26 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26

"Ta nghĩ, cho dù là nhà Weasley không có gia tinh nhưng là gia tộc mang dòng máu thuần khiết, ngươi cũng sẽ biết gia tinh khi chủ nhân ra mệnh lệnh sẽ không nói dối a?"

"Ai biết được?" Ron tránh ánh mắt Draco nhún nhún vai nói: "Đây là gia tinh nhà ngươi, ai biết ngươi rốt cuộc có làm cái gì hay không a!"

"Ngươi..." Draco nhướng đôi mày thanh tú xinh đẹp đang muốn phản bác, đột nhiên thần sắc biến đổi lộ ra kia cao ngạo quý tộc giả cười.

"Xem ra, ta còn phải xem trọng nhà Weasley kẻ phản bội huyết thống, ngươi thế nhưng mưu toan biết khế ước gia tinh."

"Ngươi!" Mặt Ron lại đỏ lên một lần nữa, Harry nhìn thấy hai người tranh chấp, lập tức đi tới bên cạnh Dobby.

Draco lần này chú ý tới động tác của hắn, không hề liều mạng nghĩ từ ngữ công kích Ron mà đi tới bên cạnh Dobby, nghe được Harry hỏi Dobby.

"Dobby, vì sao ngươi luôn luôn muốn ngăn cản ta trở lại Hogwarts?"

"Cứu....cứu Harry Potter!" Hai mắt Dobby trừng lớn nhìn Harry, không có chú ý tới Draco đang đi đến."Hogwarts có nguy hiểm, Harry Potter không thể cứ như vậy mà trở về. Harry Potter vĩ đại, cậu không biết cậu trọng yếu bao nhiêu. Đối với Dobby mà nói, cậu nhất định không thể xảy ra chuyện gì! Từ khi cậu đả bại người ngay cả tên cũng không thể nói..."

"Chính là, Hogwarts tại sao có thể có nguy hiểm? Có Hiệu trưởng Dumbledore làm sao có thể gặp nguy hiểm?" Harry trừng lớn ánh mắt giống như lục bảo thạch, nhìn Dobby trả lời câu hỏi của hắn.

"Ngài Dumbledore là phù thủy vĩ đại nhất, Dobby biết. Chính là, Harry Potter, có ma pháp ngay cả ngài Dumbledore cũng sẽ không biết, không có một người nào, không có một phù thủy chính phái sẽ biết hắc ma pháp ... Hơn nữa, mật thất sắp bị mở ra một lần nữa... A! Phá hư Dobby, phá hư Dobby!" Dobby lại một lần dùng sức đập đầu vào cửa. Harry ngẩng đầu nhìn Draco, còn có Hermione đang nhíu mày suy tư.

"Mật thất?"

Chờ Snape tìm được đám người Harry, bọn hắn đang ở bên ngoài toa xe, ở trên cỏ ăn uống nhàn nhã. Vài người nói chuyện sôi nổi, đương nhiên không tính ánh mắt Ron luôn luôn hoài nghi cùng căm thù nhìn Draco, ánh mắt y khi nhìn thấy mọi thứ trong nháy mắt trở nên băng lạnh.

Merlin mới biết được, thần kinh của hắn rốt cuộc là đáp sai thế nào thế nhưng đáp ứng Dumbledore tới đón Potter! Có lẽ chẳng qua là bởi vì thời gian nghỉ hè kia một tuần coi như ở chung hòa thuận?

Hơi hơi giơ khóe miệng, mang chuyên dụng cười trào phúng quen thuộc cho Harry, Snape hướng tới sáu học sinh đi tới.

"Ta thấy ở thư của các trò viết chính là bị nhốt ở dã ngoại mà không phải đang nhàn nhã ăn cơm dã ngoại?" Thanh âm mềm nhẵn như tơ lụa hơn cùng ngữ điệu trào phúng đặc hữu, trong nháy mắt mọi người nhảy dựng lên.

"Giáo sư Snape!" Hai mắt Harry trừng lớn, giật mình nhìn người tới đón bọn họ.

Khi thư gửi trong nháy mắt, Harry liền hối hận. Hắn hẳn là gửi cho Dumbledore hoặc là giáo sư McGonagall mới đúng, như vậy mới không khiến cho Dumbledore hoài nghi. Chính là từ sự phòng bị thâm căn cố đế đối với Dumbledore cùng giáo sư McGonagall xa lạ, Harry theo bản năng gửi thư cầu cứu Snape.

Chính là, hắn thật không ngờ, thật là Snape tới đón.

"Nếu có thể, mời các ngươi nhắm lại miệng ngu xuẩn. Nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến các ngươi không đi theo những người khác cùng đi trường học mà là ở trong này dã ngoại?" Snape hơi hơi giơ lên đôi môi mỏng, trong ánh mắt chớp động ác ý quang mang.

"Này muốn hỏi Malfoy! Lại không phải lỗi của chúng tôi!" Ron lớn tiếng kêu la. Harry cùng Hermione không đồng ý nhíu mày thế nhưng đều không so được với tầm mắt tử vong của Snape.

Y bất quá nhẹ nhàng nhìn lướt qua Ron, Ron liền rụt cổ lui sang một bên. Xà Vương Slytherin quả nhiên danh bất hư truyền.

"Xem ra, ta quả thật không nên đối một Gryffindor chỉ biết xúc động, không biết dùng não có kỳ vọng gì. Draco, nói sao lại thế này." Snape nhẹ nhàng nói, mặt Ron lập tức đỏ lên mà Hermione cũng bởi vì Snape châm chích mà nhíu mày.

"Giáo sư Snape, chuyện là như vậy." Draco đâu vào đấy đem phát sinh hết thảy nói một lần, đương nhiên trong đó hắn và Ron bị đơn giản "Tranh chấp" một từ bỏ qua.

"Một gia tinh..." Hai tay Snape đan chéo vào nhau, hai mắt đen hơi hơi híp lại.

Harry lúc này mới tiến lên từng bước nói: "Đúng vậy giáo sư. Gia tinh kia luôn luôn nói là vì cứu ta tuy nhiên nó không nói vì sao."

"Potter, ta không bảo ngươi nói!" Snape lạnh lùng chẹn họng Harry sau đó mới quay đầu nói: "Gia tinh kia đâu?"

"Ở nơi này!" Draco thuận tay chỉ hướng Dobby sau đó mới hỏi: "Giáo sư, người nói có thể có người đối gia tinh dùng bùa chú lẫn lộn hay không?"

"Rất có thể." Snape không chút để ý trả lời sau đó từng bước một đi hướng Dobby đang lạnh run.

Chương 27

"Thưa ngài, Dobby, Dobby không có ác ý, Dobby chỉ là muốn cứu Harry Potter vĩ đại!" Dobby lùi từng bước giải thích, thần sắc Snape vốn âm trầm nghe Dobby nói như thế thì dừng bước, thanh âm trào phúng giống như thì thầm lại cho mỗi người ở đây đều nghe rõ.

"Vĩ đại... Harry Potter..." Hắn quay đầu lại, lạnh lùng quét Harry sau đó mới nói: "Mặc là vì cái gì, hành vi của ngươi cũng đã phạm phải một vài điều lệ của khế ước gia tinh, hơn nữa còn làm hư xe của Hogwarts, mang đến tổn thất cho trường học."

"Giáo sư, ta nghĩ nó không phải cố ý !" Harry nhìn Dobby đáng thương, dưới áp lực vô hình của Snape lạnh run, nhịn không được mở miệng cầu tình. Dù sao đối phương cũng có hảo ý, mặc dù hảo ý này hắn cũng không muốn nhận. Bất quá, làm như vậy mới phù hợp tính cách của Harry.

"Harry Potter, ở trong đầu của ngươi đều là nước mủ sao. Ngươi có nhớ rõ lần trước gia tinh này tạo thành cái gì cho ngươi không? Đương nhiên, nếu ngươi là vì xưng hô 'Harry Potter Vĩ đại' liền bỏ qua, về sau liền càng thêm nguy hiểm ta là không có ý kiến gì." Snape đột nhiên quay trở lại, trường bào màu đen ở phía sau hắn xẹt qua một độ cong xinh đẹp.

"Giáo sư, ta cũng không có ý này. Hơn nữa, ta cũng không thích người khác gọi ta 'Vĩ đại ' hoặc là 'Kẻ Được Chọn' hay 'Đứa bé sống sót' chẳng! Xưng hô đó đối với ta cũng không phải quang vinh bởi vì đó là do mẹ ta chết đổi lấy. Nếu có thể, ta tình nguyện dùng hết thảy đổi về ba mẹ của ta!" Harry nhìn chằm chằm Snape, ánh mắt sau cặp kính giống lục bảo thạch hiện lên một tầng hơi nước.

Harry thật sự có chút muốn khóc bởi vì nói những lời này hắn lại nhớ kiếp trước của mình. Kiếp trước, cha mẹ hắn cũng là vì bảo hộ hắn cùng em gái mà chết.

Tay hơi nắm chặt trong lòng hắn âm thầm thề. Bất kể là kiếp trước Lâm Hàm vẫn là kiếp này Harry Potter, hắn đều phải báo thù cho thân nhân của mình! Kiếp này, hắn cũng muốn giống kiếp trước giết chết cừu nhân của mình!

Snape nghe Harry nhắc tới mẹ thì sửng sốt, sau đó khí thế vô hình kia không khỏi giảm một chút. Y không nói gì nhìn thoáng qua Harry, trong ánh mắt hiện lên một tia đau xót người khác khó phát hiện sau đó nhanh quay đầu lại nhìn về phía Dobby.

"Ngươi hiện tại có cái gì muốn nói sao?"

"Thưa ngài, Dobby, Dobby không có ác ý..." Dobby kêu lên, chính là vô luận Snape hỏi như thế nào nó đều không muốn nói ra nguyên nhân làm như vậy.

"Như vậy, xem ra chúng ta chỉ có tới trường học gặp Dumbledore, hơn nữa tìm chủ nhân của ngươi đến!" Snape nguy hiểm nheo hai mắt, sau đó từ trong túi áo lấy ra một lông chim màu đen.

"Mỗi người đều chạm vào lông chim, chúng ta trực tiếp quay về trường học." Snape lạnh lùng nói. Harry lặng đi một chút, Draco lập tức giải thích: "Đây là khóa cảng."

Harry quay đầu nhìn thoáng qua Draco, nở nụ cười, thấp giọng nói: "Cám ơn."

Chờ mọi người, ngay cả Dobby đều đụng vào lông chim, Snape thấp giọng niệm một câu thần chú, sau đó Harry cảm giác rốn như bị cái gì đó ôm lấy, sau đó một trận thiên toàn địa chuyển khiến bảy người bọn hắn cùng một gia tinh liền hiện tại văn phòng giáo sư Dumbledore.

"A, Snape đã đón bọn trẻ trở lại!"

Harry vừa mới đứng vững, chợt nghe đến một thanh âm già nua mà hiền lành, ngẩng đầu nhìn thấy cặp mắt màu lam của Dumbledore đằng sau kính hình bán nguyệt giống như có thể nhìn thấu tâm tư của bất cứ kẻ nào đang nhấp nháy nhìn mình.

"Giáo sư." Hắn khẩn trương kêu một tiếng, sau đó nhanh chóng kéo Ron cùng Hermione.

Thoáng hỗn loạn, mỗi người đang cầm một ly nước đặc sản của Hogwarts nước bí đỏ ngồi ở phía trên ghế sa lon mềm mại.

"Nói như vậy đây là Dobby" Dumbledore nhìn thoáng qua Dobby đang khẩn trương vặn vẹo tay mình sau đó mới nói tiếp: "Sử dụng ma pháp đem toa xe của các trò chệch đường ray sao?"

"Đúng vậy Hiệu trưởng bất quá nó hẳn là không có ác ý." Hermione lo lắng nhìn Dobby, sau đó dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn Dumbledore nói: "Con đọc qua một ít sách nói gia tinh sẽ không thương tổn phù thủy."

"Sách!"

"Hừ!"

Có thể là từ trước tới nay lần đầu tiên Ron cùng Snape ăn ý đồng thời phát ra một tiếng không đồng ý, bất đồng Snape là khinh thường liếc Hermione mà Ron thì hoài nghi nhìn Draco.

Dumbledore nhẹ nhàng nhìn, chờ tất cả mọi người đem lực chú ý đặt ở trên người ông, ông mới nhìn Harry, hiền lành mà ân cần hỏi han: "Harry, Dobby nói nó là vì cứu trò?"

"Vâng!" Harry nhẹ nhàng gật đầu, trong ánh mắt màu xanh biếc chớp chớp lộ ra đơn thuần tín nhiệm, "Hiệu trưởng, tuy rằng con không biết nó từ nơi nào cho rằng con quay về trường học sẽ gặp nguy hiểm bất quá nó luôn luôn nói như vậy. Chính là, Hogwarts đối với con mà nói chính là nhà, không có khả năng con không trở về nơi này, cho nên mới phát sinh sự tình hôm nay. Con thật xin lỗi..." Nói xong, Harry xin lỗi nở nụ cười, sau đó lại nhìn về phía Dobby: "Dobby, ta thật sự là nhìn không thấy Hogwarts có nguy hiểm gì, ta tin tưởng nơi có giáo sư Dumbledore nơi đó chính là chỗ an toàn nhất."

Chương 28

"Đúng, Dobby, ta sẽ không để đệ tử của ta xảy ra bất cứ chuyện gì. Ta cam đoan, cho nên ngươi thật sự không cần làm tiếp một số việc để bảo hộ Harry." Dumbledore nở nụ cười hướng Dobby, Dobby lại một lần run rẩy, trong ánh mắt hiện lên một tầng hơi nước.

"A, ngài Dumbledore vĩ đại..." Nó kêu lên, Harry nhíu mày không để người khác phát hiện, tiếng Dobby thật sự rất chói tai .

"Dobby, Dobby..." Dobby bất an di di chân, bất quá không còn có nói ra chữ "Mật thất" nữa, điều này làm cho Harry thở dài nhẹ nhõm, xem ra trước khi đến cùng Dobby nói chuyện với nhau vẫn là có tác dụng. Mà hiện tại hắn cầu nguyện là Dumbledore không cần sử dụng Chiết Tâm Trí Thuật với Draco bằng không chuyện lần này nhất định sẽ liên lụy đến nhà Malfoy.

Một đồng minh hắn muốn mượn sức, hắn không hi vọng đối phương sẽ vì vậy mà có chuyện xảy ra bị đưa vào Azkaban, hoặc là triệt để đẩy bọn họ hướng Voldemort.

Cuối cùng, chờ Dumbledore khoan dung phóng Dobby rời đi mà Harry cùng những người khác cũng thuận lợi đi ra văn phòng của Dumbledore. Vừa ra, Snape liền nhanh rời đi chỉ chừa cho Harry một bóng lưng cùng trường bào màu đen đang quay cuồng.

"Harry, ta không rõ, vì sao chúng ta không thể đem chuyện Dobby nhắc tới mật thất nói cho Hiệu trưởng?" Mấy người tách ra, Draco kéo Harry sang một bên hỏi.

Harry quay đầu nhìn thoáng qua cách đó không xa Hermione tò mò cùng Ron đang khẩn trương nhìn bọn hắn chằm chằm, nở nụ cười, lúc này mới quay đầu lại thấp giọng nói: "Đương nhiên là vì nhà các ngươi hảo."

"Nhà ta?" Draco sửng sốt sau đó mới cau mày nói: "Ngươi là nói, Dobby sở dĩ không dám nói thêm nữa mật thất, là mệnh lệnh của cha ta? Chuyện này cùng cha ta có quan hệ?"

Harry nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng âm thầm tán thưởng Draco Malfoy thông minh. Hắn bất quá chỉ nói một chút Draco liền lập tức liên tưởng đến rất nhiều chuyện.

"Chính là, vì sao?" Draco hơi hơi nheo lại ánh mắt màu lam xám nhìn Harry. Y thật sự là không rõ vì sao sau một hồi bệnh nặng, Harry lại chuyển biến nhiều như vậy? Cái kia xúc động nóng nảy, tự cho là đúng Harry Potter đã tiêu thất, biến thành hiện tại... Harry Potter này có điểm giống Slytherin.

"Vì sao?" Harry hơi hơi nhíu mày, sau đó lớn tiếng nói: "Chúng ta là bạn, không phải sao? Tốt lắm, tiệc tối gặp!" Harry phất tay sau đó xoay người bước nhanh hướng tới chỗ Hermione cùng Ron.

Vì sao, cũng không thể nói bởi vì mật thất không tạo thành thương tổn vĩnh cửu bởi vì hắn không muốn tương lai một đồng minh cố chấp mà mạnh mẽ có thể đối phó Voldemort, đối phó Dumbledore vì vậy mà bị tổn hại.

Bởi vì sử dụng khóa cảng, Harry còn đến sớm hơn bốn năm giờ. Vừa chia tay Draco, Ron liền khẩn cấp hỏi Harry bọn họ nói gì bất quá bị Harry nói xạo đuổi đi.

Hermione ở một bên dùng ánh mắt trầm tư nhìn Harry, Harry không phải là không có chú ý tới, bất quá hắn cũng không ngại bởi vì hắn tin tưởng Hermione là một người bạn tốt, một người bạn có thể tín nhiệm. Nhưng là, hiện tại hắn cũng không thể đem tin tức mà Draco cùng hắn nghe được từ Dobby về chuyện mật thất sắp mở ra nói cho cô bé ấy biết. Bởi vì, thời cơ còn chưa tới.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Harry, Ron cùng Hermione lúc này mới ra đại sảnh Hogwarts, sau khi vào cửa Harry tập quán nhìn lướt qua, phát hiện Draco đang ngồi ở chỗ tốt nhất bàn của Slytherin năm thứ hai.

Draco ở Harry nhìn về phía hắn trong nháy mắt ngẩng đầu, ánh mắt hai người ở trong nháy mắt đối diện, trao đổi một nụ cười lẫn nhau biết rõ, sau đó mới tách ra.

"A! Harry..."

"Còn có em của chúng ta..."

"Vì sao hai người..."

"Không có đi xe Hogwarts?"

"Cũng là nhóm các em..."

"Đã phát hiện biện pháp tới trường học?"

"Các ngươi thế nhưng không nói cho chúng ta biết!"

"Điều này thật sự là rất tổn thương lòng của chúng ta!" Cuối cùng một câu, hai anh em song sinh cùng kêu lên, hơn nữa còn khoa trương hai tay ôm tim làm ra bộ dạng thương tâm.

Mặt Ron lại đỏ lên, thì thào oán hận. Mà Harry thì vui vẻ nở nụ cười, hắn cũng rất thưởng thức đôi song sinh này, mà một kì nghỉ hè chân chính ở chung hắn đối hai người càng yêu thích.

Chương 29

Hai người bọn họ quả thật thích đùa dai, bất quá cũng rất có chừng mực, sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn, hơn nữa cũng rất tôn trọng riêng tư của  người khác, sẽ không vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mà hỏi một ít vấn đề khác người.

Dựa theo chính những lời mà bọn họ nói, bọn hắn biết đường giới hạn ở chỗ nào, có lẽ ngẫu nhiên sẽ ra một chút nhưng là tuyệt đối sẽ không gặp phải phiền toái lớn.

"Fred, George!" Harry cười chào hỏi, mà một bên Hermione thì mím môi cau mày nói: "Đó cũng không phải một sự trải qua vui vẻ. Bất quá, có thể tới trường học trước xem sách một buổi chiều coi như là ngoài thu hoạch."

Fred cùng George cười nói chuyện cùng Harry sau đó mới nhìn hướng Hermione, cùng nhau nhăn lại nói : "A, Hermione, một kì nghỉ hè không có gặp, em vẫn thích sách như vậy a. Em hẳn là phân đến Ravenclaw mới đúng."

"Nón phân viện có lo lắng qua, bất quá cuối cùng vẫn là phân em tới Gryffindor." Hermione kiêu ngạo cười ngồi cạnh Harry sau đó thấp giọng nói: "Không biết năm nay mấy học sinh mới thế nào? Hi vọng không có nhiều đệ tử nghịch ngợm."

"A, Hermione, chúng ta là Gryffindor dũng cảm, nghịch ngợm một chút, không sợ một chút mới phù hợp phong cách học viện chúng ta!" Đối diện hai song sinh cùng kêu lên rồi nở nụ cười, sau đó lấy ra một cái kẹo nói: "Muốn ăn kẹo trước cơm chiều hay không?"

Harry cảnh giác nhìn bàn tay trước mặt, nhớ tới trong sách đầu lưỡi Dudlley thật dài vốn muốn cự tuyệt bất quá nghĩ lại, cười cầm mấy viên kẹo, trong ánh mắt đôi song sinh chờ mong nở nụ cười nói: "Hiện tại em không đói bụng, vẫn là để ăn sau!"

"Nha..." Đôi song sinh còn chưa kịp thở dài, Ron liền lấy một viên đưa vào miệng.

Harry cùng đôi song sinh đồng thời khẩn trương nhìn chằm chằm Ron, Ron khó hiểu nhìn bọn hắn nói không rõ ràng: "Làm sao vậy?"

"Phanh!" Còn không đợi người trả lời, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn đầu Ron biến thành một con sư tử.

"Nga!Thành công!" Hai anh em song sinh hưng phấn nhảy dựng lên, trong đại sảnh đường Hogwarts, tất cả mọi người tò mò nhìn Ron, cười vang.

Ngay cả cách Gryffindor xa nhất Slytherin cũng nhếch môi, lộ ra tươi cười trào phúng.

Trong tiếng cười của mọi người, giáo sư McGonagall nghiêm khắc mang theo tân sinh đi đến, Harry mẫn cảm chú ý tới một nam hài thấp bé ngó quanh đang run rẩy đi theo giáo sư McGonagall đi lên phía trước,tất cả tân sinh nhìn bốn phía, ánh mắt đều là tò mò.

Tiếng ca của nón phân viện cũng như trong sách rất khó nghe, đợi cho tiếng ca kết thúc, Harry nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thán: "Có thể hát thành như vậy thật lợi hại!"

"Lợi hại?" Ron trừng lớn hai mắt nhìn Harry, giống như bạn tốt của hắn trong nháy mắt biến thành người khổng lồ. Ngay cả Hermione cùng Seamus đều nhìn Harry.

Harry vô tội nhún vai nói: "Không phải sao? Mỗi một câu ca từ đều không hát điệu nên có chẳng lẻ không lợi hại sao?"

"Này..." Mọi người lặng đi một chút sau đó lộ ra tươi cười.

Phân viện tiến hành rất nhanh, bất quá đến phiên Ginny Harry rõ ràng phát hiện Ron thực khẩn trương.

"Gryffindor!" Nón phân viện lớn tiếng kêu lên, Ron lập tức nới lỏng tê liệt ngã xuống đầu vai Harry. Harry không hiểu ra sao nhìn hắn, "Có cần khẩn trương như vậy sao? Ginny nhất định sẽ ở Gryffindor, không phải sao?"

Không bao lâu, nam hài có vóc dáng thấp bé kia cũng bị phân tới Gryffindor, mà tên của hắn cũng chứng thật điều mà Harry đoán -- Colin Creevey.

Phân viện chấm dứt, Dumbledore đứng dậy bắt đầu giới thiệu giáo sư mới tới.

Harry dùng ánh mắt thương hại nhìn người đứng dậy mang theo sáng lạn tươi cười giống như khổng tước (con công). Tuy rằng biết rõ đối phương chỉ là một kẻ lừa đảo dốt nát, bất quá còn đối với tương lai hắn mà đồng tình -- đũa phép của Ron đã bị gãy, mà hắn cũng không muốn thay đổi quá nhiều. Dù sao như vậy mới có thể khống chế tình thế phát triển, xác định hành động sau này.

Ăn tiệc tối phong phú, Harry đi theo Ron và Hermione cùng nhau về toà nhà hình tháp của Gryffindor. Đối với Hogwarts đủ loại thang lầu cùng mật đạo, tuy đã tiếp nhận trí nhớ Harry tiền nhiệm hắn vẫn tràn ngập tò mò. Hơn nữa lúc chiều chân chính kiến thức qua Hogwarts thần bí Harry đặt quyết tâm cần trong thời gian ngắn nhất thăm dò trường học mỗi một mật đạo. Đây là một công trình khổng lồ, bất quá đối với trí nhớ cùng kiếp trước huấn luyện ra đối với hoàn cảnh mẫn cảm, Harry vẫn chỉ cho mình thời gian một tháng.

Bạn cùng phòng rất nhanh liền nằm ở trên giường đi vào giấc ngủ, Harry mới nhẹ nhàng đứng dậy tạo thành một hình người mơ hồ bằng chăn gối, sau đó lấy áo tàng hình lặng lẽ ra phòng ngủ.

Cần triệt để hiểu biết Hogwarts, đương nhiên là cần vào ban đêm lặng lẽ không người!

Không thể không nói, dưới ánh trăng màu bạc cả Hogwarts phá lệ thần bí, Harry dọc theo lộ tuyến hiện lên trong đầu, rất nhanh tới thư viện.

Không thể không nói, lúc trước mua bàn tay quang vinh là một quyết định chính xác -- tuy rằng Lucius Malfoy từng phê phán đây là thứ chỉ kẻ trộm mới cần. Bất quá khi ngươi không muốn bị người phát hiện, một thứ mà chỉ có người thắp sáng nó mới có thể chứng kiến ánh sáng phát ra hiển nhiên là rất thực tế.

Ví như: nửa đêm ở thư viện tìm đọc bản ghi chép nhiều năm trước.

Chương 30

Phải hiểu Hogwarts, phương pháp nhanh nhất đương nhiên là lấy Bản đồ đạo tặc mà năm đó tổ bốn người kia lưu lại. Chính là, Harry cũng không muốn đi trộm của đôi song sinh, kế hoạch của hắn là tìm đến bộ sách mà năm đó bốn người xem, trong thời gian ngắn nhất nghiên cứu ra Lý thuyết Pháp thuật của Bản đồ đạo tặc, sau đó tự chế tạo một cái.

Harry tin tưởng, Hogwarts thần bí tuyệt đối không chỉ là có một chút mật thất cùng mật đạo trong Bản đồ đạo tặc thượng.

Ngay khi Harry giở bản ghi chép mượn đọc nhiều năm trước, sàng lọc một số sách mà tổ bốn người mượn, ngoài thư viện đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Harry đột nhiên dừng lại, theo bản năng thổi tắt ngọn nến, sau đó phủ áo tàng hình lui đến một góc.

"Ngeo..." Trong ban đêm yên tĩnh một tiếng mèo kêu khiến lông tơ Harry cũng thiếu chút nữa dựng lên, sau đó hắn mới thở dài nhẹ nhõm, hẳn là Filch mang theo con mèo Bà Norris tuần tra ban đêm? Xem ra ma pháp thần bí thật sự là tạo thành áp lực không nhỏ, thậm chí còn trông gà hoá cuốc.

Tự giễu cười, Harry chuẩn bị rời đi tìm mấy chục quyển sách vừa mới ghi nhớ, cửa thư viện "Chi nha" một tiếng bị mở ra.

Một thanh âm trầm thấp giống như thì thầm mang theo ngữ điệu hoài nghi thấp giọng nói: "Vừa mới trong khu vực quản lý giống như có thanh âm tấm da dê lẩm nhẩm..."

Harry gắt gao kéo áo tàng hình trên người, nhìn thấy bóng người đẩy cửa vào-- Snape!

Thật không ngờ, lỗ tai đối phương quá linh mẫn, bất quá là thanh âm lẩm nhẩm sha sha nhỏ vụn, còn cách cửa thư viện thế nhưng hắn nhận ra. Harry một bên bội phục Snape linh mẫn thính giác, một bên thầm mắng mình mất đi tính cảnh giác ngày xưa

Nếu kiếp trước thi hành nhiệm vụ cũng đại ý như vậy chỉ sợ hắn sớm đã không còn mạng!

Không xong! Tấm da dê vừa mới lẩm nhẩm còn chưa thu lại!

Nhìn thấy ánh mắt Snape lạnh như băng đảo qua cuốn da dê mở ra trên mặt bàn, Harry gắt gao ngừng thở.

"Xem ra, có đệ tử không ngoan ngoãn nằm ở trên giường nghỉ ngơi chạy tới thư viện, có lẽ hắn là muốn xem sách khu cấm?" Thanh âm Snape như tơ lụa vang lên, bên chân hắn là con mèo Bà Norris nhẹ nhàng kêu một tiếng, sau đó hướng tới phương hướng Harry nhìn.

Xem ra, áo tàng hình hoàn mỹ này cũng không ẩn giấu được mùi a! Thật cẩn thận thay đổi vị trí, Harry tránh được ánh mắt hoài nghi Snape ném tới.

Bị ánh mắt như vậy nhìn, mặc dù là mặc áo tàng hình Harry vẫn cảm giác mình giống như bị Snape xem thấu.

Hồi lâu, Snape mới thu ánh mắt cúi đầu cầm cuộn da dê trên mặt bàn đã bị Harry lật được một nửa.

"James Potter, Sirius Black, Remus Lupin..." Thanh âm trầm thấp mang theo trào phúng, mỗi lần đọc lên một cái tên, Harry đều cảm thấy được thần kinh của mình buộc chặt. Hắn thật sự là quá coi thường Snape mẫn cảm, chỉ bằng hắn bản ghi chép lật một nửa lập tức liền nhìn ra hắn chú ý cái gì.

"Truy tung cho trái lại truy tung, tính danh ma lực..." Snape đột nhiên buông cuộn da dê xuống rút đũa phép, trầm giọng nói: "Áo tàng hình bay tới!"

Harry căng thẳng, tay cầm áo tàng hình cũng căng lại lại phát hiện áo tàng hình cũng không có xu hướng bay ra ngoài. Quả nhiên là một trong những bảo bối tử thần, hắn hơi hơi thở dài nhẹ nhõm, lại chuyển bước tránh đi cánh tay Snape đang huy động tới.

Một mùi thảo dược thơm ngát thản nhiên theo động tác Snape huy động tản ra, sau đó là thanh âm Snape âm trầm mà lạnh như băng.

"Harry Potter! Ta biết ngươi ở đây, mau ra đây!"

Harry càng thêm xảo diệu che dấu thân thể của mình, lẳng lặng đợi Snape tìm cả thư viện rời đi, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm lại lẳng lặng chờ đợi thật lâu.

Snape cũng trở lại một lần, phát hiện thư viện cũng không có gì khác thường lúc này mới lại rời đi.

Harry lúc này mới huy động đũa phép đốt nến trong bàn tay quang vinh, khoác áo tàng hình thật cẩn thận tìm kiếm những quyển sách trong trí nhớ. Từng có phía trước thiếu chút nữa bị Snape bắt được, lần này hắn hành động càng thêm cẩn thận.

Nhanh chóng tìm được rồi mấy quyển dễ hiểu nhất, phát hiện cũng không thuộc khu cấm thư, Harry lúc này mới xoay người rời đi, chuẩn bị sáng hôm sau đến mượn đọc.

Bởi vì hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, nếu lúc trước tổ bốn người tạo ra được Bản đồ đạo tặc, như vậy bị người được xưng tụng là phù thủy vĩ đại nhất Dumbledore sẽ không có sao? Hắn nhất định sẽ chú ý "Kẻ Được Chọn", đặc biệt ở trải qua việc mất trí nhớ trước nghỉ hè cùng hắn viết thư cầu cứu cho Snape. Có lẽ, toàn bộ hành động ngày hôm nay của hắn Dumbledore cũng biết!

Vội vàng rời thư viện, Harry hướng tới tháp Gryffindor, sắp đến bức họa Bà Béo đột nhiên Harry dừng bước. Bởi vì, hắn cảm thấy một cảm giác lạnh như băng.

Là Snape! Harry đột nhiên dừng bước, hơn nữa âm thầm may mắn trải qua giáo huấn ở thư viện, cước bộ của hắn vô cùng nhẹ, Snape cũng không có chú ý tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro