C20. CHUỘC LẠI LỖI LÀM.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe dừng lại trước lối vào xóm nhỏ. Lâm Vỹ Dạ nhìn lối đi với ánh đèn vàng mờ ảo của đèn đường. Thở dài một cái, cô quay lại nhìn Trường Giang. Anh đưa cho cô một chiếc ô rồi cong môi.

- Một lát nữa mưa sẽ rất to.

- Uhm, cảm ơn anh.

- Có chuyện thì gọi cho anh ngay đó.

- Uhm!

Nhận lấy chiếc ô từ anh, Lâm Vỹ Dạ mở cửa xe và bước xuống. Nhìn anh một lần nữa rồi lẳng lặng vào trong. Trường Giang muốn vào đó do sợ cha lại đối xử tệ với Lâm Vỹ Dạ hưng cô không muốn Trường Giang vào cùng. Nhà cô cũng chỉ là ngôi nhà bé nhỏ, chật chội. Người cao sang như anh vào sẽ không thể thích nghi. Tốt nhất anh chỉ cần ở ngoài, cha sẽ không đối xử tệ với cô đâu mà.

Trường Giang chỉ biết im lặng rồi nhìn theo bóng dáng liêu xiêu kia. Đột nhiên mắt của anh trở nên mờ dần. Không phải cận cũng không phải viễn. Nó chính xác là bị mờ. Hai mày nhíu lại, Trường Giang lấy một tờ báo trong hộc tủ ra xem. Bình thường anh vẫn có thể đọc báo vào buổi tối với ánh đèn mờ của ôtô nhưng sao bây giờ các con chữ như đang dính lại. Bàn tay áp lên trán, anh ngã người ra sau tựa vào ghế. Thế này là sao vậy chứ?

*Reeng...Reeng...*

"Tao nghe!"

"Trợ lý báo ngày mai lịch trống nhiều, mày muốn hẹn gặp ai nữa không để sắp xếp lại."

"Không đâu, bắt đầu từ mai thì tao sẽ ở nhà vài ngày. Lâm Vỹ Dạ còn rất yếu nên tao không an tâm. Khi nào cô ấy đỡ hơn thì tao đến công ty. Mày cứ quản lý đi, việc gì quan trọng thì hãy báo."

"Được rồi, cho tao gửi lời thăm em ấy nhé."

"Uhm!"

Lâm Vỹ Dạ đứng trước cửa nhà, hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong. Ngày trước, khi cô còn ở đây thì dù có dọn dẹp ra sao thì lúc Lâm Anh Thiếu về lại bừa bộn ngay. Nhưng bây giờ cô đã không về nhà gần cả tháng mà ngôi nhà đã đâu vào đấy. Tuy không hẳn là gọn gàng mà chúng ngăn nắp thế này thì cô đã rất vui. Đúng là cha cô đã thay đổi thật rồi.

Bước vào bên trong, đặt túi xách lên bàn, Lâm Vỹ Dạ nhìn bao quát xung quanh ngôi nhà. Quả thật dù bất kể nơi đâu cũng không ấm áp bằng nhà của mình. Đi đến sofa, cô mỉm cười nhìn bức ảnh của mẹ ở trên bàn. Cầm khung ảnh nhỏ trên tay và mỉm cười dịu nhẹ. Đúng ra là cha con cô cũng không rõ là mẹ đã qua đời hay mất tích. Bởi thế nên trong nhà không có di ảnh của mẹ. Năm cô được năm tuổi, không rõ cảnh sát đã nói thế nào mà với cha nhưng mẹ cô đã không về nữa. Cha cũng chỉ nói rằng mẹ đã qua đời. Tuy nhiên xác vẫn không tìm thấy, cha cũng không thờ phượng như ông bà. Nếu thật là mẹ vẫn còn sống thì cô luôn mong rằng bà sẽ quay về đây. Thật sự Lâm Vỹ Dạ rất nhớ mẹ.

- Ơ, con gái về rồi sao?

Lâm Anh Thiếu bưng bát canh từ trong bếp đi ra, thấy Lâm Vỹ Dạ đang cầm khung ảnh của vợ mình thì vội đặt xuống bàn ăn rồi đi đến bên cạnh.

Lâm Vỹ Dạ nghe giọng của ông thì trả khung ảnh về chỗ cũ, đôi bàn tay lại vụng về lau nhanh hai dòng nước mắt. Nhìn ông rồi mỉm cười một cái, cô quét mắt ngắm nhìn từ trên xuống. Đầu tóc của ông rất gọn gàng, áo quần đều tươm tất. Đây mới đúng là cha của cô, là người mang cô đến thế giới này.

- Cha!

Lâm Vỹ Dạ ôm chầm lấy ông rồi rút gọn vào lồng ngực ấm áp. Đã rất lâu Lâm Vỹ Dạ chưa được ông ôm như thế này. Cô cực kỳ nhớ cảm giác ấy. Tuy cha lúc trước đối xử với cô rất tệ bạc nhưng cô không hề giận đâu. Lâm Vỹ Dạ luôn mong chờ ông thay đổi như ngày hôm nay nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy.

Cách đây vài hôm. Sau khi Lâm Vỹ Dạ giúp Lâm Anh Thiếu trả nốt khoảng tiền còn lại thì Trường Giang có đến tìm ông. Những gì ông đã làm khi anh chứng kiến đều mang ra mổ xẻ, giày vò. Hết nhỏ nhẹ rồi quát nạt. Chủ yếu Trường Giang muốn ông nhìn lại những tổn thương mà Lâm Vỹ Dạ đã phải chịu. Chỉ thấy vài điều mà anh còn không thể ngờ được huống chi cô đã phải chịu đựng suốt bao nhiêu năm ròng. Vả lại Trường Giang bịa ra một số chuyện như là đối xử rất tệ với Lâm Vỹ Dạ. Bắt ép cô đủ mọi thứ và cả việc phó mặc để đồng nghiệp ức hiếp cô. Lâm Vỹ Dạ lại đang trong tình thế hoảng loạn rất có nguy cơ phải tự vẫn. Chỉ là nói như thế nhưng không ngờ hôm nay lại thành sự thật. Anh cũng hứa rằng chỉ cần ông thay đổi tâm tính, chí thú làm ăn thì phần vốn xoay sở ban đầu anh sẽ chu cấp đầy đủ và cũng ưu ái cô hơn.

Bàn tay nhè nhẹ vuốt lên mái tóc đen óng, suông dài của Lâm Vỹ Dạ, Lâm Anh Thiếu cắn chặt môi dưới và cong môi mỉm cười. Quả thật Trường Giang đã làm ông thức tỉnh. Suốt hơn 15 năm qua ông đã đối xử rất tệ với Lâm Vỹ Dạ . Đến cha của mình còn cư xử không đàng hoàng thì hỏi hỏi chi người ngoài phải cư xử tốt.

- Cha xin lỗi con gái, thời gian qua chắc con đã cực khổ nhiều rồi.

- Không có! Con không cực khổ gì cả. Con thấy rất an nhàn. Ít nhất con đã thay mẹ chăm lo được cho ngôi nhà này.- Lâm Vỹ Dạ vùi vào lồng ngực của ông và lắc đầu ngầy ngậy.

- Tiểu Dạ ngoan! Con nói hôm nay về nhà nên cha đã chuẩn bị những món con thích. Qua đây dùng bữa với cha. Lâu lắm rồi hai cha con mình chưa được ăn cơm cùng nhau.

Buông Lâm Vỹ Dạ ra, Lâm Anh Thiếu sốt sắng đi lấy thức ăn, bát đũa dọn ra bàn. Đưa tay lau nước mắt, Lâm Vỹ Dạ bật cười rồi phụ giúp ông một tay. Mong rằng những thứ này đều là hiện thực chứ không phải như trong cơn mơ mà cô thường thấy. Với bầu không khí này mà có thêm mẹ của cô thì còn gì hạnh phúc bằng.

Ngồi xuống ghế rồi lấy cơm vào bát cho ông, Lâm Vỹ Dạ mỉm cười và xếp đũa ngay ngắn.

- Cha nhớ là không được lui tới mấy chỗ sòng bạc đó nữa nha. Con thấy mấy người ở đó ai nấy mặt mày đều đáng sợ.

- Cha hứa mà. Tuy tay chân có hơi...ngứa ngáy một xíu nhưng cha sẽ cố kiềm chế.

- Vâng, con tin cha mà.

Sau khi dùng bữa cùng Lâm Anh Thiếu xong thì hai người đã trò chuyện với nhau rất lâu. Tầm 9 giờ tối cô mới tạm biệt ông rồi rời khỏi nhà. Vả lại cô có nói với Trường Giang cứ đi ăn uống ở đâu đó đi hoặc là đến chỗ Trấn Thành. Không biết anh có đi không hay vẫn ở trước hẻm chờ đợi cô nữa.

Đúng như lời anh nói, đêm nay trời đã đổ mưa. Cơn mưa rào rất nhỏ nhưng lại khiến lòng cô thêm nặng trĩu. Lâm Vỹ Dạ cứ nghĩ mình đã quên hết đi những sầu muộn nhưng không, cô vẫn nhớ như in những gì đã từng nếm trải. Bản thân cực kỳ thích mưa. Mỗi lần áng mây đen kéo đến là lòng cô chợt buồn man mác. Khi ngồi một mình sẽ có được không gian yên tĩnh. Lúc đó sẽ suy nghĩ được nhiều điều hơn và khung cảnh cũng lãng mạn hơn. Đối với cô là vậy đấy. Mưa khiến thâm tâm buồn bã nhưng cô rất thích cảm giác se se lạnh thế này.

Thở dài một cái, Lâm Vỹ Dạ giương mắt nhìn con ôtô bóng loáng vẫn đỗ ở vị trí ban đầu. Bảo cô ngốc mà anh còn ngốc hơn. Chờ đợi ở đây suốt hơn ba tiếng đồng hồ chi không biết. Mở cửa xong thì vào bên trong yên vị ở ghế phụ, Lâm Vỹ Dạ nhẹ nhàng đóng cửa rồi thắt dây an toàn. Quay sang nhìn Trường Giang, thấy anh đang ngủ thì cô cất tiếng gọi.

- Trường Giang, anh dậy đi.

Không thấy anh trả lời, Lâm Vỹ Dạ lắc đầu rồi đưa tay lay vai.

- Anh dậy đi, chúng ta về nhà thôi.

Bắt lấy khủy tay của Lâm Vỹ Dạ, Trường Giang dùng một lực vừa đủ kéo lại gần. Chồm người đến trước, Lâm Vỹ Dạ mất đà suýt thì đã ngã vào người anh. Cô trừng to hai mắt, môi dưới lại cắn chặt.

- Chưa thể về đâu.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Vỹ Dạ vì ánh nhìn ôn nhu của anh mà không khỏi ngại ngùng. Hai má chợt nóng ran, đỏ ửng, cả người cũng tê cứng mà không thể nhúc nhích. Tim đột nhiên lại rộn ràng không thôi. Bàn tay to lớn đầy ấm áp của Trường Giang áp vào bên má, giọng nói trầm trầm cũng cất lên.

- Anh có quà cho em.

Cả đôi mắt nhìn anh không chớp. Đáng ra Lâm Vỹ Dạ đã ngớ người trong vài giây nhưng vì câu nói của anh mà bừng tỉnh. Đẩy mạnh anh ra khỏi người, tiện thể còn đánh vài cái. Cô nhăn nhó cả mặt mày.

- Anh là đồ tùy tiện!

Chiếc xe dừng lại ở ngoại ô thành phố. Trường Giang xuống xe, đi vòng sang ghế phụ rồi nắm tay của Lâm Vỹ Dạ cùng nhau chạy lên đỉnh đồi. Cả ngọn đồi đều trải một thảm cỏ mềm mượt. Trên đỉnh chỉ có mỗi một cây đa già, thân thì to, tán lá thì rộng. Vì ngọn đồi ở trên đường để lên núi nên cao hơn mặt đất khá nhiều. Đứng ở đỉnh đồi Lâm Vỹ Dạ có thể nhìn thành phố về đêm với những ánh đèn vàng mờ ảo. Những gì hiện lên trước mắt cô đều đẹp đến mê hồn. Lâm Vỹ Dạ mỉm cười không khỏi thích thú. Thành phố đêm trước mắt chính là bức tranh sống động nhất mà cô từng xem.

- Em thích chứ?

Cho hai tay vào túi, Trường Giang bước đến bên cạnh rồi nhìn Lâm Vỹ Dạ với ánh mắt đầy những nét cười. Khoái chí cười tít cả mắt. Cô gật đầu rồi nhìn ngắm khung cảnh tuyệt đẹp kia.

- Tuyệt lắm Trường Giang! Tôi chưa bao giờ nhìn thấy thành phố đêm khi ở trên cao thế này.

- Vẫn còn một thứ.- Bước ra sau lưng cô, Trường Giang đưa tay bịt mắt.- Em sẵn sàng chưa?

- Uhm, tôi sẵn sàng rồi.

- Một, hai...ba.

*Bùm, bùm, bùm*

Khi Trường Giang vừa buông tay thì trên trời có rất nhiều pháo hoa được bắn lên. Tất cả hình dạng đều có đầy đủ. Hai mắt mở to không chớp, miệng cũng không thể khép lại. Lâm Vỹ Dạ chưa bao giờ nghĩ những điều ngọt ngào này sẽ thuộc về mình. Một cô gái xuất thân tầm thường như cô để mơ ước được nhìn thấy pháo hoa với khung cảnh lãng mạn thế này là điều không thể. Đúng là khi có tiền thì bao nhiêu mơ ước cũng thành sự thật. Tiến lên vài bước, Lâm Vỹ Dạ đưa bàn tay lên không trung và ngắm nhìn. Cô ước gì mình có thể chạm đến những bông hoa trên cao và cả những vì sao không ngừng lấp lánh. Cô ước mình sẽ được trở thành một nàng công chúa thực thụ dù chỉ là một ngày. Cô ước sau này sẽ có một chàng hoàng tử, không cần đẹp trai và giàu có, chỉ cần anh ấy có thể tô vẽ cho cuộc sống của cô đầy đủ sắc màu.

Trường Giang bước đến rồi vòng tay ôm lấy Lâm Vỹ Dạ từ phía sau. Tựa cằm lên bờ vai gầy, anh khẽ cong môi và tận hưởng những yên bình đang có. Hiện tại những thứ trước mắt của anh đều trở nên nhoè đi và không thể nào cùng cô ngắm nhìn. Những pháo hoa lung linh trên cao đối với anh bây giờ chỉ là những đóm sáng đầy màu sắc. Chính bản thân của anh cũng không hiểu mình đang bị thế nào nữa. Chắc là qua ngày mai sẽ khỏi thôi mà.

Lâm Vỹ Dạ đưa mắt nhìn Trường Giang. Đây là lần đầu tiên cô thấy nét mặt này của anh. Quả thật hiện tại cô vẫn chưa hiểu được con người của anh là như thế nào. Đôi lúc anh rất ngang tàng, cứng rắn nhưng cũng lắm khi dịu dàng tựa như vải lụa mềm. Nếu như sau này anh cưới vợ thì chắc chắn cô gái đó sẽ rất hạnh phúc vì anh luôn tạo không gian riêng tư tuyệt đối. Xem như cô là chuột bạch đi, anh cứ làm những gì mình muốn. Đến khi cưới vợ về thì càng làm cô ấy hạnh phúc hơn.

- Lâm Vỹ Dạ à! Nếu như em chọn chấm dứt với người kia vậy thì em có thể mở lòng với anh không?

Câu nói phát ra từ anh khiến cô ngẩn người. Đây được gọi là tỏ tình sao? Tuy rằng Trường Giang nói đã thương nhưng Lâm Vỹ Dạ nghĩ sẽ không nên tin thì tốt hơn. Cô biết địa vị của mình ở đâu và sẽ không xứng đáng để bước vào Võ Gia. Có lẽ chỉ vì tiếp xúc quá gần với cô nên cảm xúc trong anh chỉ là ngộ nhận mà thôi.

- Um...em sẽ ở đây, em sẽ ở bên cạnh anh cho đến khi anh cưới vợ.- Ngước mắt nhìn lên trời cao và ngắm nhìn những pháo hoa đua nhau toả sáng không ngừng, cô mỉm cười.- Khi nào cô ấy xuất hiện thì em sẽ đi.

Hai tay càng ôm chặt lấy Lâm Vỹ Dạ, Trường Giang đưa mắt nhìn cô. Cô gái này đang nói gì vậy chứ? Hiện tại anh chỉ cần cô thôi và anh cũng chẳng cưới bất kỳ một ai khác. Đối với họ, Trường Giang chưa bao giờ có cảm xúc gì đặc biệt. Lâm Vỹ Dạ là người đầu tiên cho anh cảm giác rất khó tả. Khó tả đến nỗi chỉ cần sau ngày làm việc mệt nhọc được nhìn thấy cô thì đều tan biến. Thử hỏi bắt được một cô gái hợp như vậy thì ai lại nỡ buông tay.

- Ai cho em đi chứ? Anh sẽ bắt em ở đây mãi mãi, mãi mãi và mãi mãi luôn.

- Anh thôi đi!- Lâm Vỹ Dạ bật cười.

- Anh nói thật. Bất cứ giá nào anh cũng sẽ giữ em ở lại. Tiểu yêu tinh ngốc!

Lâm Vỹ Dạ xoay người rồi ôm chầm lấy anh. Đầu tựa vào lồng ngực đầy ấm áp và mỉm cười. Những thứ có được bây giờ đều vượt ngoài sự tưởng tượng của cô. Cảm ơn anh đã đưa cô về nhà. Cảm ơn anh đã đợi cô suốt gần 4 tiếng đồng hồ dài đằng đẵng. Cảm ơn anh vì cho cô được nhìn ngắm những thứ mình chưa bao giờ thấy. Thay những lời cảm ơn đối với cô ôm anh một cái cũng chẳng to tát gì.

Ôm chặt Lâm Vỹ Dạ rồi cùng ngắm những vì sao trên trời, Trường Giang đã chờ đợi thời khắc này rất lâu. Anh luôn mong rằng được bảo vệ ai đó. Không cần biết người ấy là ai xuất thân thế nào. Chỉ cần cho anh sự bình yên và cảm xúc thật thì anh nguyện sẽ yêu thương hết lòng. Số phận đã định Lâm Vỹ Dạ đặc biệt hơn những người con gái khác vậy nên có chết anh cũng không để cô đi.

- Tính tình của anh rất khó chịu. Bình thường em muốn gì anh cũng đều đáp ứng nhưng với điều kiện là phải ngoan. Chứ như những lần em cố gắng chống đối làm anh tức giận thì anh sẽ không kiềm chế được mà tổn thương em đấy.

- Em biết rồi!- Lâm Vỹ Dạ chu đôi môi bé xinh.- Anh lớn hơn em nhiều như vậy mà em rất hay chống đối anh. Đúng ra em cũng không vừa gì.

Trường Giang chợt phì cười, hai bàn tay cũng áp vào đôi gò má phúng phính.

- Nha đầu này! Em đúng thật là quá đáng yêu mà.

...

Ánh nắng ấm áp len lỏi qua khe cửa vào bên trong phòng ngủ. Chợt thức giấc sau một đêm dài ngủ say, Lâm Vỹ Dạ đưa tay dụi dụi mắt rồi ngồi dậy. Hình ảnh của đêm qua cứ hiện lên trong đầu. Đôi môi bé xinh vô thức mỉm cười, cô đứng dậy rồi lấy một bộ váy đơn giản trong tủ đi thay.

Bước xuống phòng khách, Lâm Vỹ Dạ đưa mắt nhìn xung quanh. Chẳng phải Trường Giang nói sẽ ở nhà sao? Mới sáng sớm mà đã chạy đi đâu rồi? Trông thấy cô vừa đến, quản gia cúi chào rồi đưa tau về phía phòng ăn.

- Bữa sáng của cô Lâm đã chuẩn bị xong.

- Vâng!

Lâm Vỹ Dạ vào trong và yên vị ngay ngắn. Người hầu mang thức ăn bày lên bàn rồi lui ra ngoài. Mang một cốc nước ép đến cho cô, quản gia đặt xuống bàn.

- Tài xế đã đưa thiếu gia ra ngoài có việc, cậu ấy bảo cô Lâm dùng bữa xong phải uống thuốc đầy đủ.

- Vâng, tôi biết rồi.

Lâm Vỹ Dạ gật đầu rồi tập trung dùng bữa của mình. Trường Giang kia lại bày vẻ rồi. Thông thường toàn là tự đi vậy mà hôm nay cần đến tài xế nữa cơ. Bĩu môi một cái, cô lấy điện thoại xem khi có thông báo tin nhắn đến. Là của Bác Hạ.

"Lâm Vỹ Dạ, hôm nay chúng ta gặp nhau được chứ?"

Chợt lặng người đi đôi chút, cô thở dài rồi soạn lại một tin khác gửi cho anh. Dù sao thì bây giờ Trường Giang và cô có mối quan hệ khá mập mờ, anh ấy lại đang kèo trên. Cái gì đầu tiên cũng thuộc về Trường Giang nốt. Thêm cả bảng hợp đồng ràng buộc. Không biết khi nào cô mới có thể chấm dứt được với anh ấy nữa. Tốt nhất bây giờ nên từ chối và an phận thì hơn. Chứ Trường Giang mà nổi trận lôi đình thì lại rắc rối cho xem.

"Hôm nay em bận rồi, công việc cũng nhiều quá. Xin lỗi anh nha!"

"Chúng ta không thể nói chuyện rõ ràng với nhau hơn được sao?"

"Em nghĩ hôm đó là quá rõ rồi. Anh đừng như vậy nữa."

"Nhưng anh thật sự rất yêu em mà."

Nhìn dòng tin nhắn từ Bác Hạ, Lâm Vỹ Dạ lặng im rồi tắt điện thoại đi. Anh cứ như thế này thì cô sẽ càng khổ tâm hơn nữa. Cầu xin anh mau chóng tìm một người khác để cô thôi đi những ray rứt. Bây giờ Bác Hạ càng níu kéo thì cô càng thêm đau lòng mà thôi.

- Chào mừng phu nhân đến nhà!
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro