Tượng đất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Tiểu Yến sợ hãi, thét lên một tiếng, vùng vẫy trong tuyệt vọng

Nhìn thấy một màn này, hai mắt ta mở to, cơ hồ nghĩ rằng là đang nằm mơ!

Người đất, sống lại??

Vài giây sau ta mới phản ứng lại, xông tới, dùng hết sức lực mong có thể làm gãy tay tăng nhân kia.

Nhưng tay tăng nhân kia, giống như kìm sắt, cứng rắn vô cùng, mặc cho ta dùng sức như thế nào, cũng không thể bẻ gãy được.

Trình Tiểu Yến bị bóp đến mắt trắng bệch, khóe miệng cũng có bọt trắng toát ra.

Tôi lo lắng đến mức chịu không nổi , không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy, mắt thấy Trình Tiểu Yến sắp hít thở không thông, lập tức không quan tâm nhiều như vậy, nâng nắm đấm lên, hung hăng nện vào mặt người đất kia.

Phanh!

Một quyền này đi xuống, người đất một chút phản ứng cũng không có, nhưng tay ta lại đau đến mức muốn rời ra

"A Di Đà Phật."

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong hang động.

Nói cũng kỳ quái, thanh âm kia vừa xuất hiện, tay của tăng nhân lại buông ra, lần thứ hai khôi phục thành trạng thái hai tay chắp lại lúc trước, không nhúc nhích.

Trình Tiểu Yến liệt ngã quỵ xuống đất 2 tay ôm họng thở hổn hển..

Ta ôm lấy nàng, vội vàng nói: "Tiểu Yến? "

"Không , không có việc gì..." Trình Tiểu Yến sắc mặt tái nhợt trả lời.

Tôi dùng điện thoại di động để chụp ảnh xung quanh, không có bóng người.

Kỳ quái, tiếng phật hiệu này từ đâu truyền đến?

Nơi này quá tà môn, ta một khắc cũng không dám chậm trễ, cõng Trình Tiểu Yến, trên lưng hướng ra ngoài cắm đầu chạy.

Chạy thẳng đến cửa động, nhìn thấy bên ngoài trời quang mây tạnh, ánh mặt trời chiếu rọi, lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm, quần áo trên người, sớm đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

"Ta không có việc gì, thả ta xuống đi."

Trình Tiểu Yến nhẹ nhàng nói.

Ta nghe lời buông nàng xuống, thấy nàng quả thật bình yên vô sự, mệt đến mức đặt mông ngồi trên mặt đất, trong lòng còn sợ hãi nói: "Âm Miếu này thật sự là quá đáng sợ, không ngờ Lưu Ly Sơn, cư nhiên còn có loại địa phương này..."

"Đúng vậy, vừa rồi ta đều cho rằng mình sắp chết..."

Trình Tiểu Yến sâu kín nói: "Chí Dũng, tôi bỗng nhiên có chút sợ..."

"Đừng nói ngươi, ta nhìn thấy người đất kia cũng thấy sợ hãi.Cô nghĩ xem, làm thế nào một người đất có thể cử động?Chắc không phải là robot, chứ? Tôi nói đùa.

"Không, tôi không phải nói cái này..." Giọng Trình Tiểu Yến mang theo vài phần run rẩy, "Ý tôi là, khoảnh khắc vừa rồi bị anh ta bóp chặt, tôi thật sự cảm nhận được cái chết... Thì ra, tử vong cũng không đơn giản như nhắm mắt lại... Trong nháy mắt chết, loại cảm giác này, quá thống khổ, quá khó chịu... Chí Dũng, tôi, tôi không muốn chết, tôi thực sự không muốn chết! "

- Yên tâm, cô sẽ không chết! Trái tim tôi đau đớn, nắm lấy tay cô ấy và nói một cách chắc chắn.

Cho dù là an ủi, cho dù là tự lừa mình dối người, cho dù là nói dối, ta cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng này của nàng.

"Nhưng mà, con người làm sao có thể không chết đây? Tất cả mọi người đều sẽ chết, phải không? "Trình Tiểu Yến ngữ khí u sầu nói." Dù sao, sinh lão bệnh tử, là quy luật của tự nhiên..."

Tôi im lặng.

Không biết phải nói gì mới tốt.

Kỳ thật, Trình Tiểu Yến so với tôi còn tỉnh táo hơn.

Nàng có lẽ từ rất sớm đã biết, mình sẽ có một ngày như vậy, cũng đã sớm chuẩn bị tốt cho cái chết của mình.

Chỉ là, vừa rồi một khắc kinh hồn kia, làm cho tất cả dũng khí của nàng, hoàn toàn biến mất

"Kỳ thật, ta cũng có thể không chết." Trình Tiểu Yến bỗng nhiên nói một câu không giải thích được, "Chỉ cần ta đáp ứng bà ấy, ta có thể không chết... Cả đời, cũng không chết. "

Ta ngẩn người, cả đời cũng không chết?

Làm thế nào điều này có thể xảy ra được?

Chỉ cần là sinh vật, sẽ không có khả năng thoát khỏi quy luật tuần hoàng.

Tôi cảm thấy Trình Tiểu Yến có thể quá mức sợ hãi cái chết, đã có chút điên loạn tinh thần, vội vàng nói: "Tiểu Yến, đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta đi Quan Âm tháp đi. "

Trình Tiểu Yến nhìn tôi thật sâu, nhẹ giọng nói: "Ừ. "
Trên đường đi không nói một lời nào, ta luôn cảm giác, nàng có chuyện gì đang muốn giấu ta...

......

Tháp Quan Âm nằm trên đỉnh núi, đường xá xa xôi, chúng tôi đi bộ hơn một giờ mà mới được nữa đường.

Bước chân Trình Tiểu Yến càng ngày càng chậm, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, thân thể mềm nhũn, phảng phất tùy thời đều có thể gục xuống.

Tôi bế cô ấy lên và nói: Tôi sẽ cõng cô.

"Không... Không, không. Trình Tiểu Yến lắc đầu.

Ta nhịn được ngồi xổm xuống, nàng rốt cục không từ chối nữa, nhẹ nhàng nhảy lên, đầu rất tự nhiên tựa vào lưng ta.

Ánh mặt trời chiếu rọi, gió nhẹ thổi qua, mát mẻ và yên tĩnh.

Tôi cõng cô ấy trên lưng và di chuyển thật chậm.

"Chí Dũng, anh thích em..." Cô phía sau bỗng nhiên rơi nước mắt nói.
Ta dừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên sau đó tiếp tục thả bước.

"Em nói đúng."

"Vậy tại sao anh lại chưa bao giờ nói thích em?"

"Tôi là phái mạnh."

"Chí Dũng..."

"Ừm."

"Thật ra trước kia ở trong lớp, em cũng đã thích anh."

Tôi ngạc nhiên quay đầu và nhìn thấy cô gái với khuôn mặt đỏ ửng, xấu hổ và đáng yêu.

"Sao em không nói sớm?"

- Tại anh không hỏi em!

"Được, vậy anh hiện tại đã biết."

- Còn có!

"Cái gì?"

"Lưng của ngươi thật ấm áp, rất thích ngươi cõng ta như vậy."

"Thích, liền cõng em cả đời."

"Ta sợ không có cơ hội này."

"Không, nhất định sẽ có."

"Nếu có một ngày, em không cẩn thận đi nhầm đường, đem linh hồn bán cho quỷ dữ, anh còn có thể cõng em như vậy không?"

"chỉ cần em ở tại chỗ chờ anh là được rồi."

Trình Tiểu Yến ôm chặt lấy cổ tôi, nước mắt, không ngừng rơi xuông...

......

Quan Âm tháp, cũng chỉ là một cái tháp mà thôi.

Không hùng vĩ, cũng không cao.

Tháp tổng cộng có năm tầng, tầng thứ nhất là Tống Tử Quan Âm, tầng thứ hai là Quan Âm phun nước, tầng thứ ba là Quan Âm đầu rồng, tầng thứ tư là Thiên Thủ Quan Âm, tầng thứ năm là Ngao Quan Âm, tầng thứ sáu... Không có gì, chỉ có , một nhà sư lớn tuổi.

Ông nhìn thấy ta cùng Trình Tiểu Yến đi lên, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười cầu tài , ở trước mặt ông, là một cái bàn lớn, trên bàn bày rất nhiều bùa hộ thân , Bồ Tát, Phật Châu vân vân.

Trên đó treo một tấm biển, viết: tất cả đều giảm giá, chỉ giới hạn ngày hôm nay, mau mau mua về!

Ta chết lặng không nói nên lời, quả nhiên địa phương nào cũng trở nên thương mại hóa, quan âm tháp có nhiều linh khí như vậy, hiện tại xem ra, cũng đã bị tục hoá.

Lão hòa thượng hỏi chúng ta muốn gì?

Ta nghĩ đã cất công đên đây, liền tùy tiện mua một ít, mặt bằng chung cũng không đắt, chỉ vài chục đến mấy trăm.

Trình Tiểu Yến nhìn trúng hai quan âm ngọc giống nhau như đúc, cầm lên đưa cho ta, Thản Nhiên cười nói: Cứ mua hai cái này đi, chúng ta đều đeo trên người, sau này nhìn thấy Quan Âm, sẽ nghĩ đến đối phương.

Trái tim ta ấm lên, nói: Ok.

Lại chọn cho lão già một lá bùa la hán , ngước lên hỏi lão hòa thượng bao nhiêu tiền.

"A Di Đà Phật, tổng cộng tám trăm, đa tạ thi chủ làm việc thiện." Lão hòa thượng chắp hai tay lại, nói.

Ta giật mình, gãi gãi đầu.

Thanh âm này, sao nghe có chút quen tai ?

- Đại sư, vừa rồi ở Âm Miếu, là ngươi cứu chúng ta sao? Trình Tiểu Yến đột nhiên nói.

Nàng vừa nói như vậy, ta đột nhiên nhớ tới, thanh âm của lão hòa thượng này, không phải là thanh âm lúc trước xuất hiện trong Âm Miếu sao?

Lão hòa thượng cười tủm tỉm nói: "Âm miếu là nơi chuộc tội của tăng nhân, người bình thường đi vào, bất quá cũng không sao, nhưng nếu người có tội tiến vào, sẽ bị tọa hóa đồng thi công kích. "

"Người có tội?"

Trình Tiểu Yến sắc mặt thay đổi, nói, "Ý của đại sư ta là người có tội? "

"Đúng hay không, không quan trọng, Phật nói, buông đồ đao xuống, lập địa thành Phật, chỉ cần thí chủ có thể quên đi quá khứ, vứt bỏ hết thảy, cái gọi là tội nghiệt, bất quá chỉ là án mây trôi qua mà thôi." Lão hòa thượng cười nói.

"Quên đi quá khứ, vứt bỏ hết thảy..." Trình Tiểu Yến thì thầm trong miệng, cười thảm nói, "Đại sư nói dễ dàng, nhưng có một số đường đã đi, căn bản là không quay đầu lại được..."

"Quay đầu hay không là do chính ngươi quyết định chứ không phải ai khác, có đôi khi quay đầu lại nghĩ rằng chông gai, kỳ thật đã đến bến bờ, nếu ngươi một lòng hối cải, thanh tịnh trong người, nào có sợ gì? A Di Đà Phật. Lão hòa thượng thản nhiên nói.

Hai người này ngươi một lời ta một câu, giống như đánh cờ, ta ở một bên nghe nửa ngày, nửa câu cũng không hiểu, hoàn toàn là không hiểu ra sao?

Tội nhân nào? Cái gì quay lại?

Ông ta đang nói cái quái gì vậy?

"Chí Dũng, đi thôi."

Trình Tiểu Yến kéo tay tôi, nói.

"Ừm."

Tôi gật đầu đồng ý.

Luôn cảm thấy trong lòng cô cất dấu rất nhiều chuyện.

Thế nhưng, thật sự truy vấn, ta biết, cô cũng sẽ không nói cho ta ...

Ta lắc lắc đầu, không suy nghĩ nữa.

Lúc đi ra khỏi Quan Âm tháp, ta nhìn thấy lão tăng kia còn đứng ở tầng cao nhất, xa xa nhìn chúng ta, đồng tử đục ngầu, phảng phất lóe ra một loại quang mang phật tính nào đó.

......

Hiện tại đã là giữa trưa, chúng ta không lập tức rời khỏi Núi Lưu Ly, mà là ở phụ cận tìm một nhà hàng nhỏ, tùy tiện ăn chút gì đó.

Trình Tiểu Yến tựa hồ vẫn không có cảm giác ngon miệng, động đũa vài cái, liền ngẩn người.

Tôi gắp thêm một ít thức ăn cho cô, cô lắc đầu và nói, "Chí Dũng, em hỏi anh một câu hỏi, nếu một người phạm tội, sau đó sẽ phải chịu hậu quả như thế nào?" "

"Cái này...Còn tuỳ vào tình huống , xem hắn phạm tội có nghiêm trọng hay không, nhẹ thì phạt tiền, nặng thì ngồi tù... Nặng hơn một chút, tử hình. "Tôi gãi gãi đầu, trả lời, không hiểu tại sao cô ấy đột nhiên hỏi điều này.

"Nếu như gây án mạng thì sao?" Trình Tiểu Yến nói.

"Vậy phải xem phạm tội là do sơ suất hay là do cố ý giết người, còn phải xem người hắn giết, là người tốt, hay là người xấu. Suy cho cùng, giết một mạng người, là chuyện kinh thiên động địa , cho dù pháp luật không xử hắn, thì trời cũng sẽ không tha! Tôi nghiêm túc nói.

"Trời cũng sẽ không tha sao..."

Trình Tiểu Yến lẩm bẩm, trong thần sắc, lộ ra nỗi sợ hãi cực lớn.

Nhìn thấy bộ dáng này của cô ấy, trong lòng tôi có chút hoảng hốt, thăm dò hỏi : "Tiểu Yến, em... Em sẽ không giết ai, phải không? "

"Tôi không có!! Tôi không giết ai cả!!! "

Trình Tiểu Yến đột nhiên rất kích động rống lên, lập tức hất đổ chén cơm trước mặt.

Giọng nói của cô rất lớn, đến nỗi thực khách đang ăn cơm xung quanh, tất cả đều tò mò nhìn về phía này.

- Em đừng kích động, anh chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi!

Tôi vội vàng trấn an cảm xúc của cô ấy.

"Ta không có giết người, ta không có giết người..."

Cô vẫn lặp lại những lời này, tựa như điên rồi, nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào nói, "Chí Dũng, anh tin em đúng không? Em không giết ai hết! Em thật sự không có..."

"Tôi tin em!" Tất nhiên là tôi tin em! "

Tôi an ủi cô ấy, nhưng trong lòng tôi lại hoang mang

Một loại dự cảm không lành, dâng lên...

Chẳng lẽ, Trình Tiểu Yến thật sự giết người?

Liên tưởng đến cuộc đối thoại của cô ấy ở Tháp Quan Âm và lão sư già, suy đoán này càng làm cho tôi cảm thấy sợ hãi.

Tôi phải làm gì nếu cô ấy thực sự giết ai đó?

Báo cảnh sát? Không, không thể nào! Tôi không thể nhìn cô ấy vào tù.

Nhưng... Mạng người dù sao cũng là mạng người, không phải cỏ rác.

Tôi nên làm gì cho đúng đây?

Nhưng vào lúc này, Trình Tiểu Yến cũng không biết có phải quá kích động hay không, trong miệng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, người lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

"Tiểu Yến! Tiểu Yến làm sao vậy!? "

Ta kinh hãi thất sắc, vội vàng đỡ nàng dậy, gọi như thế nào, nàng cũng không có phản ứng.

"Cô ấy có bị bệnh không?" Gọi xe cứu thương đi! "

-Ta đi gọi điện thoại, các ngươi tới giúp anh ta một chút!

Thực khách bên cạnh, còn có ông chủ, nhân viên phục vụ, tất cả đều vây quanh.

Chẳng bao lâu, xe cứu thương đến.

Bọn họ dùng cáng, nâng Trình Tiểu Yến lên, tôi cũng đi theo lên xe.

Trên đường đi, tôi nắm chặt tay cô ấy, run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống

Tất cả đều là lỗi của tôi!

Nếu như không phải ta nhiều chuyện hỏi một câu kia, nàng làm sao có thể phát bệnh?

Trong lòng áy náy nói không nên lời, hận không thể cho mình vài bạt tai, nhưng hiện tại... Tôi chỉ hy vọng cô ấy sẽ được an toàn.

Trong xe cứu thương xóc nảy, tôi vẫn quan sát Trình Tiểu Yến, trong lúc vô tình, nhìn thấy trên mu bàn tay phải của cô ấy, có một khối màu tím sẫm, giống như mảng máu, hết sức nổi bật.

Bác sĩ đi cùng một bên hiển nhiên cũng nhìn thấy, anh nắm lấy tay Trình Tiểu Yến, mở to hai mắt, khiếp sợ nói: "Cái này... Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy? "

"Làm sao bác sĩ?" Ta nghi hoặc nói.

"Anh có biết trên tay cô ấy đây là gì không?" Bác sĩ mặt âm trầm, nói, "Đây là thi ban! "

***chú thích:khi tim ngừng đập.Máu không còn được tuần hoàn khắp cơ thể nên bây giờ tập trung về một số nơi, dưới tác động của trọng lực mà gây nên hiện tượng trên da người chết suất hiện những mảng tím tái một số nơi  gọi là thi ban***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro