56-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                 
Chương 56

Cho nên vì chuộc tội y mới mạo hiểm tính mạng làm song mặt gián điệp cho Dumbledore. Cho nên dưới tình huống y cần phải bảo vệ Harry Potter, còn vì tình cảm trước đây căm tức hắn, chán ghét hắn, trào phúng hắn.

Y không vì bất luận kẻ nào mà thay đổi ý nghĩ của mình cho nên Harry quyết định tin Snape. Hơn nữa việc hắn cần phải làm cũng không thể không bị bất luận kẻ nào phát hiện. Có Snape che dấu như vậy sẽ càng hoàn mỹ.

"Vì sao?"

"Giáo sư, chẳng lẽ ngài thật sự nghĩ đến, bên trong đầu của ta toàn bộ là..... a, Mandrake, hoặc là đầu của ta có thể so sánh cùng cự quái? Ta không ngốc, có lẽ thời gian sự tình phát sinh ta quả thật không nghĩ nhiều như vậy. Bất quá sau đó cẩn thận ngẫm lại, có một số việc không khỏi phát sinh quá trùng hợp. Ta không tin, lấy sự cơ trí của Hiệu trưởng, ông ấy lại không biết Quirrell đáng ngờ." Thanh âm Harry bình thản, ngữ khí cơ hồ không có một tia phập phồng.

"Ví dụ?" Snape tao nhã nhướng mày, cơ hồ có thể nói từ lúc hai người chiến tranh lạnh sau, lần đầu tiên dùng thái độ có thể xưng là là bình thản nói chuyện với Harry.

"Ví như hành trình vào Rừng Cấm, ví như tấm gương ảo ảnh, ví như giáo sư Sprout năm nhất đặc biệt dạy chúng ta cây Bẫy Quỷ, ví như ông ấy biết rõ trường học gặp nguy hiểm nhưng vẫn rời khỏi trường học, hơn nữa ở phát hiện tình huống không đúng không dùng lò sưởi trong tường trở về, đừng nói toàn bộ lò sưởi trong tường đều bị hỏng!" Harry hơi hơi động khóe miệng lộ ra tươi cười trào phúng, lại bởi vì mù mà không phát hiện Snape luôn luôn ngồi đối diện, ánh mắt của y chậm rãi có biến hóa.

"Thậm chí học kỳ này, chuyện đã xảy ra cũng có rất nhiều chỗ hoài nghi. Ta không tin một gia tinh không thuộc về Hogwarts có thể thuận lợi vào Hogwarts mà Hiệu trưởng không phát hiện ra. Trận đấu Quidditch trái Bludge điên cuồng, ngay sau đó nửa đêm Dobby lại vào Bệnh thất..." Thần sắc Harry có thể nói là an tường nói ra phát hiện của hắn sau đó mới tổng kết lại.

"Năm nhất, Hiệu trưởng làm nhiều như vậy chỉ là muốn cho ta phát hiện Hòn đá Phù thủy. Mà hiện tại, đoán chừng là muốn cho ta phát hiện mật thất, hơn nữa..." Chậm rãi mở hai mắt ra, mặc dù biết mình mở hai mắt cũng không thấy được gì, bất quá Harry càng rõ ràng cảm giác của một ít động tác rất nhỏ.

Một đôi mắt xanh biếc không có kính mắt che thẳng tắp nhìn hướng Snape luôn luôn bảo trì trầm mặc, thanh âm thong thả mà trịnh trọng: "Hơn nữa, ta nghĩ ta cũng đã phát hiện quái vật trong mật thất là cái gì."

"Ngươi đã phát hiện?" Ngữ điệu của Snape trong nháy mắt bởi vì kinh ngạc mà trở nên chua ngoa, thanh âm như tơ lụa mất đi ngày xưa bình tĩnh kiềm chế.

Harry hướng về y nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm trở nên trầm thấp mà thong thả, "Ta còn hiểu rõ vì sao mỗi lần xảy ra sự cố ta đều có thể nghe được thanh âm người khác không nghe được."

Vì sao? Snape cơ hồ buột miệng hỏi ra những lời này bất quá cuối cùng hắn vẫn là hoàn mỹ nhịn được. Khuya hôm nay Potter khiến cho hắn khiếp sợ thật sự là rất nhiều. Chuyện năm nhất, kế hoạch của Dumbledore hắn quả thật biết một ít. Chính là bây giờ, Dumbledore lại muốn đem hoàng kim nam hài của hắn dẫn vào mật thất nguy hiểm, hắn lại có chút không dám tin tưởng.

Lão ong mật kia ưa thích ăn đồ ngọt, có điên cuồng đến mức lấy sinh mệnh của học sinh ra nói đùa sao? Nếu y biết mật thất ở nơi nào, biết trong mật thất là quái vật gì, sao y có thể cho phép công kích sự một lần lại một lần phát sinh, mang đến nguy cơ cho trường học?

Đợi nửa ngày đều không đợi được Snape phản ứng, Harry quyết định chủ động công bố đáp án.

"Giáo sư, nếu ta cùng Hermione không nghĩ sai, trong mật thất giam giữ hẳn là một con rắn, hơn nữa là một con rắn khiến lũ nhện sợ hãi, mà nó sợ hãi gà trống."

Nỗ lực áp chế tâm tình bởi vì Harry mà dao động, Snape dùng tối bình tĩnh, đồng thời cũng là tối trống rỗng ngữ khí thong thả mở miệng, "Ngươi còn có Granger vì sao hoài nghi quái vật trong mật thất là rắn? Hơn nữa, còn sợ hãi gà trống?"

Khóe môi xinh đẹp của Harry hơi hơi giơ lên, hắn cười ngả về sau, thoải mái tựa vào chiếc ghế mềm mại thấp giọng nói: "Giáo sư, xem ra, ngài đã phát hiện sau mỗi lần công kích, nơi đó nhện bối rối ly khai. Còn gà trống là Hagrid nói cho ta biết. Hắn nói, gà trống hắn nuôi đã chết không ít. Ta nghĩ, nếu con rắn trong mật thất sợ hãi gà trống, như vậy người thừa kế của Slytherin tuyệt đối sẽ không để trong phạm vi trường học có gà trống tồn tại. Đây mới là nguyên nhân mà gà trống Hagrid nuôi nhiều lần bị giết."

"Con rắn kia là?" Snape thật sâu nhíu mày, nếu như nói hơn một nghìn năm trước Slytherin lưu lại quái vật là một con rắn, hắn đương nhiên tin tưởng sẽ có loại khả năng này, dù sao dấu hiệu của Slytherin chính là một con rắn. Chính là, Potter sao ngươi lại biết được?

"Theo ta được biết, Slytherin chính là Xà khẩu, mà quái vật trong mật thất chỉ nghe lệnh người thừa kế của Slytherin." Harry thấp giọng nói: "Còn có cái gì so với một con rắn càng thích hợp cho người thừa kế của Slytherin đến khống chế?"

"Cái này cũng không thể trở thành căn cứ, Potter nếu ngươi muốn nói cho ta một vài sự tình liền hoàn toàn nói cho ta biết. Không nói liền câm miệng của ngươi lại, ta cũng không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi tới nghe một học sinh năm thứ hai, hơn nữa trong đầu đầy chủ nghĩa anh hùng đến nói cho ta biết một ít chuyện mà không nói hết tất cả." Snape lạnh lùng trào phúng, ngữ khí đã muốn khôi phục tới lúc trước cái loại lạnh như băng mang theo chán ghét.

Hắn cần không phải một nửa sự thật, như vậy sẽ làm hắn không tự chủ được nhớ tới lão ong mật mỗi lần lời đều chỉ nói một nửa.

Trong lòng Harry hơi hơi thở dài, xem ra ở bề ngoài của Snape lạnh như băng, hắn còn là một giáo sư độc dược thiên phú hơn người. Bất quá, về chuyện Xà khẩu hắn vốn cũng sẽ không có ý định giấu diếm Snape.

"Bởi vì, mỗi lần chỉ có ta có thể nghe được thanh âm thần bí đó, chính là Xà khẩu, cái này giải thích vì sao chỉ có ta có thể nghe được thanh âm kia."

"Ngươi nói ngươi là một Xà khẩu!" Snape gắt gao nắm tay vịn ghế. Chỉ có như vậy hắn có thể ngăn cản xúc động bắt hắn rồi ép hỏi của mình vì những gì Harry nói.

Chương 57

Harry hơi hơi nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu rồi thấp giọng nói: "Đúng, giáo sư. Tối hôm nay ta cũng mới biết được, nguyên lai nói chuyện với rắn là năng lực riêng của Salazar Slytherin. Ta vẫn cho rằng cái này ở thế giới phù thủy thật là bình thường."

Harry tự nhiên biết những gì hắn nói có thể mang đến bao nhiêu chấn động cho Snape, hắn lẳng lặng đợi Snape thở hào hển chậm rãi bình phục sau đó mới thấp giọng nói: "Ta khẳng định, giáo sư, người mở mật thất, người thừa kế của Slytherin không phải ta. Hơn nữa, ta tin tưởng, ta cũng không phải là người thừa kế của Slytherin, cho dù ta là Xà khẩu!"

"Ta cũng khẳng định." Snape âm trầm nói, trong giọng nói ẩn chứa một chút tức giận không dễ dàng phát hiện, bất quá Harry vẫn là mẫn cảm phát hiện được.

...

Trải qua đêm hôm đó nói chuyện sau, Harry phát hiện Snape càng thêm bận rộn. Hắn mỗi lần tỉnh lại vào đêm khuya đều có thể nghe thấy bên ngoài vang lên thanh âm lật sách. Mà Hermione cùng Snape không có chút nào sai biệt, nàng mỗi lần tan học liền lôi kéo Harry dùng vào thư viện, nhanh chóng giở mỗi một quyển sách có quan hệ với rắn.

Chính là bọn hắn vẫn không có được đáp án cho dù sau đó Draco cũng gia nhập hàng ngũ này cũng không có để cả chuyện tiến nhanh hơn.

Rất nhanh, cả học kỳ đã xong. Draco nhận được thư trong nhà gởi, quyết định lưu lại cùng Harry, Hermione ở lại Hogwarts qua lễ Giáng Sinh.

Trải qua một học kỳ ở chung, quan hệ của Hermione cùng Draco chậm rãi chuyển biến tốt đẹp. Đêm trước đêm giáng sinh, hai người xác định sách đọc ở lễ Giáng Sinh sau cùng nhau đưa Harry quay về hầm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Harry đã bị Snape đánh thức .

"Giáo sư!" Harry theo bản năng kéo lại cái chăn ấm áp trên người mình, giật mình quay đầu lại nhìn.

Tiến vào hầm nhiều ngày như vậy, cho tới bây giờ Snape cũng không đến phòng của mình !

"Potter, ta nghĩ ta không thể không tặng ngươi một lễ vật vào Giáng Sinh!" Ngữ điệu của Snape bình thản, một tia phập phồng biến mất, bất quá Harry vẫn là từ trước đến nay lấy tố chất tâm lý mà kiêu ngạo sợ tới mức trái tim đều thiếu chút nữa nhảy ra!

Snape! Severus Snape, hắn nói muốn đưa cho mình một món quà nhân dịp lễ Giáng Sinh!

Chẳng lẽ hai mắt của hắn, lỗ tai của hắn cũng xảy ra vấn đề sao?

Vẫn là nói, Snape bị người dùng đoạt hồn nguyền rủa!

"Giáo, giáo sư!" Cực độ kinh ngạc, Harry nói chuyện có chút lắp bắp, "Ngài nói, tặng, tặng ta quà tặng Giáng Sinh?"

"Ta tin tưởng, Potter, lỗ tai của ngươi còn tại bình thường vận hành, phải nói so với bình thường người càng thêm bình thường." Ánh mắt Snape lạnh như băng nhìn thần sắc Harry phòng bị giống như ném khoai lang phỏng tay đem sách trong tay hắn ném tới chỗ Harry.

"Quà giáng sinh của ngươi,Potter. Thật đáng tiếc khi thông tri ngươi, ngươi cũng không phải người thừa kế của Slytherin, Potter cùng Slytherin không có một chút huyết thống quan hệ nào."

Đón tiếng gió gào thét mà đến, Harry đưa tay tiếp được thứ Snape vứt qua, cẩn thận sờ một chút, sau đó cau mày nói: "Sách? Giáo sư, ngươi đưa ta một quyển sách, làm lễ vật Giáng Sinh của ta, dưới tình huống ta không nhìn thấy gì?"

Harry bắt đầu hoài nghi Snape có phải cố ý tặng vật như vậy đến đả kích hắn. Liên tục hai ba tháng mù đã khiến tâm tình của hắn chậm rãi mạnh mẽ. Tuy rằng không cần hai mắt hắn cũng có thể hành động tự nhiên thế nhưng không thể nắm giữ hoàn cảnh trạng thái vẫn khiến hắn dần dần khống chế không nổi tâm tình của mình.

Khi Snape nói tặng hắn lễ vật, trong nháy mắt trong tim của hắn dâng lên một trận kinh hỉ, nghĩ đến Snape rốt cục nghiên cứu ra độc dược có thể làm cho thị lực của hắn khôi phục.

"Đây không phải sách, là gia phả của Potter gia, có thể ngược dòng đến hơn một nghìn năm trước." Thanh âm Snape trơn nhẵn trả lời sau đó "Phanh" một tiếng khép cửa phòng lại.

Harry hơi sững sờ, lại đưa tay vuốt ve gia phả đặt ở trên đùi. Potter gia gia phả, không phải đã bị hủy vào đêm hôm Voldemort giết chết cha mẹ hắn sao? Như vậy, cái hiện ở trong tay hắn lại là từ nơi nào tới?

Liên tưởng đến từ đêm hôm đó nói cho Snape chính mình là Xà khẩu, thời gian Snape nhàn rỗi giống như Hermione lật sách. Harry đột nhiên ý thức được gia phả trong tay dày như quyển "tiêu chuẩn Bùa Chú"  là từ đâu tới .

Hắn vẫn cho rằng Snape giống Hermione đang tìm kiếm quái vật trong mật thất rốt cuộc là cái gì nhưng lại thật không ngờ, y vì ngữ khí của hắn trong ngày đó đối người thừa kế của Slytherin hơi chán ghét mà tra rõ hơn một nghìn năm lịch sử của gia tộc Potter.

Chương 58

Tuy rằng biết rõ Snape tra này không riêng gì vì hắn, nói không chừng gia phả này cũng là hắn thuận tay sửa sang lại giúp mình. Chính là, vuốt đường vân đặc hữu của cuốn Potter thị tộc trong tay, nói trong lòng không cảm động đó là giả.(Tiểu Thanh: quà tặng đầu tiên lấy lòng vợ)

Đây là lần đầu tiên đến đây Harry ý thức rõ ràng, đây không phải là tiểu thuyết, không là một trò chơi mà là cuộc sống chân chính. Những người từng trong tiểu thuyết đang chân thật mà sinh hoạt tại thế giới của hắn. Hoặc là nói, hắn đã dùng thân phận Harry Potter sinh hoạt tại thế giới của bọn họ.

Bọn họ hiện tại cũng giống như em gái của hắn, chân thật sinh hoạt chung quanh hắn, hơn nữa ảnh hưởng lên cuộc sống của hắn.

Trầm mặc hồi lâu, Harry cuối cùng cũng không mở quyển tộc phổ kia, cũng không có tìm gia tinh Hogwarts đọc giúp hắn mà là thật cẩn thận đem gia phả đặt ở dưới gối đầu, đứng dậy thay trường bào của phù thủy, gọi gia tinh giúp hắn bóc lễ vật.

Trừ bỏ Hermione là tặng điểm tâm, Harry thu được mấy phần lễ vật khác, đến từ phu nhân Weasley, đôi song sinh, thậm chí Draco đều là bùa hộ mệnh, đủ loại bùa hộ mệnh.

Harry cười khổ đem tất cả bùa hộ mệnh mang ở trên người. Tuy rằng hắn tin tưởng bùa hộ mệnh vì ma pháp quả thật có tác dụng hộ thân nhưng là hắn cũng tin tưởng, lúc đối mặt tử xà, bùa này có lẽ sẽ không phát ra nổi tác dụng gì.

Bất quá, này dù sao cũng là tâm ý của mọi người, mang chúng cũng là một loại lễ phép.

Cho dù là ở lễ Giáng Sinh, Hogwarts cũng là lần đầu tiên có vẻ lạnh như thế. Ăn bữa sáng, Harry hướng tới thư viện, cả hành lang đều là tiếng bước chân của hắn.

"Granger, điều đó không có khả năng, nếu như là tử xà như vậy Hogwarts cũng đã sớm chết người mà không phải bị hóa đá!" Tiến vào thư viện, Harry chợt nghe thấy Draco đang tranh luận thấp giọng với Hermione.

"Không, Malfoy, ta tin tưởng, này chính là quái vật trong mật thất của Slytherin, một tử xà có thể sống ngàn năm." Đây là thanh âm của Hermione mang theo sự kiêu ngạo, tự hào rõ ràng. Harry tin tưởng cái đó và sự kiêu ngạo, tự hào của Draco đến từ huyết thống là bất đồng. Sự kiêu ngạo, tự hào của Hermione đến từ tri thức uyên bác cùng sự thông minh.

"Harry, buổi sáng hôm nay bạn đến muộn cho nên chúng mình không chờ bạn." Draco bỏ qua tranh chấp với Hermione, đi tới chỗ Harry, thật cẩn thận đỡ hắn đi tới bàn đọc sách.

Tuy rằng Harry luôn tuyên bố mình có thể làm hết thảy bất quá Hermione cùng Draco tại chuyện này có quan điểm thống nhất, Harry là đối tượng bảo hộ!

"Các ngươi vừa mới đang nói cái gì về tử xà?" Harry nhíu mày, trong lòng kinh hỉ, có lẽ tin tức này là một lễ vật lễ Giáng Sinh tốt.

"Trong số những ác thú và quái vật đáng sợ đi lang thang trên mảnh đất của chúng ta, không có con nào lạ lùng hơn và nguy hiểm hơn Basilisk [(Tử Xà Basilik là con rắn có cái nhìn và hơi thở chết người trong truyện thần thoại)], còn được gọi là Tử Xà. Con rắn này có thể sống nhiều trăm năm và đạt tới kích thước lớn kinh hồn. Nó được phôi thai trong một cái trứng gà, nhưng được một con cóc ấp nở ra. Phương cách giết người của nó thật kỳ lạ: ngoài những chiếc răng nanh có nọc độc chết người, tất cả những ai bắt gặp ánh mắt của Tử Xà, thì chỉ một cái nhìn cũng đủ chết ngay lập tức. Nhện thường trốn chạy trước khi Tử Xà xuất hiện bởi vì đó là kẻ tử thù của chúng. Và Tử Xà thì chỉ bỏ chạy khi nghe tiếng gáy của gà trống, tiếng gà trống gáy là tai họa chí tử đối với Tử Xà.." Hermione dùng thanh âm trầm thấp mà thần bí đọc nội dung trong sách, xem như trả lời vấn đề của Harry.

"Nói như vậy, quái vật trong mật thất tám chín phần là tử xà?" Harry nhíu mày, thấp giọng nói với hai người: "Bất kể là nhện vẫn là gà trống, hai thứ này đều có. Hơn nữa trên sách nói nó tối thiểu có thể sống mấy trăm năm, như vậy có lẽ nó có thể sống hơn một nghìn năm."

"Chính là cũng không có người bởi vì quái vật trong mật thất của Slytherin mà tử vong không phải sao? Bọn họ chỉ bị hóa đá, ngay cả con mèo của Filch đều không chết, này lại phải giải thích thế nào đây?" Draco kiên trì cách nhìn của chính mình.

Harry lộ ra một nụ cười sáng lạn, thấp giọng nói, "Draco, có lẽ bọn họ cũng không nhìn thẳng vào tử xà. Tối thiểu, đêm hôm con mèo Bà Norris bị hại, phía dưới toàn bộ là nước, nó nhìn hẳn là ảnh của tử xà."

"Nói như vậy, Creevey hẳn là xuyên thấu qua cameras ngu xuẩn kia mà nhìn thấy tử xà, mà Justin là xuyên thấu qua Nick thiếu, còn Nick, hắn hẳn là trực tiếp nhìn thấy tử xà, bất quá hắn đã là linh hồn không có khả năng chết một lần nữa." Draco sử dụng cách nói đặc hữu của gia tộc Malfoy chậm rãi phân tích toàn bộ tình huống của người bị hại sau đó hắn tao nhã nhướng mày khiến khuôn mặt vốn có chút trẻ con để lộ ra thần sắc ngạo mạn giống y hệt phụ thân mình.

"Như vậy, còn quỷ nghèo Weasley?" Draco không cố ý kéo dài cao ngạo hỏi, "Bên cạnh hắn cũng không có nước, không có linh hồn, không có camera?"

"Không cần gọi hắn quỷ nghèo, Malfoy!" Hermione thấp giọng nói, Draco hơi hơi nhún vai thấp giọng: "Granger, cái này hình như với ngươi không có liên quan gì, đừng nói cho ta, ngươi thích quỷ nghèo tóc đỏ đó."

"Hắn là bạn của ta, Malfoy. Ta nghĩ chúng ta tối thiểu cũng có thể xem như bạn!" Hermione kháng nghị, mặt không biết là bởi tức giận vẫn là nguyên nhân khác chậm rãi đỏ.

"Bạn? Bạn sẽ hoài nghi nhau sao?" Trên mặt Draco lộ ra ngạo mạn tươi cười, thần sắc giống như biết hết thảy, thanh âm lạnh như băng:"Đừng tưởng rằng ta không biết lúc trước vì sao các ngươi tránh đi ta, chỉ sợ Weasley kia đại não so với nhà hắn càng nhỏ, cho rằng ta chính là người thừa kế của Slytherin đi."

"Nha! Malfoy, về điểm này, ta thật xin lỗi." Hermione chột dạ giải thích, cô thuộc Gryffindor chính trực, cô không cho phép mình nói dối lừa gạt. Hiện tại Draco rõ ràng đứng ở bên bọn họ.

"Ngươi thừa nhận, cái này thực có thể nói rõ vấn đề, về ta cùng tóc đỏ..."

Chương 59

"Ta nghĩ, chúng ta đang thảo luận về tử xà." Harry nhíu mày cắt đứt hai người đang tranh luận. Coi như sau đó là một nữ phù thủy thông minh đến mức làm cho người ta sợ hãi, một cái là người thừa kế của gia tộc Malfoy với ích lợi tối thượng, bây giờ còn không đến mười ba tuổi đôi khi đều rất ngây thơ.

"Ta đoán, Ron lúc ấy hẳn là quay đầu lại nhìn về phía Creevey cho nên hắn là thông qua kính phản quang của camera nhìn thấy tử xà." Harry căn cứ vào động tác của Ron khi bị hóa đá đoán tình huống lúc đó.

"Thật sự là may mắn, có lẽ Weasley cũng muốn hai bức ảnh có kí tên cho nên mới cứu mạng của hai người bọn họ." Draco như cũ không khách khí trào phúng mà Hermione thật sâu hô hấp đè nén phẫn nộ trong lòng, thấp giọng nói: "Như vậy mọi người đã nhất trí quái vật trong mật thất của Slytherin là tử xà?"

"Được rồi, ta thừa nhận, Granger nói chính xác." Trong giọng nói của Draco tràn ngập bất đắc dĩ cùng thất bại, "Quả nhiên không hổ là người dứng thứ nhất."

"Ngươi cũng không tồi, Draco, người đứng thứ hai." Harry cười khẽ, có đôi khi loại ngây thơ tính toán này cũng thực đáng yêu.

"Còn có, ta đã phát hiện một việc." Hermione lại giảm thanh âm, Draco cùng Harry theo bản năng sát vào một chút sau đó mới nghe được Hermione thấp giọng nói: "Nghe nói, ở năm mươi năm trước mật thất mở ra, khi đó đã chết một học sinh xuất thân Muggle."

"Này ta đã biết." Draco cắt đứt câu Hermione nói, Hermione không kiên nhẫn gầm nhẹ sau đó mới nói: "Ta hiện tại biết nữ sinh kia là ai."

"Là ai?"

"Con ma khóc nhè Myrtle!"

Hermione nói khiến Harry cùng Draco đồng thời lộ ra kinh ngạc, Harry là bởi vì thật không ngờ cô bé đã tìm ra ai mà Draco thì thuần túy chính là vì Hermione đáp án mà kinh ngạc.

"Ngươi là làm sao mà biết được Granger?" Lần này thanh âm của Draco không hề giống lúc trước tràn ngập cao ngạo mà kéo dài cường điệu. Hắn cơ hồ là mang theo thở hào hển kinh ngạc hỏi Hermione.

Hermione kiêu ngạo nhướng mày mang theo nụ cười sáng lạn, "Có lẽ trong trường học không có mấy người biết chuyện đã xảy ra vào năm mươi năm trước, quả thật không có nhưng là cố tình U Linh trong học hiệu biết chuyện kia cũng rất nhiều, rất nhiều U Linh đều rất vui vẻ trả lời vấn đề của ta."

"Là U Linh, Hermione, ta không thể không thừa nhận ngươi thực thông minh." Draco thở dài một tiếng, lần đầu tiên khích lệ Hermione tuy rằng còn mang theo một chút không tình nguyện.

Hermione ngữ điệu mang theo đắc ý, "Đa tạ khích lệ, Malfoy."

"Khụ khụ." Harry nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, cảm giác được lực chú ý của hai người đều trở lại trên người của mình sau, lúc này mới thấp giọng nói ra những lời muốn nói hắn đã sớm muốn nói.

"Nếu Myrtle sau khi bị tử xà giết chết luôn luôn không rời đi nơi chết, như vậy mật thất của Slytherin là tại phòng vệ sinh nữ cuối hành lang lầu hai."

"Như vậy, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cần đi chỗ đó tra xét một chút không?" Thanh âm Draco có chút chần chờ, đến từ Slytherin cùng Malfoy cẩn thận nhắc nhở hắn không nên xúc động, đối mặt một tử xà đã sống hơn một nghìn năm. Chính là, nho nhỏ trong tâm linh một phần hiếu kì về mật thất của Slytherin ở tuổi hắn không thể dễ dàng bỏ qua.

Hermione cũng bị vây trong giãy dụa, hồi lâu nàng mới nhẹ nhàng lắc đầu, "Không, ta nghĩ chỉ là bằng vào ba học sinh năm thứ hai sẽ không thể đánh bại tử xà trong mật thất của Slytherin. Nhưng là, Harry là Xà khẩu cũng không thể khiến người khác biết. Dù sao hiện trong trường học nghị luận về người thừa kế của Slytherin bay lả tả, có một nhóm người đang hoài nghi là Harry."

"Hoài nghi ta?" Harry khẽ nhíu mày, trừ bỏ đi học, ăn cơm cùng Hermione Draco đi thư viện, phần lớn thời gian hắn đều cùng Snape ở trong hầm cho nên xuất hiện những lời đồn đãi vô cùng nhiều hắn đều không chú ý tới.

Hermione nhẹ nhàng gật đầu, do dự nhìn thoáng qua Draco. Sau khi bị không tiếng động cự tuyệt cô bé mới thấp giọng nói: "Có một nhóm người, đại bộ phận là Hufflepuff nghị luận, nói lúc bạn mới một tuổi, cái gì cũng không biết, vì sao Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy nhất định phải giết chết bạn."

"Cuối cùng kết luận chính là, Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy biết sau đó bạn nhất định là một người giỏi hơn hắn cho nên cần thu dọn bạn trước, không thể để lại người có thể uy hiếp được địa vị của hắn. Mà chỉ là một đứa bé thế nhưng có thể đánh bại Chúa Tể Hắc Ám, nhất định là biết sử dụng nghệ thuật hắc ám mà người khác không biết." Ngữ điệu Draco trào phúng nói tiếp những lời mà Hermione ngập ngừng ấp úng, nụ cười trên mặt hơi chút tái nhợt lại càng hàm chứa khắc sâu trào phúng.

Hermione bất đắc dĩ thở dài một tiếng, xem như thừa nhận những lời Draco nói.

"Như vậy a?" Ra ngoài hai người dự liệu, Harry chẳng những không vì bị hoài nghi mà sinh khí ngược lại lộ ra thản nhiên tươi cười, "Ta đã biết, không thể nói thực đáng tiếc. Giáo sư Snape đã chứng thật, gia tộc Potter tuyệt đối không có huyết mạch Slytherin, mà mẹ của ta thì là một phù thủy xuất thân Muggle, cho nên, ta căn bản tựu không có khả năng là người thừa kế của Slytherin."

"Như vậy, Harry, Xà khẩu?" Hermione khẽ nhíu mày, cảm giác có một loại bất an bồi hồi ở trong lòng mình. Nếu Harry có huyết mạch của Slytherin, như vậy tuy rằng sẽ bị hoài nghi, bất quá sẽ Xà khẩu phải có sự giải thích. Chính là, hiện tại Harry khẳng định hắn không phải người thừa kế của Slytherin, như vậy vì sao hắn lại là một Xà khẩu?

"Ta không biết, bất quá giáo sư Snape hẳn là đang tra chuyện này. Đúng rồi, trừ chúng ta mấy người ra, không cần nói cho bất cứ ai." Harry thấp giọng nói, hai người đồng thời gật gật đầu.

Bất kể như thế nào, là Xà khẩu đều sẽ bị cho là phù thủy hắc ám.

Chương 60

"Harry, mình nghĩ bạn có thể tín nhiệm mình, mình sẽ không đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào, dù là Hiệu trưởng Dumbledore, dù sao đây là chuyện riêng tư của bạn." Hermione giải thích.

"Kia hiện tại chúng ta giải thích thế nào, chúng ta đã biết mật thất có thể ở nơi nào?" Draco nhíu mày, thấp giọng nói: "Granger nói rất đúng, chúng ta không đối phó được tử xà trong mật thất nhưng là nếu chỉ có thể là người thừa kế của Slytherin mới có thể mở mật thất, cả lão điên kia..."

"Malfoy!" Hermione gầm nhẹ, bất mãn cho Draco không tôn kính Dumbledore.

Đáng tiếc Draco hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục thấp giọng nói suy đoán của mình, "Ngay cả Dumbledore lão điên kia đều không thể mở ra mật thất, ta nghĩ muốn mở ra mật thất nhất định phải dùng xà khẩu mới được. Nói cách khác, trừ bỏ người thừa kế chân chính của Slytherin trong trường cũng chỉ có Harry có thể mở mật thất. Những người khác cho dù là biết mật thất ở nơi nào cũng không vào được."

Draco một hơi nói xong phân tích của mình, ba người lâm vào trầm mặc.

Hồi lâu Hermione mới mở miệng lần nữa.

"Ta nghĩ ngươi nói đúng, như vậy chúng ta liền chỉ có một lựa chọn .... giáo sư Snape."

Ba người thương lượng cả buổi chiều, cuối cùng Harry đề nghị thông qua hai người, được đến kế hoạch cuối cùng. Cho nên, ăn xong Harry liền một mình về hầm mà Hermione cùng Draco thì một lần nữa tới thư viện, nỗ lực tìm kiếm hết cả câu thần chú cần dùng cùng một số thứ khác.

"Giáo sư" Harry mở cửa phòng, sau đó theo ma lực cảm ứng đi hướng đối diện bàn làm việc, sau đó ngồi ở trên ghế, "Giáo sư, ta muốn tặng ngài một lễ vật Giáng Sinh, bất quá ngài phải tự mình đi lấy mới được."

"Potter?" Snape buông bút lông chim trong tay xuống, một đôi mắt màu đen lạnh như băng nhìn khuôn mặt có đường nét càng ngày càng dịu dàng, trầm giọng dùng ngữ khí tao nhã mang theo trào phúng cùng khinh thường đáp lại Harry "Có một số thứ ta hi vọng ngươi hiểu được, tặng ngươi lễ vật Giáng Sinh, bất quá là một sản phẩm phụ khi ta điều tra người thừa kế của Slytherin mà thôi. Hơn nữa, ta không hi vọng 'Kẻ Được Chọn' vĩ đại bởi vì một vài nguyên nhân mà ở dưới tình huống không yên lòng, hủy một phòng độc dược còn có dược liệu trân quý của ta."

Hơi hơi dừng lại một chút, Snape tiếp tục nói: "Cho nên, ngươi không cần trái lương tâm hồi báo ta một phần lễ vật Giáng Sinh, ta không cần."

"Đương nhiên không!" Harry bật cười, "Giáo sư, làm sao ngài lại nghĩ như vậy. Ta tuyệt đối không phải vì đơn giản hồi báo ngài mà tùy tiện tặng một lễ vật. Đây là một món quà ta rất muốn tặng, tuy rằng bây giờ còn có một chút vấn đề nho nhỏ."

Trước khi Snape mất đi kiên nhẫn, Harry vội vàng nói ra món quà của mình, "Giáo sư, ngài cảm thấy được một tử xà sống hơn một nghìn năm, tài liệu trên người nó có thể coi như là một món quà Giáng Sinh tốt không ?"

"Tử xà?" Trong thanh tuyến trơn nhẵn của Snape lần đầu tiên xuất hiện phập phồng, hắn chậm rãi đứng lên sau đó nhướn người về phía Harry ở đối diện, "Ta vừa mới không có nghe lầm chứ, hoặc là đầu lưỡi của ngươi xảy ra vấn đề, ngươi nói muốn đưa ta một tử xà, một con sống hơn một nghìn năm làm quà Giáng Sinh?"

"Đúng vậy thưa giáo sư. Tử xà sống hơn một nghìn năm." Harry không cố ý tăng thêm mấy chữ "Hơn một nghìn năm" (Tiểu Thanh: không cố ý mới là lạ, bé đang bắt đầu quá trình dụ dỗ giáo sư =))))). Snape hơi hơi trừng lớn hai mắt, sau đó cơ hồ là dùng ngữ điệu sắc nhọn không khống chế được nói: "Ngươi tìm được quái vật trong mật thất rốt cuộc là cái gì?"

"Là Hermione, Draco cùng ta, ba người chúng ta tìm ra. Hơn nữa, chúng ta còn tìm được mật thất của Slytherin ở nơi nào?"

"Làm sao mà tìm ra được?" Snape nắm chặt áo Harry, ngón tay tái nhợt bởi vì cảm xúc kích động của hắn không thể ức chế mà khớp xương xông ra.

Harry thong thả kéo áo ra khỏi tay Snape, thoáng sửa sang lại áo một chút, "Còn nhớ rõ nơi ta lần đầu tiên nghe được thanh âm quái lạ kia, nơi biến mất cuối cùng không?"

"Phòng vệ sinh nữ ở cuối tầng hai? Chính là, ta đã tìm người đã kiểm tra. Ở đó căn bản sẻ không có cái gì kỳ quái, hơn nữa Myrtle..." Snape nói tới đây đột nhiên ngừng lại, hắn cũng nghĩ đến những gì mà lúc trước ba người Harry suy nghĩ đến.

"Myrtle chính là người bị hại ở năm mươi năm trước khi mật thất được mở ra! Nếu quái vật trong mật thất của Slytherin là tử xà, nói như vậy muốn phải mở mật thất cũng cần dùng Xà khẩu. Potter, hi vọng ngươi không bị cái gọi là dũng cảm của Gryffindor xúc động khống chế não..." Snape càng nói càng thấp, hơi thở cũng càng nguy hiểm.

"Đương nhiên không, giáo sư, ta nói, món quà Giáng Sinh này chỉ sợ cần chính ngài đi lấy, đương nhiên chúng ta sẽ hỗ trợ." Harry nở nụ cười, tuy rằng Snape không thừa nhận bất quá trong những lời y trào phúng bao hàm sự quan tâm của y với hắn, hắn vẫn có thể cảm thụ được.

Đối với Harry tươi cười, Snape lại nhíu mày, "Chúng ta?"

"Hermione, Draco còn có ta, giáo sư. Ngài sẽ không cho là không có sự hổ trợ của ta, ngài có thể tìm tới mật thất, hơn nữa mở mật thất đi? Hơn nữa, tử xà còn sống chỉ sợ sẽ càng hữu dụng đi? Tối thiểu nọc độc của nó còn có da cùng một số thứ khác có thể nhiều lần lấy, giáo sư ngài có thể tận tình thực nghiệm." Harry dốc hết sức dùng tài liệu độc dược khó được, cơ hồ có thể nói chỉ tồn tại trong truyền thuyết dụ hoặc Snape.

Snape chậm rãi đứng dậy, nhìn kỹ Harry hồi lâu sau đó mới lạnh như băng nói: "Ngươi có thể giúp ta mở mật thất, còn sau đó..."

"... Còn sau đó..."

"Giáo sư, tuy rằng ta không phải người thừa kế của Slytherin bất quá ta có Xà khẩu, có lẽ ta có thể cho xà quái nghe lệnh của ta." Harry cắt đứt những lời Snape muốn nói, nếu tùy ý Snape nói tiếp Harry tuyệt đối tin tưởng bọn họ sẽ không còn có cơ hội tiếp cận mật thất của nữa.

Hơn nữa, hắn còn cần Snape nghiên cứu một loại thuốc có thể thoát khỏi thần chú hoặc độc dược theo dõi. Như vậy là hắn có thể ngắn ngủi thoát khỏi sự giám thị của Dumbledore.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro