Tà môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lưu... Anh Lưu ? "

Tôi hét lên trong sợ hãi.

Nhịp tim, thời điểm này gần như dừng lại.

Lưu Bân ở trên màn hình, thoạt nhìn căn bản không giống người sống —— mặt hắn sưng phù, tựa như cái loại ngâm mình trong nước thật lâu vậy, làn da thối rữa, tựa hồ còn có một ít giòi bò lên phía trên, nếu không rõ được mặt mũi , ta căn bản là không nhận ra hắn.

Lưu Bân không nhúc nhích nhìn tôi, miệng hơi mở ra, tựa hồ muốn nói gì đó.

Ta cầm lấy điều khiển từ xa, đem âm lượng điều chỉnh đến lớn nhất, nhưng vẫn không nghe thấy hắn đang nói cái gì, bên trong chỉ có tiếng gió vù vù, giống như đang ở trong sa mạc cô tịch vậy.

"Chí... Chí Dũng. "

Một lát sau, trong cổ họng Lưu Bân rốt cục phát ra âm thanh.

Khàn khàn, xé rách, giống như máy xay thịt.

"Anh Lưu, anh có phải muốn nói gì với em không? Tôi đang nghe đây! Tôi vội vàng nói.

Lúc này, cũng không để ý sợ hãi.

Không biết vì sao, luôn cảm giác Lưu Bân sẽ không hại tôi.

"Nhớ ... Coi chừng, đen... Cậu bé mặc đồ đen. "

Lưu Bân vô cùng gian nan nói ra những lời này.

Trái tim tôi run lên.

Coi chừng cậu bé mặc đồ đen?

Lời này nghe không hiểu sao quen thuộc, tôi cẩn thận suy tư, lúc này mới nhớ tới là bệnh nhân ở tòa nhà D hai năm, lão Hà nói với tôi.

Tại sao?

Tại sao Lưu Bân cũng nhắc tôi cẩn thận với cậu bé mặc đồ đen?

"Lưu ca, cậu bé áo đen rốt cuộc là cái gì?" Tôi vội vã hỏi.

"Vâng..."

Miệng hắn không ngừng há hốc, cổ họng giống như bị kẹt lại, nửa ngày nhảy không ra một chữ.

Tôi có dự cảm, Lưu Bân có thể sẽ đi ngay lập tức, ngay lập tức không quan tâm đến cậu bé áo đen, hỏi lại: "Anh Lưu, bây giờ anh đang ở đâu?" Anh... Anh còn sống không? "

Lời này nói ra bản thân tôi thấy cũng không đúng.

Bộ dáng này của Lưu Bân, nhìn thế nào cũng không giống người sống.

"Tôi đang ở một nơi rất lạnh."

Lúc này đây, Lưu Bân thốt lên rõ ràng hơn rất nhiều.

Không đợi tôi tiếp tục đặt câu hỏi, hình ảnh tv lại biến thành điểm tuyết trắng...

Vài giây sau, hình ảnh trở lại bình thường, bắt đầu phát sóng bộ phim truyền hình trước đó.

Tôi ngồi trên ghế sofa, đổ mồ hôi đầm đìa và khó thở.

Một màn vừa rồi, hiển nhiên không phải ảo giác.

Lưu Bân, cư nhiên xuất hiện trên TV!

Tuy rằng không biết hắn làm như thế nào, nhưng năm lần bảy lượt cảnh cáo, rốt cục làm cho ta có cảm giác cảnh giác.

Thế nhưng, đoán không ra.

Chính xác thì anh ta muốn nói điều gì?

Đầu tiên là để cho tôi tránh xa cô gái đó, sau đó nói gì về cậu bé mặc đồ đen ... Đầu óc rất loạn, loạn đến cực điểm.

Nhân tiện!

Ta bỗng nhiên nghĩ đến, có thể tìm lão Hà hỏi một chút, hắn là người ở tòa nhà D lâu nhất, nhất định biết cậu bé áo đen là cái gì.

Nhìn đồng hồ, lúc này 1:44 sáng.

Tôi tắt TV và bước ra khỏi phòng chờ.

Nếu như nói trong phòng nghỉ ít nhiều có chút ấm áp, nhưng đi tới hành lang, phảng phất giống như tiến vào một hầm băng, bất giác da gà nổi lên.

Lúc đi ngang qua phòng trực ban của y tá mập, tôi thấy bên trong còn có ánh đèn và âm nhạc lấp lánh, có thể là sợ nóng, cửa không đóng hết, tôi nhìn thoáng qua bên trong, phát hiện cô nửa nằm trên giường, cầm điện thoại di động , trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười ngây ngô như  người khuyết tật trí tuệ.

Ta nhíu nhíu mày, chán ghét nàng, đến cực điểm .

Nói là ngủ, kết quả ngươi đang nghe nhạc chơi điện thoại, bệnh nhân sống chết không quan tâm, ngược lại còn ác ngôn cộng thêm... Loại ác nhân này, bệnh viện đem nàng đến thật sự là tạo nghiệt.

Đến 108, gõ nhẹ cửa thăm dò!

lo lắng sợ phiền bệnh nhân nghỉ ngơi,  họ thường ngủ không sâu, vì hầu hết trong số họ bị tra tấn bởi bệnh tật nên khó ngủ.

Một lúc sau, cánh cửa mới mở ra, là một nữ bệnh nhân gầy trơ xương, cảnh giác nhìn tôi, hỏi tôi làm gì?

Ta nói tìm lão Hà, nàng không nói gì, xoay người liền đi vào.

Một lát sau, lão Hà đi ra, nhìn rất phấn chấn, cười ha hả nói: "Bác sĩ Điền, bác sĩ gọi tôi ra, là muốn cùng nhau uống rượu sao? "

Tôi hơi xấu hổ,  làm cho anh ta thất vọng, nói: "Vâng, rượu chưa mua,ông đi đến phòng chờ của tôi đợi một chút, tôi sẽ mua rượu vang?" "

"Được được." Lão Hà xoa xoa tay, vẻ mặt hưng phấn.

Kỳ thật lão Hà bị tiểu đường, theo lý thuyết là không thể uống rượu, nhưng bệnh nhân sống ở chỗ này, vốn không có nhiều thời gian, có thể nói hôm nay có rượu hôm nay say, trong những ngày cuối cùng này , hơi phóng túng một chút, cũng không phải đại sự gì, hơn nữa có ta bên cạnh, sẽ không để cho hắn uống quá nhiều.

Tôi đi ra ngoài mua một túi đậu phộng, và một chai rượu tây ba trăm , rượu này trước đây ta đã uống, tuy không  cao cấp, nhưng rất thích hợp cho lão Hà.

Lúc trở về, lão Hà đã ngồi trên ghế sofa trong phòng nghỉ xem TV.

"Bác sĩ Điền, anh có thể nói với bệnh viện một chút được không, lắp cho mỗi phòng một cái TV,người bệnh mỗi tối khó ngủ, có một cái TV, tốt xấu gì cũng có thể làm cho họ bớt đau đớn." Lão Hà nói.

Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy yêu cầu này không quá mức.

Mặc dù tòa nhà D và các phòng bệnh khác đãi ngộ khác nhau, nhưng ở một nơi đầy tuyệt vọng như vậy, lắp đặt một số TV, thực sự có thể làm cho bệnh nhân tạm thời thoát khỏi buồn phiền , đánh lạc hướng sự chú ý.

"Được, tôi sẽ cùng bệnh viện góp ý." Ta gật đầu nói.

Kỳ thật trong lòng cũng không chắc chắn, dù sao cũng chỉ là một nhân viên tạm thời.

Tôi mở rượu mua, sử dụng cốc dùng một lần, rót hai ly, sau đó hai người vừa uống vừa ăn đậu phộng.

"Chậc chậc, đã lâu không nếm thử mùi rượu. Bác sĩ Điền, ông là một người tốt. "Lão Hà lắc lắc đầu, vẻ mặt hưởng thụ.

"Kỳ thật chính ta cũng muốn uống một chút." Ta cười cười, "Đúng rồi lão Hà, lần trước ngươi nói cậu bé áo đen là cái gì a? "

Đề tài đột nhiên rơi xuống, ta cho rằng lão Hà uống rượu, sẽ không quang tâm, không nghĩ tới hắn bưng ly rượu, lại đột nhiên cứng đờ, cười khổ nói:

"Bác sĩ Điền, chúng ta vẫn nên uống rượu, không nói về chuyện này."

Tôi cũng không vội vàng, nói: Ok, uống rượu.

Một túi đậu phộng lớn, không bao lâu đã thấy đáy, rượu cũng uống gần hết.

lão Hà tán gẫu câu được câu không, rõ ràng cảm giác đầu lưỡi của hắn có chút run rẩy, nói chuyện đều nói năng lộn xộn.

Ta thầm nghĩ nếu không hỏi nữa, sợ rằng hắng sẽ ngủ thiếp đi, vội vàng nói: "Lão Hà, cậu bé áo đen rốt cuộc là cái gì? "

Ánh mắt lão Hà lập tức mở to, sắc mặt lộ ra hoảng sợ nói không nên lời, run rẩy, nói:

"Đó là một con quỷ! Một con quỷ rất độc ác! "

Tôi giật mình, nói: Ma quỷ?

"Nhiều... Bao nhiêu người gác đêm, y tá, bị thứ này hại chết... Tà môn,  Tà Môn! "

"Gặp phải nó, nhất định phải chạy trốn rất xa. Hãy nhớ rằng, không bao giờ đến gần nó! "

Thân thể lão Hà bắt đầu xiêu vẹo , thần trí đã có chút không tỉnh lại, nhưng trong thanh âm sợ hãi, cũng không có nửa phần giả dối.

"Bất quá, nó cũng rất thảm, lúc trước nếu không phải, nếu không..."

"Nếu không phải cái gì?" Ta vội vàng hỏi.

A~ A~ A~ A...

Nhưng vào lúc này, một trận tiếng trẻ con khiến người ta sởn tóc gáy khóc, đột nhiên ở bên ngoài vang lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro