Tiếng khóc trẻ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh Lưu ?

Ta nhìn chằm chằm bóng đen trước mặt, không dám nhúc nhích, toàn thân cứng ngắc như một khúc gỗ.

"Bs Điền."

Bóng đen kia bỗng nhiên mở miệng.

Âm thanh quen thuộc.

Tôi cả kinh, lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, mới phát hiện căn bản không phải Lưu Bân, mà là lão già lúc nãy.

"Ông làm sao lại tới đây, thiếu chút nữa dọa chết ta." Ta thở phào nhẹ nhõm, cười khổ nói.

Lão  nửa ngày không hé răng, dưới ánh sáng di động chiếu xuống, sắc mặt của ông có vẻ ngưng trọng dị thường, tựa hồ đang co giật.

- Bs Điền, ta có phải sắp chết hay không?

Tôi sửng sốt, nói tại sao ông lại nói vậy?

Ông già nói rằng ông nghe thấy tiếng khóc chết chóc vào ban đêm.

Tiếng khóc chết chóc?

Ta nhất thời không kịp phản ứng, lúc này cũng không kịp hỏi, còn hơn mười giây đã đến hai giờ, vội vàng lôi kéo lão  đi ra ngoài.

Đi ra ngoài, tôi hỏi ông ta, tiếng khóc chết chóc là gì?

Lão  mặt âm trầm nói, vừa rồi hắn nghe thấy tiếng khóc ở phòng bên cạnh, có chút giống như đứa bé đang khóc,lớn đến mức ông không  ngủ được.

Ta nghĩ thầm còn tưởng rằng chuyện gì, không phải chỉ là tiếng khóc sao?

Giải thích với lão, nhất định là mèo hoang bên ngoài phát dục.

-Không, không phải mèo hoang, thanh âm của mèo hoang ta có thể phân biệt được! Lão nghiêm túc nói, "Hơn nữa, tiếng khóc không phải từ ngoài cửa sổ truyền đến, mà là..."

"Là cái gì?"

"Mà là từ phòng kế bên truyền đến."

Tôi nhíu nhíu mày, nói không thể, tòa nhà D , không có phụ nữ mang thai, càng không thể có em bé.

- Ngươi không tin, đi theo ta một chút là biết! Lão nóng nảy, kéo tay ta,đi lên lầu bốn.

Ta có chút không tình nguyện, nhưng dù sao cũng là người gác đêm, ít nhiều phải chịu trách nhiệm cho bệnh nhân, đành phải kiên trì đi cùng hắn.

Lên tầng 4, chúng tôi tìm kiếm ở Khắp nơi, không có em bé nào khóc.

"Đúng không , nhất định là ông nghe lầm." Tôi mỉm cười và nói.

"Không thể nào! Em bé khóc kéo dài vài giờ,  ồn ào đến nỗi tôi không ngủ được nên mới đi tìm anh! Lão rất kiên định nói.

"Tám phần là mèo kêu."

Lão vẫn cố chấp ý kiến của mình như trước, nói mình khẳng định không nghe lầm, ta muốn đi, nhưng lão lại muốn ta ở đây chờ một chút.

Tôi nghĩ ông ta quá lo sợ về cái chết, nên tạo ra nỗi sợ hãi trong  tim.

thực tế, là như vậy.

Cho dù là anh hùng từng ra chiến trường, đối mặt với tử vong cũng không tránh khỏi sợ hãi.

Sự khác biệt là trong chiến trường có niềm tin, nhiệt huyết, có hận thù, mặc dù chết nhưng không hối tiếc và coi đó là một vinh quang.

Nhưng chờ chết trong bệnh viện, đó là một câu chuyện khác.

Nhất là, vào lúc tăm tối , trong tòa nhà D bị quỷ khí sâm chiếm này, cho dù là người lạc quan nhất, cũng có thể làm cho hắn cả ngày nghi thần nghi quỷ.

Để làm cho ông già yên tâm, tôi quyết định ở lại đây một chút.

Ta bảo lão trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, ta sẽ đứng đây canh cửa, mí mắt lão giật một cái, nói vậy làm sao được, sao có thể để cho ngươi đứng canh gác cho ta?

Không cần, ta sẽ ở đây với ngươi.

Tôi mặc kệ ông ta, lấy điện thoại di động ra, lên mạng đọc báo

Đại khái qua hơn nửa giờ đồng hồ, không khí tựa hồ giảm xuống không ít, trở nên có chút lạnh lẽo

Bên ngoài hành lang không có điều hòa, nhưng nơi này che khuất bầu trời, nhiệt độ ẩm ướt, hơn nữa tòa nhà cao tầng bên cạnh nhà xác ngăn cản ánh mặt trời phía tây, cho nên tòa nhà D hầu như quanh năm không có nắng ấm.

Tôi chà xát tay, nghĩ có nên quay lại phòng nghỉ lấy một cái áo khoác hay không.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên truyền đến một trận tiếng khóc "A nha, nha nha".

Âm thanh chói tai, dồn dập.

Thân thể ta run rẩy, trực tiếp đứng lên.

"Nghe thấy không? Tôi đã nói có một em bé đang khóc! "

Lão già kích động nói.

Tôi không hé răng, cảm thấy tiếng khóc này, hẳn là ở gần đây!

Bắt đầu lần theo phòng bệnh đầu tiên bên phải.

Tiếng khóc ngày càng rõ ràng.

Nó giống như ai đó hét lên "không" "không" và "không" bên tai.

Không hiểu sao có chút bực bội, rất khẩn trương muốn tìm ra nơi phát ra tiếng khóc.

Thế nhưng, kì quái, toà nhà D sao có thể có em bé?

Càng đi về hướng bên trái, trái tim càng lạnh.

Mặc dù không muốn tin, nhưng tại thời điểm này thật sự là ở phía trước - tiếng khóc, là từ 404 truyền ra.

Lão gia tử đi  bên cạnh ta, cau mày nói: "Phòng bệnh này hình như không có người ở ? "

Tôi biết rằng không chỉ không có ai ở, mà cửa phòng đã bị khoá lại từ lâu

"Ôi, đây là thứ gì?"

Lão già tùy tiện đi tới cửa 404, chạm vào cái gương nhỏ trên xà nhà.

- Đừng lộn xộn!

Ta lập tức khẩn trương hẳn lên, xông tới ngăn cản lão.

Thấy lão nghi hoặc nhìn về phía ta, ta giải thích với hắn, nói đây là khu cấm của tòa nhà D, không thể tùy tiện làm bậy.

Lão không cho là đúng, cười lạnh: cái gì khu cấm , khẳng định cất giấu cái gì đó không thể cho người khác biết! Anh tránh ra, để tôi mở cửa ra xem.

"Đừng, ngàn vạn lần đừng, ông coi như hợp tác với ta một chút đi, cửa này nếu mở ra, công việc của ta tám phần bị mất." Tôi vội vàng nói.

Ông nhìn tôi sâu sắc, nói: Ok, không làm khó anh, nhưng bây giờ vấn đề là, có một em bé trong đó, không phải là cứ lơ đi vậy sao? Đó không phải là giết người sao?

Nói xong, tiếng khóc của đứa bé bên trong càng lớn.

Trong thực tế, tôi cũng cảm thấy không đúng, cửa 404 bị khóa, ngay cả khi có mèo hoang, cũng không thể vào ah?

Chẳng lẽ cửa sổ bên trong không đóng?

"Tôi gọi cho lãnh đạo."

Tôi lấy điện thoại ra và gọi cho chị Tôn.

Hơn hai giờ sáng, chị Tôn chắc đang ngủ, điện thoại qua một hồi lâu mới nghe máy, giọng nói có chút mệt mỏi: "Chí Dũng, trễ như vậy, có chuyện gì vậy? "

"Chị Tôn, là như vậy, phòng 404..."

Lời của ta nói được một nửa, bỗng nhiên dừng lại, tròng mắt trợn tròn, hoảng sợ vạn phần nhìn về phía lão già!

Hắn không biết từ lúc nào lại đi tới cửa 404, khom lưng, một tay nắm tay nắm cửa, "ọp ẹp" một tiếng, đẩy cửa ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro