Tiếng khóc lại vang lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa 404 mở ra.

Trương Đình đứng trước cửa, hai mắt thẳng tắp, sững sờ nhìn vào bên trong...

Cửa chỉ mở được một nửa, cho nên tình cảnh bên trong, cũng chỉ có một mình nàng có thể nhìn thấy.

- Trương Đình, bên trong là cái gì a?

"Sẽ không có soái ca thay quần áo chứ?"

Ba nam sinh cười đùa nói.

Trương Đình không lên tiếng.

Sắc mặt nàng đột nhiên biến thành màu vàng xám, giống như đã chết, không nhúc nhích, thân thể khẽ run rẩy, trong con ngươi chậm rãi mở rộng, tràn ngập hoảng sợ nói không nên lời...

- Trương Đình?

Mấy nam sinh phát hiện có gì đó không ổn, hô một tiếng.

Tệ quá!

Ta nhìn thấy bộ dáng này của Trương Đình, liền biết xảy ra chuyện!

Lúc này rốt cuộc không quan tâm được nhiều như vậy, chân dậm mạnh, giẫm lên chân một nam sinh trong đó.

Hắn kêu thảm thiết một tiếng, lập tức buông ta ra, một cánh tay của ta khôi phục tự do, một quyền, không chút do dự đánh vào mũi một nam sinh khác, đồng thời xoay thắt lưng, một cái , đem nam nhân phía sau ôm ta, hung hăng quăng ra ngoài.

- Trương Đình, không cần nhìn!

Tôi hét lên, trong khi một bước dài chạy qua đá vào cánh cửa 404 đang mở.

Phanh!

Cánh cửa đóng lại.

Trương Đình giật mình, mờ mịt nói: Tôi, sao tôi lại ở đây? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?

Ba nam sinh chật vật từ trên mặt đất đứng lên, phẫn nộ nhìn ta, muốn đi lên trả thù, lại không có can đảm này.

Tôi túm lấy cổ áo Trương Đình, giận dữ quát với cô: "Tại sao lại mở cánh cửa này, cô điên rồi sao? "

"Ngươi... Anh buông tôi ra! Anh muốn gì? "Trương Đình bị bộ dáng của tôi dọa sợ, vừa gấp vừa tức giận nói, "Điền Chí Dũng, mẹ nó cậu đừng động tay động chân với tôi, có tin tôi tìm người giết  anh không! "

Ba!

Tôi vung tay tát một cái đáp lời cô ấy、

Trương Đình che mặt, khiếp sợ nhìn tôi, nói: Anh dám đánh tôi?

- đi!

Tôi lạnh lùng đáp trả

"Được rồi! Xin chào Điền Chí Dũng, ngươi chờ, ngươi chờ cho ta, ta không buông tha cho ngươi! "

Trương Đình chỉ vào tôi, hùng hùng hổ hổ, nói ra lời uy hiếp, cùng ba nam sinh khập khiễng rời khỏi tầng 4.

Sau khi bọn họ hoàn toàn rời đi, ta xoay người, nhìn về phía phòng bệnh 404, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.

Cánh cửa màu đỏ như máu, lộ ra một cỗ lực lượng quỷ dị, phảng phất như đang hấp dẫn mọi người đi ngang qua, mở ra cánh cửa này.

Tôi không biết Trương Đình vừa rồi rốt cuộc nhìn cái gì, mà trở nên hoảng sợ như thế... Cũng không biết tại sao cô ấy, sau đó sẽ quên tất cả mọi thứ.

Nhưng mỗi khi cánh cửa 404 mở ra, một loạt các điều khủng khiếp sẽ xảy ra.

Lần này, tòa nhà D lại không yên ổn...

......

Giáo viên chủ nhiệm và các bạn cùng lớp cuối cùng đã rời đi.

Khi đến ríu rít, khi về mang theo một bụng lửa giận rời đi.

Bọn họ chán ghét ta, chán ghét Trình Tiểu Yến, càng ghét Tào Phượng Kiều.

Lần này thăm bệnh, hiển nhiên là thất bại.

Mà nguyên nhân thất bại, cũng không phải ở chúng ta —— những người gọi là bạn học này, từ đầu đến cuối, căn bản không có thật tâm đến thăm Trình Tiểu Yến.

Bọn họ đến xem náo nhiệt, là tới cười nhạo, là tới chơi đùa...

Mặt mũi của bọn họ, ta đã sớm rõ ràng, điều thực sự làm cho ta lo lắng, chính là phòng bệnh 404 đã mở ra...

Có trời mới biết, lại có chuyện kinh khủng ly kỳ gì sắp xảy ra...

......

Buổi tối, sau khi tôi đưa cơm cho mẹ xong, tôi đến tòa nhà D gặp Lưu Phú Cường giao ca.

Bình thường vào thời điểm này, mọi người có thể đi dạo ngoài lang, nhưng bây giờ lắp đặt TV, hầu hết mọi người, tập chung ở trong phòng bệnh xem tv

Bởi vì phòng bệnh 404 mở ra, tôi sợ xảy ra chuyện gì khủng khiếp, tần suất tuần tra, từ bình thường một đêm hai lần, tăng lên năm lần một đêm.

Hơn nữa, trong quá trình tuần tra, cũng hết sức cẩn thận.

Hơn một giờ tối, tôi như thường lệ tuần tra tất cả các tầng, khi đi ngang qua phòng bệnh 404, nhìn xung quanh, xác nhận không có gì bất thường, lúc này mới rời đi.

Đi vào nhà vệ sinh và trở lại phòng chờ để xem TV.

Chuẩn bị cho đến ba giờ, để chắc chắn sẽ không có việc gì xảy ra, sau đó sẽ đi ngu

Đang xem tivi bỗng tiếng gõ cửa vang lên
Cạch cạch----

Trong lòng ta dân lên một nỗi bất an, đi tới mở cửa, ngoài cửa là lão già khó tính mặc quần áo bệnh nhân, hai tay hắn ôm ngực, rụt đầu, thần sắc cảnh giác nhìn bốn phía.

- ông có việc gì không?

Tôi hỏi.

Thần sắc lão già tựa hồ vẫn khẩn trương như trước, nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Chí Dũng, tối nay có chút không thích hợp. "

"A?" Tôi không hiểu.

Lão gia tiến đến trước mặt ta, hạ thấp giọng, khẩn trương nói cho ta biết —— hắn ngủ ngon trên giường, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh, có tiếng khóc của đứa bé!

Tôi biến sắc liền hỏi, "Ông, ông đang nói sự thật?" "

Lần trước, ông cụ cũng nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, sau khi tôi gọi chị Tôn, bà gõ cửa 404, giải quyết vấn đề.

Tối nay, tiếng trẻ con lại đến!?

"Chắc chắn rồi! Anh, anh đi với tôi đi, âm thanh này thật khủng khiếp! Lão già lo lắng nói.

Ta khoác một bộ quần áo, đi theo lão gia tử lên lầu bốn.

Ông đưa tôi đến cửa 404 và nói rằng âm thanh đến từ bên trong.

- Ngươi nghe, lại tới!

Lão già bỗng nhiên kéo tay ta, run giọng nói.

Ta dựng thẳng lỗ tai, cẩn thận nghe nửa ngày... Tuy nhiên, không có âm thanh nào cả.

"Càng ngày càng gần, nó... Nó ở ngay sau lưng anh! Lão già hoảng sợ nói.

Tôi quay lại.

Phía sau một mảnh đen kịt, trống rỗng như không.

"Không có a đại gia, ngươi nghe lầm đúng không?" Ta cười khổ nói.

"Tại sao, anh không thể nghe thấy?" Tiếng khóc kia còn vang lên, giống như thủy tinh cạo vào tai vậy..." Lão già lo lắng nói.

Tôi lắc đầu và nói rằng tôi thực sự không nghe thấy nó.

Sắc mặt lão già trở nên rất khó coi, lẩm bẩm: Không nên a, cái này không nên a...

Tôi đưa ông ta trở lại phòng bệnh, để ông ta nghỉ ngơi tốt, không suy nghĩ nhiều.

Một lần nữa trở lại phòng nghỉ, tôi tự hỏi, ông già thực sự nghe thấy, hoặc là  ảo giác?

Nếu thật sự là cậu bé áo đen đang khóc, tại sao chỉ có anh ta có thể nghe thấy, tôi không thể nghe thấy?

Cái này báo trước điều gì?

Miên man suy nghĩ một trận, buồn ngủ tập kích, tựa vào ghế sa lon, bất tri bất giác ngủ thiếp đi...

......

"Thương Hải cười một tiếng, thủy triều hai bờ cuồn cuộn, chìm nổi theo sóng, chỉ nhớ hôm nay, trời xanh cười, nhao nhao thủy triều trên đời, ai thua ai thắng, trời biết, giang sơn cười..."

Ngày hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động vang lên

Tối hôm qua không ngủ ngon, mở mắt ra, mí mắt còn  nặng chịch!

Tôi rất miễn cưỡng cầm điện thoại di động lên, thấy số trên là Trần Vĩ gọi tới, ấn trả lời, hữu khí vô lực nói: "A Vĩ, sáng sớm, có việc gì không? "

"Chí Dũng, không... Không tốt lắm! "

Trong điện thoại, giọng nói của Trần Vỹ mang theo vài phần run rẩy.

"Làm sao vậy?" Tôi ngẩn người, rất ít khi thấy Trần Vĩ bối rối như vậy.

"Trương. Trương Đình cô ấy đã chết! "

"Cái gì?"

Nghe nói như vậy, tay cầm điện thoại di động của tôi run rẩy, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro