Anh là người tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nghĩ thầm chuyện gì, thì ra là bà nội cô ấy sẽ đến bệnh viện.

Dọa ta giật nảy mình!

Tôi không thể không hỏi cô ấy, bà của bạn ở nhà, có phải thường xuyên bạo lực với bạn?

"Cái này cũng không có..."

Trình Tiểu Yến ngẩn người, lập tức cười khổ nói, "Nhưng mà, chuyện cô ấy làm, so với  bạo lực còn đáng sợ hơn nhiều. "

"Cô ấy đã làm gì?" Tôi hỏi.

"Đối với anh không liên quang, anh cũng đừng hỏi. Tôi không muốn, anh xen vào ..." Trình Tiểu Yến nhìn tôi một cái, đứng lên, sâu kín nói, "Đêm nay, tốt nhất anh nên xin nghỉ phép, đừng về tòa nhà D nữa. "

Tôi nói: Bạn yêu cầu tôi xin nghỉ phép, bởi vì bà của bạn sẽ đến? Ta nghĩ không ra, bà nội ngươi cũng không phải là mãnh thú gì, bà ấy đến cứ đến.

- Ngươi không hiểu, ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu!

Trình Tiểu Yến có chút phiền não xoay người, đi vào trong lầu.

Tôi giữ chặt cô ấy, nghiêm túc nói: "Tiểu Yến, tôi không biết cô sợ cái gì —— đêm nay, tôi khẳng định là muốn đến tòa nhà D làm việc, thứ nhất là lập tức sửa lại, nhất định phải biểu hiện tốt hơn một chút, hai là tôi ngược lại muốn xem một chút, bà nội cậu rốt cuộc lợi hại cỡ nào, có thể làm cho cậu mỗi ngày lo lắng đề phòng như vậy, thậm chí thà rằng ở ở tòa nhà D, cũng không muốn trở về! "

Trình Tiểu Yến muốn nói lại thôi, bị tôi ngắt lời nói: "Không ăn cơm chứ? Vừa cùng chị Tôn đến nhà hàng đem mấy món ăn, đóng gói một ít về cho cô. "

Nói xong, ta mở hộp đóng gói ra, bên trong có mùi rau thơm xông vào mũi.

Trình Tiểu Yến nuốt nước miếng, có lẽ là ở tòa nhà D ăn quá lâu đậu phụ bắp cải, giờ khắc này cũng buông rụt rè xuống, không khách khí với tôi, cầm bát đũa, ngồi ở cửa ăn.

Cô ăn rất ngon, không bao lâu, thức ăn trong hộp đã  hết.

Ta cười khổ, nói có phải mang theo ít hay không? Lần sau tôi mang cho cô thêm chút.

"Không, không ít, tôi đã lâu không ăn loại thức ăn này." Trình Tiểu Yến có chút nhút nhát nói, "Cám ơn chí dũng, về sau  đừng phiền phức như vậy. "

"Không phiền phức, bữa ăn của bệnh viện quả thật quá kém, có cơ hội, tôi lại nói với chị Tôn, xem có thể cải thiện bữa ăn hay không."

Trình Tiểu Yến không nói lời nào, chớp chớp mí mắt, ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi hỏi cô ấy nhìn gì, có gì đó trên mặt của tôi sao?

Cô lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp lặng lẽ  ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật nhìn kỹ, trông anh còn rất giống chó. "

Tôi vui vẻ, nói rằng khi bạn ngồi cùng bàn với tôi trước đây, câu thần chú là - Chí Dũng, ngày nào bạn cũng chọc tôi!

"Đó không phải là để thu hút sự chú ý của bạn?" Trình Tiểu Yến hừ nói.

"Thật hay giả?"

Ta cười tủm tỉm nói.

Kìm lòng không được tới gần một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Ở tòa nhà D một thời gian, trên người Trình Tiểu Yến không thể tránh khỏi xuất hiện một chút mùi nước khử trùng, bất quá chỉnh thể, vẫn có một mùi thơm thấm vào ruột gan.

Đây có phải là hương thơm của một cô gái?

Tim tôi đập nhanh hơn một chút.

Trình Tiểu Yến mà tôi ôm lấy, thân thể cũng cứng ngắc một chút, nhưng rất nhanh thả lỏng, chỉ là khuôn mặt.Đỏ lên giống như màu gất

Cô ấy không có phảng kháng, cũng nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

"Ngươi cùng những người khác bất đồng." Cô ấy nói.

"A?" Tôi không hiểu.

"Lúc trước tôi gặp nam sinh, vô luận là cùng ta đánh bài, đi dạo quán bar, ăn cơm, đều chỉ có một mục đích, muốn cùng ta lên giường. Nhưng bạn thì khác, bạn thực sự tốt với tôi. "Trình Tiểu Yến ngẩng đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn tôi.

Tôi không nghĩ tới cô ấy sẽ đột nhiên nói ra những lời như vậy, trong lúc nhất thời trong lòng vui vẻ, giống như rót mật , cười nói: "Đương nhiên bất đồng, bọn họ là bạn rượu thịt, mà ta thật sự coi ngươi như bằng hữu. "

Trình Tiểu Yến thản nhiên cười: "Chí Dũng, cậu trả lời tôi một câu được không? "

"Ta quả thật thích ngươi." Tôi nói.

- Ta còn chưa hỏi đâu! Trình Tiểu Yến dở khóc dở cười.

"Ngươi không phải là muốn hỏi ta, có phải thích ngươi hay không sao? Cái này không có gì khó thừa nhận, tuy rằng Điền Chí Dũng tôi độc thân hơn hai mươi năm, kinh nghiệm tiếp xúc với con gái bằng không, nhưng có chút tình cảm nội tâm, tôi không muốn che giấu, cũng không muốn che giấu —— bởi vì, có đôi khi che giấu, có lẽ đời này cũng không có cơ hội nói ra miệng! "Ta nhìn Trình Tiểu Yến, chém đinh chặt sắt nói.

Hốc mắt Trình Tiểu Yến có chút ướt át.

Cô từ từ thoát khỏi vòng tay của tôi, nói: Chí Dũng , bạn là một người tốt.

-Đây xem như cự tuyệt sao? Ta cười khổ nói, trong lòng cảm thấy mất mát.

"Không, không phải như vậy. Tôi thực sự, cũng rất thích bạn, nhưng, bây giờ tôi, không có tư cách để yêu bất cứ ai. "Trên mặt Trình Tiểu Yến tràn ngập thống khổ.

Nước mắt, theo gương mặt thanh tú của nàng, từng chút từng chút rơi xuống.

"Tại sao?" Có phải vì căn bệnh của cô không? "Tôi trở nên kích động  nói, "Bạn biết đấy, tôi sẽ không quan tâm đến điều này, và ..."

"Đây không phải là bệnh!" Trình Tiểu Yến nói.

"Không phải bệnh?" Tôi giật mình, nói kết quả kiểm tra của bệnh viện không phải tất cả rồi sao, viêm gan B do virus.

Trình Tiểu Yến lắc đầu, nói: Đó là bọn họ chẩn đoán sai, tôi đây căn bản không phải là bệnh, mà là một loại nguyền rủa

"Nguyền rủa?"

"Đúng vậy, cả đời nguyền rủa."

"Tiểu Yến, rốt cuộc cậu đang nói cái gì vậy?"

Lời nói của cô ấy làm cho tôi ngày càng khó hiểu.

Viêm gan B do virus, làm thế nào lại biến thành một lời nguyền?

"Hơn nữa, ngoại trừ cái này ra, ta còn có một lý do tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với ngươi." Trình Tiểu Yến đờ đẫn nói.

"Lý do gì?" Tôi bận hỏi.

"Bà nội ta."

Tôi điên rồi!

Lại là bà à?

Bà cô ấy có phải là người khổng lồ với ba đầu sáu cánh tay không?

Sao cô lại sợ hãi vậy?

Tôi nhíu nhíu mày, còn muốn nói cái gì, Trình Tiểu Yến lại lấy lý do mệt mỏi, trở về phòng bệnh.

Nhìn bóng lưng gầy gò của nàng, ta nắm chặt nắm tay, âm thầm nghĩ, đêm nay vô luận như thế nào, cũng phải diện kiến một chút bộ mặt thật của bà nội nàng.

*

Trở lại tòa nhà, tất cả phòng bệnh, quả nhiên đều lắp xong TV.

Trước kia, chỉ có hai ba phòng bệnh có TV, hơn nữa đều đặc biệt cũ kỹ, chỉ có thể xem  hai ba đài.

Hiện tại chẳng những tất cả phòng bệnh đều lắp đặt xong, hơn nữa còn kết nối hộp set-top mạng, lần này, tòa nhà D rốt cục cũng không còn vắng vẻ như bình thường.

Nhiều bệnh nhân, ngồi xung quanh để xem, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng nói của họ, giống như một gia đình.

Đi ngang qua cửa, nhiều bệnh nhân nhìn thấy tôi, đặc biệt từ giường xuống, liên tục cảm ơn tôi.

Họ nói, nhờ tôi, họ có thể tận hưởng một ít niềm vui trong thời gian cuối cùng của cuộc sống.

Giờ khắc này, trong lòng ta thập phần vui mừng.

Là bởi vì làm được một chuyện tốt, bất giác lộ ra nụ cười.

Tòa nhà D âm trầm, cuối cùng cũng giống như khôi phục một tia sinh cơ.

đến phòng 108 của ông Hà.

Những tưởng người bạn cũ này sẽ bởi vì lắp đặt TV, mà vui mừng như điên,tôi không nghĩ rằng, ông chỉ đứng ở cửa sổ, nhìn bầu trời mờ dần trong bóng tối.

Ta đến gần nhìn, phát hiện sắc mặt lão Hà tái nhợt, trong ánh mắt, mơ hồ lộ ra vẻ lo âu.

"Lão Hà?" Tôi không thể không hỏi.

Lão Hà nhìn ta một cái, lẩm bẩm nói: "xắp xảy ra chuyện! Có chuyện gì đó đang xảy ra! "

"Làm sao vậy?"

"Tối nay, tòa nhà D sẽ xảy ra chuyện lớn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro