Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước vào nhà.

Quả thật tôi đã nhìn thấy anh trai tôi, còn có hai anh họ của tôi đều ở hiện trường.

Anh họ Thẩm An Châu đeo một cặp kính vàng, vẻ ngoài tuấn tú nho nhã nhìn qua là biết đây là người có văn hóa.

Anh họ thứ hai là Thẩm An Lâm mặc một chiếc áo khoác màu trắng, xương cốt hoàn mỹ không chút tỳ vết, trên người có khí chất trang nghiêm của nghiên cứu viên.

Giống nhau.

Hai người này cũng ưu tú giống như anh trai tôi đều vượt quá khả năng nắm bắt của người thường, cũng không phải là quả hồng mềm để tùy ý người lớn nắn bóp.

Sau đó, tôi liền nghe bác cả đau đớn gào to: "Hai người các ngươi, chẳng lẽ không có lấy một người thích phụ nữ sao?"

Tôi: "......"

Cố Vân: "......"

Tôi thích phụ nữ, nhưng tôi dám nói sao?

Tôi quay đầu lại, nghiêm túc hỏi Cố Vân: "Chị nói xem nếu bây giờ hai chúng ta công khai, mọi người sẽ thế nào?"

Ánh mắt Cố Vân lập tức sáng lên, thậm chí còn có chút nóng lòng muốn thử: "Hiện tại chị rất muốn công khai. Dù sao nợ nhiều không đè người, chị trốn tránh lén lút yêu đương với em đủ rồi." Nói xong giọng nói của cô mang theo chút oán giận: "Em xem anh trai em cùng Tư Uyển có thể quang minh chính đại ở trước mắt chú dì tình chàng ý thiếp, vì sao chúng ta không thể?"

Tôi: @@

Ba người con trai đều bị người đàn ông khác câu đi mất.

Nếu bây giờ tôi thả một quả bom khác.

Thật sự sẽ không bị đuổi ra khỏi Thẩm gia chứ?

Người anh họ thứ hai Thẩm An Lâm nghe ba mình nói xong, nhíu mày, nói: "Ba, đây không phải là vấn đề có thích phụ nữ hay không, đồng tính luyến ái là khuynh hướng tính dục bình thường, hơn nữa đây cũng là một loại khuynh hướng tính dục có tính tự nhiên cũng sẽ không tùy ý thay đổi..."

Anh Thẩm An Châu cũng chậm rãi nói: "Ba, ngay từ ngày 17 tháng 5 năm 1990, Tổ chức Y tế Thế giới đã loại bỏ "đồng tính luyến ái" khỏi danh sách bệnh tâm thần, người đồng tính luyến ái tuyệt đối được đối xử công bằng về thể chất và tinh thần... Hơn nữa đồng tính luyến ái cũng không phải là hành vi vi phạm pháp luật...".

Bác cả: "......"

"Bác cả vẫn nên hài lòng đi, ít ra hai người anh họ còn nói đạo lý." Tôi nói với Cố Vân: "Đâu giống như anh trai em."

Tôi học theo bộ dáng lúc ấy của anh trai trong ánh mắt ba phần bá đạo ba phần lãnh khốc, còn có bốn phần lôi kéo: "Con là thích đàn ông, hơn nữa con không phải tới xin ý kiến của hai người, con tới thông báo cho hai người. Hai người phản đối cũng vô dụng."

Cố Vân giơ ngón tay cái về phía tôi: "Học thật giống..."

Bây giờ ba tôi đã chấp nhận Tư Uyển.

Không chỉ bởi vì tính cách của anh trai tôi, mà còn bởi vì hiện tại Tư Uyển là người nắm quyền của Tư gia.

Tuy rằng ba tôi đã lui về tuyến hai, nhưng ông ấy đối với tình hình biến đổi của các gia tộc khác kết hợp với trình độ nhạy bén được rèn luyện nhiều năm trên thương trường cũng không suy giảm.

Thiên phú kinh doanh của Tư Uyển cũng không thua kém gì con trai mình.

Tất nhiên danh xưng kẻ điên của Tư Uyển ông ấy cũng có nghe nói qua.

Nếu hai nhà thật sự náo loạn không vui, chắc chắn Thẩm gia sẽ bị ảnh hưởng.

Thân là một thương nhân, dưới tình huống tất cả các con đường đều bị chặn, ngoại trừ giải pháp "tiếp nhận" dường như cũng không còn biện pháp nào khác.

Bác cả vẫn đang vật lộn: "Tôi không cho phép! Nếu các người thật sự dám làm như vậy, đừng gọi tôi là ba nữa!"

Thẩm An Châu/Thẩm An Lâm: "Chú."

Bác cả: "......"

Ba mẹ tôi: "..."

Tôi rốt cuộc nhịn không được mà cười một tiếng "Ha ha… Ha ha... Ha ha..."

Cố Vân cũng che môi cười khẽ.

Anh trai tôi một tay cầm chén trà bình tĩnh uống một tay lật xem tài liệu.

Tư Uyển vừa xem trò cười, vừa ân cần cắt trái cây thành miếng nhỏ bỏ vào đĩa thủy tinh, cắm vào nĩa một miếng táo đặt lên môi anh trai tôi.

Anh trai tôi không nhìn đã cắn xuống.

Ba mẹ tôi: "..."

Quên đi, hai người ân ái ở đây làm gì?

Bác cả nhìn thấy tôi cùng Cố Vân bước vào, phảng phất như nhìn thấy cứu tinh, ánh mắt lập tức sáng lên: "Doanh Doanh tới rồi, con mau đến giúp bác khuyên hai đứa trời đánh kia đi, bác nhớ rõ khi còn bé các con rất thân nhau..."

Tôi vô cùng cảm động nhưng sau đó vẫn từ chối.

Tôi cùng hai người anh họ khi còn bé quả thật chơi rất thân, nhưng sau khi lớn lên mỗi người một nơi, đoán chừng tình cảm cũng không còn bao nhiêu.

Huống hồ thứ tình cảm này, ai khuyên người đó xui xẻo.

Bản thân tôi là một người đồng tính luyến ái, chẳng lẽ người đồng tính lại đi khuyên người đồng tính?

Hiện tại tất cả mọi người tụ họp lại một chỗ, chết sớm siêu sinh sớm.

Tôi cũng không muốn chuyện tôi thích Cố Vân bị người khác bắt gặp chọc rồi bép xép.

Dù sao mọi chuyện đã như vậy, giờ tôi thêm một quả bom nữa chắc hẳn là cũng... Cũng không sao đâu, phải không?

Tôi đã chuẩn bị tư tưởng thật tốt, cố gắng trấn tĩnh: "Nếu tất cả mọi người đều ở đây, con cũng có một chuyện muốn tuyên bố."

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi.

Tôi QAQ nhưng vẫn kiên trì nói: "Con... Thích chị Cố Vân."

Mọi người: "!!"

Tôi và Cố Vân đan năm ngón tay vào nhau siết chặt.

Dù đang đối mặt với trưởng bối nhưng Cố Vân cũng không có lấy một chút khẩn trương, trên mặt còn lộ ra nụ cười lễ phép nhẹ nhàng gật đầu.

Không hổ là vị Tổng giám đốc ngang tài ngang sức với anh trai tôi.

Tôi xấu hổ gãi gãi đầu: "Ha ha, bác, ba các anh trai đều không thích phụ nữ, con thích..."

Bác: "..."

Ba tôi: "...."

Anh trai tôi phun ra một ngụm trà vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hai chúng tôi, dường như không nghĩ rằng chúng tôi sẽ trực tiếp công khai như này.

Vẻ mặt Tư Uyển giống như là đang xem kịch hay.

Vẻ mặt hai người anh họ ban đầu rất bình tĩnh nhưng khi nghe tôi nói xong dần trở nên mất bình tĩnh.

Bọn họ cũng không nghĩ tới, chỉ vì chuyện yêu đương với người cùng giới của bọn họ còn có thể để lộ ra thêm được một cặp khác.

Có ngạc nhiên không? Có bất ngờ không?

Cô lấy lòng cười cười về phía người mẹ: "Mẹ, không phải mẹ rất thích chị Cố Vân sao? Chúng ta sẽ sớm trở thành một gia đình.”

Mẹ tôi: "...."

Ha ha.

Ngày hôm sau, cha mẹ tôi sắp xếp cho tôi xem mắt và tất nhiên tất cả đều là nam giới.

Tôi: "......"

Sau khi xem mắt với đối tượng thứ mười xong.

Vẻ mặt tôi bi phẫn, nói: "Em không phục! Dựa vào đâu sau khi mọi người công khai, ba mẹ cùng bác cả có thể nhắm mắt chấp nhận còn em sau khi công khai lại phải nhắm mắt nhắm mũi đi xem mắt!"

Ánh mắt của anh trai tôi rời khỏi tập văn kiện trên tay, giọng điệu thản nhiên nói: "Bởi vì em không có cái gì để chống lại cha mẹ."

Tôi: "......"

Tim tôi đau quá.

Tư Uyển nâng cằm lên, cười yếu ớt hỏi: "Em vợ, nếu không tôi cho em một công ty, em chỉ cần đưa công ty… Ừm, đứng top 10 cả nước... Khi đó ba mẹ em tự nhiên sẽ không ngăn cản em."

Tôi: "......"

Nếu tôi có bản lĩnh này tôi đã sớm thay thế vị trí của anh trai tôi rồi!

"Chẳng qua, em cũng không cần lo lắng, chút chuyện này nếu Cố Vân cũng không giải quyết được, anh cũng không yên tâm giao em vào tay cô ta. Em ngốc nghếch như vậy, có khi bị người ta bán còn giúp người ta đêm tiền."

Vẻ mặt tôi uể oải, cầm điện thoại thoại gọi cho Cố Vân: "Chị Cố Vân, khi nào chị đến đón em vậy? Em nhớ chị rất nhiều, ô… ô…"

Cố Vân vừa đến, tôi lập tức nhào vào vòng tay cô ấy, nói ra nỗi khổ sở: "Chị Cố Vân, chị có biết hôm nay em phải đi gặp bao nhiêu người đàn ông không? Có người nói em nhất định phải có con trai, có người nói em phải cho học nấu cơm, chăm sóc bố mẹ chồng, còn có người nói để cho em nghỉ việc làm nội trợ..."

Cố Vân đau lòng ôm lấy tôi: "Em không cần đi xem mắt nữa, mọi chuyện chị đã giải quyết xong rồi."

Anh trai tôi hoài nghi nhìn Cố Vân một cái: "Nhanh như vậy?"

Cố Vân bình thản nhìn anh tôi: "Chẳng mấy chốc chúng ta có thể trở thành người một nhà rồi."

Người anh trai luôn bình tĩnh lạnh lùng quyết đoán của tôi trong phút chốc trở nên tức giận: "Ai là anh trai cô!"

Cố Vân bình tĩnh gọi Tư Uyển một tiếng: “Chị dâu.”

Tư Uyển cũng không để ý đến những xưng hô này, chỉ cần người khác biết cậu ta cùng Thẩm Thanh Việt là một đôi là được.

Tư Uyển mất tự nhiên ừ một tiếng, "Tôi cảm thấy Tư gia cùng Cố gia có một hạng mục có thể hợp tác một chút..."

Anh trai tôi: "...."

Cố Uyển không muốn để cho tôi biết cô ấy phải trả giá gì, mới để cho ba mẹ tôi gật đầu.

Anh trai tôi dường như biết một chút, nhưng cũng im lặng.

Theo quan điểm của họ, tôi chỉ cần trở thành một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.

Có một ngày khi tôi và Cố Vân đi hẹn hò.

Nhìn thấy anh họ Thẩm An Châu của tôi vác một người thanh niên đi ngang qua, người thanh niên này vừa vỗ lưng Thẩm An Châu vừa giận dữ mắng: "Thẩm An Châu! Mẹ nó, anh không phẩm chất đạo đức!"

Thẩm An Châu dừng một chút, đôi mắt phía sau cặp kính mắt gọng vàng trở nên u ám: "Tạ Nghiên Trần, sự kiên nhẫn của anh với em có hạn."

Tôi: "Chị Cố Vân, bọn họ..."

Tin tức của Cố Vân rất nhanh chóng: "Đại khái là Tạ Nghiên Trần lại đến quán bar làm một số chuyện không nên làm. Không sao, phạt một lần là được còn một lần không được thì hai lần"

Tôi: "Chị Cố Vân, chị đen tối quá rồi."

Tôi nghe người khác nói rằng chỉ cần ở trên đỉnh đu quay hôn người mình yêu thì hai người sẽ không bao giờ xa cách.

Cho nên tôi muốn dẫn Cố Vân đi cùng.

Hẹn hò với nhau nhiều lần như vậy, tôi vẫn chưa từng ngồi đu quay với cô ấy!

Những người đến đây chơi đu quay đều đi theo cặp.

Rất nhanh liền đến lượt tôi và Cố Vân.

Ngồi trong cabin nhỏ trong suốt với người mình thích khiến tôi có chút hồi hộp và lạ lẫm.

Cố Vân ngồi đối diện tôi.

Đúng lúc này, âm nhạc vang lên.

《 Đuổi theo đuổi theo cao cao thấp thấp.

Hít một hơi thật sâu sau đó nắm tay nhau.

Trong sự ngọt ngào không còn sợ cao.”

......

Vòng đu quay từ từ tăng lên.

Các vật thể trên mặt đất dần trở nên mờ nhạt.

Khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn bắt đầu sáng lên.

Ánh đèn của thành phố chói lọi và rực rỡ.

Đẹp, rất đẹp.

“Khi sinh mệnh giống như lưu luyến trên đu quay.”

Hạnh phúc nhất có thể được hôn nhau trước bầu trời đầy sao bất cứ lúc nào.

Nơi kinh động nhất vẫn có thể ôm nhau với bạn.

Giống như trong trò chơi quên đi mức độ nặng nhẹ. 》

......

Sắp tới điểm cao nhất.

Cố Vân đưa tay ôm lấy bả vai tôi, khẽ nâng cằm tôi lên.

Một nụ hôn ấm áp mềm mại rơi trên môi tôi.

Đôi mắt Cố Uyển là loại mắt phượng rất đẹp, bình thường đều mang theo vẻ lạnh lùng không gợn sóng, chỉ khi nhìn về phía tôi mới có thể gợn lên ý cười.

Tôi thấy rõ sự hình bóng tôi phản chiếu trong mắt cô ấy.

Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống làm sáng rực cả một vùng đất.

Cùng với động tác dịu dàng dàng mà lưu luyến của cô ấy.

Cabin khép kín.

Hai bóng người chẳng thể phân biệt được ai với ai.

《 Dù cho dọc đường ngoài ý muốn trật đường ray.

Có nhiều người theo ta đong đưa.

Thời gian dài đằng đẵng trôi qua, hai người quyến luyến nhau ở trên đu quay. 》

......

Đầu tôi nhẹ nhàng dựa vào vai Cố Vân.

Tôi hỏi: "Cố Vân, chị có nguyện vọng gì không?"

Cố Vân không chút do dự nói: "Đương nhiên là chị muốn ở cùng một chỗ với em mãi mãi."

Tôi lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ và nhẹ nhàng mở ra.

Nắm lấy tay Cố Vân, dưới ánh mắt kinh ngạc chậm rãi mà kiên định đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón giữa của cô ấy.

Tôi chăm chú nhìn cô ấy, khóe môi khẽ nhếch lên giọng nói nhẹ nhàng: "Cố Vân, em yêu chị.”

"Quãng đời còn lại mong Cố đại tiểu thư chỉ giáo nhiều."

Mặt trời biến lặn xuống để lại một vệt dài màu cam, gió đêm cũng đắm mình vào tình yêu chân thành.

Tôi cũng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro