Trốn chạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hô hấp của ta cơ hồ sắp dừng lại, theo bản năng che miệng lại, ô ô oa oa không dám nói một câu.

Bởi vì, tôi thấy bà ấy dường như không nhìn thấy tôi.

Đôi mắt của bà già là màu trắng, không thể nhìn thấy bất kỳ đồng tử, dường như là một người mù.

Tóc  rối bù, sắc mặt khô héo mà vàng sáp, gân xanh lộ ra như rắn nhúc nhích dưới da, lúc gió thổi, cũng không biết là lạnh hay như thế nào, cả người bà run rẩy, tựa như một con rắn hổ mang hung mãnh, tùy thời đều có thể nhào tới.

Đây chính là bà nội của Trình Tiểu Yến?

Tôi lo lắng nhìn bà ấy, không biết tại sao, dũng khí lại đột nhiên tiêu tán.

Một nỗi sợ hãi không thể diễn tả được, lan ra khắp cơ thể!

Gió, vẫn còn thổi.

Trộn lẫn với cát và bùn, đập vào kính, vỡ tung.

Không biết qua bao lâu, hình như là mười mấy giây, cũng giống như vài phút, cũng giống như một thế kỷ

Lão bà bỗng nhiên cứng ngắc xoay người, chậm rãi khom lưng xuống, giống như một con sói, hai tay đặt trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng thở phì phì.

Cổ lắc lư vặn vẹo, ta thậm chí có thể nghe được tiếng xương cốt vang lên răn rắc.

Hô!

Lại là một trận gió thổi tới, lão bà biến mất trong bóng đêm...

Ta nhìn chằm chằm vào khoảng không tối tăm hơn nửa ngày, sau khi xác nhận bà ta thật sự đi rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hết sức cẩn thận, khép cửa sổ lại.

Sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cảm giác như đi dạo một vòng từ địa ngục trở về!

Ta đặt mông ngồi trên mặt đất, tiếng gió bên ngoài vẫn như cũ,hoà cùng tiếng thở dốc của ta tựa như cùng một tần số.

Trong lòng, vô số nghi hoặc hiện lên,

Đây là bà nội của Trình Tiểu Yến?

Tại sao đôi mắt của bà ấy lại như vậy?

Tại sao bà ấy lại nằm trên mặt đất?

Có bệnh, hay là...

Bang !!!.

Một tiếng nổ làm gián đoạn suy nghĩ của tôi.

Cửa lớn tòa nhà D, giống như bị thứ gì đó hung hăng va mạnh vào, ngay cả phòng nghỉ cũng nhẹ rung lên.

Ta giật mình, vội vàng đứng lên.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Có gì bên ngoài cửa vậy?

Bang !!!.

Lại tiếp tục một tiếng, phảng phất như là một chiếc xe tăng, đang xông thẳng vào.

Bên ngoài, tiếng chó sủa càng lúc càng lớn, âm thanh trở nên hung ác.

Bang bang! !

Lần thứ ba liên tiếp đến!

Trái tim tôi cũng run rẩy theo.

Trong đầu, hiện lên một ý nghĩ đáng sợ —— bà nội của Trình Tiểu Yến, quay trở lại

Không, hoặc là nói cách khác, bà ấy không đi!

Tư thế vừa rồi, rõ ràng là vận động viên chạy nước rút, tư thế sắp phát lực!

Bà ấy muốn đập cửa đột nhập vào!!!

Tôi cả kinh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khó trách Trình Tiểu Yến muốn tôi khóa cửa tòa nhà D... Thật không nghĩ tới, bà nội cô lại dùng phương thức này, mạnh mẽ xông vào tòa nhà D...

Bang !!!.

Lần va chạm thứ tư, cửa sổ lắc lư một chút, bột sơn trên vách tường bắt đầu từng tầng từng tầng rơi xuống.

Tôi bịt tai, gần như phát điên.

Lúc này, tiếng va chạm biến mất...

Phải, nó đã biến mất...

Trái tim tôi vui mừng, tự hỏi bà ta bỏ cuộc?

Tuy nhiên, niềm vui không bao lâu, vài giây sau một âm thanh kỳ lạ "ọp ẹp", thay vào đó ...

"Ọp chi ——"

Nó giống như ai đó ma sát trên bảng đen bằng cách sử dụng mảnh thủy tinh; cũng giống như một con chuột cắn một vật cứng ...

Rốt cuộc không kiềm chế được lòng hiếu kỳ sắp nổ tung, ta nặng nề nuốt nước miếng, chậm rãi mở cửa sổ...

Vù vù!

Gió lạnh, không ngừng tràn vào.

đêm hè nóng nực này, tại sao không khí  lại lạnh như băng.

Ta vươn nửa cái đầu, hướng cửa lớn bên ngoài nhìn lại...

Miễn cưỡng có thể nhìn thấy, có một đám đồ màu đen, tựa như mèo hoang, nửa quỳ trên mặt đất, ngửa đầu, hai tay nâng ổ khóa cửa lớn, liên tục cào...

Ken két!

Ken két!

Thanh âm kỳ quái này, chính là bị nó cào ra!

Ta thầm nghĩ nó đang làm gì đây, sau đó liền nghe thấy một tiếng "ầm ầm", khóa cửa chính, rơi xuống đất...

Tôi đã choáng váng khi nhìn thấy cảnh này.

Nó có thể mở khóa?

Không kịp suy nghĩ nhiều, vị khách không mời này hao tổn tâm cơ muốn tiến vào tòa nhà D, khẳng định  không có ý tốt gì, tôi mặc quần áo xong, vọt tới cửa, đang chuẩn bị đi ra ngoài, chợt nhớ tới mấy giờ trước lão Hà cùng Trình Tiểu Yến dặn dò!

Sau 2 giờ sáng, nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, đừng thức dậy, đừng mở cửa!

Tôi vừa kéo tay nắm cửa ra một nửa, ngay lập tức dừng lại.

Tất nhiên là họ sẽ không hại tôi.

Dặn ta đừng đi ra ngoài, nhất định là dự đoán được nguy hiểm bên ngoài.

Lịch kịch lịc kịch——

Nhưng vào lúc này, bên ngoài hành lang, bỗng nhiên truyền đến một tiếng bước chân thanh thúy.

Ta nhịn không được nhìn qua khe cửa , sắc mặt biến đổi, tim thiếu chút nữa ngừng đập ——

Chỉ thấy từ cửa bắt đầu, đèn cảm ứng sáng lên, bắt đầu từng ngọn từng ngọn từng ngọn chớp tắt...

Giống như một ngọn đèn chớp tắt, kéo dài về phía tôi ...

Lạch cạch!

Cuối cùng, đèn cảm ứng gần tôi nhất cũng chợt tắt, tôi trở nên căng thẳng, mạnh mẽ đóng cửa lại, và nhanh chóng khóa trái.

Lịch kịch,lịch kịch----

Tiếng bước chân, từ xa đến gần.

Tốc độ không có quy luật - thời gian nhanh, chậm.

Cuối cùng, dừng lại ở cửa của tôi ...

Cả người ta dựa lưng vào cửa lớn, cực kỳ sợ hãi, cơ hồ làm cho ta không thở nổi, đại não giờ phút này hoàn toàn trống rỗng.

Phanh!

Cánh cửa rung lắc mạnh một chút, hiển nhiên có thứ gì đó đập lên trên .

Ta bị bất ngờ làm cho sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Phanh!

Lại là một tiếng trầm đục.

Bang bang!

Bên ngoài ,nó tựa hồ trở nên rất nóng nảy, lực đập cửa, cũng càng lúc càng lớn...

Tôi lo lắng không dám phát ra một chút âm thanh, trái tim đập thình thịch, rất lo lắng cánh cửa sẽ bị phá vỡ.

Sau một thời gian, âm thanh bên ngoài cuối cùng đã dừng lại.

Sau đó, tiếng bước chân từ từ đi xa, dường như nó đã biến mất.

Thần kinh khẩn trương của ta, còn chưa kịp thả lỏng, tiếng bước chân lại trở về, tiếp theo phía trên cửa, phát ra một trận âm thanh chip xoopơ, diễn biến thanh đổi đột ngột.

Trong lòng đột nhiên cả kinh.

Nó sẽ làm gì?

Chẳng lẽ... Là muốn mở cửa phòng nghỉ như cách mà nó mở cửa lớn toà nhà D lúc trước?

Ý niệm này xuất hiện trong đầu, làm cho cả người ta tóc gáy dựng đứng.

ù ù ——

Lúc này, điện thoại di động rung lên.

Đó là một tin nhắn văn bản.

Số người gửi là một dãy số kì lạ .

Nội dung rất ngắn, chỉ có năm từ:

- Mau trốn dưới gầm giường!

Tôi sửng sốt, tại sao lại kêu tôi trốn dưới gầm giường?

Người này là ai?

Lưu Bân à?

Yo!

Không kịp suy nghĩ, lỗ khóa cửa phòng nghỉ, giống như bị cái gì đó vặn vẹo một chút...

Cánh cửa, mắt thấy sắp được mở ra!

Lòng tôi nóng như lửa đốt, không quan tâm đến ý tứ của tin nhắn kia, vội vội vàng vàng vọt tới bên giường, chui vào bên dưới.

Chi nha——

Cánh cửa mở ra.

Một cỗ hàn khí, từ ngoài cửa "len" vào, trong nháy mắt đem phòng nghỉ vốn ấm áp, trở nên lạnh lẽo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro