Chương 18 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  

Nước thiêu được, Mã quả phụ chọn tới cửa, sau khi thông báo, nhấc tiến vào phòng ngủ cư rót vào trong thùng nước tắm, lại khom người lui ra.

Mặc Kỳ Nhã Ngôn đi tới bồn tắm trước, hơi vi giơ cánh tay lên, để Hoa Quân thay nàng cởi quần áo.

Quần áo kiện kiện rút đi, lộ ra Mặc Kỳ Nhã Ngôn cân xứng thon dài thân thể, hoàn mỹ tư thái tựa như thượng đế kiệt tác, mỗi một tấc xương cốt cũng giống như trải qua muôn vàn thử thách vạn ngàn tinh công điêu khắc mà thành. Mặc Kỳ Nhã Ngôn bước vào bồn tắm, ngồi xuống, ngưỡng tựa ở bồn tắm một bên, nhắm mắt lại, thả lỏng, phao táo. Hoa Quân kìm lòng không được địa tự Mặc Kỳ Nhã Ngôn phía sau vòng lấy Mặc Kỳ Nhã Ngôn vai cổ, nàng phát hiện mình bắt đầu càng ngày càng ham mê nhan sắc của Mặc Kỳ Nhã Ngôn. Mặc Kỳ Nhã Ngôn mở mắt ra, giơ cánh tay lên vòng lấy Hoa Quân cái cổ, khóe miệng câu lên nhàn nhạt cười, nói: "Cùng nhau tắm sao."

Hoa Quân chân mày cau lại, không nhịn được nở nụ cười, con mắt thả ra sung sướng ánh sáng, nàng hỏi: "Không cảm thấy ta cùng ngươi tắm rửa mạo sẽ phạm ngài thân phận cao quý sao?"

Mặc Kỳ Nhã Ngôn vỗ vỗ Hoa Quân gò má, đứng dậy, ngồi vào bồn tắm đối diện, cho Hoa Quân nhường ra vị trí. Nàng vẻ mặt thản nhiên địa nói: "Ta muốn ngươi đối với ta như ngày hôm trước ' làm' như vậy, ngón tay của ngươi ở trong thân thể của ta như vậy để ta rất thoải mái."

"Ngạch!" Hoa Quân cứng đờ, cả người đánh giật mình, trong lòng nghĩ: "Ai nói cổ nhân bảo thủ tới? Phần này trắng ra thành thực, ai theo kịp? Thật phải cho Mặc Kỳ Nhã Ngôn ban một ân huệ đồng thưởng." Nàng mở ra đai lưng của chính mình cởi quần áo ra, nói: "Nhã Nhi cũng biết ta cùng ngươi làm chính là phu thê chuyện?"

Mặc Kỳ Nhã Ngôn đem nước giội đến cổ của chính mình xoa nắn, hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Hoa Quân nói: "Là ta chỉ hai chúng ta đều là nữ nhân. . ." Nàng sợ Mặc Kỳ Nhã Ngôn sau đó sẽ có điều kiêng kị gì.

Mặc Kỳ Nhã Ngôn hỏi: "Hai người phụ nữ lại làm sao? Hai người đàn ông cũng có thể chuyện, hai người phụ nữ vì sao không thể? Ngươi trước khi gặp ta, hẳn là có cùng nữ nhân khác làm loại chuyện như vậy chứ?"

"Ách! Ngạch!" Hoa Quân đổ mồ hôi! Trong lòng đại chiến! Nàng ở trong lòng rít gào: "Ngươi mới mười bảy tuổi, có thể đừng tinh ranh như vậy có được hay không?" Lột sạch mình, vùi vào trong thùng nước tắm, hỏi: "Hai người đàn ông? Ngươi thấy qua?"

"Ta ca trong sân nuôi một đống nam sủng, sớm nhìn quen không trách!"

". . ." Hoa Quân kinh ngạc nhìn Mặc Kỳ Nhã Ngôn. Nàng đột nhiên nghĩ đến cái kia tiểu thụ khí mười phần Chích Dương, hỏi: "Cái kia Chích Dương không biết. . ."

"Nàng là ta ca sủng ái nhất." Mặc Kỳ Nhã Ngôn nói xong, lại hỏi Hoa Quân: "Ngươi muốn chơi hắn? Vậy ta đem hắn đưa cho ngươi."

"Ặc!" Hoa Quân lần thứ hai đại hãn! Cổ nhân hùng hổ a! Nàng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, kêu lên: "Tương lai ngươi sẽ không đem ta cũng tặng người chứ?"

"Không biết."

Hoa Quân thở phào nhẹ nhõm.

Mặc Kỳ Nhã Ngôn lại bổ sung câu: "Nhiều lắm ban cho cái chết! Ngươi là của ta, cho dù ta không muốn, cũng tuyệt không cho phép người khác nhiễm tay."

Hoa Quân nhất thời hiện hoá đá trạng thái! Trời ạ, Thượng Đế a, cầu ngài, cho ta một đạo lôi, đem ta phách về thế kỷ hai mươi mốt đi thôi!

Mặc Kỳ Nhã Ngôn bị Hoa Quân cái kia dại ra dạng chọc cười vui vẻ, nàng "Xoạt" địa nở nụ cười, nói: "Sợ cái gì? Ta cũng không giết ngươi."

Hoa Quân trên người tóc gáy cũng đứng lên, nàng kêu lên: "Vậy vạn nhất ngươi ngày nào đó muốn giết ta cơ chứ?"

Mặc Kỳ Nhã Ngôn nói: "Vậy thì xem ngươi làm chuyện gì có thể làm cho ta nổi lên sát tâm."

". . ." Được rồi, nàng lo xa rồi! Hoa Quân sẵng giọng: "Sớm muộn có ngày bị ngươi hù chết." Nàng cút nước phủng trên mặt, lau mặt, bình tĩnh lại tâm thần. Muốn thuần phục Mặc Kỳ Nhã Ngôn đường còn rất dài, từ từ đi . Không muốn có kết cục thê thảm thid phải vững vàng mà đem Mặc Kỳ Nhã Ngôn siết trong tay. Không có Mặc Kỳ Nhã Ngôn che chở, nàng ở thế giới này tốt nhất kết cục là một con đường chết, trừ ra tử lộ cũng chỉ có thảm chết cùng sống không bằng chết!

Mặc Kỳ Nhã Ngôn yêu thích Hoa Quân nhue vậy mang không hài lòng dáng vẻ, bộ dáng ủy khuất giận dỗi nhìn thoáng qua, sóng mắt lưu chuyển như yêu kiều thu thủy, bộ dáng buồn phiền lại có phong tình. Nàng hảo tâm tình địa đem chân đưa tới cắm vào Hoa Quân giữa hai chân, thô bạo lại bướng bỉnh địa lườm Hoa Quân, khóe miệng mang theo tà tà cười xấu xa.

"Uy!" Hoa Quân kêu sợ hãi, vội vàng đem Mặc Kỳ Nhã Ngôn đẩy qua một bên, ngăn trở cái chân nào đó sắp chạm đến nàng tư mật cấm địa.

Mặc Kỳ Nhã Ngôn ngẩng đầu, khiêu khích nhìn Hoa Quân, ánh mắt kia sáng loáng địa nói: "Ngươi có thể bắt ta thế nào?"

Hoa Quân buồn phiền tức giận trừng Mặc Kỳ Nhã Ngôn một cái, bắt được Mặc Kỳ Nhã Ngôn chân, nâng lên, từ thân thể của nàng dời đi, cảnh cáo nói: "Ngươi tốt nhất là ngoan một ít, nếu không cẩn thận ta ở trong thùng nước tắm đem ngươi 'mạnh làm'!"

"Hừ hừ? Mạnh làm?" Mặc Kỳ Nhã Ngôn ngẹo đầu, hỏi: "Làm sao mạnh làm?" Nàng lui người ra đem chân rút khỏi mặt nước khoát lên Hoa Quân trên bả vai, loáng một cái loáng một cái.

Hoa Quân hít sâu một cái, nhìn trời, thật dài địa thở dốc một tiếng, nàng lại cắn răng một cái liền hướng Mặc Kỳ Nhã Ngôn tới gần. Mặc Kỳ Nhã Ngôn không nghĩ tới Hoa Quân lại đột nhiên dựa vào lại đây, nàng chân cũng không kịp thu. Nàng chân bị Hoa Quân ngăn lại cao cao giơ lên, bởi vì đùi bị nâng lên, thân thể không khỏi đi xuống đi, nước chạy đến trên môi của nàng, không muốn uống nước tắm nàng mau ngậm miệng. Nàng muốn đứng lên, nhưng Hoa Quân vượt lên đến chen cho nàng không có chỗ giơ lên thân thể. Nàng giương mắt trừng mắt về phía Hoa Quân, muốn cho Hoa Quân lui lại.

Hoa Quân nhìn thấy Mặc Kỳ Nhã Ngôn vào lúc này dáng vẻ, trong lòng rất hả giận. Cho ngươi điếc không sợ súng,cho ngươi tài năng hung dữ.

Mặc Kỳ Nhã Ngôn thân thể rung lên, hướng về trên bốc lên gật đầu, mới vừa đem miệng nổi lên mặt nước há mồm muốn nói, thì Hoa Quân đã hít sâu một cái chìm vào trong thùng nước tắm mềm mại môi một cái ngậm lấy nàng ngực trái. Nhạy cảm xúc cảm truyền đến, Mặc Kỳ Nhã Ngôn thân thể hơi chiến, mau ngậm miệng ngừng thở.

Hoa Quân lượng hô hấp không đủ, ở trong nước tất nhiên là nhịn không được bao lâu. Nàng ngước đầu ra khỏi mặt nước, lấy hơi, liền phủ môi niêm phong Mặc Kỳ Nhã Ngôn miệng, hôn Mặc Kỳ Nhã Ngôn môi lưỡi, đồng thời đưa tay để ở trên ngực Mặc Kỳ Nhã Ngôn xoa xoa. Nàng quỳ chân ở trong thùng nước tắm, đem Mặc Kỳ Nhã Ngôn đùi phải ép trên bờ vai, lại hung hăng chen ở trước người Mặc Kỳ Nhã Ngôn tách ra chân trái, mở rộng hai chân của Mặc Kỳ Nhã Ngôn. Nàng ôm lấy Mặc Kỳ Nhã Ngôn đầu lưỡi tàn nhẫn mà phiên giảo, thỉnh thoảng rút ra ngoài hoặc gặm hoặc cắn hoặc hàm hoặc duyện mút đôi môi mềm mại của Mặc Kỳ Nhã Ngôn,tay trái của nàng xuyên qua Mặc Kỳ Nhã Ngôn đùi phải, ôm lấy cổ Mặc Kỳ Nhã Ngôn kéo nàng dính sát thân thể vào mình, tay phải lại trượt vào đáy nước chạm tới thân thể Mặc Kỳ Nhã Ngôn tối non mềm nơi nào đó, cong lên ngón giữa dùng cường độ nhẹ thỉnh thoảng bắn lên điểm kích thích nhất ở nơi mềm mại đó. Nàng mỗi một lần ra vào vuốt ve cũng để cho Mặc Kỳ Nhã Ngôn toàn thân run lên, Hoa Quân kịch liệt đẩy vào bên trong mảnh mềm mại kia, vừa súc mạnh lại từ từ buông ra, sau một khắc, lại đẩy vào, lần thứ hai đẩy mạnh, lại tiếp tục rút ra, như vậy nhiều lần ra vào. . .

Mặc Kỳ Nhã Ngôn dùng sức nghiêng đầu, nhưng tránh không ra Hoa Quân đang phong trụ ở môi nàng, dùng đầu lưỡi càn quấy môi lưỡi của nàng. Trải qua đêm trước, nàng đã sớm biết dưới giường nhu nhược Hoa Quân, trên giường nhưng là tinh lực mười phần —— tuy rằng hiện tại phải không ở trên giường, thế nhưng vào lúc này Hoa Quân làm ra chuyện cũng gần như vậy. Nàng tránh không ra, không thể làm gì khác hơn là giơ tay đem Hoa Quân đẩy ra, lúc này mới hấp được một mảng mới mẻ không khí cùng thả xuống bắp đùi bị ép tới thẳng tắp. Nàng chật vật há mồm thở dốc, lại ngẩng lên thân thể như nhũn ra, vô lực treo ở gờ bồn tắm, tiếng quát: "Dừng —— "

Hoa Quân thở dốc nhìn hai gò má ửng hồng Mặc Kỳ Nhã Ngôn, "Ha ha" cười cười, xoa xoa Mặc Kỳ Nhã Ngôn gò má, từ trong thùng nước tắm đứng dậy, kéo một tấm thảm lớn bao lấy thân thể, lại lấy trương khăn lông lau chùi mái tóc ướt nhẹp.

Mặc Kỳ Nhã Ngôn thấy Hoa Quân rời đi, hận không thể trảo một viên phi tiêu ném vào người Hoa Quân. Nàng lẫm thanh hô: "Quân cô nương, hầu hạ bổn quận chúa đứng dậy thay y phục."

Hoa Quân lau tóc, nhiễu trở về bên người Mặc Kỳ Nhã Ngôn, nàng hé miệng cười mỉm, tìm đến một tấm đại thảm mở ra. Mặc Kỳ Nhã Ngôn từ trong thùng nước tắm đi ra, nàng liền dùng đại thảm bao lấy Mặc Kỳ Nhã Ngôn, rồi ôm lấy cả người lẫn thảm, từ phía sau Mặc Kỳ Nhã Ngôn ngậm lấy vành tai của nàng nhẹ nhàng mút vào.

Mặc Kỳ Nhã Ngôn cổ co giật một hồi, hô hấp cũng theo đó run lên. Hoa Quân đè lên người Mặc Kỳ Nhã Ngôn hướng về phía trước đem nàng đặt ở trên bàn nằm úp sấp, tay lại từ đại thảm bên trong tham tiến vào, che ở Mặc Kỳ Nhã Ngôn giữa hai chân sờ soạng bụi cỏ non nớt. Nàng đầu lưỡi trượt sau cổ Mặc Kỳ Nhã Ngôn phát họa bờ vai tinh tế. Mặc Kỳ Nhã Ngôn mẫn cảm ngẩng đầu lên, hơi nheo lại mắt, tràn ra âm thanh: "Ngươi —— "

Hoa Quân dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm Mặc Kỳ Nhã Ngôn sống lưng, nàng gặm một hồi, buông ra, lại nhẹ nhàng gặm cắn. Mặc Kỳ Nhã Ngôn thở càng thêm lợi hại, thân thể theo Hoa Quân động tác run rẩy, nàng cắn chặt môi dưới, kềm chế cái kia khát khao lại dâm đảng rên rỉ. Hoa Quân ở trên lưng nàng mỗi một động tác lại như tập trung vào trong hồ liên khuếch tán , khiến cho toàn bộ phần lưng của nàng vừa dương vừa xót vừa tê, thân thể cũng theo đó vặn vẹo. Hoa Quân yêu thích Mặc Kỳ Nhã Ngôn phản ứng, mẫn cảm. Nàng kéo thật lớn thảm, bao lấy Mặc Kỳ Nhã Ngôn □ ở bên ngoài đã đông phải lạnh lẽo thân thể, dụ dỗ nói: "Nhã Nhi ngoan, trời lạnh, lau khô mái tóc rồi tới trên giường lại làm." Khổ sở thời cổ đại, không điện không trúng gió!

Mặc Kỳ Nhã Ngôn nằm nhoài trên bàn nắm chặt nắm đấm, trong lòng lại não. Nàng phát hiện Hoa Quân có thói quen cực xấu, là muốn động thì động muốn dừng thì dừng, không bao giờ làm đến cùng. Nàng nắm lấy khăn lông, lung tung lau chùi đi nước trên tóc để tóc không lại tích thuỷ, bò lên giường, quỳ chân ở giữa giường, trùng Hoa Quân ngoắc tay, nói: "Lại đây, không có mệnh lệnh của ta, không cho ngươi phép dừng, nhất định phải làm xong."

Hoa Quân nói với nàng: "Lo lắng ngươi cảm lạnh!" Này cũng bao nhiêu độ khí trời! Nàng mau chóng tới kéo chăn đem Mặc Kỳ Nhã Ngôn che, lại dùng khăn lông đem Mặc Kỳ Nhã Ngôn tóc lau vuốt không còn tích nước, lúc này mới thu tay lại, cho mình lau tóc, sau đó lạnh đến mức toàn thân run rẩy tiến vào chăn.

Mặc Kỳ Nhã Ngôn nằm ở bên người Hoa Quân ôm chặt Hoa Quân, dùng nhiệt độ của mình làm ấm Hoa Quân đang lạnh đến mức co lại thành một đoàn rung cầm cặp, còn thay nàng dùng sức mà dịch dịch chăn, để Hoa Quân càng ấm thêm.

Một lúc qua đi, Hoa Quân thân thể ấm lên, đem Mặc Kỳ Nhã Ngôn hoàn vào trong ngực, ôn nhu hỏi: "Muốn sao?" Nàng còn không biết Mặc Kỳ Nhã Ngôn? Mới vừa nếm thử 'chuyện người lớn', tự nhiên là đối với phương diện này cảm thấy cực kỳ hứng thú.

"Ân. Bất quá nếu ngươi mệt mỏi hoặc không khỏe liền ngủ đi." Mặc Kỳ Nhã Ngôn nói.

Hoa Quân "A" địa nở nụ cười, trong lòng nghĩ: "Yêu, tiểu quận chúa hiểu được đau lòng người a?" Nàng nói: "Chút nữa sợ là có ngươi kêu đến mệt thôi." Nói xong, ngửa thân thể lên, nói: "Nằm trên người của ta."

"Ân?" Mặc Kỳ Nhã Ngôn không rõ rên một tiếng? Phải không Hoa Quân nằm trên người nàng sao? Nàng hỏi: "Muốn ta phục vụ ngươi chút sao?"

Tiểu Bạch si! Hoa Quân ám thở dài, dùng tay mình đem Mặc Kỳ Nhã Ngôn lật lên trên người mình để Mặc Kỳ Nhã Ngôn cong lên chân cùng cánh tay, tứ chi cong quỳ ở trên người nàng. Mặc Kỳ Nhã Ngôn hai tay, hai chân tách ra ở hai bên người nàng, thân thể thì lại ở giữa. Tay của nàng ôm lấy cổ Mặc Kỳ Nhã Ngôn để Mặc Kỳ Nhã Ngôn đem đầu phủ trên hõm vai nàng. Nàng tay thì lại hoạt đến phía dưới thân thể của Mặc Kỳ Nhã Ngôn di đến bên kia bụi bỏ non mềm. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro