Bà già trong toà nhà ống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta vừa nghe lời này, cả người thiếu chút nữa từ trên ghế nhảy dựng lên, cư nhiên còn có hai người gác đêm còn sống?

"Lão Hà, ngươi xác định không nhầm lẫn, thật sự còn có hai người còn sống?" Tôi hỏi với sự phấn khích.

Đầu lão Hà lảo đảo, phỏng chừng đã say mèm, đầu lưỡi run rẩy: "A, lừa gạt... Lừa gạt anh làm gì, tôi, trí nhớ của tôi đặc biệt tốt, bệnh viện lúc đó... Nhưng cho gia đình họ cũng gửi tiền thăm hỏi, đất đai, địa chỉ tôi nhớ. "

Tôi liền hỏi, họ sống ở đâu?

"Uống , uống rượu."

Ông Hà nâng ly lên và chạm vào tôi.

Ta thật đúng là lo lắng hắn uống thêm một ngụm liền ngã xuống, vậy đêm nay lại uổng phí.

Nhân lúc lão Hà với lấy chai rượu, tôi đẩy chai rượu ra xa, hắn bắt mấy lần không  được, tức giận nói: chán ghét, anh làm gì vậy?

"Muốn uống rượu, liền trả lời câu hỏi của ta, hai người gác đêm kia, hiện ở địa phương nào?" Tôi háo hức hỏi.

Lão Hà nhìn cái chén trống rỗng, nói: "Một, một người tên là Thái Khôn, một người tên là Vương Lập Quốc... Nói đến Vương Lập Quốc, ta đã lâu không cùng lão già này uống rượu, tưởng hắn..."

Ta nghĩ thầm lão Hà gọi là Vương Lập Quốc lão tiểu tử, suy ra Vương Lập Quốc người này tuổi hẳn cũng rất lớn? Ít nhất 60 tuổi? Ta rót rượu vào trong chén lão Hà, hắn vội vàng đoạt lấy, đổ vào miệng uống một hơi cạn sạch, nhíu nhíu mày, nói: "Sao, sao lại ít như vậy, ta còn muốn! Tôi vẫn muốn thêm! "

Tôi biết ông Hà hoàn toàn say rượu, lo sợ về tính xác thực của lời nói ông ta, tôi hỏi: Ông nói  địa chỉ của họ, tất cả rượu này là của ông!

"Vương... Vương Lập Quốc ở bát quái miệng thổ, tiểu khu văn minh cục đất đai, mà Thái, Thái Khôn thì ở, ở đâu? Quên rồi..." Lão Hà dùng sức vỗ đầu. "A, nhớ lại rồi, ở tại khu C khu C của đại viện Mục Dương Hồ, ha ha, Anh nói trí nhớ của tôi có tốt không?

Tôi vui mừng trả lời: "Ông có một bộ nhớ tuyệt vời." "

"Giờ còn không cho ta rượu?" Lão Hà nói.

Ta đưa chai rựu cho lão Hà vỗ vỗ bả vai hắn nói: "Từ từ uống, ta đi ngủ một lát. "

Lão Hà vội vàng cầm lấy chai rựu, mím một ngụm vào miệng.

Phốc phốc!

Trực tiếp Lắc lư hai lần, sau đó ngã ra ghế chìm vào giấc ngủ say mèm

......

Ngày hôm sau, tôi trực tiếp lên gặp giáo viên chủ nhiệm xin nghĩ phép,nhà trường bình thường kỷ luật rất khắc khe nhưng đối với tôi lại rất hăng hái duyệt cho nghĩ phép tất cả đều có nguyên nhân của nó!

Thứ nhất là bởi vì trường đại khái cũng biết bệnh của mẹ tôi, thứ hai lúc trước tôi đại náo văn phòng hiệu trưởng, những lãnh đạo kia đều có chút sợ tôi, sợ tôi làm ra một ít chuyện quấy phá, quan trọng nhất là sau khi Trình Tiểu Yến bị bệnh, trong lớp đều đồn đãi, tôi thích Trình Tiểu Yến, một mực ở phòng bệnh chăm sóc cô ấy, kết quả bị lây nhiễm ,hiện tại là siêu cấp virus, xui sẻo cho những ai hay tiếp xúc với tôi, cho nên xin nghỉ dị thường thuận lợi, hơn phân nửa cũng là sợ bị tôi lây nhiễm.

Tôi không quan tâm họ nghĩ gì về tôi, miễn là chấp nhận cho tôi nghĩ phép là tốt rồi

Sau khi đưa cơm cho mẹ, tôi về nhà thay quần áo sạch sẽ, tắm rửa, đem mùi của bệnh viện Formalin rửa sạch sẽ, lần này dựa theo địa chỉ lão Hà đưa, xuất phát.

Tôi đi đầu tiên là Vương Lập Quốc bên kia, bởi vì cách nhà tương đối gần —— tiểu khu văn minh cục đất đai bát quái.

Mặc dù ông Hà không nói số nhà cụ thể của mình, nhưng Cục Đất đai tương đối gần, hỏi một chút là biết.

Sau khi đến nơi, ta nhìn thấy mấy lão già ở cửa tập Thái Cực Quyền, liền tiến lên hỏi bọn họ, có biết nhà Vương Lập Quốc ở đâu không?

Mấy lão già vừa nghe, đều ngây ngẩn cả người, dùng ánh mắt cổ quái nhìn ta, một người trong đó hỏi ta, tại sao phải tìm Vương Lập Quốc? Tôi đã nói dối rằng anh ta là đồng nghiệp cũ của mình và đặc biệt đến thăm anh ta.

Bọn họ chỉ chỉ lầu ống bên cạnh, nói lầu năm bên phải chính là nhà của hắng, còn bảo ta cẩn thận một chút.

Tôi tự hỏi tại sao tôi phải cẩn thận?

Lầu ống đã cũ kỉ, trên mặt đất đầy nước thải ướt át, tuy rằng là ban ngày, nhưng bên trong rất tối, cũng không có đèn cảm ứng gì đó, tôi giẫm lên nước thải, đi vào hành lang, đi lên lầu năm, gõ cửa.

Một lát sau, cửa ọp ẹp mở ra, một lão bà mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng, trực diện không chút thay đổi nhìn ta.

"Làm gì?" Cô mở miệng, giọng nói giống như quạ già, cực kỳ khó nghe.

"Ta tới tìm Vương Lập Quốc." Tôi vội vàng nói.

"Vào đi."

Bà già vẫy tay cho tôi vào

Tôi bước vào phòng, đồ nội thất bên trong rất đơn giản, không có TV, không có ghế sofa, chỉ có một vài bàn ghế đơn giản, và một số tủ quần áo cũ.

Trên bàn, có một ngọn nến, đó là nguồn ánh sáng duy nhất.

Tôi đang định mở miệng, bà già đột nhiên đi qua và thổi nến.

Căn phòng vốn đã tối tăm, hoàn toàn tối đen.

Không thể hiểu tại sao cô ấy thổi nến, tôi lấy điện thoại ra và bật  đèn pin.

-Dừng tay!

Lão bà bỗng nhiên lớn tiếng quát.

Tôi giật mình và hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra?

"Lập quốc không thích quá sáng! Lão bà trừng mắt, giận dữ mắng.

Tôi không thể giải thích được, nhưng tôi vẫn tắt đèn pin,

"Ngươi ngồi trước, ta đi gọi lập quốc  ra." Bà già nói.

Ta gật gật đầu, trong phòng có thể đã lâu không mở  cửa sổ, không khí bên trong thập phần nặng nề, mũi ngửi hai cái, nhịn không được hắt hơi một cái.

Bà già mang theo một ly nước nóng, nói:  tội nghiệp, coi chừng bị cảm lạnh, nhanh chóng, uống một ít nước nóng, uống nhiều nước nóng.

"Ta không bị cảm, chỉ là..."

"Uống nước nóng."

Ta không nói gì, nghĩ thầm lão bà này cũng quá nhiệt tình , không có biện pháp, đành phải làm theo lời bà nói, cầm lấy chén, nhẹ nhàng uống một ngụm, nhưng mà môi vừa đụng phải nước, liền ngửi thấy một mùi chua, nhịn không được nhíu mày nói: "Lão bà, đây là nước gì vậy? "

"À, trong nhà đã ngừng nước rất lâu, đây là nước thịt lợn tuần trước của tôi, vừa mới đun sôi, liền mang tới cho cậu." Lão bà thản nhiên nói.

Nước thịt lợn thiu?

Ta liền biến sắc ôm họng, cúi mặt xuống đất một trận buồn nôn ho khan.

"Đi thôi, ta dẫn ngươi đi xem lập quốc." Lão bà mặt không chút thay đổi nói.

Nghĩ là tìm người, hơn nữa lão bà lớn tuổi, có thể đầu óc có chút hồ đồ, ta kiềm nén lửa giận, đi theo phía sau nàng, đi vào một gian phòng bên cạnh.

Trong phòng khắp nơi đều là mạng nhện, chỉ cần chạm vào tường một chút, liền có bụi bặm rơi xuống, ngoại trừ một cái giường, cùng một cái ghế thái sư màu đồng, cái gì cũng không nhìn thấy.

"Cái ghế này, Lập Quốc rất thích ngồi."

Lão bà đi qua, ngồi trên ghế thái sư, lắc lư nói.

- Cái kia, xin hỏi Vương lão hiện tại đang ở đâu? Tôi không thể nhịn được hỏi.

"Ngủ ở trên giường, anh ta là người, có thói quen xấu, ngủ luôn thích bịt chăn, anh giúp tôi xốc chăn lên." Lão bà chỉ vào giường nói.

Ta nhìn qua, thấy trên giường đắp một lớp chăn bông màu xám, không nghĩ nhiều, đi qua hô một tiếng Vương Lập Quốc, thấy không có ai đáp ứng, một phen xốc chăn lên.

Nhưng mà, trong chăn ngoại trừ chất đầy một ít quần áo cũ, nào có nửa bóng người?

"Lão bà, bà...".

Trong lòng ta có chút tức giận, cảm giác là bị nàng đùa bỡn, quay đầu muốn chất vấn, đột nhiên nhìn thấy lão bà nhào mạnh về phía ta, một phen đem đầu ta, hung hăng ấn ở trên giường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro