Hạ Mẫn kì quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra.

Trình Tiểu Yến nói, một giờ trước, cô và Hạ Mẫn nói chuyện phiếm khi mệt mỏi, mỗi người  liền lên giường nghỉ ngơi.

Không nghĩ tới, vừa nằm xuống, Hạ Mẫn đột nhiên từ trên giường đứng lên, hai tay uốn cong, trong tay giống như ôm một thứ gì đó, miệng lẩm bẩm: "Em bé ngoan, phải ngủ, ngủ, không ồn ào, sau khi tỉnh lại, có sữa ăn..."

"Ngay từ đầu, tôi còn tưởng rằng cô ấy mộng du, chỉ là tò mò,  không coi trọng lắm. Chỉ khi ta vụng trộm nhìn nàng, phát hiện ánh mắt nàng cư nhiên mở ra, hơn nữa, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

"Hơn nữa cổ nàng, lấy một loại tư thế rất quỷ dị nghiêng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm ta, trong miệng  cười lạnh."

Trình Tiểu Yến nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vài phần hoảng sợ.

Tôi nhíu nhíu mày, nghĩ thầm Hạ Mẫn bình thường có chút không bình thường , nhưng không đến mức có bệnh thần kinh?

Tôi an ủi Trình Tiểu Yến, nói người ta có thể là quá nhớ con, cho nên mới như vậy

- Đây không phải là vấn đề lo lắng! Trình Tiểu Yến bỗng nhiên rất kích động, "Cậu căn bản không biết, loại hình ảnh này có bao nhiêu quỷ dị —— đúng rồi, lúc cô ấy ôm không khí, tôi còn nghe được tiếng khóc của đứa bé! "

Tôi mở to mắt và nói: Bạn có chắc chắn nghe thấy nó?

- Thiên chân vạn xác, đây mới là địa phương ta chân chính sợ hãi! Trình Tiểu Yến run rẩy nói.

Mọi thứ có phần bất thường.

Nếu như chỉ là Hạ Mẫn phát phát thần kinh, vậy cũng không có gì... Nhưng nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, vậy chuyện gì đang xảy ra?

Trong đầu, không thể không nghĩ đến phòng bệnh 404!

Chẳng lẽ tiếng khóc này có liên quan đến 404?

Tôi trầm ngâm vài giây, quyết định cùng Trình Tiểu Yến đi qua xem một chút.

Hai chúng tôi đi đến phòng bệnh 105, bên trong quả nhiên nghe được tiếng hát của Hạ Mẫn: "Em bé ngoan, muốn ngủ, ngủ, không ồn ào, sau khi tỉnh lại, có sữa ăn..."

Mở cửa ra nhìn, Hạ Mẫn đưa lưng về phía chúng ta, trong ngực giống như ôm một đứa bé, thân thể lắc qua lắc lại.

"Hạ Mẫn?"

Tôi hét lên.

Giọng hát dừng lại.

Cô xoay người, nhưng cũng không giống trình Tiểu Yến nói, vặn vẹo cổ.

- Điền bác sĩ, có việc gì không? Hạ Mẫn mặt không chút thay đổi nói.

"Cái kia... Anh đang làm gì vậy? Tôi liếc nhìn cô ấy và hỏi.

"Ca hát." Hạ Mẫn nói.

"Hơn nửa đêm, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Ta cười gượng hai tiếng, bỗng nhiên không biết nên hỏi cái gì.

"À."

Ánh mắt Hạ Mẫn ngơ ngác nhìn thoáng qua Trình Tiểu Yến bên cạnh tôi, nói: Có phải làm ầm ĩ đến cô không, xin lỗi a, nửa đêm tôi có thói quen ca hát, sau này sẽ không như vậy nữa .

Trình Tiểu Yến nhíu nhíu mày, vẫn không dám đi vào.

Tôi thì thầm với Trình Tiểu Yến: Cô xem, cô ấy rất bình thường.

"Nhưng mà..."

Trình Tiểu Yến cắn cắn môi nói, "Nhưng tiếng khóc của đứa bé giải thích thế nào? "

"Hẳn là không liên quan gì đến cô ấy, xác suất lớn là từ lầu bốn truyền đến." Tôi thốt lên.

"Lầu bốn?"

Ta cả kinh, nghĩ thầm phải cẩn thận không được nói lỡ miệng? Hãy để cô ấy nghỉ ngơi

Chuyện 404,  cố gắng ít người biết càng tốt dù sao phòng bệnh kia... Quá nguy hiểm, chỉ sợ Trình Tiểu Yến sinh ra lòng hiếu kỳ, muốn đi tìm hiểu đến cùng.
Tôi nói "không có việc gì cô đi ngủ sớm đi"

"Ta không ngủ được."

Trình Tiểu Yến bĩu môi.

tôi hỏi : vậy cô muốn sao?

"Ra ngoài nói chuyện phiếm đi, tôi thật sự không ngủ được."

Tôi gật gật đầu, nói xin lỗi Hạ Mẫn, hai người cùng nhau đi ra khỏi tòa nhà D.

Bây giờ đã là đêm khuya, bên ngoài tòa nhà D trên cây lớn, thỉnh thoảng có những con sâu không rõ lại kêu, mặt trăng trên bầu trời, giống như một lớp lụa, nhìn làm cho tâm trạng người ta không hiểu sao u sầu.

- Chí Dũng, có phải anh có việc gạt tôi không?

Trình Tiểu Yến bỗng nhiên bất thình lình nói.

Tôi giật mình, chột dạ: Không, không.

- Không, ngươi khẳng định có việc gạt ta!

"Kỳ thật, lúc ta tới nơi này, đã chuẩn bị tâm lý xấu nhất, đã sớm không còn cố kỵ, ta ngay cả mạng cũng sắp mất, còn có cái gì phải sợ?"

-Chí Dũng, ngươi nói cho ta biết đi, ta nhìn ra được, trong lòng ngươi cất giấu chuyện!

Trình Tiểu Yến dùng giọng điệu cầu khẩn nói với tôi.

Tôi thực sự không thể chịu đựng được việc từ chối cô ấy.

Hơn nữa, mấy ngày nay, tôi cũng quả thật đè nén quá lâu, thấy Trình Tiểu Yến truy vấn, cắn răng một cái, nói: "Tôi nói rồi, cậu đừng sợ. "

"Không sợ." Trình Tiểu Yến lắc đầu, nặn ra một tia tươi cười, "Đừng quên, tôi chính là cô gái mạnh mẽ,chuyện gì cũng thấy qua. "

Tôi lấy ra một điếu thuốc và châm nó từ từ.

Tiếp theo, đem ngày đầu tiên đến tòa D làm việc, cùng với các loại chuyện kỳ lạ phát sinh gần đây, tất cả đều nói cho cô biết.

Ngay cả bốn điều cấm kỵ của tòa nhà D cũng không giấu diếm gì cả.

Sau khi nói xong, trong lòng ta thoáng cái thoải mái hơn nhiều.

Cảm giác giống như rác chất đống trong nhà trong một thời gian dài, đột nhiên tất cả làm sạch một nửa, đặc biệt thoải mái.

"Thì ra, anh đến tòa nhà D làm việc, là vì bệnh của mẹ anh..." Trình Tiểu Yến nhìn tôi, trong mắt lộ ra vài phần thống tiếc cùng hối hận, "Trước đây trong lớp, em còn ầm ĩ anh ngủ, hiện tại ngẫm lại thật sự là không nên. "

Tôi mỉm cười và nói: "Trên thực tế, không có gì, làm việc ở đây một vài ngày, dễ suy nhược thần kinh, nên hay ngủ trên lơp học"

"Vậy..., tôi hỏi bạn, nơi này, có thực sự bẩn thỉu? "Thần sắc Trình Tiểu Yến đột nhiên có chút khẩn trương.

Tôi im lặng.

Câu hỏi này thực sự khó trả lời.

"Tin thì có, không tin thì không có... Tiểu Yến, cô có sợ không? "

"Không sợ."

Nàng lắc đầu, "Ta hiện tại ngay cả chết cũng không sợ, còn sợ cái gì bẩn thỉu.

Ta nhìn nàng, âm thầm bội phục.

Đột nhiên cảm thấy, Trình Tiểu Yến nhìn như bình thường, nhưng thực tế so với đại đa số mọi người, cũng không tầm thường.

Thử hỏi, có bao nhiêu người có thể ở trước cái chết, thản nhiên được như vậy?

nếu là tôi thì không thể thản nhiên như vậy

"Chí Dũng, nơi đó là nơi nào? Trông thật kỳ lạ! "

Trình Tiểu Yến chỉ vào một phương hướng nào đó nói.

Tôi nhìn theo hướng cô ấy đang chỉ.

Căn nhà màu đỏ sậm, tổng cộng ba tầng lầu, gạch ngói xếp chồng lên nhau, ổ gà, không có cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy từ lầu một mơ hồ, bên trong ánh đèn lờ mờ, trong bóng đêm, thoạt nhìn giống như là một con quái thú khổng lồ.

"Đó là nhà xác." Tôi nói.

Trình Tiểu Yến thân thể run lên, qua một lúc lâu, mới sâu kín nói: "Sau khi ta chết, có phải sẽ ở tới nơi đó hay không? "

- Đừng nói bậy, ngươi sẽ không chết! Tôi nhíu nhíu mày, cảm thấy vẫn nên dẫn cô ấy về tòa nhà D đi, miễn cho lúc nào cũng suy nghĩ lung tung.

Đứng lên, chuẩn bị kéo cô rời đi, Trình Tiểu Yến đột nhiên nói: Anh xem cửa kia, có một người đứng!

"Rất bình thường, đó là người canh giữ nhà xác, ta có
biết, gọi là Mã sư phụ, hắn..."

Lời nói của tôi đột nhiên không thể nói được nữa.

Đôi mắt lập tức mở to.

Bởi vì, ta cũng thấy được thân ảnh ở cửa nhà xác kia...

Cũng không phải Mã sư phụ...

Mà là một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc, nhưng lại xa lạ! !

Hắn vẫn không nhúc nhích đứng ở đó, ánh mắt như đao, tràn ngập oán độc, lạnh lùng nhìn ta.

Tôi rùng mình, máu của cơ thể gần như đông lại! !

Người này —— lại là Lưu Bân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro