76-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 76

Người thứ hai trong phòng 1

"Minerva, bảo vệ tốt các học sinh, Severus, theo ta đi. Nhớ phải cẩn thận!" Tiếng của Dumbledore trong nháy mắt trở nên khủng bố, nghe quen thanh âm già nua kia luôn bao hàm lên hiền lành cùng buồn cười lại đột nhiên nghe được thanh âm khủng bố như vậy khiến Harry hơi sững sờ, lại bị giáo sư McGonagall kéo trở về.

"Giáo sư, chúng ta không thể đi. Hiệu trưởng còn ở bên trong." Harry dừng bước đứng lại. Hắn đương nhiên không phải lo lắng Dumbledore, tin tưởng nếu đối mặt chính là tử xà Dumbledore cũng có thể ứng phó được. Hắn lo lắng chính là tử xà đã nhận thức hắn.

Đối mặt phù thủy vĩ đại nhất thế kỷ này, hoặc là nói bạch phù thủy vĩ đại nhất, xác suất tử xà sống sót cơ hồ có thể không cần tính. Nếu hắn cứ đi như vậy...

Tuy rằng chính là mấy tuần ở chung nhưng Harry đối với kia có đôi khi đơn thuần gần như đáng yêu tử xà có cảm tình. Có lẽ là bởi vì nó không phải người cho nên Harry đã ở trong thời gian ngắn nhất đem tử xà trở thành bằng hữu của mình.

Một bằng hữu chân chính, bằng hữu không thể ở thời khắc mấu chốt mà bỏ qua.

"Potter, ta tin tưởng Hiệu trưởng cùng giáo sư Snape sẽ xử lý tốt hết thảy. Bọn họ sẽ bảo vệ tốt chính mình, hiện tại lưu lại chỉ có thể thành gánh nặng của bọn họ, làm cho bọn họ ở trong nguy hiểm vì phân tâm bảo hộ mấy trò." McGonagall nghiêm khắc nhìn lên ba người Harry sau đó bắt lấy Harry thúc giục: "Hiện tại lập tức rời đi, chờ ta đưa các trò lên sau ta liền lập tức trở về trợ giúp Hiệu trưởng."

Harry chần chờ một chút, sau đó ở dưới ánh nhìn kinh ngạc của Hermione và Draco gật đầu đồng ý.

Sau đó Lockhart luôn luôn trầm mặc đứng ở một bên đột nhiên mở miệng, thanh âm không phải dĩ vãng vui mừng, có thể nói là trầm ổn mà trịnh trọng tỏ vẻ hắn muốn lưu lại trợ giúp Dumbledore.

McGonagall kinh ngạc nhìn Lockhart sau đó có chút hỗn loạn gật gật đầu, kéo Harry, thúc giục Hermione cùng Draco phản hồi theo đường cũ.

Ba người ở giáo sư McGonagall làm bùa chú trôi nổi thuận lợi rời mật thất.

"Harry, làm sao bồ có thể..." Hermione kinh ngạc nhìn Harry thấp giọng nói: "Tử xà còn ở trong mật thất, làm sao bồ lại rời đi? Nếu, nếu Hiệu trưởng cùng giáo sư bị công kích thì làm sao bây giờ?"

"Tử xà sẽ không công kích giáo sư Snape, bất quá những người khác thì ta không xác định được." Draco rì rì nói, "Harry, ngươi có nghĩ tới, lấy thực lực của lão điên, tử xà cho dù là càng lợi hại cũng không có thể toàn thân trở ra hay không?"

"Draco Malfoy, Giáo sư Dumbledore là Hiệu trưởng của chúng ta!" Hermione uy hiếp gầm nhẹ, tuy rằng cô giúp Harry lừa Dumbledore một chút chuyện nhưng là chỗ sâu nhất dưới đáy lòng cô bé vẫn là thực tôn trọng Dumbledore.

Draco không để ý đến Hermione kháng nghị mà là đưa ánh mắt quẳng hướng Harry. Đối với Hermione lo lắng, hắn càng lo lắng tử xà.

Dù sao, hắn xuất thân từ gia tộc Malfoy, gia tộc Malfoy của hắn từng đứng đối diện Dumbledore cho nên càng thêm hiểu biết Dumbledore rốt cuộc khủng bố bao nhiêu. Con rắn kia đối với phù thủy thông thường mà nói là trí mạng nguy hiểm nhưng là đối với Dumbledore mà nói chỉ sợ không phải.

{Xem đi, tất cả mọi người thực lo lắng ngươi.} Harry nâng lên tay trái cười dùng xà ngữ nói, Draco cùng Hermione hơi sững sờ sau đó mới cùng nhìn về phía cánh tay Harry.

"Harry, tử xà ở cánh tay của bồ?" Hermione khẩn trương bắt bên cạnh Draco, Draco hơi hơi nhíu mày nhìn thoáng qua tay áo bị nắm nhăn lại, môi động hai cái cuối cùng lại là không nói gì.

Harry nhẹ nhàng gật đầu sau đó xốc tay áo của mình lên lộ ra tử xà lại lần nữa biến lớn bằng ngón cái, trên ánh mắt tử xà đã bịt miếng che mắt mà Harry chuẩn bị.

"Nó ở trong này, như vậy, phía dưới..." Draco chỉ lối vào mật thất sau đó tỉnh ngộ, làn da tái nhợt cũng đi theo chậm rãi hồi phục huyết sắc, "Là nó công kích Ginny Weasley còn có Huynh Trưởng Ravenclaw giúp chúng ta thoát khỏi hiềm nghi?"

Tử xà tê tê, Harry nhận chân nghe trong chốc lát sau đó lộ ra tươi cười, "Ừ, bất quá nó lợi dụng ảnh ngược ở áo giáp cho nên bọn họ cũng chỉ là bị hóa đá."

{Làm thật tốt.} Harry nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt đầu tử xà sau đó mới lại nói tiếp: "Hơn nữa, lúc trước bọn họ nhìn thấy cái bóng cũng là nó cố ý lộ ra. Nó trước đó liền trộm đi theo chúng ta về mật thất sau đó ở thời khắc mấu chốt cố ý dẫn đi Dumbledore, lúc này mới lại lần nữa thu nhỏ về tới bên cạnh ta."

"Đương nhiên, trong đường hầm ánh sáng như vậy, một con rắn nho nhỏ đương nhiên sẽ không bị chú ý." Hermione thở dài nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện chính mình thế nhưng bắt lấy tay áo của Draco, cô bé vội vàng buông ra, xấu hổ không nhìn đối phương.

"Như vậy chúng ta hiện tại chỉ phải ở lại chỗ này cùng đợi bọn họ không công mà lui sẽ tốt hơn, không phải sao?" Draco lộ ra tươi cười thoải mái, thuận tiện nhẹ nhàng phủi phủi nếp uốn trên áo choàng, dùng tư thế tao nhã đứng ở một bên.

{Người nên cho ta lên một cái tên chủ nhân.} Tử xà đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Harry tê tê.

Harry hơi sững sờ. Đi vào thế giới này lâu như vậy hắn tự nhiên biết một sinh vật trí tuệ yêu cầu một người đặt tên cho nó có ý nghĩa như thế nào. Ý nghĩa nó đã hoàn toàn trung thành với đối phương .

Tuy rằng tử xà đã biểu đạt thần phục hắn, bất quá hắn thủy chung không có chủ động nói muốn đặt tên cho tử xà bởi vì khi hắn cho rằng tử xà cũng không phải một con rắn bình thường, nó có được trí tuệ, không phải nói muốn khống chế là có thể khống chế.

{Green thế nào?} Harry mỉm cười suy tư rồi sau đó nói ra ý kiến của mình.

Tử xà thỏa mãn gật đầu, {Tốt lắm, người có thể nói cho bằng hữu của người, bọn họ cũng có thể gọi ta như vậy.}

"Harry, hai người đang nói cái gì?" Draco từ lễ Giáng Sinh sau luôn là ở chỗ Snape cấm túc càng thêm thích ứng Harry cùng tử xà đối thoại, hắn phát hiện bọn họ đối thoại một lúc, tò mò mở miệng hỏi.

"Nó để ta đặt tên cho nó, Green, thế nào?" Harry cười buông tay áo xuống nhẹ nhàng vuốt ve một chút, để Green vừa mới dưới sự kích thích độc dược cởi ra một lớp da nghỉ ngơi.

"Green?" Hermione lúc này mới lộ ra mỉm cười, "Tên thật chính xác Harry."

Ba người đợi một lúc lâu, mật thất mới lại một lần nữa mở ra, bốn người Dumbledore nối đuôi nhau mà ra. Mấy người nhìn thấy mật thất chậm rãi một lần nữa đóng lại.

"Hiệu trưởng, thế nào? Bắt được quái vật bên trong sao?" Harry khẩn trương bước từng bước tới, biểu tình trên mặt nóng bỏng mà lo lắng.

Dumbledore mỏi mệt lắc đầu, trong thanh âm bao hàm thật sâu mất mát.

"Ta nghĩ chúng ta mất đi tung tích tử xà, đối phương rõ ràng so với chúng ta càng quen thuộc đường hầm."

"Tử xà!!!" Harry, Hermione, còn có Draco ba người đồng thời kinh hô, bọn hắn thật sự là thật không ngờ, Dumbledore có thể từ một lớp da rắn trong thời gian ngắn như vậy cho ra kết luận chính xác.

Dumbledore gật đầu cũng không có kinh ngạc vì ba học sinh kinh hô, "Ta nghĩ ta đã biết những người bị hại tại sao là bị hóa đá. Minerva, ta cần trợ giúp của cô, ở từng góc rẽ của trường học đều trang bị gương. Thuận tiện đưa Hermione Granger quay về ký túc xá."

"Gương sao Albus?" Giáo sư McGonagall hiển nhiên không rõ Dumbledore vì sao yêu cầu làm như vậy, bất quá bà vẫn là trịnh trọng gật đầu, sau đó dẫn đầu rời đi."Được rồi, chúng ta đi thôi trò Granger."

Hermione nhìn Harry cùng Draco rồi đi theo giáo sư McGonagall ly khai phòng rửa mặt.

"Hiện tại, Severus có lẽ chúng ta hẳn là trước đưa trò Malfoy quay về phòng nghỉ của Slytherin sau đó quay về phòng của thầy cùng nhau nghiên cứu lớp da rắn thật lớn kia."

Snape gật đầu đồng ý, bốn người cùng nhau ly khai nơi này, đưa Draco có chút không tình nguyện tiến vào phòng nghỉ của Slytherin sau, bọn họ mới trở lại hầm của Snape.

"Potter ngươi nên đi nghỉ ngơi. Nhớ rõ, không cần lấy bất cứ lý do gì quấy rầy ta cùng Hiệu trưởng nghiên cứu." Đi vào, Snape vẫn lạnh lùng chỉ vào căn phòng Harry đã cư ngụ mấy tháng mệnh lệnh Harry trở về phòng.

Harry nhẹ nhàng gật đầu. Dù thế nào đi nữa hắn có đi theo cũng không có thể giúp đỡ cái gì còn không bằng trở về phòng nghiên cứu ma pháp mà mấy ngày qua hắn vẫn nghiên cứu. Hắn tin tưởng, lấy năng lực của Snape giải quyết lớp da của Green là chuyện đơn giản. Hơn nữa, y cũng có thể ứng phó Dumbledore.

Gần nhất Harry một mực nghiên cứu không gian ma pháp cùng thời gian ma pháp. Vì kế hoạch nghỉ hè vào hơn hai tháng sau của hắn chuẩn bị cho nên vừa vào phòng, hắn đã kêu ra gia tinh mấy ngày qua luôn luôn phụ trách một số khâu nhỏ trong cuộc sống còn có học tập trợ giúp hắn Kỳ Đa.

"Ngài Harry Potter." Nương theo sau "Ba" một tiếng vang nhỏ, Kỳ Đa đã hiện ra trước mặt Harry, dùng thanh âm lanh lảnh đặc hữu của gia tinh ân cần thăm hỏi Harry, "Buổi chiều hảo."

"Ách, chiều hảo." Harry gật gật đầu sau đó ngồi ở bên giường, "Tiếp tục đọc giúp ta quyển sách ngày hôm qua còn chưa đọc xong."

"Vâng, thưa ngài. Đây là vinh quang và may mắn của Kỳ Đa." Kỳ Đa kêu lên sau đó cầm lên quyển sách ở đầu giường, lật đến chỗ trước đó đọc cho Harry nghe.

{Chủ nhân?} Ngay khi Harry chăm chú nghe, tử xà ở trên cánh tay đột nhiên tỉnh lại gọi Harry một tiếng.

Harry hơi sững sờ sau đó cắt đứt Kỳ Đa, hơn nữa để cho nó đi về trước nghỉ ngơi.

{Xảy ra chuyện gì Green?} Harry lúc này mới xốc tay áo lên lo lắng nhìn nó.

{Vì sao trong phòng của người có hơi thở của người thứ hai? Người kia là người trước kia khống chế được ta công kích trường học.} Tử xà tê tê ngẩng đầu nhắm ngay đầu giường chỗ Harry đặt túi sách, {Lúc trước ở mật thất cảm giác cũng không phải rất rõ ràng cho nên ta không có chú ý tới. Chính là, từ tiến vào phòng của người, cảm giác nó chậm rãi cường đại, thậm chí đánh thức ta đang ngủ say. Ta cảm giác, người kia đang trở nên mạnh mẽ!}

{Trở nên mạnh mẽ?} Harry hơi sững sờ, {Ngươi nói trong phòng có một người khác?}

{Đúng vậy, chủ nhân. } Tử xà Green chậm rãi trượt xuống khỏi cánh tay Harry, rơi vào chăn mềm mại, hơn nữa thong thả bò hướng túi sách của Harry, {Chủ nhân, ta cảm giác hắn ở bên trong.}

{Kia là cặp sách của ta, bên trong có... } Harry hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng qua, mang cặp sách của mình để ra rất xa, ly khai đầu giường hơn nữa để ở xa đầu giường nhất.

{Làm sao vậy chủ nhân?} Green phát hiện Harry khác thường, tê tê quay đầu hướng Harry.

{Không có gì, chỉ là ta đã quên một chuyện rất trọng yếu mà thôi.} Harry chậm rãi thở ra một hơi sau đó mới tiếp tục hỏi Green, {Hiện tại thế nào? }

{Cơ hồ không có cảm giác, giống như người kia hổ thẹn đi xuống, chủ nhân, này rốt cuộc là chuyện gì? }

{Không có gì, chỉ là ta nhất thời sơ sẩy mà thôi.} Harry thở nhẹ một tiếng. Hắn chưa từng nghĩ đến trường sinh linh giá của Voldemort không thể để cùng một chỗ, nếu không phải Green mẫn tuệ cảm thấy Voldemort trở nên mạnh mẽ chỉ sợ cũng sẽ bởi vì hắn lơ là sơ suất mà làm cho Voldemort sống lại trước.

Nhật kí hấp thu sinh mệnh lực khổng lồ của Ginny, hơn nữa hắn ở buổi tối Giáng Sinh, lợi dụng dược hiệu của độc dược tiêu tung chưa chấm dứt, tránh Dumbledore ở Phòng Cần Thiết tìm một trường sinh linh giá vương miện Ravenclaw. Nếu luôn luôn để chúng cùng một chỗ chỉ sợ Voldemort thật sự sẽ sống lại như vậy.

Trong nháy mắt, tim Harry đập nhanh hơn rất nhiều. Từ khi sống ở đây hắn liền luôn luôn bởi vì biết rõ nội dung vở kịch mà gần như hoàn mỹ xử lý mỗi một việc chính là thật không ngờ nhất thời sơ sẩy thiếu chút nữa sẽ phá hủy hết thảy.

Xem ra, trường sinh linh giá của Voldemort không thể để cùng một chỗ.

Nhưng là để đâu đây? Mình chính là một trường sinh linh giá, vì sao ở cùng một chỗ với vương miện Ravenclaw mấy tuần cũng không có phát sinh bất cứ chuyện gì?

Chẳng lẽ, chẳng qua là bởi vì mình có sinh mạng cho nên nhật kí không thể hấp thu mảnh linh hồn nhỏ của Voldemort trong cơ thể mình? Harry ngồi ở tấm thảm mềm mại trên mặt đất bắt đầu nỗ lực tự hỏi một vài vấn đề lúc trước hắn cũng thật không ngờ.

Nguyên tác, trường sinh linh giá sẽ sinh ra các loại ảnh hưởng bất lương lên người chính là mình giống như vẫn luôn luôn bình thường, cũng không có thay đổi như nóng nảy hoặc là miên man suy nghĩ. Hơn nữa căn cứ lời Green hai trường sinh linh giá ở cùng một chỗ sẽ chậm rãi dung hợp, hoặc là nói linh hồn có lối suy nghĩ trong nhật kí sẽ chậm rãi hấp thu hết thảy năng lượng làm cho mình trở nên mạnh mẽ tuy nhiên nó cũng không sinh ra ảnh hưởng đối với mình.

Chẳng lẽ, tất cả chuyện này đều là bởi vì hắn là vật sống mà không phải là vật thể?

"Potter, ngươi đang làm gì đó?" Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Snape tối tăm nhìn người đang ngồi trên sàn nhà nhíu mày, "Chẳng lẽ ngươi đột nhiên phát hiện sàn nhà so với giường càng thêm mềm mại, hấp dẫn cái mông của ngươi?"

"Không!" Harry cười khổ bò lên, "Giáo sư, Hiệu trưởng Dumbledore đã ly khai?"

"Xác định này là da tử xà lột sau hắn liền vội vàng rời đi." Snape đi vào phòng Harry, ngồi ở bên giường nhìn thấy Harry đứng nắm thật chặt túi sách, trong mắt hiện lên nghi hoặc.

"Potter, ta nghĩ đến ngươi đã lựa chọn tin tưởng ta." Snape trong nháy mắt trở nên âm u, y đè nén lửa giận trong lòng khi bị che giấu một vài sự tình, dùng ngữ khí lạnh như băng mà không hề phập phồng trầm lặng nói, "Chính là hiện tại xem ra rõ ràng không phải như vậy!"

"Giáo sư, ngài là chỉ cái gì?" Harry khẽ nhíu mày, hắn suy tư một chút sau đó lộ ra tươi cười thoải mái, "Nếu ngài chỉ nay hôm ta cùng Draco, Hermione vì sao lại một lần tới phòng vệ sinh như vậy có lẽ này có thể giải thích."

Harry mở cặp sách, căn cứ xúc cảm chuẩn xác lấy ra nhật kí hôm nay bắt được sau đó tiến lên đưa nhật kí đến trước mặt Snape .

"Đây là..." Snape chán ghét tiếp nhận nhật kí, không thể không nói, biểu tình này thật sự ở một vài thời điểm nhìn về phía Harry giống nhau như đúc, ngón tay tái nhợt mà thon dài nhẹ nhàng lật ra vài cái phát hiện nhật ký vẫn để trắng.

"Một nhật kí trống, cũ nát có thể xưng là đồ bỏ đi, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, Potter!"

Đồ bỏ đi? Harry thiếu chút nữa cười lớn tiếng. Trường sinh linh giá của Voldemort, nhật kí bản ghi chép mười sáu tuổi chân thật hắn, Snape thế nhưng xưng là đồ bỏ đi! Điều này thật sự rất buồn cười .

"Giáo sư, ngươi nhìn kỹ tên cùng ngày." Harry nhịn ý cười xuống thấp giọng nhắc nhở.

"Nhật kí từ năm mươi năm trước thuộc một người tên là Tom Riddle." Snape "Ba" một tiếng khép lại không lưu tình chút nào đưa tới trước mặt Harry, nhật kí cách chóp mũi của Harry chỉ có khoảng một centimet."Potter, không cần bí hiểm, trực tiếp nói cho ta biết phát hiện của ngươi!"

"Nói thực ra, ta cũng không biết nhật kí này rốt cuộc có tác dụng gì, thậm chí trước khi giáo sư nói nhật kí là thuộc Tom Riddle, ta chỉ biết là nhật kí này là từ 'Năm mươi năm' trước." Harry yên lặng.

Nghe ra trọng âm trong lời nói của Harry, hai mắt đen thùi của Snape nguy hiểm híp lên, "Lần trước mật thất bị mở ra chính là phát sinh ở năm mươi năm trước."

"Được rồi, hơn nữa tên Tom Riddle này ta cũng có chút ấn tượng, Ron bị cấm túc chính là bị Filch phái đi lau huy chương trong phòng triển lãm, trong đó một cái chính là thuộc Tom Riddle." Harry khóe môi chậm rãi hướng lên trên lộ ra răng nanh trắng tinh.

"Nhìn dáng vẻ đắc ý ngu xuẩn kia của ngươi thì ngươi hẳn là cho rằng có thể từ nhật kí biết năm đó rốt cuộc là ai mở mật thất ra?" Snape trào phúng khiến tươi cười của Harry chậm rãi thu liễm, hắn thấp giọng nói: "Không, ta cảm thấy được có thể theo hắn nào biết một ít chân tướng. Giáo sư, ngươi có biết Tom Riddle lấy được là loại huy chương gì sao?"

"Cái gì?"

"Đặc thù cống hiến, giáo sư. Ngài là giáo sư trong trường, hơn nữa còn là viện trưởng một nhà, như vậy ngài có thể nói cho ta biết rốt cuộc làm cái gì mới có thể được đến đặc thù cống hiến này ý không rõ nhưng là lại có vẻ phá lệ trọng yếu sao?" Harry nhíu mày, hỏi ra một vấn đề được miêu tả sinh động.

"Có lẽ, bởi vì hắn bắt được người mở mật thất." Thanh âm Snape bắt đầu trở nên trầm thấp thật sự bắt đầu tự hỏi.

(Có lẽ hắn mưu sát Myrtle, vậy nhất định khiến tất cả mọi người cảm thấy vừa lòng đẹp ý... câu này trích từ HP2 chương mười ba nhật kí tuyệt mật, đơn giản không thể không nói, đôi khi, Ron càng thích hợp làm một dự ngôn gia) Harry đột nhiên nhớ lại nguyên tác Ron nói qua những lời này sau đó cười.

"Potter, đưa nhật kí cho ta!" Snape đưa tay tiếp nhận nhật kí mở ra đặt ở trên giường, xuất đũa phép nhắm ngay trang trống, thấp giọng nói: "Vội vàng lộ ra!"

Nhật kí không có một tia biến hóa, Snape dùng thử mấy câu thần chú khác, chính là nhật kí vẫn là một mảnh trống không.

"Giáo sư, có lẽ nhật kí này không thể dùng phương pháp thông thường xem." Cảm giác Snape thử không sai biệt lắm Harry thản nhiên mở miệng.

"Cái gì?" Snape khóe miệng vặn vẹo cười trào phúng, nhìn về phía Harry, "Chẳng lẽ, ngươi muốn nói cho ta người mù mới có thể nhìn nội dung nhật kí?"

"Không phải, chỉ là ta cảm giác được nhật kí có một loại ma pháp khác dao động. Có lẽ, chúng ta hẳn là thử dùng biện pháp nói chuyện tới hỏi nhật kí rốt cuộc ở năm mươi năm trước phát sinh qua cái gì."

"Sách!" Snape ngoài ý muốn nhìn Harry, "Chẳng lẽ ngươi nhận thức một người làm nhật kí, so với ngươi có đại não thế nhưng có thể trở về đáp vấn đề của mọi người?"

Harry cười khổ. Hắn không rõ hắn rốt cuộc làm gì biểu hiện không có não. Kỳ thật, đề nghị của hắn vốn liền thuộc loại là không có não mới nói ra, bất quá lại là biện pháp đọc nhật kí.

"Dù sao giáo sư cũng không có sử dụng được pháp thuật, không bằng thử xem biện pháp ta nói như thế nào." Harry nói xong từ trong túi xách lấy ra bình mực nước cùng bút lông chim.

Snape trừng Harry hồi lâu sau đó mới hung tợn tiếp nhận, "Potter, ta cảnh cáo ngươi, ngươi tốt nhất cầu nguyện biện pháp này thật sự dùng được bằng không ta nhất định sẽ cấm túc ngươi vì đề nghị vô căn cứ này."

Harry hơi sững sờ sau đó mới nghĩ đến một vấn đề, có lẽ mười sáu tuổi Tom Riddle không có ma pháp cao như Voldemort, bất quá lòng cảnh giác của hắn hẳn là sẽ rất mạnh. Nếu như là Snape viết có lẽ Tom Riddle căn bản là sẽ không đáp lại y để tránh cho nguy hiểm không biết, Harry tin tưởng Tom Riddle sẽ lựa chọn như vậy.

Nhất định phải là một người có thể dẫn lòng hiếu kỳ của Tom Riddle, để cho hắn không để ý nguy hiểm cũng muốn thử thăm dò tiếp xúc một chút.

Người này đương nhiên chính là hắn, từng đả bại qua Tom Riddle mà nói, là tương lai hắn Harry Potter .

"Nếu như vậy giáo sư có thể để ta viết hay không?" Harry thấp giọng đề nghị, Snape đang không muốn làm chuyện ngu như vậy vì thế không chút nghĩ ngợi nhét nhật kí vào trong tay Harry, hơn nữa đưa bút lông chim đã dính mực.

Harry ngồi ở trên thảm sau đó ở nhật kí viết xuống một hàng chữ.

( Xin chào, ta là Harry Potter. )

Snape có chút không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng, sau đó trừng lớn hai mắt, nhìn thấy bút tích của Harry chậm rãi biến mất ở nhật kí sau đó lại toát ra một hàng chữ mơ hồ cảm thấy được có chút quen thuộc.

"Xin chào Harry Potter. Ta tên là Tom Riddle. Ngươi sao có được nhật kí của ta?" Snape dùng thanh âm không dám tin lướt nhẹ qua câu trả lời của nhật kí.

Harry mỉm cười sau đó nhanh chóng nói tiếp. Cũng như Harry đoán trước, nhật kí Tom Riddle trả lời Harry, hơn nữa nhắc tới một ít sự kiện khủng bố từng phát sinh ở Hogwarts bị giấu diếm.

Tiếp theo, Harry hỏi về sự kiện mật thất, hỏi nhật kí lúc trước rốt cuộc là ai mở mật thất.

"Ta có thể mang ngươi nhìn được không?" Snape nhíu mày, "Mang bọn ta nhìn như thế nào?"

(Có thể mang bạn của ta cùng đi không?)

Nhật kí lặng im hồi lâu cuối cùng đáp ứng yêu cầu của Harry (Được rồi, các ngươi đứng ở trước nhật kí.)

Snape vội vàng đứng dậy, y mới vừa đừng trước nhật kí thì nhật kí liền xuất hiện một cái cửa sổ nhỏ. Không đợi hai người kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra bọn họ liền hướng nghiêng tới trước, đầu ngã vào một trang nhật kí, tiến nhập một mảnh xoay tròn cùng quang ảnh.

Harry kéo Snape đứng vững sau đó mới thấp giọng nói: "Giáo sư, chuyện gì đã xảy ra?"

"Chúng ta tiến nhập trí nhớ Tom Riddle." Snape bình tĩnh phân tích, "Hơn nữa là ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng, ở trước mặt của chúng ta ngồi chính là Hiệu trưởng Hogwarts trước Dumbledore, Armando Dippet."

Vừa lúc đó, cửa bị gõ mấy tiếng. Sau đó là một thanh âm suy yếu vô lực vang lên, "Tiến vào."

Cửa theo tiếng mở ra sau đó Harry cảm giác được, Snape bị hắn giữ chặt cả người cứng ngắc lại, hơn nữa, hắn có thể cảm nhận được phía dưới trường bào của phù thủy, mỗi một tấc cơ thể buộc chặt còn run nhè nhẹ.

"Giáo sư?" Harry bắt lấy tay Snape thấp giọng kêu lên, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Snape không có nghe được lời Harry nói, thậm chí không có cảm giác tay của mình bị Harry bắt lấy, y chỉ là lẳng lặng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn người hiện ở trước mặt y, thiếu niên tên Tom Riddle mười sáu tuổi.

Hắn thật giống một người a! Nam nhân y nghĩ tới liền nhịn đau không được hận, nhịn không được run rẩy!

Hồi lâu, Snape mới thở một hơi phục hồi tinh thần lại mà lúc này đây hắn đã bị Harry lôi kéo dẫn tới hiện trường Tom Riddle bắt Hagrid.

"Là hắn! Không ngờ là hắn!" Snape thấp giọng quát sau đó một trận thiên toàn địa chuyển, Harry cùng Snape về tới phòng Harry.

"Giáo sư, ngươi cũng rất giật mình, không ngờ người lúc trước mở mật thất ra là Hagrid?" Harry như cũ bắt lấy tay Snape, biết rõ còn cố hỏi.

Snape đột nhiên đứng dậy, Harry cũng đứng lên theo.

"Potter, mang nhật kí, chúng ta muốn đi tìm Hiệu trưởng. Ta tin tưởng chuyện này trừ hắn ra không ai có thể xử lý tốt!" Snape hoàn hồn trấn tĩnh lại lập tức làm lựa chọn sáng suốt nhất đối tình huống lúc ấy.

Chương 77

Mất nhật kí

Harry cơ hồ có thể nói là bị Snape cứng rắn kéo ra khỏi gian phòng của mình.

"Giáo sư, bình tĩnh!" Phát hiện lực lượng hiện tại của mình thật sự là không thể đối kháng Snape, Harry đành phải chọn dùng biện pháp càng dã man, lớn tiếng rống, "Bình tĩnh!"

Snape đột nhiên dừng lại, Harry nhất thời không khống chế tốt thân thể, thế nhưng ở quán tính tác dụng lập tức vọt vào trong lòng Snape khi y quay người lại.

"Ân, giáo sư." Harry nhíu mày xoa nhẹ mũi bởi vì đụng vào bụng rắn chắc của Snape mà đau đớn, lúc này mới dùng thanh âm vững vàng nhất nói, "Giáo sư, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nếu như là bởi vì năm mươi năm trước mở mật thất chính là Hagrid, ta tin tưởng, lần này tuyệt đối không phải hắn."

"Potter, ngươi, cái tên ngu ngốc này! Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng Hagrid bán khổng lồ chính là người thừa kế Salazar Slytherin sao?" Snape nhíu mày nhìn Harry thấp giọng quát.

Harry trong lòng cười trộm, chính là trên mặt lại giả vờ bộ dạng khó hiểu.

"Như vậy giáo sư ngài rốt cuộc là vì sự tình gì mà có vẻ, như vậy, ách, thất kinh?" Harry thật cẩn thận chọn lựa từ, bất quá nghĩ như thế nào đều cảm thấy được biểu hiện của Snape chỉ có thể dùng từ thất kinh để hình dung. Cho tới bây giờ hắn đều chưa từng gặp qua Snape thất thường như vậy, không lạnh tĩnh.

Thần kỳ Snape cũng không tức giận vì những gì Harry nói mà y ngược lại đột nhiên lãnh tĩnh trở lại, này mới phát hiện tay bọn hắn nắm chặt nên hai người nhanh buông lỏng đối phương.

"Potter, có lẽ lấy não ngươi ngây thơ mà đáng thương cũng không thể phát hiện chuyện gì xảy ra ở trong nhật ký bất quá ta lại biết." Snape không khách khí trào phúng Harry, "Ngươi có biết Tom Riddle rốt cuộc là ai sao?"

"Năm mươi năm trước người đặc thù cống hiến cho trường." Harry bình thản nói, "Chẳng lẽ giáo sư nhận thức hắn? Nhưng ngài rõ ràng đối tên này không có một chút ấn tượng."

Snape nhíu mày, hoảng sợ trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất.

"Ta là không biết hắn từng dùng qua tên này bất quá ta lại biết hắn rốt cuộc là ai? Tom Riddle, thật không ngờ hắn từng còn có một cái tên như vậy." Thanh âm của Snape chỉ to hơn thì thầm một chút, chính là Harry lại nghe được rất rõ ràng.

"Giáo sư, ngài nhận thức Tom Riddle, hắn rốt cuộc là ai?" Harry chần chờ một chút, sau đó nhíu mày trực tiếp đoán: "Để ngài biết đến trong nháy mắt khiếp sợ cùng kinh hoảng như vậy, chẳng lẽ, hắn là —— Voldemort?"

"Potter, không được nói tên của hắn!" Snape cắn răng, "Bất quá, ngươi đoán không có sai, Tom Riddle, chính là Chúa Tể Hắc Ám. Potter, xem ra đầu óc của ngươi cũng không giống ta suy nghĩ quá cằn cỗi."

Harry thở dài mà Snape thì hít một hơi thật sâu, dùng thanh âm đã khôi phục bình tĩnh nói: "Harry, chuyện này liên lụy đến Chúa Tể Hắc Ám, như vậy bất kể như thế nào chúng ta đều phải nói cho Dumbledore. Coi như ngươi đối với một vài hành vi của cụ không ủng hộ, bất quá không thể phủ nhận cụ là một bạch phù thủy vĩ đại, mà quyển nhật kí trong tay ngươi vô luận như thế nào đều hẳn là vật phẩm nghệ thuật hắc ám của Chúa Tể Hắc Ám chế tạo ra khi còn là học sinh."

"Vật phẩm nghệ thuật hắc ám?" Harry theo bản năng hỏi Snape, "Giáo sư, ngài nhận thức một người có thể có trật tự đối thoại cùng người, có thể dẫn người chứng kiến trí nhớ của hắn là dạng nghệ thuật hắc ám gì?"

"Này liền cần thảo luận cùng Hiệu trưởng, Potter. Hiện tại mang nhật kí theo ta cùng đi gặp Hiệu trưởng. Không để cho ta nói lần thứ hai, cũng không muốn thử thay đổi quyết định của ta." Snape một lần nữa bắt được bả vai Harry, lôi kéo hắn liền đi ra cửa.

"Ta sẽ không cố gắng thay đổi quyết định của ngài nhưng là, chính là nhật kí được không?" Harry thấy không thể thay đổi quyết định của Snape lập tức nhắc nhở Snape, không muốn nói cho Dumbledore quá nhiều chuyện.

Snape mở cửa phòng, quay đầu lại nhìn Potter, "Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là một người lắm miệng Potter?"

Harry ngậm miệng, thành thành thật thật đi theo Snape hướng tới phòng làm việc của hiệu trưởng.

Chính là Dumbledore không có trong phòng làm việc.

"Giáo sư Snape, ngươi mang theo Potter tìm Hiệu trưởng có chuyện gì không?" Hai người lúc đi ra gặp giáo sư McGonagall, bà kinh ngạc nhìn Snape cùng Harry, sau đó ánh mắt đã rơi vào tay Snape kềm chế bả vai Harry.

Phát hiện ánh mắt của McGonagall, tay Snape đột nhiên run một chút nhưng là không có ngốc lập tức thu tay về ngược lại hỏi: "Hiệu trưởng ở nơi nào, ta có việc gấp, về người kia."

"Người kia, Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy sao?"

Snape gật đầu, McGonagall lập tức thực hút một hơi lạnh, "Giáo sư Snape thầy xác định?" Bà hét lên một tiếng sau đó đột nhiên đó ngữ khí trở nên thực suy yếu, "Được rồi, Hiệu trưởng cùng bộ trưởng Fudge đi đến phòng nhỏ của Hagrid."

Snape vội vàng cảm ơn sau đó cầm tay Harry chạy tới phòng nhỏ của Hagrid, mà vội vàng đuổi kịp y Harry đi nhanh, đã muốn đoán tới đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra.

Chuyện công kích, Dumbledore cùng Fudge, phòng nhỏ Hagrid. Tất cả chuyện này đều ám chỉ một việc chính là không biết Malfoy có thể xuất hiện vào hôm nay hay không. Draco có gửi một phong thơ cho phụ thân của hắn hay không, mà Lucius Malfoy lại có bắt lấy cơ hội này hay không.

Chờ bọn hắn đuổi tới phòng nhỏ của Hagrid bên Rừng Cấm, vừa lúc nghe được Hagrid lớn tiếng kêu, "Không được! Nếu mang Giáo sư Dumbledore đi, nhóm phù thủy xuất thân Muggle sao có một chút đường sống nào. Rất nhanh sẽ có vụ giết người!"

"Hagrid," Tiếng của Dumbledore phá lệ bình tĩnh, "Còn có Severus, Harry và các giáo sư khác nữa. Yên tâm nếu ban giám đốc hi vọng ta đi, Lucius, ta đương nhiên sẽ nhường chỗ lại."

"Chính là ——" Fudge lắp bắp.

Đôi mắt Dumbledore sáng ngời có thần quay đầu nhìn về phía ánh mắt xanh bụi lạnh lùng của Lucius nói: "Bất quá, chỉ khi mọi người ở đây đều phản bội ta, ta mới tính là chân chính rời đi trường này. Các người còn có thể phát hiện, ở Hogwarts này người xin giúp đỡ luôn có thể được đến trợ giúp."

Ở Snape suy tư trầm mặc cùng Harry không cố ý trầm mặc, Dumbledore cùng Hagrid lần lượt ly khai trường học, chỉ còn lại có con Fang mà Hagrid nuôi ở đó sủa, quanh quẩn ở chỗ trống trải.

Tháng hai đại biểu cho lễ tình nhân tai nạn rất nhanh đã trôi qua, không đề cập tới ngày đó đã phát sinh đủ loại chuyện hỗn loạn, cuộc sống thực bình tĩnh tiến nhập tháng ba. Cái gọi là bình tĩnh chính là chỉ không còn có phát sinh công kích gì, có thể là sau khi mất đi đôi mắt trốn từ một nơi bí mật gần đó giám thị hắn, một tháng này Harry trôi qua cũng phấn khích hơn nhiều.

Hôm nay, hắn lại cùng Hermione, Draco đi tới Phòng Cần Thiết ở tầng tám. Từ khi phát hiện trong phòng này có thể căn cứ theo yêu cầu xuất hiện rất nhiều sách về các loại ma pháp sau, Hermione liền mê nơi này, không hề mỗi ngày ở lại trong thư viện. Mà Draco cũng thường xuyên ở chỗ này nghiên cứu độc dược, thuận tiện ở Harry cung cấp dược liệu dưới, giúp hắn chế tạo rất nhiều độc dược.

"Harry ta không rõ vì sao ngươi cần nhiều thuốc Đa Dịch như vậy, còn có thuốc tăng linh, ở trường học ngươi căn bản là không dùng được mấy thứ này." Draco một bên thật cẩn thận nhìn Độc Dược trong vạc sắp ngao chế thành công, vừa hướng phía sau nhìn Harry đang nỗ lực nghiên cứu không gian ma pháp, cố gắng khuếch trương cái ba lô.

"Ta giúp ngươi cung cấp tài liệu, cho ngươi nghiên cứu Độc Dược mà giáo sư căn bản là sẽ không cho phép chúng ta nghiên cứu, chẳng lẽ không được?" Chân chính ở chung Harry mới biết được Draco rốt cuộc si mê độc dược đến cỡ nào, hơn nữa lại thiên phú cao bao nhiêu.

Hắn bất quá là dùng thủ pháp tinh chuẩn ngao chế độc dược mà thôi, bất quá Draco thì trong phần lớn thời gian là dựa vào một loại có thể xưng là bản năng giác quan thứ sáu đến chế tạo độc dược, cho nên độc dược hắn chế tạo ra có thể xưng là hoàn mỹ.

Thật không hỗ là con đỡ đầu của thiên tài độc dược Snape. Nghĩ đến Snape, Harry không khỏi dừng tay, thở dài một tiếng. Từ khi Dumbledore rời đi trường học sau, Snape đã thu bản nhật ký kia làm hắn không có nhiều cơ hội đi nghiên cứu trường sinh linh giá thứ nhất của Voldemort, nhật kí cùng các trường sinh linh giá khác không giống.

"Harry, ngươi còn đang suy nghĩ nhật kí kia? Không cần nghĩ nữa, Giáo sư Snape rất đúng, vật phẩm nghệ thuật hắc ám nguy hiểm như vậy, thật sự không phải chúng ta học sinh năm thứ hai có thể đối phó." Hermione ngẩng đầu nhìn Harry thấp giọng khuyên nhủ.

"Ta chỉ là muốn biết vì sao quyển nhật kí kia có thể giống người trả lời các vấn đề, đối thoại. Nếu không là bởi vì kia là một quyển nhật kí, ta còn nghĩ đến kia là một người hoặc là một u linh." Harry nỗ lực muốn nói với hai người bạn mà hắn cũng nhận được hiệu quả mà hắn muốn.

"U Linh?" Draco dừng tay, buông hết thảy đi tới bên người Harry, "Ngươi có thể tiếp tục cẩn thận nói một chút nhật kí là thế nào sao? Chính là ngươi phía trước cùng nhật kí đối thoại, Harry."

Hermione cũng buông sách đi tới bên người Harry, ba người ngồi ở ba sườn quanh bàn nhỏ đặt ba lô. Harry cẩn thận giảng thuật cả quá trình, một chút cũng không có bỏ qua.

"Có lẽ, ta biết đây là chuyện gì xảy ra ." Draco có chút không xác định nói sau đó nhanh chóng đứng dậy, đi đến giá sách thật lớn ở góc tường, lên cây thang ở nơi cao nhất tìm hồi lâu sau đó rút ra một quyển dày có thể trực tiếp đập ngất người rồi vội vàng trở lại bàn, đẩy ba lô mà Harry thực nghiệm để sách xuống.

"《Nghệ thuật hắc ám từ xưa》, Draco Malfoy, bạn nghiên cứu nghệ thuật hắc ám?" Giọng nói của Hermione lộ ra nghiêm khắc cùng hơi hơi chán ghét.

"Đừng ngây thơ như vậy Hermione Granger. Bất kể là nghệ thuật hắc ám vẫn là bạch ma pháp, xét đến cùng sai lầm là do người sử dụng, không quan hệ đến tính chất của ma pháp." Trong giọng nói Draco mang theo một tia không kiên nhẫn, hắn nhanh chóng mở ra quyển sách vốn rất nặng này hồi lâu mới dừng lại.

"Nơi này, thực hàm hồ nhắc tới phương pháp chế tạo một vật phẩm nghệ thuật hắc ám, mơ hồ nhắc tới giống như có quan hệ cùng linh hồn. Ta nghĩ, có lẽ nhật kí vốn là giam giữ một linh hồn cho nên mới giống như u linh đối thoại với ngươi." Draco có chút không xác định đảo quyển sách kia sau đó lại đổ lên trước mặt Hermione để Hermione xem.

Hermione thở từ chậm rãi dồn dập lên, "Ba!" Nàng dùng sức khép sách kiên định đứng lên.

"Harry, chúng ta hiện tại hẳn là đi tìm các giáo sư, đem thứ chúng ta tìm được nói cho bọn họ biết."

"Tìm ai đây? Người duy nhất Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy sợ hãi chính là Dumbledore, chính là hiện tại Dumbledore không ở trường học, Harry." Draco nhìn thoáng qua Harry, cuối cùng ý thức được Hermione còn ở nơi này không nói đến, trước Dumbledore sở dĩ sẽ bị hắn nhờ phụ thân cầm đầu ban giám đốc bức đi, là bởi vì hắn và Harry ở giữa hợp tác bí mật.

"Biết nhật kí cũng chỉ có bốn người cậu nói chúng ta nên tìm ai?" Harry đứng dậy, thu hồi đũa phép của mình nói: "Thu thập hạ mấy thứ này, cầm quyển sách, chúng ta đi tìm giáo sư Snape."

Kỳ thật, mấy ngày này, Harry luôn luôn lo lắng Snape bảo quản nhật kí. Nhật kí có thể nói là một cái trường sinh linh giá nguy hiểm nhất của Voldemort, nó có thể thông qua đối thoại hấp thu và sử dụng sinh mệnh lực, mà Snape, Harry thật sự không biết, y có thể lén nghiên cứu nhật kí hay không, thậm chí đối thoại với nhật kí để lấy được càng nhiều tin tức.

"Bang bang!" Ba người dùng sức gõ cửa hầm của Snape. Cửa mở ra, vẻ mặt Snape tối tăm nhìn ba người trước mặt, cuối cùng ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người Harry.

"Potter, ta giống như đã nhắc nhở ngươi, hôm nay không cần quấy rầy ta. Ta đang chế tạo độc dược trị liệu ánh mắt cho ngươi! Nếu ngươi không muốn uống thuốc xuất hiện cái gì đó thì tốt nhất có một lý do quấy rầy ta để cho ta tin." Snape lạnh như băng dùng thanh âm như thì thầm tê tê uy hiếp Harry, hơn nữa một chút cũng không có tính toán để ba người bọn họ vào cửa.

"Giáo sư, là về nhật kí kia, chúng ta tìm được một manh mối hữu dụng, lý do này có đủ hay không?"

"Nhật kí?" Snape đột nhiên nghiêng người, "Vào đi!" Hắn mệnh lệnh ba người, ba người nối nhau vào.

"Nói đi, các ngươi rốt cuộc đã phát hiện cái gì?" Snape ngồi ở bàn làm việc của y, uy hiếp nhìn ba người đối diện. Ba học sinh năm thứ hai thế nhưng có thể phát hiện bí mật của nhật kí, y thật sự là có chút không tin. Bất quá, nếu mấy đứa có thể phát hiện mật thất Slytherin, phát hiện trong mật thất quái vật là cái gì, kia hiện tại lại chiếm được manh mối về nhật kí cũng không tính là rất kỳ quái, Snape có chút trào phúng nghĩ đến.

"Giáo sư, ngài xem này!" Hermione ở Harry thúc giục, mở quyển sách trong tay, sau đó để lên trước mặt Snape.

"Đây là ——" Snape xem qua nội dung, cũng vô pháp bảo trì bình tĩnh, y đột nhiên đứng dậy vọt vào phòng thí nghiệm.

Cho dù là ở bên ngoài, Harry cũng nghe đến thanh âm trong phòng thí nghiệm. Hắn có chút bất an thay đổi vị trí, còn chưa rời đi ghế, Snape liền lại vọt trở về.

"Potter, ngươi có tiến vào phòng thí nghiệm của ta hay không, hơn nữa không có trải qua sự cho phép của ta liền cầm nhật kí?" Snape nghiêm khắc đến khủng bố quát.

"Không, ta không có." Harry sửng sốt, sau đó trừng lớn hai mắt màu xanh biếc.

"Giáo sư, ngươi không cần nói cho chúng ta biết, nhật kí kia không thấy đi?"

Chương 78

Người trộm nhật kí 1

Snape lo lắng nhìn Harry sau đó gật đầu,"Đúng, nhật kí không thấy."

"Trời ạ!" Hermione cùng Draco ở phía sau Harry nhất tề hút một hơi mà Harry thì sửng sốt sau đó nhanh chóng hướng tới phòng mình, so với phía trước Snape đi về phía phòng thí nghiệm, Harry cũng không có vẻ càng trấn định một chút thậm chí bởi vì vội vàng, hắn không kịp dùng ma lực dò đường, dọc theo đường đi chật vật liên tiếp đụng phải hai cái sô pha rồi mới đến trước cửa phòng của mình.

Snape lúc này tới, mặt sau là Hermione và Draco khẩn trương khó hiểu.

"Potter, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Snape ở phía sau Harry lớn tiếng hỏi hắn chính là Harry chẳng quan tâm đáp lời, vọt tới đầu giường sau đó mở tủ đầu giường ngày thường để nước, đưa tay lướt qua chỗ để sách tìm.

Trong nháy mắt, ba người khẩn trương, lo lắng nhìn chằm chằm Harry phát hiện, khuôn mặt Harry vốn đang hồng nhuận trong khoảnh khắc đó trở nên tái nhợt vô cùng, hơn nữa mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh.

Harry cứng đờ bởi vì hắn không sờ thấy gì, nơi vốn để vương miện của Ravenclaw hiện tại đã không có vật gì .

Nghĩ đến Green từng nói với mình hai cái trường sinh linh giá để cùng một chỗ sẽ chầm chậm trở nên mạnh mẽ, Harry thế nhưng không bị khống chế khẽ run lên.

"Potter!" Snape ngồi xổm, đưa tay nắm chặt vai Harry, "Potter, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Harry chậm rãi thu tay về, nỗ lực làm cho mình không cần kinh hoảng như vậy.

"Không có việc gì, giáo sư, ta không sao, ngài có thể buông ta ra." Harry lạnh lùng đáp lại, cũng lại chậm rãi đứng lên.

Nghe được Harry nói, Snape chẳng những không yên tâm mà ngược lại càng lo lắng Harry Potter trước mắt, thoạt nhìn cùng bình thường hoàn toàn không giống, lạnh như băng.

Hai tay của y dùng sức buộc Harry đối mặt với mình, "Potter, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nói cho ta biết!" Giọng nói mang theo mãnh liệt mệnh lệnh khiến Harry thoáng bình tĩnh một chút, hắn ngẩng đầu, ánh mắt vô thần trở thành màu xanh thẫm thẳng tắp đối diện với hai mắt Snape.

Cho dù là biết mù Harry cũng không có hiện ra vẻ mặt như thế, có thể xưng là chết lặng. Snape hơi hơi run rẩy nhưng là vẫn là nhiều năm qua hoàn mỹ ngụy trang vẫn để cho thanh âm của y thực vững vàng, mang theo một chút gì đó mà chính y đều không có phát hiện làm yên lòng Harry.

"Potter, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, ngươi có thể nói ra." Bỗng nhiên cảm giác mình nói quá mức ôn hòa, Snape lại nói tiếp, "Không cần lỗ mãng xúc động tự đại chủ nghĩa anh hùng Gryffindor!"

Harry chậm rãi bình thản, hắn cúi đầu, thấp giọng nói: "Các ngươi tùy ý ngồi." Nói xong hắn dẫn đầu ngồi ở trên giường, thiếu chút nữa làm Snape giữ vai hắn ngã.

Hermione cùng Draco liếc nhau, sau đó ngồi ở một bên ghế mà Snape cuối cùng chỉ có thể lựa chọn giường hoặc là sàn nhà.

Y chần chờ một chút rồi ngồi ở trên giường, bất quá lại theo bản năng giữ khoảng cách với Harry.

"Giáo sư, ngài xác định nhật kí Tom Riddle không thấy?"

"Đúng, ta khẳng định ta không nhớ lầm nơi ta để nhật kí. Bất quá, này với biểu hiện dị thường của ngươi có quan hệ gì?" Snape hoài nghi nhíu mày, "Chẳng lẽ ngươi cũng mất cái gì? Không phải là nhật kí thầm mến nữ sinh râu ria gì đó đi?"

"Không, là Green phát hiện, mang theo hơi thở cùng cùng một dạng với nhật kí Tom Riddle, một cái vương miện. Ta giấu cái kia vương miện ở tủ đầu giường, hiện tại không thấy." Harry thong thả giảng ra phát hiện khiến mình hoảng sợ, não lại bắt đầu vận chuyển.

Hắn đang nghĩ rốt cuộc là ai có thể từ trong phòng Snape trộm đi thứ đó, ai có động cơ này.

Cho nên hắn không có chú ý tới bên cạnh Snape bởi vì những gì mình nói mà cả người tản ra áp suất thấp hơi thở nguy hiểm.

"Potter, vật nguy hiểm như vậy ngươi lại không giao cho ta? Ngươi lại dám một mình giấu bên người! Ngươi rốt cuộc có não hay không, có biết rốt cuộc cái gì là nguy hiểm hay không? Cũng là não ngươi vừa mới có chút tác dụng lại bị ngươi nhét sang một bên!" Snape hơi hơi thở dốc sau đó lại tiếp tục vô tình trào phúng Harry, "Ngươi hẳn là đã biết Tom Riddle rốt cuộc là ai, đó là Chúa Tể Hắc Ám, thứ có hơi thở của hắn, chẳng lẽ ngươi sẽ ngây thơ cho đó là một món đồ bình thường, có thể để ở tủ đầu giường làm đồ chơi sao?"

"Không, giáo sư." Cảm nhận được Snape vẩy nọc độc ra xung quanh, Harry thế nhưng cảm thấy được chậm rãi bình thản, không khỏi lộ ra thản nhiên tươi cười. "Ta không đem vương miện kia giao cho ngài, đầu tiên là bởi vì ta cũng không xác định kia đến cùng có phải thứ gì đó của Voldemort hay không, thứ hai là Green nói cho ta biết, khi vương miện cùng nhật kí để cùng một chỗ, nó có thể cảm nhận được bên trong nhật kí hơi thở của Voldemort trở nên mạnh mẽ hơn cho nên, ta mới để lại vương miện."

Kết quả, thật không ngờ cả hai cùng bị mất. Nghĩ đến người trộm những thứ này, trong lòng Harry liền phát lạnh. Nếu để cho nhật kí hấp thu năng lượng bên trong vương miện —một mảnh nhỏ linh hồn của Voldemort, hậu quả kia quả thực là khó lường.

Mà một trong những kết luận cuối cùng chính là Voldemort sống lại dưới tình huống hắn hoàn toàn không chuẩn bị tốt!

Cả gian phòng đều bởi vì những lời Harry nói mà lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Tất cả mọi người nghĩ tới hậu quả kinh khủng khi thứ kia bị mất lúc.

Hồi lâu, Hermione mới khô cằn mở miệng, "Giáo sư, Harry, hiện tại quan trọng nhất là tìm được người trộm những thứ này."

Harry gật đầu sau đó thấp giọng nói: "Lần kiểm tra cuối cùng của ta là ở đêm qua. Giáo sư, lần cuối cùng ngài thấy nhật kí là lúc nào?"

Snape trầm mặc trả lời Harry.

"Buổi sáng hôm nay, trước khi đi đại sảnh đường ăn sáng."

"Vậy hôm nay là ngày những thứ kia mất, hơn nữa là ở trước lúc giáo sư dạy xong trở lại hầm. Buổi sáng khi chúng ta rời hầm sau, trong khoảng thời gian này, đại bộ phận đệ tử đều đi học căn bản sẽ không có cơ hội tiến vào nơi này trộm." Harry hơi hơi nhếch khóe môi.

Mà Hermione thì hưng phấn mở to hai mắt nhìn tiếp tục phân tích.

"Nói cách khác, chỉ cần chúng ta có thể tìm trong khoảng thời gian này ai không đi học đồng thời cũng không ở cùng người khác liền biết người trộm đồ."

"Ngươi đã quên một chuyện trọng yếu Hermione Granger." Draco rì rì nhắc nhở, khuôn mặt tái nhợt lộ vẻ châm chọc tươi cười ngạo mạn, "Trộm đồ không nhất định là đệ tử cũng rất có thể là giáo sư."

"Draco Malfoy, đó là giáo sư, làm sao có thể..." Hermione thét chói tai mà Draco khinh thường cười lạnh cắt đứt lời của cô bé, "Hermione Granger, chẳng lẽ ngươi cho là toàn bộ giáo sư đều là thánh nhân sao? Ngẫm lại Lockhart tên ngu ngốc kia!"

Hermione bị Draco ế một chút, có chút xấu hổ cúi đầu xuống. Sau đó, Snape mới thong thả mở miệng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

"Ta nghĩ ta hẳn là tin tưởng các ngươi cũng không có đem chuyện nhật kí nói cho người thứ năm biết đúng không?"

Ba người đồng thời gật đầu, Snape lúc này mới lạnh như băng nói: "Như vậy, phạm vi chúng ta cần tra liền rút nhỏ rất nhiều. Từng tại phòng thí nghiệm của ta gặp qua nhật kí Tom Riddle chỉ có ba. Gilderoy Lockhart, Minerva McGonagall còn có Percy Weasley."

"Percy?" Hermione cùng Harry đồng thời kinh hô, sau đó Hermione thấp giọng lẩm bẩm: "Không, không có khả năng. Anh ấy là Huynh Trưởng, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy."

"Hermione Granger, ngươi có phải biết cái gì về Weasley hay không?" Draco trong thanh âm bao hàm lên một loại cảnh giác.

Hermione tràn ngập chần chừ còn không xác định.

"Ta nghe nói Huynh Trưởng sáng hôm nay không đi học nói là đi bệnh thất xem Ron cùng Ginny.

"Chỉ cần hỏi Pomfrey một chút xem hắn có đi bệnh thất hay không, nếu đi thì ở đó bao lâu là biết ngay." Snape lạnh như băng nói, "Gilderoy Lockhart sáng hôm nay có năm thứ ba cùng năm thứ năm." Nói tới đây Snape cười trào phúng, "McGonagall cũng có lịch dạy năm nhất cùng năm sáu, hai người bọn họ hẳn là không có thời gian."

"Chính là Percy làm sao có thể không biết khẩu lệnh mà tiến vào phòng của giáo sư Snape?" Hermione như cũ không muốn tin tưởng là Percy trộm.

"Cửa!" Nghe đến đó Harry mới đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, hắn thế nhưng đã quên chuyện quan trọng như vậy, thật là đáng chết!

Ba người đi theo Harry ra bên ngoài, lần này Harry bình tĩnh rất nhiều không đụng ngã nữa mà thuận lợi đi tới trước của phòng, hơn nữa mở cửa phòng ra.

{Sáng hôm nay trừ chúng ta bốn người có người ngoài tiến vào sao?} Harry tê tê hỏi mà ba người đi theo phía sau đồng thời dừng bước. Snape dùng ánh mắt có chút khác thường nhìn Harry cùng con rắn trên cửa hầm đối thoại, suy nghĩ trong khoảnh khắc đó hơi hơi loạn một chút sau đó mới lại lần nữa về tới đối thoại.

{Ngươi biết xà ngữ?} Con rắn mơ mơ màng màng trả lời Harry, {Hẳn là không có đi, sáng hôm nay ta thoải mái ngủ một giấc, không ai tới quấy rầy ta.}

{Ngủ? } Harry quay đầu, nói với ba người chờ đợi kết quả: "Nó nói nó ngủ cả buổi sáng."

"Potter, ngươi tránh ra." Snape lấy đũa phép tiến đến, đối với bức họa trên cửa cẩn thận kiểm tra hồi lâu sau đó mới thu hồi đũa phép, lạnh như băng nói: "Có dấu vết của ma pháp, ta đoán là Obliviate."

"Xem ra, người tiến vào trộm rất cẩn thận, thế nhưng đối một bức họa chỉ có thể nói xà ngữ dùng 'Obliviate'." Harry một lần nữa khép cửa phòng lại, chặn một ít ánh mắt tò mò ngẫu nhiên đi qua hầm.

"Trọng yếu hơn là không có khẩu lệnh, đối phương đi vào phòng như thế nào?" Ánh mắt Draco dừng ở giữa Harry cùng Snape hồi lâu mới cắn răng nói: "Ta nghĩ tới một loại khả năng, về người tiến vào hầm trộm nhật kí cùng vương miện."

Chương 79

Lestrange

"Cái gì?!" Snape lạnh lùng hỏi, Draco lại dời ánh mắt về phía Harry.

Hermione cùng Snape thấy thế vội vàng nhìn về phía Harry, sau một lát bọn họ đều giật mình.

"Nếu không cần khẩu lệnh mà có thể đi vào phòng chỉ có một khả năng, người kia giống ta là một Xà khẩu." Harry bình tĩnh nói ra ý tưởng, "Chúng ta đều biết bên trong trường khẳng định còn cất dấu một Xà khẩu là người thừa kế của Slytherin, người chỉ huy Green công kích các học sinh."

"Lấy chỉ số thông minh trong não của Weasley so với Galleons của nhà bọn họ còn ít sao có thể là người thừa kế Slytherin." Draco đầu tiên đưa ra dị nghị, cho dù khả năng này là hắn nói ra trước.

Mắt Snape trong nháy mắt ám xuống, y nguy hiểm nheo lại hai mắt tối đen không chứa một tia cảm tình, lạnh như băng nói: "Nếu hắn là bị cái gì khống chế như vậy cũng rất dễ dàng giải thích hết thảy. Dù sao, người năm mươi năm trước mở mật thất nếu để lại một quyển nhật kí mê hoặc người khác thì có thể còn có vật gì đó khác."

Tất cả mọi người trầm mặc.

Muốn từ trong miệng Percy nghe được lời nói thật thật sự là rất đơn giản, chỉ cần ba giọt Chân dược trong suốt là hắn có thể trả lời hết thảy những gì Harry cùng Snape muốn biết. Còn cho hắn uống như thế nào thì cho thuốc vào nước bí đỏ, nhiệm vụ này liền giao cho Hermione.

Đến lúc ăn cơm tối, Hermione đã hoàn mỹ hoàn thành xong nhiệm vụ, thành công đem Chân dược vào nước bí đỏ của Percy Weasley mà sau cơm chiều, bởi vì buổi sáng trốn học mà hắn đi hầm vào của Snape tiến hành lao động phục vụ.

"Percy Weasley," Snape một bên nhíu mày phê chữa luận văn không xong của môn độc dược một bên giả vờ lơ đãng mở miệng, trong thanh âm bình thản chứa sự khẩn trương mà chỉ có Harry ngồi ở bên lò sưởi có thể nghe được, "Sáng hôm nay vì sao không đi học?"

"Tôi đi bệnh thất xem Ron cùng Ginny ."

Harry hơi hơi ngồi thẳng người, nghiêng đầu hướng tới chỗ Percy, "Sáng hôm nay ngươi có tới nơi này hay không?"

"Tôi?" Percy đột nhiên lộ ra chần chờ, Harry tuy rằng không nhìn tới nhưng là Snape chú ý tới. Y vội vàng buông bút lông chim trong tay xuống, đình chỉ hành vi ở tấm da dê tiếp tục chà đạp tiểu động vật đáng thương ở Hogwarts, đứng dậy đi tới bên người Percy Weasley.

"Sáng hôm nay ngươi có tiến phòng của ta hay không, hơn nữa từ bên trong lấy ra thứ không thuộc về ngươi?" Snape trầm giọng hỏi, trong giọng nói đã mang theo uy hiếp rõ ràng, cả người phát ra áp khí ngay cả Harry đều cảm thấy.

Percy rõ ràng là bất an, hắn để đồ trong tay xuống, xoay người nhìn về phía Snape, "Giáo sư Snape, tôi không nhớ rõ. Tôi chỉ nhớ rõ tôi ly khai bệnh thất nhưng là ở giữa có một lát tôi không nhớ rõ ."

"Giáo sư, rất rõ ràng, là 'Obliviate'." Harry đứng dậy đi tới bên người Snape, khóe miệng khơi gợi lên một nụ cười rõ ràng là trào phúng dung, "Xem ra, đối phương so với chúng ta tưởng tượng càng thêm thật cẩn thận."

"Rất có phong cách giai đoạn trước của Chúa Tể Hắc Ám." Snape nói sau đó lạnh lùng nhìn thoáng qua Percy Weasley đang hoảng sợ nhìn họ nói chuyện rút đũa phép, "Obliviate."

"Giáo sư Snape, đã xảy ra chuyện gì sao?" Percy có chút dừng lại, sau đó thần sắc ở trong nháy mắt trở nên trong sáng, hắn có chút hoảng sợ nhìn thoáng qua Snape, theo bản năng lui về phía sau từng bước.

Snape lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Ta còn có việc, ngày hôm nay lao động phục vụ chấm dứt."

Percy Weasley ngạc nhiên nhìn Snape, vội vàng nắm lên túi sách nói một tiếng tái kiến liền chạy ra khỏi hầm.

"Giáo sư, ngươi cho rằng ai lợi dụng Percy Weasley, hơn nữa còn đối với hắn dùng bùa quên?" Harry một lần nữa về tới chỗ ngồi của mình, đưa tay nhẹ nhàng mát xa lên huyệt thái dương, bắt đầu cảm thấy được đầu một trận một trận đau đớn.

"Lockhart hiềm nghi lớn nhất, ngày đó khi đi tới đường hầm hướng tới mật thất hắn cũng có chút khác thường." Snape ngồi đối diện Harry, ánh mắt tối đen như màn đêm hiện lên một tia tinh quang, "Potter, ngày mai mang theo Green đi gặp Lockhart."

Harry gật đầu, hiểu rõ ý của Snape.

Chính là ngày hôm sau chịu được Lockhart mèo khen mèo dài đuôi, còn có hắn không phải về danh khí, nói Harry không bằng hắn nổi danh cũng không có khiến Harry cảm thấy được vừa lòng.

"Không có cái gì, ở trên người hắn, phòng làm việc còn có chỗ ở, Green đều đi nhưng là không có phát hiện gì." Harry lắc đầu, "Green không phát hiện hơi thở gì."

"McGonagall?" Snape nhíu mày thần sắc càng ngày càng khó coi, bởi vì Harry lại lắc đầu.

"Không có, bất quá ta không có lấy cớ đi nơi ở của giáo sư McGonagall, trên cửa có cấm, Green không vào được."

Sau đó, hầm cửa bị gỗ.

"Snape giáo sư, Harry, các ngươi có ở đây không?" Ngoài cửa thanh âm của là Hermione cùng Draco, Snape vung đũa phép, cửa theo tiếng mà mở, hai người trong tay đều tự lấy một tấm da dê đi đến.

"Đây là danh sách Gryffindor cùng Hufflepuff buổi sáng không đi học." Hermione thấp giọng nói: "Không tính tổng cộng cũng bàn nhỏ chỉ có bốn người nhờ ngưởi năm nhất mới ra đời bởi vì hôm trước biến dạng khóa thượng sai lầm, luôn luôn chờ đợi ở Bệnh thất, còn có Hufflepuff ngày hôm qua buổi sáng bởi vì bị vây ở một cái bẫy thang lầu, ít hơn một tiết. Còn có một cái đệ tử năm bảy Hufflepuff, ở tiết thứ ba đến muộn gần nửa giờ."

Hermione nói xong hướng ngồi ở nàng đối diện Draco gật đầu, Draco lúc này mới đem trong tay hắn danh sách đưa cho Snape.

"Slytherin ngày hôm qua không có người lại ký túc xá chiếu cố đệ đệ của mình." Draco nói đơn giản ra chính mình điều tra nào trốn học hoặc là xin phép. Ravenclaw hai người trốn học, lớp năm một người trốn học nguyên nhân là lớp thứ hai thời gian đột nhiên mê, năm lớp sáu một người trốn học hai, lý do là ở kết quả", sau đó mới đem này lên hai cái tên, còn có thân thế điều tra tấm da dê giao cho Snape.

Đối với Hermione giao tấm da dê, Draco nói kết quả khiến lên mặt Snape chú ý,y tiếp nhận tấm da dê, nhẹ giọng đọc một cái tên, "Wells Lestrange?"

"Lestrange?" Harry hơi sững sờ, sau đó ở trong nháy mắt trừng lớn hai mắt, hắn muốn hắn đã đã tìm được ngọn nguồn phát sinh tất cả chuyện thần bí này.

Lestrange, Harry đối dòng họ này ấn tượng khắc sâu, nó đại biểu cho một nữ nhân điên cuồng, trong tương lai giết chết đệ đệ của mình, giết chết cháu gái của mình, hoàn toàn trung thành với Voldemort.

"Làm sao vậy?" Draco hơi hơi khơi mào một bên lông mi, mang theo hơi hơi kinh ngạc đích biểu tình nhìn về phía Harry, "Lestrange tính là phương xa biểu huynh của ta, hắn có vấn đề gì sao?"

"Biểu huynh? Ta chưa từng nghe nói qua." Harry chần chờ một chút, cuối cùng không có hỏi thân thế Lestrange chỉ gật đầu nói: "Nếu chính là học sinh, Green hẳn sẽ dễ dàng lén vào ký túc xá tìm được gì đó."

Ngày cứ bình tĩnh trôi qua, chờ đến tối, tử xà Green đã trở lại mang theo đáp án.

"Hai thứ kia ngay trong túc xá bất quá không biết vì sao, hai thứ đó cũng không để cùng một chỗ. Hơn nữa, Green còn nói cho ta biết, ở trên người Lestrange, cũng có hơi thở đồng dạng." Harry đưa tay vuốt ve đầu Green, trong lòng hơi hơi thả lỏng.

Mà Snape ngồi đối diện hắn, mặt vốn tái nhợt lại càng thêm tái nhợt rồi biến mất không có một tia huyết sắc .

"Như vậy, trước mắt chúng ta biết đến đã có ba." Snape thấp giọng thì thào, Harry ngẩng đầu hỏi: "Giáo sư, cái gì ba? Ngài có phải đã biết nhật kí rốt cuộc là cái gì sao?"

Snape nhìn thoáng qua Harry, hồi lâu mới từ mím môi phun ra một từ, "Trường sinh linh giá."

"Trường sinh linh giá?" Harry nhíu mày, giả giả không biết kia rốt cuộc là cái gì, "Nghe như là dùng để chứa linh hồn. Chính là, linh hồn Voldemort làm sao có thể chia làm ba phần, không, tính cả năm nhất ta gặp được cái kia, chính là bốn phần."

"Có lẽ còn càng nhiều." Snape đơn giản giải thích một chút khái niệm trường sinh linh giá sau đó mới thấp giọng nói: "Xem ra, ta đã tìm được kế hoạch trường sinh mà năm đó Chúa Tể Hắc Ám theo đuổi cùng bí mật hắn không chết."

"Chính là trường sinh linh giá? Như vậy, chỉ cần chúng ta có thể hủy diệt những trường sinh linh giá đó thì có thể giết chết Voldemort đúng không giáo sư?"

Snape gật đầu trầm giọng nói: "Vấn đề là hiện tại chúng ta lấy lại nhật kí, vương miện cùng cái cái trường sinh linh giá Lestrange giấu như thế nào, còn có như thế nào có thể tiêu diệt nó."

"Có lẽ, nọc của Green có thể giải quyết vấn đề này nhưng là chúng ta phải xác định như thế nào về việc Voldemort rốt cuộc chế tạo bao nhiêu trường sinh linh giá?" Harry cúi đầu thật cẩn thận là không để Snape thấy rõ biểu tình trên mặt mình.

Snape trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng, "Dumbledore từng nói qua một câu: 'Không tìm thấy phương hướng thì ta sẽ theo cước bộ của mình đi lại một lần'. Cho dù là Chúa Tể Hắc Ám, ta nghĩ hắn cũng sẽ ở làm một vài sự tình lưu lại dấu vết. Nếu ta không có đoán sai, nhật kí chế tạo khi hắn dùng tử xà giết chết Myrtle. Chế tạo trường sinh linh giá cần thông qua giết người hơn nữa Chúa Tể Hắc Ám tuyệt đối sẽ không chế tạo trường sinh linh giá không có ý nghĩa."

"Giáo sư, ý của ngài là?" Harry chưa bao giờ cảm thấy được Snape là một gián điệp chỉ biết là nghe lệnh Dumbledore, bất quá hắn vẫn là kinh hỉ khi Snape ở trong nháy mắt đã cho đáp án cùng nguyên tác Lão Hồ Ly Dumbledore cơ hồ giống nhau như đúc.

"Potter, này cũng không cần ngươi quan tâm. Ngươi hẳn là quan tâm rốt cuộc làm như thế nào cầm lại nhật kí cùng vương miện mới đúng?" Snape trào phúng cười, có chút không vui nhíu mày, y giống như đối tiểu sư tử này ngẫu nhiên vẫn thực xúc động nói nhiều lắm.

Harry nhíu mày, can đảm nói ra bất mãn trong lòng mình, "Tại sao lại là ta cầm lại nhật kí mà không phải giáo sư? Nhật kí cũng không giống như là ta làm mất!"

Chương 80

Voldemort

"Potter," Trong thanh âm trầm thấp của Snape đã tràn ngập nguy hiểm, "Như vậy không bằng ngươi lưu lại chiếu khán Độc Dược cho ngươi chế tạo, như vậy ta sẽ có dư thừa thời gian tiến vào ký túc xá của Ravenclaw, lấy lại thứ bị ta làm mất."

Harry bị Snape có thể nói là trắng trợn uy hiếp, ế một chút cuối cùng đầu hàng, "Được rồi, ta đi là được." Dù sao vào Ravenclaw không cần khẩu lệnh chỉ cần trả lời vấn đề là được. Thật sự không được hắn sẽ mặc áo ẩn tàng hình đi theo học sinh của Ravenclaw đi vào là được.

Ngày hôm sau, khi tan học tiết thứ hai của buổi sáng, Harry lấy lí do mắt không khoẻ vội vàng xin phép, về hầm, lấy áo tàng hình đã chuẩn bị tốt sau đó thật cẩn thận mọi người và u linh hướng tới phía tây Hogwarts, đi đến toà nhà hình tháp Ravenclaw.

Đến cửa của Ravenclaw, Harry mới thật cẩn thận lộ đầu ra từ áo tàng hình, không xác định hỏi: "Ta có thể đi vào không?"

"Đương nhiên, chỉ cần ngươi có thể trả lời đúng vấn đề của ta." Đập cửa hình chim ưng trả lời Harry, "Ravenclaw vĩnh viễn hoan nghênh người có trí tuệ chân chính. Hiện tại ngươi chuẩn bị tốt sao?"

Harry gật đầu, sau đó nghe được câu hỏi, "Mọi người thường xuyên dùng 'Nhân sinh cùng đường' để hình dung con người khi còn sống, hơn nữa nhân sinh cùng đường quả thật có rất nhiều nơi để tưởng tượng, ngươi có thể nói cho ta biết đối với mọi người mà nói, có cái gì không đồng dạng, bản chất khác nhau sao?"

"Nhân sinh cùng đường?" Harry nhíu mày, hắn chưa bao giờ cho rằng tiến vào Ravenclaw sẽ là một chuyện đơn giản, bất quá cũng thật không ngờ chính là một vấn đề tràn ngập triết lý như vậy.

Harry trầm tư một lát sau đó hắng giọng trả lời, "Người trong cả đời luôn sẽ phạm cùng một sai lầm, cũng sẽ không ngã ở cùng một chỗ hai lần."

"Này là nhận tri của ngươi?" Thanh âm của con ưng lộ ra một tia trầm tư, một lát sau liền mở cửa đi thông phòng nghỉ Ravenclaw, "Đáp án làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, mời vào đi."

"Cám ơn!" Harry cảm ơn, sau đó nhanh chóng ẩn thân dưới áo ẩn hình một lần nữa, sau đó tiến nhập phòng nghỉ Ravenclaw, dựa theo những gì Draco nói cho hắn biết, lướt qua tượng đá cẩm thạch nửa người màu trắng của Rowena Ravenclaw, tìm được thông đạo lên ký túc xá, lặng yên không tiếng động tiến nhập phòng Lestrange.

{Green, mau tìm nơi những thứ kia bị giấu.} Harry thu áo tàng hình về sau đó mới xốc tay áo lộ ra tử xà luôn luôn xoay quanh trên cánh tay mình thấp giọng mệnh lệnh.

Tử xà quái trượt xuống cánh tay Harry sau đó chậm rãi bò trong phòng, cuối cùng dừng trước giường, tê tê:{Chủ nhân, nhật kí ở chỗ này, ta cảm thấy.}

Harry vội vàng đi tới, dựa vào ma lực chuẩn xác kéo rương hành lý ra sau đó rút đũa phép, nhắm vào thùng thì thầm: "Alohomora!"

Lập tức, một tiếng "Ba!" rất nhỏ. Thanh âm khóa bị mở ra truyền đến, Harry thu đũa phép, sau đó giật rương hành lý, nhanh chóng ở trong một đống quần áo tìm được nhật kí cất giấu bí mật sau đó một lần nữa khép lại rương hành lý của Lestrange, nhét nhật kí vào trong túi áo của trường bào.

{Tìm được cái kia chưa?} Harry cẩn thận che dấu hết thảy dấu vết bị người khác động đậy sau đó mới đứng dậy hỏi tử xà đang nỗ lực tìm cả phòng.

{Chủ nhân, hơi thở của vương miện kia quá yếu, ta chỉ có thể cảm giác được hơi thở mỏng manh, muốn tìm được còn cần thời gian.} Tử xà tê tê trả lời, thân hình mảnh khảnh nhanh chóng xoay quanh cả phòng, cuối cùng dừng ở cửa phòng tắm.

{Chủ nhân, hơi thở rõ ràng nhất ở nơi này, thứ kia hẳn là ở bên trong.}

Harry mở cửa phòng tắm cùng tử xà đi vào bên trong. Tử xà nhanh chóng ở trên sàn nhà bóng loáng vặn vẹo cuối cùng dừng bên cạnh một bệ rửa mặt, {Chủ nhân, ta có thể cảm giác được, thứ đó ở phía sau, hơi thở bên trong đã rất mỏng manh.}

{Mỏng manh?} Harry hơi sững sờ vội vàng thấp giọng hỏi:{Green, so với ở trong phòng ta còn mỏng manh sao?}

{Đúng vậy, ở phòng chủ nhân, ta chỉ cần lưu ý vẫn cảm giác được sự tồn tại của nó mà hiện tại, nếu không phải ta tập trung toàn bộ tinh thần căn bản là không tìm thấy một chút dấu vết nào. Linh hồn bên trong giống như đã sắp tiêu thất.}

{Sắp biến mất?} Harry căng thẳng vội vàng vọt tới bên cạnh Green, rút đũa phép muốn mở cơ quan phía dưới lấy ra vương miện Ravenclaw.

Liền sau đó, phòng tắm lại bị mở ra một lần nữa.

{Harry Potter.} Thanh âm mang theo tiếng tê tê đột nhiên ở sau người vang lên, Harry cả kinh, đột nhiên đứng dậy dùng đũa phép nhắm ngay phương hướng thanh âm truyền đến.

{Harry Potter, ngươi quả nhiên đến đây. Ta còn đang suy nghĩ chừng nào thì ngươi thì mới có thể biết ngươi mất đi vương miện, rốt cuộc là bị ai cầm đi. Thật không ngờ hôm nay ngươi đã tới nơi này rồi. Thật sự là ra ngoài ý liệu của ta.} Lestranges, hoặc là nói đã bị một mảnh linh hồn của Voldemort khống chế Lestranges đi về phía trước từng bước, trong tay đồng dạng cầm đũa phép chỉ vào Harry chuẩn bị tùy thời phát động công kích.

{Ngươi là ... Voldemort!} Tuy rằng không nhìn thấy Lestranges bị khống chế hai mắt đã trở đỏ thẫm bất quá Harry vẫn là theo lời nói của y đoán thân phận người nói chuyện với mình. Huống chi hắn sớm đã nỗ lực phân rõ ràng rốt cuộc cái gì là xà khẩu, cái gì là anh ngữ thông thường.

{Harry Potter, ngươi quả nhiên không có cô phụ kỳ vọng mấy ngày qua của ta đối với ngươi. Chính là, cho tới bây giờ ta đều không dự liệu được, ngươi quá nhanh đã biết hết thảy. Ngươi có thể tra được là Percy trộm điểm này không kỳ quái, chính là thời gian ngắn ngủn một ngày, ngươi có thể tìm tới nơi Lestranges này thật sự là khiến ta giật mình!} Voldemort chậm rãi thay đổi vị trí, tìm kiếm vị trí công kích Harry tốt nhất.

Harry đứng nguyên tại chỗ bất động, thậm chí cả ma lực đều thật cẩn thận không phóng ra ngoài cảm ứng hành vi của Voldemort. Hắn chỉ là khẩn trương dựng thẳng hai lỗ tai, nghe tiếng vang rất nhỏ truyền đến.

{Bất quá ta cũng rất hài lòng biểu hiện của ngươi. Ngươi thông minh như vậy mới có thể xứng được xưng là là đối thủ của ta. Dù sao ngay cả ta lúc mười hai tuổi, biết đến cũng không có hơn ngươi. Tuy rằng lúc vừa mới tỉnh, ta cũng không nguyện ý tin tưởng, ta thế nhưng sẽ bị một đứa trẻ con vừa mới sinh ra không đến một tuổi đả bại. Bất quá, hiện tại chính thức gặp lại ngươi, cho dù là ngươi đã bị mù, ta cũng hiểu được ngươi không hổ là đối thủ của ta.} Voldemort tê tê nói, thanh âm không lớn, gần như thì thầm lại mang tính uy hiếp mười phần.

Toàn thân Harry mỗi một sợi thần kinh đều cố gắng hoạt động, cũng không vì Voldemort khen ngợi mà thả lỏng khinh thường.

{Đa tạ khích lệ, nhưng là ý nghĩa tồn tại của ta cũng không phải vì ngươi mà là vì người ta yêu.} Harry lạnh như băng trở về một câu. Tuy rằng đối mặt Voldemort, cảm giác áp bách để cho hắn thực khẩn trương bất quá không cần tiếp tục tân tân khổ khổ che dấu một mặt chân thật nhất của mình nhưng cũng đã để Harry một lần nữa cảm giác tuyệt vời giống kiếp trước giống như độc xà, lẳng lặng chờ đợi ở góc, cho cấp mục tiêu một kích trí mệnh.

Harry này mới là mình chân thật nhất. Cả người phát ra tín hiệu nguy hiểm, cho dù là Voldemort cũng không thể không phòng bị.

Hai người trầm mặc, đều đợi đối phương lộ ra sơ hở.

{Chủ nhân, bên ngoài còn có một thứ có hơi thở đồng dạng với nhật kí.} Tử xà đột nhiên mở miệng nhắc nhở Harry mà Voldemort thì bắt được trong nháy mắt này, huy động đũa phép lớn tiếng kêu lên: "Crucio!"

Harry ở Voldemort mở miệng trong nháy mắt nhảy tới một bên, sau đó bùa chú đánh tới phía sau Harry, bồn rửa mặt vỡ, Harry huy động đũa phép, nhắm ngay phương hướng của Voldemort, kêu to: "Expelliarmus!"

{Green, hủy diệt thứ giấu trong đó, dùng răng của ngươi!} Harry một bên trốn tránh Voldemort công kích một bên đánh trả, lập tức mệnh lệnh tử xà hủy diệt trường sinh linh giá giấu ở sau bồn rửa mặt.

{Không! Dừng tay! Ta mới là người thừa kế Slytherin, ngươi không thể hủy diệt trường sinh linh giá của ta!} Voldemort lớn tiếng kêu lên, cố gắng muốn ngăn cản tử xà đã muốn trườn vào trong bồn, chuẩn bị hủy diệt vương miện Ravenclaw.

Đáng tiếc tử xà đã thừa nhận Harry là chủ nhân của nó, Voldemort có là người thừa kế của Slytherin cũng chỉ có thể làm cho nó hơi hơi chần chừ lại không thể ngăn cản nó tiếp tục việc nó đang làm. Ngược lại Harry bắt lấy cơ hội này, chạy ra khỏi phòng tắm, dùng một câu thần chú hắn chưa từng dùng qua.

" Accio cúp Hufflepuff!"

Đối với tiếng gió gào thét trước mặt, Harry tinh chuẩn vươn tay ra, tiếp được một trường sinh linh giá của Voldemort cúp vàng Hufflepuff.

Vừa lúc đó trong thân thể của hắn tràn ngập một cảm giác kỳ quái.

{Không!} Voldemort lớn tiếng kêu lên, "Avada Kedavra!"

Câu thần chú không phải nhắm vào Harry, bất quá Harry vẫn là căng thẳng, {Green, ngươi có sao không?}

{Chủ nhân, ta không sao!} Trong phòng tắm nổ sau đó là thanh âm có thứ gì đó bị vỡ.

"Crucio!"

{A!} Tử xà thét chói tai nhưng là chỉ duy trì vài giây đồng hồ mà trong vài giây đồng hồ, Harry đã một lần nữa vọt tới cửa phòng tắm nhắm ngay phương hướng của Voldemort, phóng ra một vừa chú "Petrificus Totalus" (cứng đờ).

Voldemort cứng lại một lát, mà liền thời gian ngắn ngủn này, tử xà nhanh chóng thu nhỏ sau đó một lần nữa lên cánh tay Harry.

{Chủ nhân! } Tử xà thở gấp, Harry cảm thấy trên cánh tay ướt át, không biết rốt cuộc là tử xà bị thương vẫn là nước từ trong phòng tắm đã trở thành một đống hỗn độn.

{Cắn cái này!} Harry cầm cúp Hufflepuff đưa đến bên miệng tử xà, một bên thừa dịp Voldemort bị cứng đờ chạy ra ngoài phòng, vừa hướng tử xà hạ mệnh lệnh.

{Vâng chủ nhân!} Tử xà một ngụm cắn cúp Hufflepuff vừa lúc đó Harry cảm thấy cả người trướng đầy, khó chịu khiến thiếu hắn chút nữa hôn mê bất tỉnh.

"Crucio!Crucio!" Phía sau là tiếng quát to của Voldemort, Harry tuy rằng đúng lúc tránh thoát đại bộ phận câu thần chú, bất quá vẫn là bị một câu thần chú quét đến.

"A!" Harry hét thảm một tiếng, bị đau đớn thình lình xảy ra đau triệt nội tâm tra tấn khiến hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống.

{Potter!} Voldemort bởi vì thất bại mà mất kiên nhẫn liền vọt tới, "Avada Kedavra!" Theo Voldemort thét chói tai, một đạo lục quang từ đũa phép của hắn gào thét mà ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro