Chương 28: Nàng đây là trực tiếp nói lời câu dẫn ta sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mấy người Hàn Phi Vi đều chọn được chỗ tốt trên cây để ngủ, từng người dựng lên kết giới để tự bảo hộ, để lại hai người gác đêm thay phiên nhau nghỉ ngơi.

Đầu hôm Tiêu Hiên cùng hai người Lạp Phóng canh gác, Phác Thái Anh loay hoay tới lui không muốn ngủ, nhìn qua thấy Lạp Lệ Sa yên tĩnh ngồi xếp bằng, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần. Phác Thái Anh muốn cùng nàng nói chuyện, lại sợ làm ồn đến nàng, không thể làm gì khác hơn là lén lút nhìn nàng, sau một hồi, chần chừ một lát nàng mới nhẹ bay lên cây, chọn một cành cây to lớn vững chắc mà nằm ngủ. Kim Đan kỳ tu sĩ một đêm không ngủ cũng là bình thường, bởi vậy ngoại trừ Diệp Ánh cùng Hàn Phi Vi, mấy người khác đều là canh giữ ở dưới tàng cây, ngồi xếp bằng, cũng là nghỉ ngơi dưỡng sức.

Phác Thái Anh nằm ở chỗ cao, nghiêng người nhìn xuống Lạp Lệ Sa đang ngồi đoan chính dưới đất, ánh mắt nàng lướt qua từng chút một trên người nàng ấy, thậm chí nàng ước gì có thể hóa thành chiếc lưới, tham lam mà đem nàng ấy bao trọn trong lòng.

Đêm nay Vô Tận Hải Vực vừa lúc là đêm trăng tròn, ánh trăng sáng vằng vặc bao phủ qua nửa thân cây, ánh sáng màu bạc nghiêng xuống như dòng nước chảy xuyên rừng. Có một tia nguyệt quang vừa vặn chiếu vào vai áo Lạp Lệ Sa, sượt qua gò má tinh xảo của nàng, đôi lông mi thật dài như nhiễm một tầng ánh sáng bạc, xinh đẹp đến động lòng người.

Như vậy nhìn hồi lâu, Phác Thái Anh bị xa xa tiếng chim bay kinh động làm tỉnh lại, nàng tự hỏi vừa rồi sao mình có thể mê gái như vậy, đều là cô nương gia, dung mạo của mình cũng đâu kém gì nàng ấy, có gì đáng nhìn. Trong lòng một trận oán thầm, nàng vội vàng dời tầm mắt nhìn đến ánh trăng sáng rực trên trời, nỗi lòng từ từ bình tĩnh lại. Đây là lần đầu tiên sau hai mươi năm, nàng chân chính nhìn thấy mặt trăng. Nhớ lại những ngày tháng ngẩng đầu lên trời, chỉ nhìn thấy vô tận khói đen mù mịt, một mảnh tối tăm tĩnh mịch đến rợn người. Lại nghĩ đến người hồn bé nhỏ, nàng ấy là ánh sáng duy nhất nơi đó, luôn ở bên cạnh nàng ngày đêm không rời, nghĩ đến là khóe miệng nhịn không được khẽ cười. Nàng thoát ra ngoài, Lạp Lệ Sa cũng sống rất tốt, đúng là trời còn thương nàng. Lập tức nàng nhớ đến cái gì, đưa tay lặng lẽ lấy ra Tụ Hồn Đăng, đầu ngón tay nhẹ chuyển, một vệt sáng lượn vòng đi ra nhẹ nhàng rơi xuống ngực của nàng. Nho nhỏ linh thể ở ngực của nàng không ngừng chuyển động, tựa hồ tâm tình không được tốt.

Phác Thái Anh bật cười, vật nhỏ này lại giận dỗi rồi, nàng vội vàng sờ sờ đầu của nàng ấy, cuối cùng cũng coi như trấn an được. Chỉ là giây lát sau, nguyên bản yên tĩnh người hồn đột nhiên lần thứ hai kích động lên, hóa làm một vệt ánh sáng thẳng hướng Lạp Lệ Sa vọt tới. Phác Thái Anh giật mình, luống cuống tay chân đưa nàng ấy vòng về. Người hồn có chút không rõ, Phác Thái Anh đối với nàng lắc lắc đầu, lại sờ sờ đầu của nàng. Hiện tại còn không phải lúc, người hồn trở về vị trí cũ, hơi bất cẩn một chút, thì sẽ dẫn đến hồn thể rung chuyển, lại là một phen hung hiểm.

Phác Thái Anh vội vàng dỗ dành người hồn, cho nên nàng không phát hiện, Lạp Lệ Sa vốn ngồi yên bất động lại nhẹ nhàng mở mắt ra, đôi mắt lập tức nhìn về phía trên cây.

Bị dọa dẫm phát sợ, Phác Thái Anh đem người hồn đặt ở trong l*иg ngực, ánh mắt theo thói quen nhìn quét phía dưới, phát hiện thân ảnh màu trắng đã biến mất! Phác Thái Anh sững sờ, bật nửa người lên tìm kiếm nàng ấy, chợt bên tai vang lên âm thanh mềm nhẹ khiến nàng giật mình.

"Ngươi đang tìm ta?"

Người hồn đang trong ngực đột nhiên tiến vào trong vạt áo của nàng, biến mất không còn thấy tăm hơi, Phác Thái Anh hít một hơi thật sâu, rồi mới miễn cưỡng trấn tĩnh nói: "Nàng như thế nào lại lên đây ?" Giờ khắc này Lạp Lệ Sa đang ngồi cùng nàng trên tàng cây, cúi đầu nói chuyện.

Lạp Lệ Sa biểu hiện có chút vi diệu, ánh mắt rơi vào trong ngực Phác Thái Anh, một lát sau mới nói: "Trên cây an toàn, vì lẽ đó tới ."

Dứt lời, nàng duỗi chân, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Phác Thái Anh. Mái tóc thật dài được nàng vén gọn phủ trước ngực, có vài sợi tóc rơi xuống dưới, vạt áo trắng nhu thuận mà buông xuống tàng cây, mấy dải lụa trắng như tuyết trên người nàng nhẹ nhàng đong đưa, thật sự là phong thái tiên tử.

Người hồn trong l*иg ngực Phác Thái Anh không an phận lắc lắc, lén lút nhô đầu ra khỏi vạt áo Phác Thái Anh nhìn ra ngoài, vừa thấy Lạp Lệ Sa, người hồn liền phấn khích vẫy tay, lập tức chui đến nhẹ nhàng lôi kéo vạt áo Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh thở dài, cũng không ngăn cản, nàng ấy chắc là cũng hiểu được, người hồn cùng nguyên chủ vốn là một thể.

Lạp Lệ Sa đánh cái kết giới, tạm thời ngăn cản người khác nghe được các nàng đối thoại, nghiêng đầu nhìn qua, người hồn biểu hiện vô cùng thân thiết với nàng. Vật nhỏ dáng dấp cùng nàng như từ một khuôn khắc ra, vẻ mặt so với nàng cực kỳ phong phú, thấy nàng nghiêng đầu qua nhìn, người hồn liền vui vẻ kéo kéo.

Không làm được quá nhiều vẻ mặt, Lạp Lệ Sa chỉ là duỗi ra một ngón tay, sờ sờ đầu của nàng ấy, người hồn híp mắt tựa hồ rất yêu thích như vậy, một lát sau cấp tốc nắm ngón tay của nàng, trèo lên trên. Lạp Lệ Sa để nàng ấy vào trong lòng bàn tay, song phương đều hiểu đây không phải là thời khắc tốt để dung hợp, bởi vậy người hồn chỉ là ở lòng bàn tay của nàng nghịch ngợm. Nhìn thấy chủ thể của mình, người hồn phi thường vui vẻ, nàng ở trong lòng bàn tay chơi đến quên trời quên đất.

Lạp Lệ Sa nâng người hồn, nghiêng đầu nhìn Phác Thái Anh, nhẹ giọng nói: "Ngươi đem nó chăm sóc rất tốt, nó rất yêu thích ngươi."

Phác Thái Anh trên mặt bất giác nóng bừng, lắc lắc đầu: "Là nàng ấy ở bên ta lâu như vậy, bằng không ta cũng chịu đựng không nổi."

Lạp Lệ Sa có chút trầm mặc, nàng biết đại khái ý tứ của Phác Thái Anh, ở nơi địa ngục như Mai Cốt Chi Địa là cỡ nào khổ cực. Người hồn là phần tình cảm của chủ thể, người hồn yêu thích Phác Thái Anh, có thể tưởng tượng được, lúc trước chính mình sợ rằng cũng rất yêu thích nàng ấy. Huống hồ, Phác Thái Anh có thể vì mình bất chấp sống chết mà xông đến Phác Gia lấy Tụ Hồn Đăng, đã đủ để chứng minh nàng ấy đối với mình là chân tâm thực lòng .

"Ngươi hôm nay cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi đi." Người hồn đã tìm được, như vậy những chuyện khác cũng không vội, hơn nữa Vô Tận Hải Vực là chỗ tốt, đến rồi, vừa vặn rèn luyện một phen.

Phác Thái Anh nhẹ nhàng đáp một tiếng, đôi mắt dịu dàng nhìn qua thân ảnh thanh nhã tốt đẹp bên cạnh, trong mắt ánh sáng nhu hòa vui sướиɠ không ngừng lóe lên, phía trên đầu ánh nguyệt quang chiếu xuống, xuyên quá lá cây rơi vào trên hai người, đem thân ảnh hai nàng dung hợp làm một, Phác Thái Anh thỏa mãn cực kỳ, an tĩnh nhìn nàng, bất tri bất giác rơi vào trong mộng đẹp.

Sáng hôm sau, đại khái là trải qua một phen điên cuồng chiến đấu, sức lực tiêu hao quá lớn, hơn nữa có Lạp Lệ Sa ngủ ở bên cạnh khiến nàng hết sức an tâm, nên Phác Thái Anh là người cuối cùng tỉnh lại.

Nàng vội vàng từ trên cây nhảy xuống, liền thấy Hàn Phi Vi ở kia bất mãn lầm bầm: "Chỉ còn chờ một mình ngươi."

Lạp Lệ Sa đưa cho nàng hai cái trái cây, đạm nhạt nói: "Hôm qua nàng gϊếŧ quá nhiều nhện xanh, sợ là mệt mỏi, đã nghỉ ngơi tốt chưa?" Mấy người khác mắt mù như thế nào đi nữa, cũng nhìn ra vị Lạp tiểu thư từ trên trời rớt xuống này đối Phác Thái Anh rất là giữ gìn. Diệp Ánh nhíu nhíu mày lại, đi tới bên cạnh Phác Thái Anh: "Ngày hôm qua ngươi bị thương không nhẹ, có trở ngại gì không?"

Diệp Ánh đối với nàng hữu hảo vô cùng, Phác Thái Anh cũng không muốn lạnh lùng với nàng ấy, chỉ là thần sắc như trước nghiêm nghị, âm thanh nhất quán lạnh nhạt: "Cảm tạ quan tâm, tốt lắm rồi."

Tiêu Hiên cũng là người ngay thẳng, áy náy nói: "Chuyện hôm qua, đều là tại hạ nhất thời do dự nên không kịp xuất thủ cứu cô nương, để cô nương bị trọng thương, Tiêu Hiên vô cùng hổ thẹn."

"Sống chết trước mắt, các người cũng không thể dự liệu trước được, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần để bụng."

Tiêu Hiên nở nụ cười: "Chấp Mặc cô nương rộng lượng, nếu hôm qua nói là bèo nước gặp nhau ngược lại cũng không tồi, nhưng đến hôm nay đã trải qua đồng sinh cộng tử, lại có mỹ thực chi nghĩa, dù thế nào chúng ta cũng xem như bằng hữu tốt. Lại nói chúng ta hợp tác cùng nhau làm nhiệm vụ, sau này tự nhiên dốc hết lòng mà hỗ trợ lẫn nhau."

Phác Thái Anh không nói nhiều lời, cũng không có phản bác, đoàn người yên tĩnh đi tiếp. Nhìn Lạp Lệ Sa một mình đi ở phía trước, lạnh lùng không nói một lời, trong lòng Phác Thái Anh có chút mất mát, nàng hơi tăng nhanh tốc độ, nhưng vẫn giữ một khoảng cách với nàng ấy.

Diệp Ánh đối Phác Thái Anh càng ngày càng hiếu kỳ, không khỏi hỏi nàng: "Chấp Mặc, ngươi cùng Lạp cô nương quen biết nhau?" Giữa hai người bầu không khí thực sự quá kỳ quái, hôm qua biểu hiện của Phác Thái Anh khi tỉnh lại, hẳn là nhận thức Lạp Lệ Sa, hơn nữa hai nàng thoạt nhìn có giao tình rất tốt, dù sao Lạp Lệ Sa chiếu cố Phác Thái Anh, bọn họ đều nhìn thấy trong mắt. Bất quá lúc này hai nàng lại giống như người xa lạ, thật sự là nghĩ không ra.

Phác Thái Anh ánh mắt trầm xuống: "Tính là quen biết, cũng coi như không quen biết."

Diệp Ánh nhìn Lạp Lệ Sa đang đi phía trước, lại nhìn dáng vẻ Phác Thái Anh, dường như nàng ấy không muốn nói quá nhiều, liền chuyển sang đề tài khác: "Chấp Mặc cô nương là người Hoành Châu sao? Cô nương thân thủ rất tốt, quả thực để chúng ta thán phục."

Phác Thái Anh vẻ mặt không chút biến hóa: "Không phải, ta vốn tùy ý lang bạt khắp nơi, không có chỗ ở cố định. Vô Tận Hải Vực là chỗ tốt, dĩ nhiên muốn đến rèn luyện một phen."

Diệp Ánh nói chuyện khá là có chừng mực, không tiếp tục tìm hiểu chuyện riêng của nàng nữa, chỉ bàn luận về những tình huống bên trong Vô Tận Hải Vực, Phác Thái Anh câu được câu không mà đáp lời. Hàn Phi Vi nhíu mày khó chịu: "Diệp Ánh là đang bị gì, nữ nhân kia âm lãnh quái đản, mặt cũng không dám lộ, ngày hôm qua dáng vẻ kia quả thật như ác quỷ, nàng ấy làm gì đi gần nữ nhân kia như vậy?"

Tiêu Hiên vẻ mặt hiếm thấy trở nên nghiêm túc: "Phi Vi, muội đến tìm biểu ca của muội, chúng ta cũng có chính sự cần làm, không cần hồ đồ rối loạn. Chấp Mặc là bằng hữu của huynh, huynh cũng vừa mới nói rõ ràng, muội còn vô lễ, huynh liền đưa muội trở về."

Hàn Phi Vi sắc mặt tái xanh: "Tiêu Hiên, huynh giỏi lắm, huynh vì nàng mà la mắng muội sao?" Nàng nhìn sắc mặt Tiêu Hiên, quả thật là hắn đang tức giận rồi, vì vậy nàng không dám nói tiếp nữa, liền đi qua phía bên Lạc Túc.

Phác Thái Anh kỳ thực cũng không bao nhiêu tâm tư cùng Diệp Ánh tán gẫu, ánh mắt nàng thỉnh thoảng rơi vào vị bạch y nữ tử phía trước, nghe thấy Hàn Phi Vi bị Tiêu Hiên mắng, thấp giọng nói với Diệp Ánh: "Đại tiểu thư nhà các ngươi không vui." Dứt lời đi nhanh vài bước, đuổi theo Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa đại thể mặt không hề cảm xúc, giờ khắc này thấy Phác Thái Anh lại đây, cũng không biểu hiện gì. Phác Thái Anh thấy nàng ấy như vậy liền có chút thấp thỏm, cũng không dám mở miệng, chỉ lặng lẽ đi theo bên người nàng.

Trầm mặc hồi lâu, Lạp Lệ Sa mới nói: "Ngươi cùng nàng kia tán gẫu không phải rất tốt sao, chạy đến bên ta liền không nói câu gì?"

Phác Thái Anh sững sờ, mũ trùm lộ xuống nửa gương mặt có chút ngốc, nàng cùng Diệp Ánh nói chuyện rất vui sao? Rõ ràng chỉ có Diệp Ánh nói, nàng chỉ lịch sự mà đáp lại vài câu thôi. Hiện tại đến bên Lạp Lệ Sa, nàng ấy một bộ dáng lạnh như tảng băng, nàng làm sao dám nhiều lời. Đáy lòng có chút buồn bực, nhưng vẫn đàng hoàng nói: "Nhìn vẻ mặt nàng như vậy, ta cho rằng nàng không muốn nói chuyện cùng ta."

Lạp Lệ Sa nghe vậy liền dừng bước, sau đó vẫn tiếp tục hướng phía trước đi, quay đầu đối với Phác Thái Anh nói: "Ta không làm được quá nhiều vẻ mặt, nhưng ta rất thích cùng ngươi nói chuyện." Dứt lời, nàng chỉ chỉ trong lòng Phác Thái Anh: "Nàng ấy nói cho ta."

Ý tứ là người hồn nói cho nàng, nàng rất thích cùng Phác Thái Anh nói chuyện, Phác Thái Anh trong lòng đau xót, bận bịu quay đầu, che giấu viền mắt đã đỏ lên. Nàng miễn cưỡng ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý cười: "Ta cũng yêu thích. Nàng những năm này... Trải qua tốt chứ?"

Lạp Lệ Sa gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Chính ta kỳ thực cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác, có điều, lý trí nói cho ta, hẳn là không tệ. Phần lớn thời gian ta đều tu luyện, cũng không suy nghĩ thêm gì khác, không còn cảm xúc, cũng không yêu thích thứ gì."

"Lệ Sa, xin lỗi." Phác Thái Anh khó chịu lợi hại, đều là lỗi của nàng, lúc trước không kịp cứu nàng ấy, lại chụp xuống người hồn của nàng, hại nàng thần trí bất minh mà sống suốt hai mươi năm.

Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn nàng, lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tại sao xin lỗi, ngươi cũng không có làm gì sai. Ngoại trừ, để ta thường xuyên nằm mơ thấy ngươi, ngươi cũng không đối với ta tạo thành ảnh hưởng không tốt."

Phác Thái Anh bị nàng ấy nói trắng ra như vậy, trên mặt đều đã đỏ bừng, người khác nếu là không biết chuyện, còn tưởng rằng Lạp Lệ Sa đang cố ý ve vãn nàng. Nàng ho nhẹ một tiếng: "Mơ thấy ta như thế nào?"

Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn nàng, chậm rì rì nói: "Kỳ thực cũng không thấy rõ ràng lắm, chỉ cảm giác được ngươi ở địa phương không tốt, ngươi chịu nhiều khổ sở, mà ta cũng không cách nào hiểu được cảm giác của chính mình, vì lẽ đó có chút khó chịu."

Phác Thái Anh trong lòng nóng lên, không biết phải làm sao, Lạp Lệ Sa nói trực tiếp như vậy khiến nàng có chút không chống đỡ được. Nghĩ đến chuyện mà mình luôn nghi hoặc, nàng thấp giọng nói: "Nàng biết vì sao nàng trở thành như bây giờ không?"

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Biết, phụ mẫu ta đã kể toàn bộ sự tình, ta ngày sau sẽ cùng ngươi nói tỉ mỉ."

Phác Thái Anh vẫn sợ Lạp Lệ Sa gặp phải tình huống giống như khi nhập vào Lâm Khinh Trần, lúc này nghe nàng nói như vậy, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, Lạp Lệ Sa có phụ mẫu? Xem ra nàng ấy cũng là có chuyện xưa khá phức tạp.

Đoàn người đi gần một ngày vẫn bình an vô sự, mãi cho đến lúc mặt trời lặn, một luồng không khí cổ quái mang theo dầy đặc mùi máu tanh ập đến, khiến cho mấy người nhất thời có chút ngưng trọng. Mùi máu tanh nồng nặc như vậy chứng tỏ phía trước có một trận chém gϊếŧ không hề nhỏ. Mà đúng lúc này, một tiếng rống đinh tai nhức óc vang lên, lập tức một cái bóng màu đen từ đâu xuất hiện, hướng về Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa đánh tới!

=====================

Tác Giả có lời muốn nói:

Lạp Lệ Sa: nàng không phải cùng nữ tử kia nói chuyện rất vui sao? Như thế nào đến bên ta lại không nói một lời?

Phác Thái Anh: thê tử ta gương mặt lạnh như khối băng, ta dĩ nhiên không dám nói chuyện. Mà nàng vẫn chưa có người hồn, còn có thể ghen?

Lạp Lệ Sa: nàng cả nghĩ quá rồi, ta chỉ là hỏi một chút. Thật ra nàng yêu thích ta, ta yêu thích nàng, chỉ là tình bằng hữu, không phải người yêu loại kia.

Phác Thái Anh: ... Vì lẽ đó, chỉ có mình ta là cong thôi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro