Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, Chu Lương và Sở Tinh cùng nhau ăn sáng, "Tuần sau sẽ không cần đi học nữa, bên phía trường đã làm xong thủ tục nghỉ học rồi."

Sở Tinh dừng đũa, cúi đầu, không muốn tin đó là sự thật, không muốn bỏ học, thật khổ sở, nước mắt đã đảo quanh hốc mắt. Cậu nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu lấy cặp sách chạy ra ngoài, nước mắt chảy ra, cậu bất lực khóc nức nở, đi trên đường đến trường.

Đến trường, cậu ngồi trên ghế, đầu trống rỗng, giáo viên nói gì cậu cũng không biết. Chỉ còn vài ngày để được đến lớp học, cậu trở nên buồn bã.

Trong xã hội này, người song tính và phụ nữ có địa vị thấp, nam giới luôn muốn duy trì sự thống trị tuyệt đối của xã hội.

Vốn dĩ, người song tính mười tám tuổi trưởng thành, sẽ lập gia đình, làm gia chủ sinh con, lấy chồng làm trung tâm, thỏa mãn tất cả những điều người chồng muốn, mới là tiêu chuẩn để đo lường một người song tính có đạt tiêu chuẩn hay không. Đối với việc đi học và thậm chí là làm việc, chỉ đơn giản là không thể, họ chỉ có thể ở nhà, thậm chí bị nhốt trên giường, không ngừng cho người đàn ông đâm, không ngừng sinh con.

Chu lương đối với cậu coi như đã rất khoan dung, rất nhiều người song tính ngay cả cơ hội đi học cũng không có, vừa sinh ra đã được coi là nô lệ tình dục huấn luyện nuôi lớn.

Nhưng cậu không muốn bỏ học, không muốn, thật sự không muốn.

Hay bỏ, chạy, đi!

Suy nghĩ này vừa dâng lên, cậu bỗng nhiên có chủ ý. Bỏ trốn đến nơi không ai biết cậu, giả vờ mình là một người đàn ông bình thường, cả đời sống một cuộc sống bình thản, cho dù không có người làm bạn cũng được.

Cậu quyết tâm và đi ngay sau giờ học!

Lúc đó Sở Tinh thật sự quá ngây thơ, ảo tưởng quá tốt đẹp, cậu không biết mình chính là một người song tính không nơi nương tựa, dáng người yếu ớt rời khỏi vòng tay đàn ông, sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm.
Sau giờ học, Sở Tinh vội vàng chạy đến một nhà ga, trong nhà ga cá rồng hỗn tạp, một mùi kỳ quái tràn ngập trong đại sảnh, thật kì quái, Sở Tinh có chút lo lắng. Nhưng vẫn đi về phía cửa sổ bán vé, "Bán cho tôi một vé đến Tây Thành."

Nhân viên bán vé nhìn cậu một vài lần, nhưng không nói gì, chỉ đưa vé cho cậu.

Sở Tinh xoay người đi tới chỗ xe, nhân viên bán vé nhận được một cuộc điện thoại, "Cậu ấy đã lên xe rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi."

Sở Tinh lên xe, tùy tiện tìm một chỗ ngồi, ngồi xuống.

Trong xe không có mấy người, phía sau có mấy người đàn ông đang nói cái gì đó, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía cậu, Sở Tinh có chút sợ hãi.

Nếu Chu Lương biết cậu chạy trốn, sẽ như thế nào đây, sẽ rất tức giận, nhưng không lâu sau sẽ quên mình, cưới một người vợ xinh đẹp, sống một cuộc sống hạnh phúc, vừa nghĩ đến hình ảnh này, ánh mắt cậu lại chua sót, nước mắt rơi xuống, vội vàng dùng tay áo lau một cái, không suy nghĩ lung tung nữa.

Rốt cục, xe cũng bắt đầu chạy, nhưng trên xe chỉ có Sở Tinh cùng mấy người đàn ông kì quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro