Vẽ một giấc mơ ta mong đợi"

https://www.youtube.com/watch?v=ksqjVeent-Y

*
Vì mình muốn mang lại điều gì đó thật riêng (Chênh phô chẳng hạng haha) xem như nhân vật chính, một khoảng lặng nào đó của cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro