Chương 39.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Lâm Duẫn Nhi cảm thấy thời gian trên lớp trôi qua cực kỳ chậm chạp. Đúng bốn giờ chiều được tan học, Lâm Duẫn Nhi trước hết là đi tắm rửa, sau đó ngồi ở phòng ngủ lựa chọn quần áo, nàng cứ đổi hết bộ này lại đến bộ khác. Hoàng Khiên Tả quan sát thấy Lâm Duẫn Nhi cứ đổi trang phục liên tục hệt như đang tham gia trình diễn thời trang vậy, cô nàng cho rằng biểu hiện của Duẫn Nhi hôm nay quá bất thường.

Hoàng Khiên Tả cười nói: "Bình thường chuẩn bị đi ngủ cậu mới tắm rửa, thế mà hôm nay lại tắm sớm như vậy. Vả lại mọi ngày cậu thay đồ rất nhanh, chẳng giống bây giờ, đổi tới đổi lui bao nhiêu là bộ. Cậu long trọng như vậy, lẽ nào là vì tối nay có hẹn sao?"

Lâm Duẫn Nhi không để ý tới thái độ có chút khác thường của chính mình, thế nên khi nghe Hoàng Khiên Tả nói vậy, Duẫn Nhi cảm thấy mình quả thật có chút làm quá vấn đề. Chẳng qua là đã mấy tháng rồi không gặp Quyền Du Lợi, hôm nay cùng với Du Lợi đi ăn một bữa cơm thôi mà, việc gì phải xoắn xuýt về chuyện ăn mặc thế nào chứ. Nghĩ là vậy nhưng ngoài mặt, Duẫn Nhi giả vờ bình tĩnh nói:

"Tắm sớm là vì tớ sợ tối nay tớ sẽ về trễ, còn thay trang phục nhiều vậy chỉ là do bây giờ không có chuyện gì làm, tớ muốn thử xem cách phối đồ nào trông đẹp mắt thôi."

Hoàng Khiên Tả không tin vào lời biện minh của Lâm Duẫn Nhi, cô nàng hỏi tiếp: "Vậy có phải là tối nay cậu đi hẹn hò không?"

"Không phải hẹn hò, là họp mặt bạn đồng hương, người đó là con gái." Lâm Duẫn Nhi tìm được một cái cớ rất thuyết phục. "Tớ không thể bị cô ấy làm cho lép vế được."

Bây giờ thì Hoàng Khiên Tả cảm thấy lời nói này nghe có vẻ hợp lý hơn rồi, bình thường cô nàng nghĩ rằng Lâm Duẫn Nhi không thích so sánh vẻ ngoài xinh đẹp của mình với người khác. Khiên Tả nhớ mỗi lần nói chuyện phiếm về việc ai trông xinh xắn hơn ở trường này, Lâm Duẫn Nhi đều luôn khen ngợi người khác, nói rằng so với nàng thì bọn họ nổi bật hơn rất nhiều.

"Người đồng hương mà cậu nói có phải là Quyền Du Lợi ở khoa công nghệ điện tử không?"

"Đúng vậy." Lâm Duẫn Nhi cuối cùng cũng chọn được một bộ trang phục vừa ý, nàng gom mấy bộ khác lại cất vào thủ, chuẩn bị trang điểm. Lâm Duẫn Nhi có chút thận trọng hỏi. "Cậu thấy cô ấy có xinh đẹp không?"

"Sao lại không chứ? Tớ tuy là con gái nhưng lúc xem Quyền Du Lợi trình diễn vũ đạo trên sân khấu hôm đó, tớ còn cảm thấy bị hấp dẫn vì vẻ quyến rũ của cậu ấy."

Lâm Duẫn Nhi không khỏi mỉm cười khi nghe vậy, trong lòng nàng dân lên một chút đắc ý cùng hãnh diện. Duẫn Nhi cảm thấy Quyền Du Lợi nhà mình thật là tuyệt vời.

Hoàng Khiên Tả nhìn Lâm Duẫn Nhi đang thoa kem BB, cảm thán: "Tớ thực sự ghen tị với người phương Bắc các cậu, trời sinh dáng vẻ ưu tú bẩm sinh, lại còn trắng trẻo như vậy."

Lâm Duẫn Nhi nghĩ tới màu da của Quyền Du Lợi: "Quyền Du Lợi trắng ở chỗ nào?"

"Cậu ấy không được gọi là trắng trẻo, nhưng làn da của cậu ấy đẹp đến thế cơ mà."

"Cậu gặp Du Lợi được bao nhiêu lần rồi mà bảo da của cậu ấy đẹp?" Lâm Duẫn Nhi nhớ tới lúc véo má Du Lợi, cảm giác đó thật thích.

"Nhìn hai lần là đủ rồi, có mắt thì nhìn thoáng qua là biết mà." Hoàng Khiên Tả đáp. "Các cậu là người đồng hương, sao tớ thấy cậu có vẻ không tiếp xúc với Quyền Du Lợi nhiều nhỉ? Cũng hơn nửa năm, đến tận hôm qua vô tình chạm mặt nhau thì tớ mới biết hai người có quen biết nhau đấy."

Lâm Duẫn Nhi nói qua loa: "Sau khi nhập học, tớ thân với các cậu hơn cô ấy."

Lâm Duẫn Nhi chỉ trang điểm nhẹ nhàng nên rất nhanh, nàng thu dọn đồ đạc xong xuôi, nhìn đồng hồ để kiểm tra xem đã đến giờ hẹn chưa, từ đây đi tới cổng trường thì đoán chừng vẫn phải chờ thêm mười lăm phút nữa mới đến năm giờ ba mươi. Lâm Duẫn Nhi muốn ở trong phòng kỳ kèo thêm mười phút nữa mới bắt đầu đi. Thế nhưng ngồi được một lúc, Duẫn Nhi cảm thấy trong lòng không yên nên chào tạm biệt Hoàng Khiên Tả rồi rời khỏi đó.

Đi dọc theo con đường rợp bóng cây của trường, ở Dương Thành này bốn mùa đều như mùa xuân, cho dù đông đến nhưng cây lá vẫn xanh tươi, Lâm Duẫn Nhi thầm nghĩ có lẽ bây giờ ở Tây Nguyên, cây cối đã trơ trọi lá, tuyết cũng rơi đầy và gió lạnh sớm đã tràn về bao trùm không gian. Trên đường đi, có mấy lần nàng bắt gặp mấy người bạn học cùng khoa tiến tới hỏi han nàng, bọn họ muốn mời nàng đi ăn cơm tối. Nhưng đáp lại, Lâm Duẫn Nhi chỉ mỉm cười từ chối, nói mình đã có hẹn rồi. Mọi người đều biết Lâm Duẫn Nhi có một người bạn trai từ thời trung học, vì điều này nên họ rất tò mò về người mà nàng sẽ hẹn hôm nay.

Khi Lâm Duẫn Nhi đi đến cổng trường, từ xa xa đã trông thấy bóng dáng của Quyền Du Lợi đứng đợi ở nơi đó từ khi nào. Du Lợi mặc áo bành tô màu đen, quần jean màu xám khói kết hợp với giày thể thao màu trắng, mái tóc phía sau buộc kiểu đuôi ngựa, hình ảnh đó trông thật giống những ngày tháng mà họ còn học cấp ba. Duẫn Nhi không nghĩ Quyền Du Lợi lại đến sớm như vậy, vì vậy bước chân của nàng cũng trở nên nhanh hơn.

Quyền Du Lợi thấy Lâm Duẫn Nhi vận một chiếc đầm cùng áo khoác màu đỏ đang tiến về phía mình thì Du Lợi liền nở nụ cười. Có một người bạn học cùng đi ngang chào hỏi Du Lợi nhưng cô chẳng màng quay đầu nhìn người đó mà chỉ tùy ý đáp lại một tiếng cho xong.

Lâm Duẫn Nhi cuối cùng cũng đến chỗ Du Lợi nhưng thấy Quyền Du Lợi cứ dán mắt vào mình, dường như không có ý định sẽ xoay người đi. Lâm Duẫn Nhi cũng không thúc giục, cứ như vậy mà mỉm cười đứng ở trước mặt Quyền Du Lợi.

Quyền Du Lợi nhìn thật kỹ gương mặt của Lâm Duẫn Nhi, chiếc áo khoác đỏ càng tôn lên nước da trắng trẻo, mịn màng của Duẫn Nhi. Cô cười nói: "Hôm nay cảm giác em có chút khác ngày thường, em trang điểm à?"

Lâm Duẫn Nhi chớp mắt mấy cái nhìn Du Lợi, hỏi: "Khác ở điểm nào? Không phải là em vẫn xinh đẹp sao?"

Hiếm khi nghe thấy Lâm Duẫn Nhi tự khen bản thân mình, Quyền Du Lợi tiến tới bên cạnh, kéo tay Duẫn Nhi vòng qua cánh tay mình.

"Đi ăn thôi nào, hoa khôi sinh viên!"

Cả hai cùng nhau rời khỏi trường. Lâm Duẫn Nhi nói: "Em không phải hoa khôi sinh viên gì cả. Chị đừng có nói nhảm."

Quyền Du Lợi biết Lâm Duẫn Nhi không bao giờ thích mọi người ca ngợi về vẻ ngoài của mình, cô hỏi: "Em muốn ăn gì?"

Lâm Duẫn Nhi không quen với đồ ăn ở Dương Thành, nàng thấy mùi vị của những món ăn nơi đây rất nhạt nhẽo, không có mùi vị gì.

"Em không biết muốn ăn gì nữa, em nghe theo chị."

Quyền Du Lợi đã sớm suy nghĩ xong rồi, cô hiểu rõ Lâm Duẫn Nhi rất thích ăn thịt.

"Vậy chúng ta đi ăn thịt nướng đi. Có một tiệm thịt nướng rất ngon ở khu phố gần đây, chị từng đi ăn cùng với bạn học của mình một lần rồi."

Lâm Duẫn Nhi liền mỉm cười gật đầu khi nghe tới sẽ được ăn thịt.

Quyền Du Lợi ngắm nhìn Duẫn Nhi từ trên xuống dưới rồi nói: "Em lại tụt cân rồi phải không?" Tối qua lúc Du Lợi bắt gặp Lâm Duẫn Nhi, cô đã cảm thấy Duẫn Nhi có vẻ gầy đi nhiều nhưng không thể chạy đến hỏi han cho kỹ.

"Em không biết, em vẫn chưa cân thử xem thế nào. Chỉ là đồ ăn ở đây đối với em rất khó ăn." Duẫn Nhi đáp.

Quyền Du Lợi buông lỏng bàn tay đang nắm lấy tay Duẫn Nhi rồi chạm vào eo Duẫn Nhi, còn vuốt mấy cái, cô muốn xem có phải Lâm Duẫn Nhi thật sự đã bị tụt cân rồi hay không. Lâm Duẫn Nhi mặc áo khoác bên ngoài khá dày nên chẳng hay biết về việc đó. Quyền Du Lợi thì tâm tư cảm thấy rất thích khi ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Duẫn Nhi, tay cũng không thèm rút lại, cứ như thế mà ôm lấy nó.

"Thức ăn ở căn-tin trường không ngon thì em nên đến mấy quán bên ngoài mà dùng bữa, em nhìn mà xem, ở con phố bên cạnh trường có rất nhiều quán ăn."

Lâm Duẫn Nhi không nghĩ tới việc Quyền Du Lợi sẽ ôm lấy eo nàng như thế này, bàn tay không yên vị còn vuốt ve lên xuống vài lần, vì vậy mà đôi má Duẫn Nhi ửng đỏ, tựa người sát vào Du Lợi hơn một chút.

"Em cảm thấy thức ăn của những quán ăn ngoài trường cũng không khá hơn là bao. Em thật không biết làm thế nào mà chị có thể dùng bữa ở căn-tin trong nhiều năm như vậy, có thể nói là từ nhỏ đến giờ."

"Vậy nên hồi ấy, em và chị ở gần nhà nhau, mỗi lần em mang thức ăn do mẹ em nấu đến cho chị là chị liền cảm thấy cực kỳ hạnh phúc." Quyền Du Lợi rất hoài niệm về những món ăn của mẹ Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi nghĩ đến hình ảnh trước kia của Quyền Du Lợi, lúc nào Du Lợi cũng nở nụ cười khoe hàm răng trắng đều, đôi mắt cong lên mỗi khi nàng mang thức ăn sang nhà cho Du Lợi. Thế nên mãi về sau này, Duẫn Nhi luôn cảm thấy Quyền Du Lợi thật giống một chú cún con đang giương mắt nhìn chủ nhân của mình vì một món ăn ngon.

Hai người cười nói mãi thì cũng đến tiệm thịt nướng, bọn họ ngồi ở gần cửa. Sau khi hai người ngồi xuống, đối mặt với nhau, Quyền Du Lợi đưa thực đơn choLâm Duẫn Nhi: "Gọi món em thích, chị đãi em." Sau đó, Du Lợi cầm lấy chén của Duẫn Nhi, giúp Duẫn Nhi tráng sơ qua nước sôi.

Lâm Duẫn Nhi không hề khách sáo và gọi rất nhiều thịt, nàng nhớ Quyền Du Lợi thích ăn khoai lang đỏ nên liền gọi một phần.

Hai người ngồi trò chuyện với nhau một chút về mấy việc gần đây, trong đó Quyền Du Lợi có nhắc đến việc tham gia câu lạc bộ nhảy, cô hỏi: "Em có xem chị trình diễn trong buổi dạ hội không?"

Lâm Duẫn Nhi hồi tưởng lại hôm ấy, khoảnh khắc Quyền Du Lợi cởi áo khoác ngoài rồi tiếp tục thể hiện màn vũ đạo điệu nghệ, đến tận bây giờ nàng vẫn có thể nhớ thật rõ nhịp tim đập nhanh như tiếng trống trong lồng ngực mình khi đó. Duẫn Nhi có chút xấu hổ khi nhìn vào đôi mắt long lanh của Quyền Du Lợi. Nàng bèn giả vờ nhìn ra cửa rồi nói:

"Em có xem. Nhưng nó làm em nghĩ tới dáng vẻ chị biểu diễn vũ đạo trong trang phục mùa thu."

Trong lòng Quyền Du Lợi vốn tràn đầy mong đợi, cô hy vọng rằng sẽ được nghe Lâm Duẫn Nhi khen ngợi mình vì dù sao thì lần đó mọi người ai cũng đánh giá rất cao về màn trình diễn của cô. Nhưng Du Lợi thật không ngờ Lâm Duẫn Nhi lại có suy nghĩ kỳ lạ đến vậy.

Du Lợi đáp: "Sao em không nhớ về dáng vẻ của chị vào những thời khắc xinh đẹp ấy, thôi không sao. Mà chị nhớ em nhảy cũng tốt lắm, em có muốn gia nhập vào câu lạc bộ của bọn chị không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro