Chương 52: Có nàng ở bên, ta mới ngủ ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mục đích của Ma tộc là gì?" Phác Thái Anh nhíu mày suy tư.

"Chuyện này chúng ta cũng nghĩ không ra, vạn năm trước hai bên giao chiến, Ma Đế đã chết, lục đại hộ pháp Ma tộc cũng chết bốn người, còn lại hai người bị trọng thương, dẫn theo tàn dư của Ma tộc trốn về Ma Vực, cuối cùng bị phong ấn ở biên giới phía nam Lạc Thủy Chi Tân. Ma tộc tổn thất nặng nề, vô pháp phá bỏ phong ấn, chỉ là vạn năm đã trôi qua, phong ấn hao tổn nghiêm trọng, gần trăm năm nay bắt đầu xuất hiện dấu vết Ma tộc, thế nhưng không đến mức hung hăng ngang ngược như bây giờ. Sưu hồn vì tu luyện, là chuyện thường thấy, nhưng bọn họ cần tinh huyết dòng chính để làm gì?" Lạp Phóng điều tra việc này đã lâu, tuy nhiên vẫn chưa tìm được đầu mối, có chút buồn bực nói.

"Rất hiển nhiên, mục đích của Ma tộc có liên quan đến trận đại chiến năm xưa." Lạp Lệ Sa không chút do dự nói. Tuy là dòng chính các đại gia tộc, đại tông môn bị lấy tinh huyết, thế nhưng nghiên cứu sâu xa, Lạp Lệ Sa bất ngờ phát hiện, những người bị lấy tinh huyết đều là hậu nhân của các vị đại năng tham gia trận chiến năm đó.

Nghe Lạp Lệ Sa khẳng định như vậy, Phác Thái Anh có chút trầm mặc, nàng thực sự nghĩ không ra, mục đích ở đâu, chẳng lẽ là trả thù? Thế nhưng lấy tinh huyết để làm gì?

Trăm mối vẫn không có cách giải, mấy người chỉ có thể tạm thời đè xuống suy nghĩ, yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo.

"Những thế lực lớn kia có động tĩnh gì không?" Phác Thái Anh nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi.

"Bây giờ các nơi đều phái ra cao thủ, bốn phía đi vây quét Ma tộc, mấy thế lực đứng đầu cũng liên hợp lại, cùng nhau an bài kế hoạch. Chỉ là mới tiến hành ba ngày, Ma tộc đột nhiên không thấy bóng dáng. Đại khái, lại muốn bắt đầu thương nghị đối sách mới." Lạp Phóng thu được tin tức rất nhanh, ở một bên tỉ mỉ giải thích.

Lạp Lệ Sa trầm ngâm một lát, ánh mắt rơi vào Phác Thái Anh, đã thấy nàng vừa rồi nhíu chặt lông mày, đến bây giờ đều không có buông xuống, hiển nhiên là đang phiền não. Nhưng mà. . . Phác Thái Anh phiền não điều gì, nàng cũng lo Ma tộc xâm lấn sao?

Nàng nhìn Phác Thái Anh hồi lâu, thế nhưng Phác Thái Anh một mực đắm chìm trong suy nghĩ , thậm chí nói lầm bầm câu: "Lại thay đổi."

"Thái Anh?" Lạp Lệ Sa thăm dò gọi nàng một tiếng, Phác Thái Anh giật mình, vội nói: "Ừ? Thế nào?"

"Nàng đừng nghĩ nhiều, đợi mọi người thương thảo xong, chúng ta lại tính toán tiếp, được không?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Lệ Sa, nếu suy đoán của nàng chính xác, nàng là dòng chính Lạp gia, đây chẳng phải rất nguy hiểm sao?" Nàng có chút buồn bực, tựa hồ chỗ nào có sự tình không tốt, đều sẽ tìm tới Lạp Lệ Sa, mọi chuyện càng lúc càng đi lệch hướng so với đời trước, khiến nàng không cách nào khống chế được.

"Ta hiểu được, cho nên lần này ta đến đây cũng không đi một mình, nàng đừng lo lắng." Lạp Lệ Sa thấy nàng bất an, ôn thanh nói.

Đã lâu không gặp, hai người cơ bản đều không muốn tách ra, tuy Tiêu Hiên nói muốn chúc mừng Phác Thái Anh Kết Đan, nhưng Phác Thái Anh liền từ chối, ban đêm dĩ nhiên ở lại bên Lạp Lệ Sa. Đến đêm, Phác Thái Anh vừa tắm xong, chỉ mặc trên người một kiện áo mỏng, nhìn xem Lạp Lệ Sa đang đoan chính ngồi đọc sách, nàng thản nhiên đi qua, cố ý cọ mái tóc ướt vào vai Lạp Lệ Sa: "Trời đã tối rồi, nàng còn ở đây đọc sách sao?"

Lạp Lệ Sa nhìn mấy giọt nước rơi vào trang sách, phát ra rất nhỏ tiếng vang, sau đó ướŧ áŧ tan ra, nhịn không được quay đầu, đem sách buông xuống. Đưa tay vòng lấy bờ eo tinh tế của người kia, khẽ cười nói: "Lại tinh nghịch."

Mái tóc dài của Phác Thái Anh tùy ý xõa xuống, bọc lấy hơi nước, vừa tắm rửa xong nên da thịt thoáng ửng đỏ, lộ ra đường cong quyến rũ, y phục nửa che nửa đậy, càng phát ra chọc người. Đôi mắt nàng câu lấy Lạp Lệ Sa: "Nào có người như nàng, không hiểu phong tình chút nào, người ta vừa tắm rửa xong, nàng lại không nhìn, chỉ lo nhìn Lăng Tiêu Quyết."

Lạp Lệ Sa bật cười, tay vuốt lên mái tóc của nàng, phất lên một mảnh hơi nước, mái tóc dài ẩm ướt lập tức trở nên mềm mại khô ráo.

"Bất quá bế quan hơn mười năm, nàng làm sao càng ngày càng biết trêu đùa ta rồi?" Lạp Lệ Sa nhìn nàng, ý cười ấm áp, trên người Phác Thái Anh đều là hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm, rất dễ chịu.

Phác Thái Anh ánh mắt chớp lên, lập tức nói khẽ: "Nàng không vui sao? Nàng có phải hay không càng ưa thích ta ngày trước?"

Lạp Lệ Sa sững sờ, nàng không cảm thấy Phác Thái Anh chỉ là thuận miệng hỏi nàng, đắn đo một phen, nàng mới mở miệng: "Nàng ngày trước, không phải là nàng sao? Vì cái gì hỏi như vậy?"

Phác Thái Anh tầm mắt buông xuống, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "...Có thể không phải, chân chính Phác Thái Anh, đại khái chính là người nàng gặp ở trên đảo Vô Tận Hải."

Lạp Lệ Sa không nói chuyện, chỉ là đưa tay khẽ vuốt sườn mặt của nàng, ánh mắt Phác Thái Anh phủ đầy lo lắng, lộ ra giãy dụa cùng bất an. Lạp Lệ Sa đau lòng nói: "Vậy tình cảm của nàng dành cho ta, là Phác Thái Anh sao?"

"Lúc ta ở Vô Cực Tông, phần lớn đều là giả trang, nàng cũng biết mà." Phác Thái Anh dừng một chút, thấp giọng nói.

"Thế. . . lúc nàng ở bên ta, đều rất vui vẻ, lại ngoan ngoãn, đều là giả trang?" Tiếng nói Lạp Lệ Sa vẫn tràn đầy ôn nhu.

Phác Thái Anh có chút khó chịu, đoạn ký ức ở Vô Cực Tông khiến nàng vô cùng hối hận, nàng luôn cảm giác mình lừa Lạp Lệ Sa.

"Lúc đầu là giả, bởi vì ta chưa tín nhiệm nàng, về sau ta cũng phân không rõ đâu là giả, đâu là thật."

"Vậy nàng dưỡng người hồn cho ta, vì ta mà liều mạng lấy Tụ Hồn Đăng, đều là giả bộ?"

"Không phải. . . Thế nhưng là ta không tốt, ta một mực lo lắng bại lộ Tiên khí, sẽ chuốc lấy phiền toái cho mình, cho nên không kịp xuất thủ cứu nàng, nếu ta sớm một chút xuất thủ, nàng cũng sẽ không gặp chuyện." Phác Thái Anh nhắc lại chuyện này vẫn cảm thấy đau khổ: "Nếu như nàng không phải người Lạp gia, ta đã thật sự hại chết nàng rồi."

Lạp Lệ Sa không ngờ tới Phác Thái Anh sẽ nghĩ như vậy, nàng bất đắc dĩ thở dài: "Ta luôn không biết nàng sẽ vì chuyện này mà áy náy, chuyện trên đời không ai đoán trước được, nếu sư tôn không xuất thủ, nàng ngày đó cũng là chạy không thoát, vậy người phải hối hận cả đời chính là ta. Mọi thứ đều đã qua rồi, nàng khi ấy vì bảo mật chuyện Tiên Khí, là lựa chọn tốt nhất, vô luận kết quả như thế nào, nàng cũng không sai. Huống chi, nàng cuối cùng đã ra tay." Lạp Lệ Sa chân thành nhìn nàng, giữa đôi lông mày mang theo tia vui vẻ: "Mặc dù lúc ấy sự tình có chút gấp, thế nhưng, ta thật vui vẻ, bởi vì khi đó nàng đối với ta vẫn còn phòng bị, nhưng nàng vẫn mạo hiểm cứu ta."

Phác Thái Anh nhìn nàng cười, trong lòng càng thêm đau xót, nghẹn ngào nói: "Nàng còn vui vẻ, nàng không trách ta sao?"

Lạp Lệ Sa nhớ đến tình tiết trong quyển tiểu thuyết kia, Phác Thái Anh ngây thơ thuần khiết, một lòng tín nhiệm người khác, lại nhiều lần bị người phản bội, trong lòng nhịn không được co thắt, kéo người qua ôm vào trong ngực: "Mặc dù ta rất hi vọng Thái Anh có thể tín nhiệm ta, nhưng ta càng sợ nàng mất đi cảnh giác mà bị người khi dễ. Cho nên, mặc dù có chút khổ sở, ta vẫn cảm thấy may mắn vì nàng giống như hôm nay, mạnh mẽ quyết đoán không để người khác lừa, ta hoàn toàn không trách nàng."

Phác Thái Anh vừa muốn khóc vừa muốn cười, nghiêng đầu tới cọ cọ vào bờ vai Lạp Lệ Sa, đem nước mắt nghẹn trở về, lầm bầm nói: "Nàng lại dỗ ta."

Lạp Lệ Sa cười khẽ, ôm nàng đong đưa: "Nàng lớn như vậy, còn muốn làm nũng?"

Phác Thái Anh giận dỗi, ngẩng đầu trừng nàng: "Thêm tám trăm năm nữa, ta vẫn là như vậy."

"Ta thích nàng như vậy." Lạp Lệ Sa vuốt vuốt khóe mắt ửng đỏ của nàng, ánh mắt ôn nhu cưng chiều.

Vào đêm, Phác Thái Anh nằm trong ngực Lạp Lệ Sa, một mực ngủ không được. Rất lâu không gặp nhau, tối nay lại bị nàng làm ấm đến rối tinh rối mù, giờ phút này làm sao cam lòng nhắm mắt. Không như Phác Thái Anh tính cách tùy ý, Lạp Lệ Sa mười phần tự hạn chế, điểm này từ dáng vẻ nàng ngủ liền có thể nhìn ra, nằm trên giường thẳng tắp, tay cũng là quy củ để ở bên người, ngoại trừ tay trái bởi vì Phác Thái Anh ngủ ở bên người, vì vậy đưa cho nàng gối lên.

Tư thế như vậy nhìn cũng không thoải mái, bất quá Lạp Lệ Sa thần sắc rất an ổn, mi mắt khép hờ, hô hấp đều đều nhẹ nhàng, khóe môi hơi câu, nhìn vừa ngoan vừa đáng yêu. Phác Thái Anh nhịn không được, xoay người bên cạnh chống đỡ thân thể, cúi đầu dò xét nhìn nàng, càng ngày càng yêu thích, hận không thể ôm hôn lại hôn.

Người tu hành đi ngủ phần lớn là tranh thủ tu luyện, bởi vậy hiếm có người thích cùng giường chung gối với người khác, Lạp Lệ Sa lại phân biệt đi ngủ cùng tu luyện rất rõ ràng, ngủ thì ngủ, bất quá giấc ngủ cũng rất nhạt.

Phác Thái Anh nhìn cánh tay mảnh khảnh của Lạp Lệ Sa, sợ rằng đè ép nhiều sẽ khó chịu, vì vậy định dời cánh tay nàng ra. Ai ngờ vừa động, Lạp Lệ Sa liền tỉnh, tay trái khẽ nâng đem Phác Thái Anh vòng lấy, thừa cơ kéo vào trong ngực. Tiếng nói của nàng có chút mông lung: "Đã muộn lắm rồi, nàng còn chưa ngủ sao?"

Phác Thái Anh nhéo nhéo cái mũi của nàng: "Trước đó vừa khen nàng biết dỗ người, thế nhưng không ngờ nàng chẳng hiểu phong tình gì cả, chúng ta bây giờ mới gặp mặt, nàng chỉ là một người ngủ say sưa."

Lạp Lệ Sa bật cười, nheo mắt nhìn Phác Thái Anh, hôn hôn lên giữa trán nàng: "Có nàng ở bên, ta mới ngủ ngon như vậy."

Sắc mặt Phác Thái Anh đỏ lên, chôn ở trong ngực nàng.

Lạp Lệ Sa có chút bất đắc dĩ, lại nhịn không được cũng nở nụ cười, kỳ thật cũng không hiểu có gì đáng cười, chỉ là rất vui vẻ. Nàng không khỏi nghĩ đến trước kia ở thế kỉ 21, có câu nói rằng, nữ nhân khi rơi vào tình yêu, trí thông minh liền trở thành số không. Chuyện tình lữ sống cùng nhau, nàng quả thật vô cùng ngây thơ. Nàng không ngờ chính mình đã sống đến tuổi này, cũng sẽ rơi vào khuôn sáo cũ.

Ngày thứ hai rời giường, hai người vẫn dính nhau không rời. Từ lúc các nàng quen biết cho đến nay, đều trải qua tầng tầng khó khăn trắc trở, đi đến nhiều nơi đều không có thời gian nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh. Hôm nay nhàn rỗi, Lạp Lệ Sa liền dắt tay Phác Thái Anh đi dạo khắp Hoành Châu, chỉ là các nàng không nghĩ rằng, sẽ gặp lại một vị cố nhân.

Lúc Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đang đi trên đường, đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua, thẳng hướng hai người lao tới, Phác Thái Anh nhíu mày, kéo Lạp Lệ Sa tránh đi, đồng thời trong tay xuất ra linh lực.

Bóng người đang lao về phía hai nàng lập tức bị cản lại, lảo đảo ngã văng ra ngoài, tiếp theo một nữ tử mặc y phục màu lam cấp tốc ngăn lại Phác Thái Anh, tay ôm lấy nha đầu kia, không nhanh không chậm nói: "Cô nương ra tay như vậy, thật sự là không tử tế." Dứt lời, nàng giống như vô ý mà liếc nhìn Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nhìn vị nữ tử áo lam, cảm thấy lời vừa rồi mang hai ý nghĩa, không chỉ là nói với cô nương đang bị nàng ta bắt trong tay, còn có ý hướng về nàng. Mà cô nương đầu tóc rối bời đang giãy giụa ở kia, nàng cảm thấy có chút quen thuộc.

Lạp Lệ Sa nhìn thấy nữ tử áo lam, lập tức sửng sốt, giật mình thốt lên: "Nhị sư tỷ." Người trước mắt quả nhiên là Nhạc Phồn, nhị đệ tử của Lạc Uyên.

Dựa vào tu vi của Nhạc Phồn, nàng dĩ nhiên nghe được rõ ràng câu nói này, để nàng thoáng chốc thất thần. Cho dù nhiều năm đã trôi qua, nhưng nàng vẫn nhớ mãi vị tiểu sư muội tính tình trầm ổn hữu lễ, một tiếng gọi này, đem tất cả ngày xưa như trở về.

Trong lúc nàng không chú ý, tiểu cô nương bị nàng giữ trong tay bất ngờ hành động, cúi đầu trực tiếp cắn một ngụm trên mu bàn tay của nàng. Nhạc Phồn đã là Kim Đan trung kỳ, tu tiên cho đến nay cũng gặp qua không ít trận chiến, tao ngộ không ít chiêu thức kỳ lạ, nhưng lại chưa bao giờ gặp loại tấn công trẻ con đến thế này, để nàng có chút sững sờ. Đợi lúc bình tĩnh lại, nàng vẫn quyến định nhịn xuống. Cô nương kia mới Trúc Cơ, linh lực yếu kém, nếu nàng đáp trả sợ rằng đoạt mất một ngụm răng của đối phương, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay. Tiểu cô nương được giải thoát, lập tức cưỡi gió chạy thật xa.

Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa cũng ngây người nhìn, đây là lần đầu tiên các nàng chứng kiến tu tiên giả đánh nhau lại dùng miệng cắn. Tiểu cô nương kia quả thực rất quen mắt, nhưng lúc này Phác Thái Anh nhất thời không nhớ nổi. Lấy lại tinh thần, Phác Thái Anh liếc nhìn tay của Nhạc Phồn, nhịn không được bật cười: "Không nghĩ tới, Nhạc Phồn cô nương lại là người rất biết thương hương tiếc ngọc." Tất nhiên nếu không phải Nhạc Phồn lưu tình, tiểu cô nương kia hàm răng đoán chừng đều phải phế bỏ.

Nhạc Phồn nhìn một chút mu bàn tay, hai dấu răng nhỏ hiện lên, đã đổ máu, đối phương cắn thật sự là mười phần dùng sức. Nàng lắc lắc tay đau nhức, trong mắt mang theo tia cười: "Người ta còn chưa Tích Cốc, hỏng nàng ấy một ngụm răng, chẳng phải là muốn chết đói sao, không biết hai vị là người phương nào? Vì sao nhận ra tại hạ?" Tuy hỏi Phác Thái Anh, thế nhưng ánh mắt nàng một mực rơi vào Lạp Lệ Sa. Chuyện năm đó, nàng nhịn không được hỏi sư tôn, sư tôn cũng kể rõ cho nàng biết, ngay cả việc Phác Thái Anh lấy Tụ Hồn Đăng nàng cũng biết, giờ nhìn thấy Lạp Lệ Sa, cùng vị nữ tử giống hệt như Chấp Mặc, trong lòng cũng ẩn ẩn đoán ra.

Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa đối với Lạc Uyên cùng vị sư tỷ Nhạc Phồn này, tình cảm rất nồng hậu, liền nói: "Có một số việc tốt nhất nói tỉ mỉ, Nhạc Phồn cô nương nhưng nguyện?"

Nhạc Phồn sửa sang lại quần áo, chắp tay nói: "Mời."

Theo hai người về viện tử, Nhạc Phồn nhìn chăm chăm vào Lạp Lệ Sa, mặc dù từ đầu tới cuối, ngoại trừ câu nói kia, vị nữ tử áo trắng này cũng không có mở miệng qua, thế nhưng tư thái đi đứng của nàng ấy, khí chất giơ tay nhấc chân, đều rất giống với tiểu sư muội, nàng gần như có thể kết luận được suy nghĩ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro