Chap 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ nhất đến doạnh trại, sau khi xuống ngựa hai người vẫn là chưa nhìn thấy mặt nhau lần nào, Hứa Tịnh Kỳ ở trong quân lều giúp người khác băng bó đắp thuốc tới nữa đêm, ngoài lều truyền đến tiếng bước chân.

"Hứa đại phụ, Hứa đại phu." Một nữ tướng sĩ ngoài lều thò đầu vào gọi.

Hứa Tịnh Kỳ một tay bốc thuốc, một tay cầm lấy lấy chậu, trong miệng còn ngậm theo vải băng, căn bản không để ý đến người vừa gọi, trực tiếp giúp tướng sĩ bị thương trước mặt trị thương. Đợi đến khi giúp tướng sĩ kia băng bó xong, Hứa Tịnh Kỳ mệt mỏi mà thu dọn vải bông dính máu, mới đi đến trước mặt vị nữ tướng kia nói: "Tìm ta có chuyện gì không?"

Vị nữ tướng kia trước chấp đấm hành lễ, sau đó mới giới thiệu: "À, Hứa đại phụ, ta tên Lâm Uyển Dư, phó tướng dưới trướng của Phong tướng quân."

Hứa Tịnh Kỳ quét mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thầm nghĩ: Lâm Uyển Dư, hừm, à, không phải là cái nữ phụ thích thần Phong Thành Dật sao, nhưng cuối cùng vì yêu hóa hận, phản quân đối đầu với Trần Thanh Ngọc, cuối cùng lại bị Phong Thần Dật một kiếm mà chém chết.

"Hứa đại phu, Hứa đại phu." Lâm Uyển Dư thấy cô ngẩng người đứng đó mà nhìn mình không lên tiếng liền gòi.

"Hả?" Hứa Tịnh Kỳ hồi thần trở lại, nhìn nàng hỏi: "Ừm, ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?"

Lâm Uyển Dư nói: "Là thành chủ bảo ta mang người qua đó, nhưng mà Hứa đại phu hôm nay mệt mỏi như vậy rồi, hay là ta đi nới với thành chủ có chuyện gì ngày mai mới bàn bạc cũng không muộn?"

Hứa Tịnh Kỳ cười nói: "Ngươi nói là có tác dụng sao? Thành chủ của các ngươi dễ nói chuyện như vậy sao? Với cả thành chủ ngươi mà không thấy ta sẽ sinh tâm bệnh a!"

Lâm Uyển Du không hiểu, gãi gãi đầu nói: "Thành chủ tuy rằng giết giặt không mềm tay, trông lên bộ dạng vô cùng tàn nhẫn lạnh lùng như băng, nhưng là một minh quân a! Lời khuyên của thuộc hạ đều sẽ nghiêm túc hẳn hoi mà nghe!"

Hứa Tịnh Kỳ cười nói, nhẹ vỗ vỗ vai nàng: "Ai ya, ngươi không cần lo lắng a, ta không có mệt đâu, cứ để ta đi gặp thành chủ của ngươi đi."

Sau đó Hứa Tịnh Kỳ vén màn đi ra ngoài, Lâm Uyển Dư ngây người một lúc, bước chân sau đó vội vã chạy theo.

Trên đường đi, Hứa Tịnh Kỳ thuận tiện hỏi thăm Lâm Uyển Dư: "Lâm phó tướng, ngươi có người trong lòng không a?"

Lâm Uyển Dư nghe câu hỏi của cô, một mặt hơi ửng đỏ, lấp bấp nói: "Ừm, ta, ta, ta chưa có người trong lòng."

Hừm... ...bộ dạng lúng túng như thế mà bảo chưa có, ngươi chính là thích Phong Thần Dật mà không chịu nói ra a!

He he, để phản diện như ta đây hỏi cho ra ngươi, sau đó giúp ngươi tác thành với hắn, như vậy khỏi cần phải sợ hắn ngày đêm lâm le tiểu nương tử của ta.

"Ồ, thật sự không có sao?" Hứa Tịnh Kỳ một bên giả bộ phiền não mà nói, "Lâm phó tướng ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi thật sự không được kể ai biết nha!"

Nhìn thấy Lâm Uyển Dư nhìn mình nghi hoăc mà gật đầu, Hứa Tịnh Kỳ giả bộ e dè ngượng ngùng tiếp tục nói: "Thật ra là lần đầu nhìn thấy Phong tướng quân của các ngươi, một bộ dạng tuấn dật tiêu soái, không hiểu sao trong lòng ta cảm thấy như có một luồng điện chạy qua, tim liền đập nhanh, gương mặt cũng nóng lên, ta, ta hình như thích hắn mất rồi."

Lâm Uyển Dư nghe xong hơi giật mình, nhìn cô nhanh chóng hỏi: "Hứa đại phu, ngươi, ngươi thật sự thích Phong tướng quân sao?"

Hứa Tịnh Kỳ nhìn nàng cười nói: "Ai ya, đúng thật là ta thích hắn a, nhưng mà so với thành chủ của các người, ta lại thích hơn a, bộ dạng lạnh lùng nghiêm túc khi làm việc thật khiến người khác yê thích, còn có... ..."

Còn có bộ dáng lúc ta trêu chọc đến đỏ mặt cũng thật dễ thương, thêm lúc tỷ ấy vì ta mà đổ phải bình dấm chua cũng thật khiến ta yêu thích a!

"Còn có?" Lâm Uyển Dư nhìn cô hỏi.

Hứa Tịnh Kỳ không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi ngược lại: "Ai yo, Lâm phó tướng, ta không phải tự khen ta a, nhưng mà ta nhìn người rất tốt ấy, ngươi có phải là thích Phong tướng quân của ngươi không a."

"Hả? Thích gì? Phong tướng quân của ta gì chứ? Không có, không có a!" Lâm Uyển Dư vội vã xua tay, gương mặt ngượng ngùng mà ửng đỏ nói.

"Ai ya, ngươi lúng túng gì chứ! Ta chỉ là hỏi một câu thôi, nhưng nhìn bộ dạng ngươi như vậy là thích rồi a! Ta nói cho ngươi biết, thích một người thì nên sớm nói ra, dành lấy hắn, nếu không người khác sẽ sớm cướp đi mất a. Nếu như ngươi muốn giúp đỡ cứ tới tìm ta, ta giúp ngươi chinh phục hắn." Hứa Tịnh Kỳ nhìn nàng cười nói.

Lâm Uyển Dư tận tâm tận trách đem Hứa Tịnh Kỳ đưa đến bên ngoài quân lều sau đó chấp tay rời đi, binh lính bên ngoài sau khi bẩm báo, Hứa Tịnh Kỳ vén màn đi vào.

Trần Thanh Ngọc đang ngồi trong lều xem binh thư, trên bàn thấp trước mặt nàng bày đầy bản đồ địa thế và sổ gấp khuyên can, xem bộ dạng vẫn là bộ dạng bận rộn một ngày, vẫn là chưa phát hiện Hứa Tịnh Kỳ đã bước vào.

Hứa Tịnh Kỳ nhẹ bước chân mà đi qua đó, đi đến ngồi phía sau Trần Thanh Ngọc, nhẹ ôm lấy eo nàng, tựa đầu lên vai nàng thầm than: "Tiểu nương tử à, ta mệt quá a, đến nổi tay không nhấc lên nổi nữa rồi, một ngày cũng không thể thấy mặt tỷ thật là nhớ muốn chết a!"

Trần Thanh Ngọc bị cô bất ngờ ôm lấy, nghe Hứa Tịnh Kỳ than vãn lại khẽ mỉm cười, nhẹ đưa tay xờ lấy gương mặt còn đeo mặt nạ bạc của cô mà gỡ xuống, sau đó quay đầu hôn nhẹ lên môi cô, một tay cầm lấy tay cô xoa bóp cánh tay, một tay cầm binh thư xem, mà nói: "Ta bảo ngươi làm đại phu riêng cho ta rồi mà, sau lại phải chịu khó vất vả như vậy a."
Hứa Tịnh Kỳ tựa lên người nàng, mơ mơ màng màng mà nói ra: "Tiểu nương tử tốt với ta như vậy, một chút vất vả này không sao a, cũng không thể để tỷ bao nuôi mà không làm gì được a!"

"Ừm." Trần Thanh Ngọc nhẹ nhàng cong góc miệng một cái.

Hứa Tịnh Kỳ như nhớ ra điều gì, lấy lại tinh thần mà hỏi: "A đúng rồi, tỷ gọi ta đến đây có chuyện gì sao?"

Trần Thanh Ngọc nhìn cô: "Ngươi có phải rất mệt?"
"Ừm."

"Vậy không gấp, đi ngủ trước đi."

Hứa Tịnh Kỳ ngây người mà ồ một tiếng, sau đó khẽ mỉm cười hỏi: "Nè, nè, tỷ có phải muốn thượng ta không, nếu như ta không mệt tỷ sẽ thượng ta phải không?"

Trần Thanh Ngọc thành thật mà gật đầu khẳng định "Ừm."
Hứa Tịnh Kỳ cười càng thâm tình hỏi, mà nói: "Ai yo, nếu thế thì ta không mệt a, tỷ muốn thì có thể làm a, ta vẫn còn sức để hầu hạ tiểu nương tử đây a."

"Được" Trần Thanh Ngọc đem binh thư để trên bàn, đưa tay kéo lấy cô tay Hứa Tịnh Kỳ, quay người một cái, liền đổi vị trí, để nàng ôm lấy cô trong lòng mà hôn xuống đôi môi kia.

Bốn phiếm môi như thế liền dán lại vào nhau, môi lưới ướt át mà dao động, Hứa Tịnh Kỳ liền nhanh chóng đưa ra chiếc lưới tách đi đôi môi của Trần Thanh Ngọc mà vào trong, như hai con rắn uốn lượn quấn lấy nhau, tham lam không chịu rời đi, đến khi cả hai một mặt đều đỏ ửng, hơi thở gấp gáp mới chịu rời đi.

Hứa Tịnh Kỳ mỉm cười yêu mị, nhẹ giọng nói: "Ai ya, ta nghĩ đêm nay ta thật sự khó mà tránh thoát được tiểu nương tử rồi a."
Trần Thanh Ngọc nghe một câu nói kia, không qua một cái chớp mắt, liền sau đó đem Hứa Tịnh Kỳ đặt trên cái đệm ấm áp dùng da thú chăn bông hợp thành đằng sau mình, vừa định hành sự thì bên ngoài một phó tướng đột nhiên vén màn chạy vào, chấp đấm quỳ nữa gói ở trên đất, sau khi thấy tình hình bên trong quân lều, tướng sĩ bá khí tràn đầy tức khắc biến thành cà lăm: "Báo, báo, báo, Dương, Dương tướng quân, tướng quân, ngày ấy, cầu, cầu kiến."

Trần Thanh Ngọc: "... ..."

Hứa Tịnh Kỳ: "... ..."

Tay và chân của tướng sĩ đó đang run cầm cập, lúc phủ ngũ tạng của hắn đều như muốn bay ra ngoài rồi, hắn đã sống hơn hai mươi lăm năm, đã bẩm báo được ba năm, chính là con mẹ nó! Chưa thấy qua, chưa thấy qua cái tình huống này a!

Làm sao đây, một chưởng đấm lên đầu hắn, sau đó giả vờ ngất có tác dụng không đây?

Hứa Tịnh Kỳ ho khẽ một cái, nhỏ tiếng nói: "Tiểu nương tử, mau nói gì đi, không là tỷ làm hắn sợ đến ngất mất a!"

Trần Thanh Ngọc đem mặt nạ bạc đến đưa cho Hứa Tịnh Kỳ, ngồi lại trên thành giường, quay người đối với tướng sĩ bẩm báo, lạnh lùng cùng tức giận nói: "Mời tướng quân vào."

Giọng nói của tướng sĩ run rẩy mà đáp vâng một tiếng, sau đó liền vừa lăn vừa bò mà phi ra khỏi doanh trại.

Tướng sĩ chân trước vừa chạy ra khỏi quân lều, Hứa Tịnh Kỳ đã đeo xong mặt nạ ngồi dậy, rất nhanh hôn lên Trần Thanh Ngọc một cái, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Đừng tức giận a!"

Lúc Dương Thành vén màng khom người đi vào trong quân lều, thấy Trần Thanh Ngọc trịnh trọng trang nghiêm mà ngôi ngay ngắn ở trước bàn thấp, một nữ tử đeo mặt nạ màu bạc hướng ngược lại hắn mà đi ra ngoài

Dương Thành nhịn không được quan sát cô vài lần: "Ngài có phải Hứa đại phu?"

Hứa Tinh Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn: "Ân, là ta"

"Có nghe sợ qua, gần đây tình hình trận tuyến vô cùng nóng ruột, ngươi là đại phu trị liệu riêng của thành chủ, vốn không cần trị thương cho những binh sĩ khác, nhưng lại nguyện ý đến giúp đỡ, ngươi cũng thật cực khổ rồi, chỉ là mạt tướng đây thắc mắc, tại sao ngươi lại đeo mặt nạ? Chẳng lẽ bộ dạng không thể cho người khác thấy sao?" Tuy rằng là lần đầu gặp mặt, nhưng ngữ khí chất vấn của Dương Thành là không nửa điểm che dấu.

Hứa Tịnh Kỳ vẫn chưa đáp lời, Trần Thanh Ngọc lạnh như băng mà mở miệng: "Dương tướng quân, đến báo chuyện gì?"

Dương Thành không làm khó Hứa Tịnh Kỳ hơn nữa, vội vàng lên trước hướng Trần Thanh Ngọc bẩm báo chiến sự, Hứa Tịnh Kỳ tận dụng khoảng trống, tránh người mà đi ra ngoài quân lều.

Ra tới bên ngoài quân lều, Hứa Tịnh Kỳ bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, lẩm bẩm vài tiếng Dương tướng quân, quay đầu hỏi tướng sĩ làm hộ vệ ở ngoài quân lều: "Tiểu ca, cho ta hỏi một chút, cái vị tướng sĩ vừa mới đi vào, là Dương Thành tướng quân đúng chứ?"

Nhận được hồi đáp khẳng định, lông mày Hứa Tịnh Kỳ hỏi cau lại.

Ở trong nguyên tác, Dương Thành tướng quân là người tự cao tự đại, vô cùng kiêu ngạo, cậy tài khinh người, tuy thế nhưng là một người có tình cảm rất sâu đậm với Trần Thanh Ngọc, hắn tuy ngoài mặt không nói ra, nhưng ngoài cuộc nhìn chính là điều thấy rõ, chỉ đáng tiếc đoạn tình cảm không ấy không được đáp trả. Trần Thanh Ngọc nữa nguyên tác sau là chọn Phong Thần Dật, sau đó cùng hắn thành hôn, một đời xây dựng quốc thái dân an. Còn một kẻ kiêu ngạo như Dương Thành chính là không chấp nhận được việc mình thua Phong Thần Dật, liền nổi lên dã tâm, ở sau lưng lại lén lút câu kết vây cánh chuẩn bị mưu quyền soái vị.

Kết cục đương nhiên chính là bị Trần Thanh Ngọc cùng với Phong Thần Dật trong ứng ngoài hợp đánh bại hắn, theo thất bại đó một cái chết thảm mà kết thúc.

Cho nên ta nói đã là nhân vật phụ thì không thoát được hào quan của nhân vật chính, thế mà cứ thích làm màu chi không biết?

Hứa Tịnh Kỳ suy nghĩ giờ đây Trần Thanh Ngọc căn bản là thích mình, Dương Thành hắn vẫn là chưa nhận ra, chí ít sẽ không có tác quái gì chăng?

Nhưng mà cũng không thể dựa theo nữa nguyên tác sau mà suy nghĩ được, tình tiết hiện tại bị Hứa Tịnh Kỳ làm cho rối hơn không biết sẽ diễn ra thế nào, chỉ đành từng bước cẩn thận mà đối phó vậy.

Dương Thành đó tuy hắn là nhân vật phản diện kiêu ngạo, nhưng đầu óc lại rất thông minh, lúc nãy bị hắn nhìn thấy liền một cái nghi ngờ, chắc chắn sẽ cho người đề phòng theo dõi cô, điều này cũng nên phải cẩn thận mới được.

Giờ đây trong quân lều, Dương Thành cùng Trần Thanh Ngọc phân tích thế cuộc trước mặt: "Thành chủ, tuy rằng những ngày qua chiến bại, nhưng mà bên phía quân địch đang có phản ứng khinh nhường chúng ta, ta cho rằng lợi dụng cơ hội này mà tập kích công lên một trận đánh thắng lấy lại oai vệ."
Trần Thanh Ngọc cau mày: "Tây Ưng quỷ kế đa đoan, ta lo lắng bọn họ làm vậy sẽ có kế hoạch gì?"

"Thành chủ, vạn lần không do dự a!" Dương Thành khuyên.

Trần Thanh Ngọc dụi dụi trán: "Ta suy nghĩ thêm."
Dương Thành hết cách, chỉ đành cáo từ, hắn ra khỏi quân lều, bắt gặp Hứa Tịnh Kỳ chờ đợi bên ngoài đã lâu, hắn liếc mắt nhìn cô một cái suy nghĩ điều gì đó rồi rời đi. Phó tướng cũng đứng đợi bên ngoài, nhìn thấy hắn liền vội lên trước nghênh đón: "Tướng quân thế nào rồi? Thành chủ sẽ lợi dụng thời cơ này mà công đánh lên chứ?"

"Hứ." Lỗ mũi Dương Thành mở ra, đầy bộ dạng khinh thường, "Thành chủ thật là do dự không quyết đón, nếu như mà bỏ lỡ cơ hội lần này, chắc chắn trận chiến sau này sẽ rất khó khăn, đúng rồi, ngươi để ý một chút cái người đại phu trị liệu riêng kia của thành chủ, ta cứ cảm thấy thân hình cô ta so với phế vương Phong Lang có chút giống nhau, hơn nữa còn đeo mặt nạ, một bộ dạng không dám để người khác nhìn thấy, nhất định là có vấn đề."

"Cái gì? Là cô nương lúc nãy đợi trước quân lều đó sao? Nhưng nếu cô ta là phế vương Phong Lang, thành chủ làm sao mà không nhận ra chứ?" Phó tướng trợn lớn mắt kinh ngạc hỏi.

Dương Thanh hai tay đặt sau lưng, lắc lắc đầu, cố ý kéo dài ngữ điệu, ý vị sâu xa mà nói: "Sợ chính là nhận ra rồi cố ý lưu lại ở bên cạnh, trước đó thành chủ chính là... ..., haiz, nói chung ngươi chú ý một chút, vạn lần không thể để cô ta quấy nhiễu tâm tư thành chủ, nếu thật sự là phế vương Phong Lang, ẩn núp ở nơi đây chỉ vì thừa cơ mà báo thù, quả thực là đại sự không hay rồi."

Phó tướng chấp đấm biểu thị mình đã hiểu rồi.

Dương Thành xua xua tay: "Trông coi cô ta nhiều một chút, được rồi, đi nghỉ ngơi đi."

Phó tướng đáp một tiếng, quay người trở về quân lều của mình, trăng sáng bị mây đen che lấy, trong doanh trại lính canh không nhiều, phó tướng đột nhiên nhìn ngó xung quanh, thấy không có người quanh đó, im hơi lặng tiếng mà chạy nhanh ra ngoài doanh trại, ước chừng đã chạy được nữa canh giờ tìm thấy một cây đại thụ to lớn cao chọc trời mới dừng lại, hắn lôi ra từ trong ngực áo một mảnh giấy, sau đó chôn dưới gốc cây, rồi đứng dậy cưỡi ngựa như bay mà chạy về doanh trại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt