C2.PHẢI THẬT THÀNH CÔNG.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vỹ Dạ thơ thẩn quay về nhà. Bác Hạ xem cô là gì vậy? Anh nghĩ cô bán thân để lấy tiền hay sao? Thật là... Hiện tại biết đi đâu để có một số tiền trả bớt một khoảng nợ của cha đây?

Nhà của Lâm Vỹ Dạ nhỏ bé, nằm trong một xóm nghèo không mấy khá giả. Ngày trước nhà cửa của cô cũng rộng rãi, đủ đầy như ai. Nhưng sau khi mẹ qua đời, cha vì suốt ngày nhậu nhẹt, dấn thân vào cờ bạc mà phải bán đi rồi chuyển đến đây sinh sống. Từ khi học cấp hai là cô đi phụ giúp việc vặt để kiếm tiền. Lên cấp ba thì xin việc làm bán thời gian. Cứ thế quần quật cả ngày, hết học rồi làm, hết làm rồi học.
Vừa mở cửa nhà, chỉ vừa bật đèn chưa kịp gỡ giày ra là cô đã nghe giọng của cha mình - Lâm Anh Thiếu.

- Con gái à? Con vừa đi làm về sao? Sao rồi? Có tiền cho ngày mai trả nợ chứ?

Hai tay xoa xoa vào nhau. Ông lấm la lấm lét. Mỗi khi cần tiền thì ông mới lại gần cô mà cười xuề xòa như vậy. Nhiều lúc cũng chán ngán cuộc sống thế này lắm nhưng cô bỏ đi thì cha phải biết làm sao? Cho dù ông ta có ra sao thì cũng là người sinh thành ra cô mà.

- Con không có tiền.- Lâm Vỹ Dạ mệt mỏi trả lời.

- Sao lại không có tiền? Con gái, tiểu tử Bác Hạ đó đưa con đi kiếm tiền kia mà.- Dáng vẻ của ông không khác gì ban nãy.

- Con nói thật. Con không kiếm được tiền.- Không nhìn thẳng vào ông, cô toan bước về phòng.

- Không có tiền?- Lâm Anh Thiếu nắm tóc cô lôi lại, nghiến chặt răng, ông ta gắt lên.- Mày là một đứa vô dụng, vô tích sự.

- A...cha! Cha buông con ra đi.- Hai tay nắm lấy tay ông hòng gỡ ra nhưng ông lại càng siết chặt khiến cô đau không tả được.

- Mày đến đó làm cái gì mà không có tiền hả?- Càng ra sức siết tay, ông ta dữ tợn.

- Bác Hạ muốn con phục vụ người ta kiếm tiền. Con không làm được.

- Phục vụ thì sao? Sờ một cái là có một đống tiền. Mày bị ngu à?

Mạnh tay giáng vào mặt Lâm Vỹ Dạ một cái tát khiến cô ngã nhào ra sàn. Lùi người về sau, nước mắt cô tuôn thành dòng.

- Cha! Đến cả con của mình mà cha cũng muốn như vậy sao?

- Chỉ là sờ mày thì chết gì đâu. Đẻ con gái đúng là phiền phức.

Tức giận đùng đùng, ông quay người đi ra khỏi nhà. Lâm Vỹ Dạ bất lực nhìn theo. Cô đã quá quen rồi. Cô đã quá quen với những trận đòn đánh như thế. Nhưng biết làm sao đây? Là do cô đã mắc nợ cha của mình kia mà.

Chạy thật nhanh về phòng, Lâm Vỹ Dạ đóng sầm cửa lại. Không còn sức lực, cả người cô trượt dài theo cánh cửa mà ngồi bệch xuống sàn. Tại sao lại như vậy? Nhiều lúc tự hỏi rằng ông ấy có phải là cha của cô hay không? Là cha ruột mà ông có thể đối xử với cô như thế sao? Đến cả việc phục vụ người ta cũng muốn cô làm để mang tiền về. Cô chẳng hiểu nổi cha của mình đang nghĩ gì nữa. Hiện tại cô phải làm gì đây?

...

"Lâm Vỹ Dạ? Lâm Vỹ Dạ?"

Cô gái lúc nãy ở đâu? Làm gì ở đây? Tại sao khi va vào anh lại bình thường như vậy? Nếu đã là thế thì có lẽ anh đã không còn mắc chứng "ngại phụ nữ". Thật vậy thì có thể tuyển thư ký nữ được rồi. Nhiều lúc đi gặp đối tác, tuy không phải là họ háo sắc nhưng có nữ nhân sẽ có lợi hơn nhiều.

- Trường Giang!- Trấn Thành gọi.

Không thấy anh lên tiếng, Trấn Thành nhìn sang đầy khó hiểu.

- Võ Vũ Trường Giang! Mày làm sao vậy?

Trường Giang hơi liếc mắt, nhướng một bên mày nhìn Trấn Thành. Thu ánh mắt lại, anh tiếp tục chú tâm lái xe rồi nói.

- Chốc nữa vào công ty đăng tin tuyển thư ký nữ đi.

- Sao thế?- Trấn Thành không khỏi ngạc nhiên.- A Kham đang làm tốt công việc của mình mà. Nhưng mày không thể tiếp xúc được với nữ nhân, như vậy liệu sẽ ổn chứ?

- Tao khỏi rồi!

- Khỏi rồi? Làm sao mà khỏi được?- Trấn Thành lúc này càng xốt xắn hơn.

- Không biết nhưng bây giờ đã ổn rồi đấy. Cứ thế mà làm đi!

- Được rồi!

Cả hai không nói thêm gì nữa, cứ thế chìm vào suy nghĩ riêng của mình. Vài ngày nữa Võ Chính Quốc sẽ đi công tác dài hạn, cùng lúc việc ở công ty đã thư thả hơn nên anh sẽ qua đó rước mẹ sang nhà ở cùng mình vài hôm.

Hơn 10 năm qua, kể từ ngày Trường Giang quyết định đi du học thì không một ngày nào mẹ được yên ổn. Hết đau lòng vì sự cứng đầu của anh vì cứ luôn đối nghịch với cha rồi đến cả việc cha có người phụ nữ khác bên ngoài. Đêm nào cũng không ngủ yên, cả ngày luôn sống trong tuyệt vọng và nước mắt. Có lần mẹ anh bị ngất đi. Đưa đến bệnh viện bác sĩ bảo nếu còn để tình trạng này kéo dài thì mắt của mẹ sẽ bị mù vĩnh viễn, không còn thấy gì nữa. Do vậy nên trong lòng anh càng nuôi hận thù, dã tâm chà đạp lên chính tập đoàn hùng mạnh của cha mình ngày càng lớn. Không bao lâu nữa mẹ của anh sẽ được sống yên vui, không sầu lo, đau khổ nữa.

Đứng trước tập đoàn Võ Viễn, Lâm Vỹ Dạ ôm chặt hồ sơ vào lòng. Đối với một cô gái vừa tốt nghiệp và chưa có kinh nghiệm như cô, để nộp đơn vào công ty lớn như thế này đúng là khó khăn. Nhưng cô cần tiền! Tuy rằng nhiều lời đồn rằng làm ở Võ Viễn rất áp lực nhưng lương bổng của họ rất hậu hĩnh. Dù khó khăn đến mấy cô cũng phải quyết bước vào Võ Viễn bằng chính cả thực lực của mình.

Thở phào một cái trấn an bản thân, cô liếm môi rồi mạnh dạn bước vào trong. Không có gì phải sợ nữa cả. Họ đã gọi bảo đến phỏng vấn là cô đã có hi vọng rồi. Bây giờ chỉ cần ứng xử tốt là có thể vào được thôi. Tuy nghĩ là vậy nhưng cả người của cô cứ run cầm cập, bước đi càng khó khăn. Đúng là muốn khóc ròng quá đi!

Bỗng có một chiếc ôtô chạy vào bên trong. Nghe mấy lời ca tụng của những nhân viên ở đây mà cô phát ngán. Đàn ông trước giờ xấu đẹp cô đều gặp qua. Những cô nàng này có cần phải như vậy hay không. Chẳng màng đến hai người vừa bước ra từ con ôtô bóng loáng. Cô chu môi rồi đi thẳng một mạch vào trong. Lần này nhất định phải đỗ phỏng vấn đề được vào đây thôi. Lâm Vỹ Dạ ơi, cố lên nào.

Sau khi làm theo chỉ dẫn cuối cùng Lâm Vỹ Dạ cũng phỏng vấn xong. Vui mừng ra khỏi Võ Viễn. Qua bao nhiêu nổ lực thì công sức của cô cũng được đền đáp rồi. Họ hẹn cô đầu tuần sau sẽ đi làm. Đến lúc đó phải thật chăm chỉ mới được. Vì lương bổng hậu hĩnh này mà cố gắng thôi.
Vừa ra khỏi thang máy thì cũng là lúc cô chạm mặt hai người đàn ông. Một người với dáng vẻ thân thiện, trông thấy cô là cười xả giao một cái. Còn người kia từ đầu đến cuối đều không liếc mắt đến cô một giây. Lâm Vỹ Dạ cười gượng gạo, nhanh chân chuồn đi mất hút. Lúc này vào thang máy, ánh mắt của người đàn ông bạc bẽo kia mới nhìn bóng dáng nhỏ bé của Lâm Vỹ Dạ. Lúc cô đi ngang qua, hương chanh thanh khiết thoáng qua cánh mũi rất quen thuộc, hình như là đã từng gặp ở đâu rồi thì phải.

- Trường Giang, tao mới nhận được danh sách của nhân viên mới. Đầu tuần sau sẽ vào làm việc chính thức.- Trấn Thành mở danh sách ra xem xét.

- Ừ!

Trường Giang lơ là cho qua, ít khi nào anh để ý đến mấy việc như thế này. Dù ai ra vào đây anh cũng chả quan tâm. Việc quản nhân viên đều phó mặc cho Trấn Thành làm tất.

Trấn Thành đọc vừa đủ để cả hai nghe tên của những người vừa xin việc. Trường Giang không bận tâm, xem như không nghe không thấy. Việc anh nên quan tâm nhất lúc này là làm sao để thúc đẩy nhanh chóng tiến độ để có thể đưa mẹ anh ra khỏi chốn quái quỷ đó. Ai bảo Võ Chính Quốc là người cương trực? Khi dịu dàng với ông ta thì hái được toàn trái ngọt, còn khi cố gắng chống đối thì sẽ lãnh đủ hậu quả về sau. Tuy là thế nhưng anh đây không sợ. Nếu như muốn giết thì ông ta đã ra tay khi anh vừa quyết định du học rồi. Đằng nào cũng đối đầu, cứ nên nhìn rõ mặt nhau trước thì hơn.

Đột nhiên Trường Giang liếc mắt nhìn sang danh sách nhân viên mới khi nghe Trấn Thành đọc tên của ai kia.

- Lâm Vỹ Dạ, 23 tuổi. Tốt nghiệp loại A trường Đại Học Z. Người thân là cha, Lâm Anh Thiếu. Wow, loại A cơ đấy. Theo như thông tin thì cô ấy nhận được học bổng để vào đại học Z danh giá. Một cô gái thực lực như vậy được tuyển trúng quả là không uổng phí.

Đảo mắt nhìn sang hướng khác, Trường Giang hắng giọng. Từ lúc nào anh lại bị cái tên "Lâm Vỹ Dạ" chi phối thế này? Chỉ là anh hơi ấn tượng một chút vì cô ta có thể chạm vào mình. Một điều mà chưa người con gái nào có thể làm được.

Lắc nhẹ đầu, anh cố xoá cái tên đó ra khỏi trí nhớ. Không được nhớ đến nữa. Chỉ là người qua đường, tuyệt đối không thể mang một chút vấn vương.

...

Hào hứng về nhà. Trên đường đi Lâm Vỹ Dạ cứ mỉm cười tủm tỉm. Ước mơ của cô đã thành sự thật rồi. Hiện tại sau Võ Thị thì Võ Viễn chính là môi trường làm việc tốt nhất rồi. Cơ hội nghìn năm có 1 này tuyệt nhiên không để vuột mất được.

Vừa đến cửa nhà, Lâm Vỹ Dạ khựng người lại khi thấy Bác Hạ đang chờ đợi mình. Vì còn nhớ đến những chuyện đêm qua nên tâm trạng của cô liền xấu đi. Thở hắt ra một cái, cô đi lướt qua anh.

- Lâm Vỹ Dạ! Anh xin lỗi!

Bắt lấy khủy tay, Bác Hạ giữ cô lại. Cho dù là không thật tâm nhưng anh nhận thấy đêm qua là mình đã sai. Đáng ra anh không nên đưa cô đến đấy. Vốn dĩ Lâm Vỹ Dạ rất thanh thuần, không quen đến những nơi như thế.

- Tính ra anh cũng chỉ muốn giúp em kiếm tiền thôi mà. Nhưng em không làm được đâu.

Gạt tay anh ra, Lâm Vỹ Dạ vòng tay trước ngực ôm lấy bả vai mình. Ai bảo cô sinh ra trong gia đình như thế này để rồi phải bươn trải đủ thứ nghề để kiếm sống.

- Em không giận anh là quá tốt rồi!- Bác Hạ mỉm cười tít cả mắt.- Anh sẽ nhanh chóng tìm việc để giúp em kiếm tiền. Sẽ nhanh thôi mà.

- Em đã được nhận vào làm tại Võ Viễn, còn vài ngày nữa là đi làm rồi.

- Thật sao? Chúc mừng em. À, em có muốn đi ăn mừng thứ gì đó không?- Bác Hạ hào hứng.

- Thôi, em còn phải làm cơm cho cha nữa. Đã trễ quá rồi.- Lâm Vỹ Dạ lắc đầu từ chối.

- Thế thôi vậy! Mà nếu em nhận được tháng lương đầu tiên thì anh sẽ dắt em đi ăn một bữa linh đình. Có được không?

- Đương nhiên là được rồi.- Cao hứng trả lời, Lâm Vỹ Dạ cười tít cả mắt.

- Okie, quyết định vậy nha. Anh về trước đây, em chăm sóc bác trai cẩn thận nhé.
Bác Hạ chạy đi. Được một đoạn không quên nhìn lại rồi vẫy tay chào cô. Lâm Vỹ Dạ nhìn theo bóng dáng của anh mà khẽ cười. Cả hai biết nhau đã 7 năm. Lúc nào anh ấy cũng vui vẻ, hoà đồng như vậy. Không biết Bác Hạ có nhìn ra được tình cảm của cô hay không. Anh ấy nói cần phải lo cho sự nghiệp trước rồi mới nhắc đến chuyện yêu đương. Vì thế cô mi im lặng dõi theo anh từ phía sau. Vả lại bây giờ thứ cô cần là phải kiếm thật nhiều tiền trả nợ cho cha và sửa lại ngôi nhà dột nát này trước đã.

Khi Bác Hạ khuất bóng thì Lâm Vỹ Dạ mới vào trong nhà. Cả ngày bộn bề với cuộc sống, đến xế chiều lại về với ngôi nhà này. Cô không trách cha, cô chỉ trách phận mình quá nghiệt ngã.

*Cạch*

Lâm Vỹ Dạ vào trong và mở đèn trong nhà. Hình ảnh một người đàn ông siết chặt chai rượu trong tay, rũ đầu ngay chiếc ghế gỗ khiến cô chợt hốt hoảng, xém tí là hét toáng lên. Cả người run rẩy, khi nhận ra là cha mình thì cô lo lắng chạy đến. Nhìn cả gương mặt bầm tím, có chỗ còn loang cả máu khiến cô không khỏi bàng hoàng. Lay tay ông, Lâm Vỹ Dạ khóc nấc.

- Cha! Cha làm sao vậy? Sao lại ra nông nổi thế này?

- Tránh ra!- Hất mạnh tay khiến cô ngã nhào ra sàn, ông mắng nhiếc với chất giọng lè nhè.- Không phải tại đứa con vô dụng như mày hay sao? Tao nuôi mày đến chừng này, bây giờ chỉ có việc mang tiền về cũng không xong. Ức... Đúng là vô tích sự.
Nước mắt không ngừng tràn mi, Lâm Vỹ Dạ đau đến thắt lòng. Từ khi mẹ mất, cha luôn chìm vào bia rượu. Ngày trước yêu thương cô bao nhiêu bây giờ lại chán ghét cô bấy nhiêu. Nhiều lúc cô tự hỏi mình có phải là con ruột của cha hay không? Cớ gì phải luôn đối xử với cô như vậy?

- Con xin được việc làm rất tốt. Cha đừng lo, cha cứ ở nhà đi rồi con sẽ cố gắng trả hết nợ mà.- Lâm Vỹ Dạ quỳ dưới sàn nhìn ông với đôi mắt đỏ hoe.

- Mày có làm gì thì cũng là đứa vô dụng. Ức, vô dụng đó mày có biết không?

Loạng choạng đứng dậy, từng bước không vững của Lâm Anh Thiếu bước vào trong phòng rồi đóng sầm cửa. Bỏ lại Lâm Vỹ Dạ đang lạc giữa khoảng không đầy chơi vơi, cô độc. Đôi mắt ánh lên đầy cương quyết. Tuyệt đối không được sống thế này nữa. Nhất định cô phải vươn lên, bằng cách nào cũng được. Không trên được vạn người nhưng phải khiến cho họ luôn luôn ngước nhìn.















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro